ĐẠO QUÂN

Chương 448: Lại gặp Triệu Hùng Ca

Edit: Luna Huang

Sông ngòi rồi hồ nước, cánh đồng rộng lớn khô cằn, đường lớn rồi đường nhỏ, mặt trời mọc rồi lại lặn, non xanh mãi không già.

Một đường khói bụi, có tiếng vó ngựa vang lên, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chửi rủa khe khẽ của Quản Phương Nghi.

Đối tượng bị chửi rủa lại không có phản ứng gì, ngẫu nhiên chỉ mỉm cười, ngược lại Viên Cương nghe xong rất khó chịu, thỉnh thoảng con mắt lạnh lẽo liếc nhìn lại.

Quản Phương Nghi cuối cùng vẫn là đi, có điều là đi theo Ngưu Hữu Đạo, vẫn một đường đi theo.

Nhân số không nhiều, một nhóm mười người cưỡi ngựa lên đường.

Viên Phương không thể tham dự vào sóng gió của Nam Châu, trong lòng tựa hồ có chút ngứa ngáy, lúc này được nghe Ngưu Hữu Đạo nói lại phải đi xa, bèn mặt dày mày dạn xin đi theo.

Về phần Công Tôn Bố bên kia, thì không tiếp tục đi theo nữa.

Công Tôn Bố tuân theo ý tứ của Ngưu Hữu Đạo, mở rộng mạng lưới tình báo, công việc cũng đã dần dần có nhiều hơn, đã không thể chạy lung tung được nữa. Lần này chạy tới Tống quốc, bình thường thì Viên Cương với Quản Phương Nghi đều có tham dự vào mạng lưới tình báo của Ngũ Lương sơn, nên cũng đã biết làm sao để liên lạc với thám tử ở chỗ Tống quốc bên kia rồi, cho nên cũng không cần mang người Ngũ Lương sơn đi theo.

Trên một đoạn đường trong núi, một nhóm siết dây cương ngừng lại, đứng ở một chỗ giao lộ có hướng đi lên núi, chính là con đường đi vào thôn Tiểu Miếu.

Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương đều đang đánh giá lối vào bốn phía, rời đi đã mấy năm, giờ mới thấy lại lối vào này, trong lòng có đôi chút cảm khái.

Ba người Ngưu Lâm, Viên Hỏa, Ngưu Sơn thúc ngựa tách ra khỏi nhóm, chắp tay cáo từ: “Đạo gia, chúng ta đi đây.”

Ngưu Hữu Đạo cười gật đầu, “Thay ta vấn an các hương thân phụ lão.”

Ngưu Lâm nhịn không được lại hỏi, “Đạo gia, ngài thật sự không quay về nhìn xem một chút sao? Chỗ ở cũ của ngài vẫn còn đó.” Chỉ thiếu chút nữa là nói ra cả mộ tổ vẫn còn luôn.


Đôi mắt Quản Phương Nghi vụt sáng, hơi có vẻ tò mò, nhìn về phía cuối con đường hướng lên núi kia mấy lần, kỳ thật nàng cũng rất muốn tới xem cái nơi gọi là Tiểu Miếu thôn kia như thế nào, muốn nhìn xem coi nơi đó là nơi có phong thủy bảo địa bực nào, lại có thể cho ra được tên quái thai như tên Ngưu Hữu Đạo này như vậy.

Chẳng những là Ngưu Hữu Đạo, còn có tên Viên Cương kia nữa, mặc dù nàng không ưa gì hắn, thế nhưng chút nhãn lực ấy nàng vẫn phải có, nàng có thể nhìn ra được tên Viên Cương này cũng không đơn giản, một cái sơn thôn nho nhỏ, lại có thể cho ra được hai nhân vật như vậy, khiến nàng không thể không hiếu kỳ.

Đừng nói nàng, liền ngay cả mấy người Trần bá đi theo, cũng nhịn không được ngó ngó về phía cuối con đường núi này.

Ngưu Hữu Đạo cười không nói gì, có chút vấn đề không cần phải trả lời.

Viên Cương chợt quát: “Đừng có dông dài nữa.”

Ba người Ngưu Lâm đành phải lần nữa chắp tay, rồi xoay chuyển tọa kỵ, xông vào con đường núi, phi nhanh rời đi.

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn sang Viên Cương, hỏi “Ngươi không quay về nhìn xem một chút hả?”

Viên Cương cũng không có trả lời, hai cước thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu chạy nhanh tiến lên con đường phía trước.

Ngưu Hữu Đạo thúc ngựa đuổi theo, một nhóm tiếp tục lên đường.

Từ Thanh Sơn quận đến Tề quốc, lại đến Trường Bình thành, đã trải qua một ít chuyện, nhất là sau khi hơn 30 tên huynh đệ bị chết về sau, Viên Cương rốt cục khắc sâu hiểu rõ, trước đó vì sao Ngưu Hữu Đạo lại bảo hắn đi ra phía sau màn.

Hắn hiện tại cũng làm như Ngưu Hữu Đạo làm đối với hắn trước đó vậy, cũng cảm thấy giữa mình với huynh đệ thủ hạ đã có khoảng cách rất lớn, có chút phong hiểm hắn có thể vượt qua được, nhưng nếu để các huynh đệ cùng xông theo mà nói, không khác gì là đi chịu chết cả.

Lúc này mới hiểu được, tư duy mang từ một thế giới khác tới áp dụng ở nơi này có chút không phù hợp, lại tiếp tục kéo các huynh đệ đi huấn luyện nữa cũng không có ý nghĩa gì. Chủ yếu là giá trị quan của song phương có khác biệt, hắn cùng Ngưu Hữu Đạo có thể bốn biển là nhà, nhưng các huynh đệ thì sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất, quan niệm đó đã là thâm căn cố đế rồi, bắt nhiều người như vậy đều như hai người bọn hắn ngao du tứ xứ, cũng không thể nào nói nỗi.

Tăng thêm sau lần va chạm cứu Thương Triều Tông ra kia, Thương Triều Tông cực kỳ thưởng thức đám thủ hạ này của hắn, mà bây giờ Thương Triều Tông đã có được toàn bộ Nam Châu, đúng lúc cần dùng người gấp. Thế là Viên Cương thuận thế, đẩy các huynh đệ giao cho Thương Triều Tông, để các huynh đệ tự chạy tiền đồ thế tục đi.

Viên Cương buông tay.

Lần này, ba người Ngưu Lâm trở về, là chuẩn bị dời toàn bộ người Tiểu Miếu thôn ra ngoài. Nam Châu lớn như vậy, đầy đủ cho người Tiểu Miếu thôn thoát ly khỏi cuộc sống sơn thôn, đổi qua một cuộc sống mới khác.


Kỳ thật Ngưu Hữu Đạo cũng không hy vọng người Tiểu Miếu thôn dời ra ngoài, hắn không cho rằng thôn dân rời đi cuộc sống ở Tiểu Miếu thôn qua chỗ khác sống, thì cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng mà đám người Ngưu Lâm cho rằng sống như thế mới tốt hơn, có lẽ các thôn dân trong thôn cũng sẽ nghĩ như vậy đi, cho nên Ngưu Hữu Đạo cũng không có phản đối.

Mọi người đều có sự lựa chọn của chính mình, hắn sẽ không đi miễn cưỡng những người này.

Về phần lần này có thể mang theo Viên Cương, không có bảo Viên Cương đi ra phía sau màn, là bởi vì Viên Cương đã tự chứng minh được thực lực của mình, có thể ngạng kháng chính diện với tu sĩ Kim Đan kỳ rồi. . .  . . .

Núi sông tương liên, phóng mắt nhìn lại, ở một chỗ nơi xa, có một nơi thần tiên cảnh.

Ven đường, lúc đi qua một chỗ nào đó, Quản Phương Nghi sớm đã thăm dò trước, bèn chỉ vào hỏi: “Ta nói này Đạo gia, cái chỗ kia chính là chỗ Thượng Thanh tông ở hồi xưa phải không?”

Ngưu Hữu Đạo “Ừ” một tiếng.

Núi vẫn là núi đó, sông vẫn là sông đó, lúc một nhóm phóng nhanh qua, Quản Phương Nghi lại hỏi: “Đạo gia, ngươi không quay về nhìn xem một chút sao?”

Ngưu Hữu Đạo không rên một tiếng, liền nhìn cũng không có nhìn, cứ lướt qua như một cơn gió. . .  . . .

Bắc Châu, trên một con đường núi, có mấy người cưỡi ngựa phi nhanh, Đường Nghi cùng Tô Phá chạy ở phía trước, đằng sau mấy tên đệ tử Thượng Thanh tông theo sát phía sau.

Trong địa bàn Bắc Châu có yêu nghiệt quấy phá, một nhóm phụng mệnh Thiệu Bình Ba chạy đến trừ yêu an dân, vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, đang trên đường trở về phục mệnh.

Bây giờ Thượng Thanh tông cũng chỉ có thể đi làm một chút việc vặt chân chạy như này.

“Grào!” Chợt ở một nơi sâu trong núi rừng, có tiếng con gì rống giận truyền ra, làm mấy con ngựa đang cỡi kinh hãi bối rối, mất khỏi khống chế.

Đám người cấp tốc khống chế tọa kỵ an ổn lại, rồi cùng nghiêng đầu nhìn về phía có tiếng mãnh thú gào thét truyền đến, đều kinh nghi bất định, tiếng rống này không giống như tiếng của mãnh thú thông thường, có chút kỳ lạ, lại giống như đã từng được nghe qua.


“Kim Mao Hống!” Tô Phá chợt nhớ tới.

“Sư thúc!” Đường Nghi cũng thốt lên, cơ hồ là cùng lúc với Tô Phá.

Trong nháy mắt, mặt Đường Nghi lộ ra vẻ mừng rỡ, phi người bay lên khỏi lưng ngựa, lướt về phía sơn lâm.

Tô Phá lập tức ra hiệu cho hai tên đệ tử ở lại trông coi ngựa, còn hắn thì dẫn theo những người còn lại, cũng phi thân đuổi theo, cũng không thể để cho chưởng môn một thân một mình chạy loạn được.

Nhưng mà Đường Nghi lại không lĩnh tình, ngừng lại ở trên một ngọn cây, đưa tay ra ngăn cản đám người đi theo, nói “Tô trưởng lão, sư thúc không muốn gặp người Thượng Thanh tông, một mình ta đi bái kiến là được rồi.”

Nghe cũng đúng, Tô Phá trầm giọng nói: “Chưởng môn cẩn thận, nếu có cái gì dị thường, thì xin lập tức cảnh báo!”

Đường Nghi khẽ gật đầu, rồi tiếp tục bay về phía phát ra thanh âm, nóng lòng muốn gặp lại chủ nhân của Kim Mao Hống.

Những năm qua, Thượng Thanh tông ở trong khốn cảnh khiến lòng nàng sinh ra lo lắng, lại một mực không tìm thấy được lối ra, không nghĩ tới, trong lúc này lại nghe được tiếng của Kim Mao Hống, nàng nóng lòng muốn mời chủ nhân của Kim Mao Hống, xem xét trên phương diện tình cảm cũ, mà ra tay tương trợ Thượng Thanh tông.

Lại đi tới một cái khe núi, bên cạnh dòng suối, chợt thấy có một con mãnh thú thân thể hùng tráng, trông giống như sư tử, nhưng lông tóc lóng lánh kim quang vàng óng, đang chạy nhảy ở dưới suối bắt cá, bắt được một con liền nhét vào mồm nhai cắn. Bên cạnh, trên một bãi đã cuội, có một hán tử ăn mặc lôi thôi lếch thếch nằm chống tay gối đầu, một tay thì cầm hồ lô rượu, thỉnh thoảng đưa lên miệng rót một ngụm.

Đường Nghi từ trên trời giáng xuống, váy áo bồng bềnh như tiên tử, hạ xuống ở trên bãi đá cuội.

Trong nháy mắt, Kim Mao Hống dừng động tác, đứng im, quay đầu lại quan sát, sau đó lại tiếp tục chơi đùa ở trong dòng suối.

“Sư thúc!” Đường Nghi chắp tay chào hỏi.

Triệu Hùng Ca nấc rượu, mắt say lờ đờ mở hí hí ra, nhìn nhìn, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nói “Là nha đầu ngươi à? Đừng có hô loạn như vậy, ta cũng không phải là sư thúc của ngươi. Mà làm thế nào ngươi tìm được đến đây?”

Tựa hồ cảm thấy đứng như vậy nói chuyện với sư thúc có chút không ổn, Đường Nghi khoanh chân ngồi xuống, “Vừa đi ngang qua nơi đây, trong lúc vô tình nghe được tiếng của Kim Mao Hống, bèn chạy tới xem xét, nguyên lai thật sự là sư thúc.”

Triệu Hùng Ca tiện tay nhặt một khối đá cuội lên, ném ra ngoài, bắn tới chỗ Kim Mao Hống, mắng “Kêu loạn cái gì thế hả.”

Kim Mao Hống cũng không quay đầu lại, cái đuôi phía sau mông vẫy một cái, ‘crốp’ một tiếng giòn vang, trong nháy mắt đập hòn đá cuội bắn tới vỡ nát.

Một màn này khiến Đường Nghi liếc mắt không thôi, không nghĩ tới Kim Mao Hống tùy ý quất một đuôi, cũng có uy lực lớn như thế, trách không được có thể trở thành tọa kỵ của Thánh Nữ Ma giáo.


Triệu Hùng Ca ôm hồ lô rượu, thuận thế ngồi dậy, miệng mồm phun ra toàn mùi rượu nói: “Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì? Người cũng đã thấy rồi, mời trở về đi, đừng quấy nhiễu nơi thanh tĩnh của ta.”

Đường Nghi ôm quyền nói: “Sư thúc, bây giờ Thượng Thanh tông đang bị khốn cảnh dày vò, đệ tử lại vô năng, xin mời sư thúc xem ở mặt tình cảm với sư tổ, giúp đỡ Thượng Thanh tông một chút đi.”

Triệu Hùng Ca: “Chuyện của Thượng Thanh tông không liên quan đến ta.” Vừa nói vừa ôm lấy hồ lô rượu rót uống.

Đường Nghi cầu khẩn: “Sư thúc, Thượng Thanh tông tiếp tục cố chịu đựng nữa, thật sự sẽ phải sụp đổ, chẳng lẽ sư thúc tuyệt tình, nhẫn tâm ngồi nhìn xem Thượng Thanh tông bị diệt môn như vậy sao?”

Triệu Hùng Ca chậm rãi nói: “Ngươi đi nói cái này với một người ngoài như ta không cảm thấy hơi thừa thãi sao? Thượng Thanh tông các ngươi cũng không phải là không có người tài ba, không cần đi cầu một cái người ngoài như ta.”

Đường Nghi cười khổ, “Thượng Thanh tông nhân tài tàn lụi, ở đâu ra người tài ba, nếu như có người tài ba, làm sao có thể nghèo túng tới tình trạng này, sư thúc. . .”

Triệu Hùng Ca mở miệng cắt ngang: “Tên Ngưu Hữu Đạo kia vẫn là có chút năng lực, một ít sự tích ta ngay cả ở tại Yêu Ma lĩnh cũng có nghe nói, với thủ đoạn hô mưa gọi gió kia của hắn, chỉ là một Thượng Thanh tông, nếu như hắn nguyện ý lôi kéo một tay, Thượng Thanh tông thoát khỏi khốn cảnh không thành vấn đề. Ai.., Đông Quách Hạo Nhiên vẫn là có chút nhãn quang, thu được tên đồ đệ tốt a! Nha đầu ngươi nha, có người một nhà lại không cần, ngồi đó cùng ta lải nhải đạo lý làm cái gì, ta là người thích làm trâu làm ngựa kia sao?”

Nghe hắn nói đến đây cái, mặt mũi Đường Nghi tràn đầy đắng chát, nói “Sư thúc, ngài không phải là không biết, Ngưu Hữu Đạo đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”

Triệu Hùng Ca tựa hồ như mắc phải bệnh có chút dễ quên, hỏi lại “Có chuyện đó sao?”

Đường Nghi: “Không phải đệ tử không có đi tìm hắn, nhưng hắn đã thề, phân rõ giới hạn với Thượng Thanh tông, ta nguyện chắp tay nhường ra chức chưởng môn cho hắn, hắn vẫn thề không bao giờ quay trở lại.”

“Tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình cũng không nhỏ a.” Triệu Hùng Ca tự nói thầm, lại liếc mắt nhìn nàng nói: “Ta nhớ ra a, hình như ngươi có quan hệ vợ chồng với hắn nhỉ? Quan hệ đồng môn không có, chẳng phải quan hệ vợ chồng vẫn còn đó a, trượng phu giúp thê tử của mình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thê tử đi cầu trượng phu của mình, cũng không phải là chuyện gì mất mặt, ngươi vẫn là đi cầu hắn đi thôi. Nếu ngay cả chút mặt mũi ấy, cũng không bỏ xuống được, bản thân mình cũng không muốn tự cứu, còn trông cậy vào người ngoài đi cứu hay sao?”

Nói xong lắc mình một cái, nhảy phắt đi, rơi xuống trên lưng Kim Mao Hống.

“Grào!” Kim Mao Hống ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, tính quay người rời đi.

Đường Nghi lập tức đứng lên la hét nói theo, “Sư thúc, chẳng lẽ ngài thật nhẫn tâm trơ mắt nhìn xem Thượng Thanh tông bị diệt vong sao?”

“Nha đầu, ngươi nhớ kỹ, nếu ta có năng lực đó, năm ấy cũng sẽ không rơi vào kết cuộc như vậy, một môn phái muốn đứng sừng sững giữa nhưng ân oán lợi ích gút mắc trên tu hành giới, dựa vào một người chém chém giết giết là vô dụng, võ lực của một người có mạnh hơn đi nữa, cũng chỉ có thể là bảo đảm được nhất thời cho một môn phái, muốn dẫn dắt một môn phái đi theo hướng lâu dài, cần người chân chính có đầu óc, có năng lực.”

Triệu Hùng Ca cưỡi trên lưng Kim Mao Hống, vừa nói vừa ngửa đầu cho rượu vào miệng, ợ một phát, lại nói: “Những năm này thực sự đã chứng minh, rằng Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn chính xác có năng lực ở phương diện đó, có thể yên tâm sai sử. Ta nghe nói, Ngưu Hữu Đạo đang trên đường đi Tống quốc, mục đích là Vạn Thú môn. Nha đầu, thật muốn cho Thượng Thanh tông phục hưng, liền đi tìm hắn đi!”

Vừa mới nói xong, Kim Mao Hống bên dưới đột nhiên phi nước đại, một đường đạp lên sóng nước tung tóe rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi