ĐẠO QUÂN

Chương 399: Đuổi, trốn
Edit: Luna Huang
 Viên Cương minh bạch vì sao nàng lại tuyệt vọng đến phát khóc, bị một người có thể ngửi được mùi mà người thường không ngửi được truy tung, thì không phải dùng thủ pháp che dấu đơn giản là có thể giải quyết được, đây chính là một loại năng lực phân biệt mùi, rồi khóa chặt hướng mùi mục tiêu phát ra, chỉ cần trên người mục tiêu còn phát ra loại mùi đó, liền sẽ khó thoát khỏi khứu giác của người ta.
 Một người có loại năng lực này, còn đáng sợ hơn cả chó nữa, người hơn chó ở chỗ người có khả năng tư duy logic, còn chó mà nói, một khi mùi mà bị gián đoạn, rất dễ rơi vào mù tịt.

Hai người không có khả năng cứ trốn mãi ở dưới nước, luôn phải có lúc trồi lên hô hấp, mà vừa trồi lên hô hấp cái, liền sẽ có khả năng để lại mùi.

Đã sắp sửa ra khỏi lãnh thổ Tề quốc rồi, không nghĩ tới còn gặp phải chuyện như vậy.

Hiện tại, coi như đã ra khỏi lãnh thổ Tề quốc rồi cũng vậy, với Hiểu Nguyệt các mà nói, là không phân chia biên giới, vẫn sẽ tiếp tục truy sát như thường. Điểm này, là điều mà nếu là Kiêu Kỵ quân, thì sẽ không thể làm được, nhưng Hiểu Nguyệt các thì lại có thể làm được, Kiêu Kỵ quân sẽ không dám cho đại quân vượt biên, xâm nhập vào nước khác truy sát.

Hắn nhìn ngắm bốn phía, chung quanh đều trống hoắc, chẳng thấy một bóng người hay bóng bất cứ con gì cả, bằng không có thể cởi y phục trên người ra, khoác cho nó mang đi, tối thiểu có thể đánh lạc hướng quấy nhiễu đôi chút.

Có điều, hắn y nguyên vẫn cực kỳ tỉnh táo, ánh mắt rất nhanh khóa chặt một ngọn núi cao ở phía xa, trầm giọng nói: “Tô Chiếu, không đến tận cùng thì không thể dễ dàng nói từ bỏ được, đi tìm thử xem, tìm xem coi chỗ nào có địa thế đặc thù có thể giúp ích cho chúng ta, nói không chừng còn có thể nghĩ biện pháp chạy trốn đó, tốt nhất là có thể tìm được vài thứ vật liệu mà ta cần.” Đưa tay chỉ hướng núi cao xa xa.
Chợt sau đó ‘soạt’ một tiếng, nhảy phốc lên khỏi mặt nước lên bờ, rút trảm mã đao đeo sau lưng xuống cắm ở trên mặt đất, cũng ném bao đồ đeo sau lưng xuống, lại đưa một tay ra, túm lấy Tô Chiếu kéo lên bờ.

Sau đó, hắn lại giơ cánh tay ướt lên cao, tìm hướng gió, rồi cấp tốc cúi người cắt một đám cỏ, nhanh chóng cắt gom được một bó cỏ lớn.

“Cởi y phục, nhanh!” Viên Cương lên tiếng thúc giục, bản thân hắn cũng cấp tốc cởi áo ngoài, cởi trần trùng trục.

“. . .  . . .” Tô Chiếu ngạc nhiên, đại khái biết hắn không có ý gì khác, nhưng sau khi nhìn bốn phía một chút, bảo một nữ nhân như nàng cởi hết y phục ở tại đây, không khỏi cũng quá cái kia…

Viên Cương không nói hai lời, kéo nàng lại, trực tiếp động thủ, nhanh chóng giúp nàng nới dây lưng, cởi áo, cũng giúp nàng cởi hết đồ ở trên người.

Mặc dù hai người không phải là lần đầu tiên thấy nhau trần truồng, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, hai tay che bộ ngực lại, vội vã cuống cuồng nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời ngược lại quên mất cảm xúc tuyệt vọng kia.

Viên Cương không lòng dạ nào thưởng thức xuân quang, lại giục “Trong bao có y phục, nhanh lấy ra thay đi.”


Tô Chiếu lập tức ngồi xuống, mở bao đồ ra, lôi được mớ y phục cũng ướt nhẹp ra, hoảng hốt mặc vào.

Mà Viên Cương thì lấy y phục của hai người vừa cởi ra, bao lấy bó cỏ, bó thật chặt, rồi thả bó cỏ cột y phục xuống nước, để dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi.

Mặc kệ có hữu dụng hay không, hai hướng đều có mùi phát ra, nhiều ít gì vẫn có thể quấy nhiễu người dùng khứu giác truy tìm kia một chút, có thể tranh thủ được một chút thời gian thì cũng tốt.

Tô Chiếu thấy rõ cử động của hắn, hỏi: “Trên mặt đất huynh lưu lại vết cắt rõ ràng như vậy, chẳng phải hành tung đã lộ rõ rồi sao?”

Viên Cương: “Hư hư thật thật, binh bất yếm trá! Nếu như trái phải đều trốn không thoát, vậy chẳng cần quan tâm có bị bại lộ hay không, thử một chút cũng không sao.”

Lát sau, Tô Chiếu mặc y phục xong, Viên Cương xách bao đồ đeo trên lưng, rút trảm mã đao, nói “Đi!” Nói xong liền mau chóng chạy đi, ngay cả áo cũng chẳng bận tâm mặc vào, cứ để trần như vậy cắm đầu chạy.

Tô Chiếu có chút kinh ngạc với tốc độ chạy của hắn, nhặt bao đồ lên đeo trên lưng, rút kiếm rồi vội lướt đuổi theo.

Sau khi đuổi kịp, một tay túm lấy cánh tay Viên Cương, mang theo hắn cùng bay lượn, nhưng mà tốc độ rõ ràng là chậm đi rất nhiều.

Kéo lấy một người to con như là Viên Cương ngự khí bay đi, không bị chậm lại mới là lạ, kể ra, tốc độ hai người bay lượn, so ra còn chậm hơn cả tốc độ tự chạy của Viên Cương.

“Thế này không được, ảnh hưởng tới tốc độ, thả ta xuống.” Viên Cương nói.

Tô Chiếu: “Nhìn thấy núi gần như vậy, nhưng còn rất xa đó, bằng thể lực của huynh có thể chạy được bao lâu?”

“Thử một chút liền biết!” Viên Cương đáp lại một câu, cũng không có giải thích gì, ngay lúc phải hạ xuống đất, vung tay cưỡng ép hất tay nàng ra, lần nữa cắm đầu chạy, tốc độ lần này ngược lại còn nhanh hơn, như một cơn gió mạnh, ‘vèo’ một tiếng, lướt qua bụi cỏ.

Một thân cơ bắp theo động tác chạy của hắn, rung động rất có tiết tấu, cực kỳ bắt mắt.


Tô Chiếu bắt đầu còn cho rằng Viên Cương mạnh miệng khoe khoang, nhưng bay theo một hồi, thì dần dần có chút giật mình, phát hiện thể lực Viên Cương tựa hồ như không bao giờ cạn, một mực duy trì tốc độ chạy điên cuồng, nhưng vẫn không có dấu hiệu bị chậm lại.

Duy nhất có biến hóa đó là, lúc Viên Cương hô hấp, trong mũi miệng dần dần có khí lưu nhàn nhạt tuần hoàn.

Tô Chiếu mở pháp nhãn xem xét, mơ hồ phát hiện có thiên địa linh khí bắt đầu chui vào trong người Viên Cương, điều này làm nàng khá là chấn kinh.

Nếu không biết còn tưởng Viên Cương là tu sĩ, thế nhưng nàng lại rất rõ ràng, Viên Cương căn bản không có pháp lực, bằng không cũng không cần phải dựa vào hai cái đùi chạy trốn như vậy. . .  . . .

Sát trên dòng sông, có một con phi cầm hình thể to lớn, đang bay lướt dọc theo con sông uốn lượn trên thảo nguyên, phía trên lưng phi cầm, có ba người trùm trong đấu bồng đen đứng đó.

Đứng ở phía trước nhất, là một người đeo nón rộng vành, dưới nón là mái tóc muối tiêu dài, mái tóc che phủ con mắt, thỉnh thoảng nhếch cái mũi lên hít hít ngửi ngửi không khí.

Trong lúc lơ đãng, tóc mái bị gió thổi qua, dưới tóc, có thể nhìn hai hốc mắt trống trơn, không có tròng mắt, trông có chút đáng sợ.

Sau lưng hắn, có hai người đứng, dưới ban ngày ban mặt lại mang trên mặt một cái mặt nạ màu đen, trông ánh mắt thì cũng đang cẩn thận tìm kiếm bốn phía.

Hai người, một người có để râu, một người không có để râu.

 Đột nhiên, ánh mắt người có râu dừng lại, lắc mình một cái, từ trên lưng phi cầm hạ xuống dưới đất.

Người không râu cũng cấp tốc nắm lấy cánh tay người mù lòa, đỡ hắn cùng phi thân hạ xuống phía dưới.

Tới mặt đất, người không râu mới hiểu được hành động của người có râu, bãi cỏ nơi này rõ ràng có vết tích người cắt chém.

“Mù lòa, ngươi cảm giác chỗ này một chút xem.” Người có râu nói.


Mù lòa cúi đầu ngửi nói: “Không cần cảm giác, nơi này đúng là có lưu lại mùi của bọn hắn, chỉ là có chút kỳ quái.”

Người có râu: “Kỳ quái gì?”

Mù lòa đưa tay chỉ, “Hướng gió từ hạ lưu dòng sông thổi tới, cũng có mùi của hai người bọn hắn.”

Người có râu nhìn vết tích đám cỏ bị cắt chém trên đất một chút, “Hẳn là bọn hắn đã giở trò gì đó, không khéo lại túm đống cỏ chở thứ gì đó thả xuôi dòng nước, cố ý mê hoặc chúng ta đây mà.”

Người không râu nói: “Bạch trưởng lão, thế nhưng vết tích này không khỏi cũng quá rõ ràng đi! Từ trước đó đến xem, đối phương có năng lực phản theo dõi cực mạnh, làm sao lại để lại vết tích rõ ràng như thế cho chúng ta thấy, phải chăng là đang cố ý lừa dối chúng ta? Đồ đệ kia của ngươi cũng biết được năng lực của mù lòa.”

Người có râu quay đầu nhìn chút vết tích lưu lại trên bụi cỏ, lúc Viên Cương chạy đi, ánh mắt thuận theo hướng đó nhìn về phía ngọn núi cao ở xa xa, lại quay đầu nhìn về phía hạ lưu con sông một chút, trầm giọng nói: “Mặc dù phía trước đã điều động nhân thủ chặn đường, nhưng vẫn nên phòng bị bọn hắn làm tay chân, ngươi cùng mù lòa tiếp tục tiến theo dòng nước này tìm kiếm. Vết cỏ nơi này nhìn vẫn còn mới, nếu như bọn hắn chạy theo hướng này, hẳn là cũng chưa chạy được bao xa, ta sẽ đi theo hương này tìm kiếm thử một chút, hồi sau, nếu không thấy, ta sẽ xuôi dòng đi tìm các ngươi. Nếu bên phía các ngươi không tìm thấy, thì liền lập tức ngược trờ về, đuổi theo ký hiệu ta lưu lại.”

“Được!” Người không râu gật đầu đồng ý, bắt lấy cánh tay mù lòa, đỡ hắn đằng không bay lên, hạ xuống lưng con phi cầm đang bay vòng ở trên không trung.

Người có râu cũng bắt đầu tìm kiếm dấu vết lưu lại trên thảo nguyên, một đường đuổi theo. . .  . . .

Như chạy trên đất bằng, mãi cho đến đỉnh núi, nhìn hoàn cảnh trước mắt, khiến tâm tình Viên Cương nguội lạnh mất một nửa.

Trên đỉnh núi trụi lủi không nói, hai bên núi lại giống như hai thế giới, một bên là thảo nguyên mênh mông, một bên thì lại là sa mạc rộng lớn.

Ở trong dòng sông lặn ngụp một đoạn thời gian, dòng sông quanh co khúc khuỷu, nên cũng không biết đã chạy đi được bao xa, qua mấy nhánh sông, đã không biết mình đang ở vị trí nào, căn cứ vào phương hướng đại khái, chỉ biết là mình sắp ra khỏi biên giới Tề quốc, hiện tại mới biết, là mình đã đến khu vực sa mạc biên giới.

Viên Cương còn muốn tìm xem nơi có địa hình phức tạp này có thế có gì lợi dụng được hay không, nếu có thể tìm được một chút vật liệu để làm cánh lượn thì càng tốt, có lẽ có thể lợi dụng ngọn núi cao này để thoát thân.

Hiện tại mới phát hiện bản thân đã cả nghĩ quá rồi, là cảm giác khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử.

“Trên ngọn núi này thậm chí ngay cả cái chỗ núp cũng không dễ tìm được a.” Viên Cương quan sát bốn phía một lượt xong nói.

Tô Chiếu cười khổ: “Mù lòa đã tới, tốt nhất đừng ẩn núp, ẩn núp chẳng khác gì là ngồi chờ chết cả. . .” Đang nói chợt ngừng, đột nhiên túm cánh tay Viên Cương, kéo hắn cùng ngồi xuống, rồi chỉ một cái phương hướng, “Có người đến.”


Viên Cương núp sau một khối đá, ngoi đầu lên nhìn xuống dưới núi, thấy nơi xa có một điểm đen ẩn hiện, nhanh chóng lướt về phía này, nếu không phải đối phương mang áo đen, quả thực là không dễ phát hiện, không khỏi thắc mắc: “Nhìn giống như là đuổi theo hướng chúng ta đi, là mù lòa sao?”

Tô Chiếu: “Mù lòa sẽ không hành động một mình, nhưng chỉ cần là người Hiểu Nguyệt các, có thể tìm được tới nơi này, nói rõ mù lòa cũng ở cách chỗ này không xa.” Trong giọng nói của nàng tràn đầy vẻ lo lắng.

Viên Cương quay đầu nhìn sa mạc sau lưng, “Không thể đợi thêm nữa, có thể trốn được bao xa tính bấy xa, ngồi chờ là cơ hội không thể đến, trên đường đi lại tìm xem coi có tình huống nào có lợi hay không. Thực sự không được nữa, thử trốn vào trong cát xem coi có hiệu quả hay không.”

Hai người đã mất đi lựa chọn, một tên mù lòa xuất hiện, cắt đứt rất nhiều khả năng bỏ trốn của bọn hắn, chỉ có thể là còn nước còn tát.

Hai người giao lưu một chút, không có vọt thẳng xuống núi xâm nhập vào sa mạc, địa thế nơi này cao, nhìn xuống dưới là rất dễ dàng thấy rõ động tĩnh ở trong sa mạc phía trước.

Tô Chiếu cắp lấy cánh tay Viên Cương, lượn sát một bên sườn núi, hạ xuống dưới chân núi.

Xuống núi thì không giống như trên đất bằng, tốc độ chạy của Viên Cương tất nhiên kém hơn tốc độ Tô Chiếu mang hắn lướt xuống.

Đến chân núi, cũng chưa tiến vào sa mạc, mà nhanh chóng bay dọc theo chân núi, lượn một vòng sang phía sườn núi khác, tìm được một chỗ thế núi đột ngột xâm nhập vào trong sa mạc, có thể che chắn tầm nhìn trên đỉnh núi trước đó, hai người mới từ đó xâm nhập vào trong sa mạc rộng lớn.

Lần này Viên Cương cũng không có cự tuyệt Tô Chiếu mang hắn bay đi, để mặc cho Tô Chiếu xách, mỗi lần Tô Chiếu rơi xuống cát rồi lại bay lên, đều sẽ tiện thể thi pháp xóa đi dấu chân mình lưu lại trong sa mạc . . .  . . .

Người trùm trong bộ đấu bồng đen bay lượn lên trên đỉnh núi, chính là người có râu, mắt lạnh lẽo liếc nhìn vùng sa mạc bên dưới, không thấy bóng dáng ai hết.

Dựa theo lộ tuyến truy đuổi, người có râu tung người lên cao, dừng lại ở trên rìa sa mạc, từ trên không trung quan sát tỉ mỉ sa mạc bên dưới, tìm xem coi có dấu vết gì hay không.

Sau khi hạ xuống, bay sang trái một trận, lại bay sang phải một trận, lượn quanh một vòng lớn, kết quả vẫn không có phát hiện bất cứ dấu hiệu gì.

Hắn cấp tốc trở về lại đỉnh núi, lần nữa ở trên cao trông về phía xa xa, ánh mắt rất nhanh khóa chặt một hướng đi, bị thế núi che mất tầm mắt, cả người như chim diều hâu đằng không bay lên, cấp tốc bay đi.

Hạ xuống ở trên dãy núi đột ngột nhập vào trong sa mạc, người có râu dõi mắt trông về phía xa một hồi, lại tung người sà xuống, lướt vào trong sa mạc.

Mắt lạnh lẽo nhìn quanh một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, chớp mắt bay lên không, khẩn cấp đuổi theo hướng Viên Cương cùng Tô Chiếu bỏ trốn.

Mặc dù Tô Chiếu đã san bằng dấu chân của mình lưu lại trong sa mạc, nhưng biện pháp săn bằng thô sơ giản lược như vậy, tự nhiên khó mà che hết, ít nhiều gì vẫn còn để lại chút dấu vết, chỉ cần hữu tâm để ý tới, tự nhiên là có thể phát hiện ra manh mối.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi