Chương 465: Hầu Tử, đánh cho ta!
Edit: Luna Huang
Mấu chốt của vấn đề là dù biết rõ ba người này lòng mang ý đồ xấu, tên khốn này còn mang theo mọi người cứng rắn nhảy vào trong hố người ta đào, kết quả làm ra chuyện lớn như vậy, Quản Phương Nghi có loại cảm giác muốn phát điên.
Viên Phương đồng dạng cũng có cảm giác sắp phát điên, trong lòng cuồng hô, Đạo gia của ta, ngài đây là đang chơi cái gì vậy a!
Viên Cương lạnh nhạt liếc xéo, hắn ngược lại rất bình tĩnh, cùng hợp tác với Ngưu Hữu Đạo nhiều năm, nên không có cảm thấy kinh ngạc, Ngưu Hữu Đạo tự có chỗ khiến hắn tâm phục khẩu phục.
Ba sư huynh đệ đang bị giẫm trên mặt đất nghe vậy càng thêm sợ hãi, giọng của Triều Thắng Hoài mang theo rung động hỏi thăm: “Bối huynh, phải chăng giữa chúng ta có hiểu lầm cái gì hay không?”
Ngưu Hữu Đạo ở trên cao nhìn xuống, mỉm cười không nói.
Hà Hữu Kiến hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
“Các ngươi làm cho đã rồi, hiện tại mới quan tâm ta là ai, có phải đã hơi trễ rồi chăng?” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha một tiếng, rồi nhìn chung quanh, sau đó giơ tay lên, ra hiệu mang đi, “Nơi này không nên ở lâu, người Vạn Thú môn cũng sắp đến rồi, đi thôi!”
Vừa mới nói xong, con Huyết La Sát kia chợt nhìn phía sau lưng bọn hắn rít lên “Réc…” một tiếng, mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hai cánh dần dần có xu hướng mở ra, tựa hồ như đang nhắm vào thứ gì.
Mấy người bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong núi đá cách một khoảng phía sau, có một con Thanh Xà có lân giáp xanh xậm, thò đầu ra ngoài, lưỡi màu hồng tím phun ra nuốt vào, cái đầu to như cái đùi, trong mắt lấp lóe u quang. Còn chưa kịp thấy rõ Thanh Xà dài lớn bao nhiêu, thì đầu Thanh Xà đã nhanh chóng nhúc nhích, biến hóa thành bộ dáng như người, bên trên lập lờ yêu khí.
Đầu rắn hóa thành đầu một người, tóc mây vấn cao, một vòng lụa trắng nửa che mặt, vẫn không che hết được dung nhan xinh đẹp như hoa, chính là bộ dạng của Vân Cơ.
Thân rắn trườn ra cũng dần dần hóa thành thân người, cuối cùng thành một cô nàng Vân Cơ sống sờ sờ đứng ở trên núi đá.
Đám Ngưu Hữu Đạo sững sờ, không nghĩ tới nữ nhân này sẽ xuất hiện ở tại đây, một người dám chạy ra khỏi khu vực cỏ Khu Quang phòng hộ luôn?
“Créc…. . .” Huyết La Sát rít gào một tiếng, ba con Lam Sí La Sát đã mở hai cánh ra sẵn rồi muốn xong đến tiến công.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên, Viên Cương lập tức rống lên với Huyết La Sát, đè ép mấy con Điệp La Sát đang muốn nổi giận.
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Là một mực nấp ở đây, hay là vừa mới tới?”
Vân Cơ: “Ta vốn ở tại vùng này, các ngươi náo ra động tĩnh lớn như vậy, muốn không hấp dẫn ta chạy tới xem cũng khó. Có phải đang trách ta nhìn thấy được thứ không nên thấy có phải không? Thật không nghĩ tới, các ngươi vậy mà có thể cấu kết được với đám Điệp Yêu này.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi liền không sợ ta giết ngươi diệt khẩu sao?”
Lúc nói lời này, một mặt thì vẫn cười tủm tỉm, xán lạn, nhưng trong nội tâm lại thật sự động sát cơ, để cho người ngoài biết được bên này có thể câu thông với Điệp La Sát đích thực không phải là chuyện gì tốt.
Vân Cơ: “Có đám Điệp La Sát này tương trợ, ta quả thực không phải là đối thủ của các ngươi, có điều nếu như ta muốn thoát thân, ở trong mảnh rừng núi này, các ngươi cũng chưa chắc có thể bắt được ta, bằng không ta cũng không có xuất hiện một mình ở đây, cũng sẽ không chủ động hiện thân. Có một số chuyện, chắc hẳn ngươi cũng đã được nghe nói tới, tu sĩ Triệu quốc vây quét ta nhiều lần, ta y nguyên vẫn có thể tồn tại ở trên đất Triệu quốc, cái này cũng không phải là vô duyên vô cớ. Cho nên, ta khuyên ngươi đừng nên làm loạn, một khi trở mặt, đối với tất cả chúng ta cũng không có chỗ tốt gì.”
Ngưu Hữu Đạo: “Tiền bối chủ động hiện thân, chắc không phải không có nguyên nhân a?”
Ánh mắt Vân Cơ lướt qua đám Điệp La Sát phía sau bọn hắn: “Ta có việc cần các ngươi hỗ trợ, ngươi yên tâm, ta không để cho ngươi giúp không, sẽ có đồ vật để trao đổi.”
“Đồ gì?” Ngưu Hữu Đạo không khỏi hỏi thử một chút.
Vân Cơ hỏi lại: “Ngươi muốn tiếp tục đứng đây dây dưa, chờ một đóng nhân mã Vạn Thú môn kéo đến hay sao?” Ngụ ý là nơi đây không phải là chỗ có thể ở lâu nói chuyện.
“Tiền bối nói có lý.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại phân phó, làm cho ba người Triều Thắng Hoài hôn mê đi, miễn cho nhìn phải thứ không nên nhìn, hoặc nghe được thứ không được phép nghe .
Viên Cương giao lưu điều khiển, ba con Lam Sí La Sát lại túm ba người Triều Thắng Hoài bay lên, Huyết La Sát bay ở phía trước dẫn đường, Viên Cương thì bắt lấy chân của Huyết La Sát đu theo, những người còn lại thì bay lượn theo ở phía sau, trốn vào trong núi rừng sâu xa hơn.
Trên đường đi, nhìn thấy từng cây từng cây cổ thụ cao lớn đến không tưởng tượng nổi, đều là cổ thủ cao chọc trời, hơn trăm trượng, thân cây tản ra ánh sáng óng ánh, người bay lượn ở trong đây nhỏ bé tựa như là sâu kiến vậy. Nhánh cây tỏa ra ánh sáng xanh biếc còn to hơn cả người, bám đầy rêu xanh, từng đóa hóa trắng noãn to như thùng tắm, có thể chứa cả người, đủ các loại kỳ hoa tỏa ra đủ các loại ánh sáng, lẳng lặng dập dờn trông như những con sứa trong suốt phát sáng đang trôi nổi.
Nhiều nhất vẫn là loại hồ điệp có kích thước lớn cỡ hơn một trượng, đang vỗ đập đôi cánh lớn phát sáng kia, kết thành từng đám bay múa trên không trung rừng rậm, nhìn từ xa trông thật giống như là dãy ngân hà vậy.
Loại hồ điệp này chính là mẫu thể của Nguyệt Điệp, một nhánh khác của Nguyệt Điệp gọi là Đại Nguyệt, cũng là loại Nguyệt Điệp mà bên ngoài gọi là Tiểu Nguyệt.
Vượt qua một khe nước trong, trong nước cũng có các loại sinh vật kỳ quái phát sáng.
Các loại cảnh đẹp kỳ huyễn quả thực là đẹp không sao tả xiết,
Trên đường đi, Ngưu Hữu Đạo nhịn không được lên tiếng cảm khái, “Y như tiên cảnh vậy, thật sự là nơi tốt a!”
Vân Cơ đang đi cùng nói: “Đó là tự nhiên, nếu không năm đó Thương Tụng cũng sẽ không kiến tạo hành cung ở trong này.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nhìn thấy Vạn Thú môn đã bắt đầu trồng trọt cỏ Khu Quang ở chỗ này, một khi cỏ Khu Quang khuếch rộng, sợ là sẽ phá hủy nơi như tiên cảnh này mất, một nơi rực rỡ xinh đẹp không sao tả xiết này mà bị hắc ám nuốt chửng, cảnh đẹp bị tuyệt tích không khỏi đáng tiếc.”
Vân Cơ: “Hủy mất á? Ngươi cho rằng Vạn Thú môn hiện tại mới bắt đầu trồng trọt cỏ Khu Quang ở chỗ này hay sao? Hơn ba trăm năm trước, khi phát hiện cỏ Khu Quang có thể khắc chế được thực vật nơi này, thì đã bắt đầu trồng rồi, chỉ là có ẩn tình khác nên chưa công khai ra ngoài thôi. Nhắc tới cũng kỳ quái, cỏ Khu Quang trồng ở địa phương khác không có bị gì, duy chỉ có cỏ trồng ở trong khu rừng rậm cổ lão này sẽ bị Điệp La Sát nghĩ hết biện pháp phá hủy.”
“Mỗi lần Huyễn Giới mở ra, Vạn Thú môn liền sẽ chạy tới đây trồng một lần, chờ Vạn Thú môn rời khỏi, Huyễn Giới đóng lại, Điệp La Sát lại đến đây hủy đi. Lặp đi lặp lại như vậy đã hơn 30 lần rồi, Vạn Thú môn vẫn kiên trì không ngừng, thử đi thử lại đủ mọi cách, muốn chinh phục nơi này, lại một mực không thể làm được.”
“Trước kia, mấy vị Chí Tôn vì muốn chinh phục nơi này, thậm chí từng thử dùng hỏa công quy mô lớn, muốn hủy đi thảm thực vật nơi này, đoạn tuyệt nơi sinh tồn căn bản của Điệp La Sát, miễn cho nó chạy ra vướng chân vướng tay, thế nhưng năng lực sinh tồn của thế giới thực vật nơi này cực mạnh, không dễ cháy, căn bản không có khả năng xảy ra hỏa hoạn, dùng hỏa công cũng không có tác dụng gì. Đủ các loại nguyên cớ, khiến cho vùng rừng rậm cổ lão này mới có thể được bảo tồn, cũng có thể nói, có thể được bảo tồn lại, là bởi vì nhân tố tự nhiên riêng của nơi này.”
Tất cả mọi người hay là lần đầu nghe nói đến thuyết pháp này, ngay cả tin tức thuộc dạng uyên bác như Quản Phương Nghi cũng là lần đầu nghe nói đến.
Ngưu Hữu Đạo hiếu kỳ: “Vì sao Điệp La Sát không hủy cỏ Khu Quang ở những địa phương khác, mà chỉ hủy nơi này?”
Vân Cơ: “Tình huống cụ thể ra sao ta không rõ ràng, chỉ có hai cái suy đoán, một là Điệp La Sát sinh tồn dựa vào hút các loại chất lỏng nơi này, nơi này có thể là nơi căn bản để Điệp La Sát sinh tồn, cho nên Điệp La Sát muốn bảo vệ. Một cái suy đoán khác, thì là có quan hệ với hoàng đế Võ triều Thương Tụng trong truyền thuyết, trong truyền thuyết nói Thánh La Sát là linh sủng* của Thương Tụng, có thể hiệu lệnh tất cả Điệp La Sát trong Huyễn Giới, truyền ngôn nói, trước khi phu thê Thương Tụng biến mất, từng thả Thánh La Sát trở về lại Huyễn Giới. Người có ý đồ muốn chinh phục nơi này hoài nghi rằng, Thánh La Sát có khả năng đang ở ngay tại trong hành cung của Thương Tụng, mà hành cung của Thương Tụng có khả năng nằm ngay trong vùng rừng rậm cổ lão này, hoài nghi rằng Điệp La Sát làm như vậy là do Thánh La Sát thúc đẩy nhằm bảo vệ hành cung của Thương Tụng.”
“Huyễn Giới này trông đẹp mắt thì đẹp mắt thật, nhưng kỳ thật cũng không quá thích hợp cho người sinh tồn, cũng như thế giới bên ngoài cũng không thích hợp cho Điệp La Sát sinh tồn vậy, mỗi bên sinh hoạt ở hai thế giới, thật ra cũng không có mâu thuẫn xung đột gì cả. Cho nên, việc tiêu diệt Điệp La Sát nơi này cũng không có ý nghĩa gì lớn, nói cho cùng, vẫn là muốn tìm đến hành cung của Thương Tụng, một mực tìm kiếm nơi Thương Tụng phá thiên kia. Ha ha, dục vọng con người là không có tận cùng, chẳng qua là có nhân hùng nhìn khắp thiên hạ xong còn chưa thoả mãn, muốn tìm con đường trường sinh bất tử kia!”
Ngưu Hữu Đạo không khỏi nhìn con Điệp La Sát đang bay dẫn đường ở phía trước một chút, thử hỏi, “Ngươi bảo ta hỗ trợ, không phải là cũng muốn tìm tới hành cung của Thương Tụng đó chứ?”
Vân Cơ: “Ta không có hứng thú với thứ tồn tại ở trong truyền thuyết ngay cả thật giả cũng không biết, muốn trường sinh bất tử cũng phải đạt được tư cách trường sinh bất tử trước đã, mơ tưởng xa vời là không có ý nghĩa gì, ngươi nói coi có phải hay không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi muốn ta giúp cái gì? Chẳng lẽ không phải là nhìn trúng năng lực có thể khống chế Điệp La Sát của bên ta sao, ngươi tiến vào đây là muốn tìm thứ gì, bằng không ngươi cần gì phải mạo hiểm tiến vào vùng rừng rậm cổ lão này?”
Vân Cơ: “Muốn tìm một người.”
Đang một mực cẩn thận lắng nghe đám người nghe vậy bèn kinh ngạc, Ngưu Hữu Đạo cũng như vậy, “Tìm người ư? Nơi này có người ngươi muốn tìm sao?”
Vân Cơ: “Không nên hiểu lầm, người ta muốn tìm coi như không có bị chết ở trong tay Điệp La Sát, thì thọ hạn cũng đã sớm tới, hẳn là đã sớm chết rồi, ta chỉ là muốn tìm tới di hài của người đó thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Trượng phu của ngươi à?”
Độ Vân sơn bên kia có hai mẹ con, lại không có chồng, bởi vậy hắn có chỗ liên tưởng.
Vân Cơ: “Ngươi suy nghĩ nhiều, trượng phu của ta sớm đã chết ở trong tay tu sĩ ngoại giới. Không cần hỏi nhiều, nếu có thể tìm tới, các ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Trên đường đi, phía trước có Huyết La Sát kia mở đường, cùng câu thông với đồng loại, có những con Điệp La Sát khác xông ra nhưng cũng không có bị quấy nhiễu gì, một đường tiến lên bình an thuận lợi.
Chừng khoảng một canh giờ sau, khi tới trước một cây cổ thụ khổng lồ, bộ rễ mở ra không gian tựa như pháo đài vậy, Vân Cơ lần nữa lên tiếng nói: “Không chênh lệch lắm, người Vạn Thú môn có xuất hiện đông đảo cũng không có khả năng xâm nhập vào quá sâu, coi như xâm nhập vào vùng này cũng không có khả năng tung ra số lượng người lớn để tra xét, nếu không sợ lại dẫn tới La Sát triều, Vạn Thú môn có dốc toàn bộ lực lượng cũng không chịu đựng nổi, hiện tại chắc hẳn là đã an toàn.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng ta lâu một chút, mơ hồ cảm giác nữ nhân này hình như rất hiểu rất rõ chuyện của Vạn Thú môn, chí ít có một điều có thể khẳng định, là nữ nhân này tuyệt đối không phải lần đầu tiên đi tới nơi này.
Ngưu Hữu Đạo có chuyện cần phải xử lý, yêu cầu tạm dừng tiến lên.
Một nhóm chui vào hốc dưới bộ rễ cây ẩn thân về sau, Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía ba người đang nằm hôn mê trên mặt đất một cái, nói với Viên Cương: “Tách riêng ra thẩm vấn một chút, cạy mở miệng bọn hắn ra, làm sáng tỏ mọi chuyện đi.”
Viên Cương gọi Huyết La Sát xách ba người đưa đi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Viên Cương lại mang ba người trở về, rồi khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, biểu thị mọi chuyện đã sáng tỏ.
Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng đó, bèn đi qua một bên, Viên Cương đuổi theo, đứng bên cạnh hắn thì thầm một trận.
Đang vừa nghe Viên Cương thì thầm, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo vừa từ từ liếc nhìn Viên Phương, lấp lóe.
Sau khi hai người đi trở về, nhìn thấy ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo nhìn mình có chút là lạ, trong lòng Viên Phương sinh ra cảnh giác, mỗi lần bị nhìn kiểu này, hình như là sẽ không có chuyện gì tốt, hắn bèn lập tức giả đò bày ra khuôn mặt đáng thương vô tội.
Biết tỏng cái tính tình kia của hắn, Ngưu Hữu Đạo lập tức đau răng, thầm nghĩ đã không cho ngươi đi theo, ngươi nhất định phải muốn đi theo, bây giờ nơi này có ai không vô tội hơn ngươi chứ, người nào không phải bị ngươi liên lụy đây? Lúc này bèn chỉ chỉ hắn, “Cái lão già này hôm nay ta nhìn thấy không vừa mắt sao sao ấy, Hầu Tử, đánh cho ta!”
“A. . .”
Viên Phương hét thảm một tiếng, đã bị Viên Cương đột ngột cho một cước đạp bay.
Viên Cương hôm nay nhìn hắn tự nhiên cũng không quá thuận mắt, xông đi tặng cho một trận quyền đấm cước đá tơi bời, đánh cho Viên Phương nằm co lại trong một góc ngao ngao kêu thảm.
p/s Cuối năm dateline nhiều quá, sorry các bạn
Chúc đọc giả năm mới hạnh phúc.