Chương 483: Triệu Hùng Ca tới
Edit: Luna Huang
Ba người Thượng Thanh tông nhìn tình huống này có chút không hiểu, Tô Phá lên tiếng thỉnh giáo, “Vị này là?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, “Nàng là ai không quan trọng, quan trọng là hai ngày này ba vị cũng đã mệt nhọc rồi, xin mời đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Tô Phá á khẩu không biết nói gì, mấu chốt là biết cầu người không dễ, lời nói nặng là không thể nói trước, lời không dễ nghe thì cũng không nói được.
Đường Nghi: “Ngươi hiểu lầm ta như thế nào cũng được, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không thể vì Đông Quách sư thúc mà làm chút gì sao?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Làm sao lại là ta hiểu lầm ngươi rồi? Năm đó lúc Thượng Thanh tông muốn đưa ta vào chỗ chết, ngươi dám nói là ngươi không biết rõ ? Ngươi dám nói là ngươi không có ngầm đồng ý đi?”
Đường Nghi răng ngà cắn môi, không phản bác được, chung quy năm đó che giấu lương tâm làm ra chuyện kia giờ đã thành vách ngăn chắn ở giữa hai người.
Tô Phá: “Ngưu Hữu Đạo, chuyện năm đó không liên quan gì đến chưởng môn, là chúng ta. . . ”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt lời, không để cho hắn nói tiếp, lại tiếp tục nói: “Luôn mồm nói cái gì Đông Quách sư thúc Đông Quách sư thúc, năm đó các ngươi có nhìn mặt mũi Đông Quách Hạo Nhiên mà cho ta một con đường sống sao? Đường đại chưởng môn, bản thân ngươi tự ngẫm lại, trong Huyễn Giới đã bảo các ngươi không cần đi theo, bảo các ngươi mau đi đi, các ngươi nghe sao? Ta đã nói rõ cho ngươi biết là sắp sửa xảy ra chuyện, bảo ngươi đi nhanh lên, ngươi còn lại tự mang người Thượng Thanh tông đi chui đầu vào lưới, đụng tới đám người các ngươi này, trời sập cũng không kéo dậy nổi, nói cái gì đều không chịu nghe, ta về Thượng Thanh tông để làm gì? Chẳng lẽ lại muốn làm cái chưởng môn nói gì cũng chẳng có ai nghe hả, có ý nghĩa sao?”
Đường Nghi: “Ngươi nói có chuyện, chúng ta cũng là lo lắng cho an toàn của ngươi, cho nên. . .”
Ngưu Hữu Đạo: “Đừng có cho nên, ngay cả bản thân mình còn không gánh nổi, còn nói đến an toàn của ta, ngươi nói đùa à, đã có năng lực kia, còn cần đi cầu ta chi?”
Đường Nghi: “Được, lần này coi như ta sai, chỉ cần ngươi trở về, về sau ngươi nói gì chúng ta nghe nấy.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải lần này sai, các ngươi sai nhiều lần rồi đi, cũng đừng nói cái gì về sau nói gì nghe nấy, trước mắt liền đã trưng ra một cái nói không chịu nghe rồi, ta đã nói rất rõ ràng, các ngươi trước hết giải quyết vị Đường trưởng lão kia rồi lại nói.”
Một câu chắn ba người không còn lời nào để nói, tư vị cầu người thật không dễ chịu, nhận hết mọi chế nhạo.
Một bên Quản Phương Nghi âm thầm thổn thức, mặt cười như có như không nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện vị này bình thường luôn luôn bình tĩnh, trời long đất lở cũng có thể thong dong ứng đối, duy chỉ có lúc đối mặt Đường Nghi thì lại nhịn không được nổi tính tình, cái này nói rõ rất có vấn đề.
“Tiễn khách!” Ngưu Hữu Đạo rất không khách khí xoay người đi qua, tới nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía ba người.
“Mời!” Viên Cương đưa tay ra mời ba người, xin mời ra ngoài.
Chờ ba người đi khỏi rồi, Quản Phương Nghi mới cười tủm tỉm nói: “Đạo gia, ngươi hình như có hơi chút thất thố nha.”
Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh: “Một đám ngu xuẩn.”
Quản Phương Nghi: “Lời này cũng không thể nói như vậy được, cái này không can hệ gì đến ngu xuẩn cả, bọn hắn căn bản là không có điều kiện buông tay buông chân đi làm, cho nên khiến cho ngươi nhìn thấy người ta ngu xuẩn. Chuyện tiền nhân Thượng Thanh tông đã làm, hậu quả và mọi ảnh hưởng đều rơi ở trên đầu bọn hắn không thể tránh khỏi, khắp nơi đều không dung được bọn hắn, ngươi bảo bọn hắn phải làm sao bây giờ? Bọn hắn một mực mang gánh nặng cố tiến lên, rất gian nan. Chẳng lẽ ngươi cũng không phải là đang còn trốn tránh hậu quả và sự ảnh hưởng kia đó sao? Nếu không ngươi cần gì phải e sợ tránh không kịp như vậy? Ngươi có thể trốn, còn bọn hắn chỉ có thể gánh trên lưng, không có sự lựa chọn.”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc. . . . . .
Lúc chạng vạng tối, người thề không cúi đầu, chắn ngang ở giữa Thượng Thanh tông với Ngưu Hữu Đạo kia đến, Đường Tố Tố rốt cuộc đi tới.
Tô Phá cùng La Nguyên Công bồi theo nàng tới, Đường Nghi vốn cũng muốn tới, nhưng bị hai người cản lại, bởi vì hai người cũng đã nhìn ra, Ngưu Hữu Đạo cùng Đường Nghi thật sự là không hợp nhau.
Ngay cả Tô Phá cùng La Nguyên Công đều không có nghĩ đến, chính là Đường Tố Tố vừa tiến vào gian phòng Ngưu Hữu Đạo, vừa thấy Ngưu Hữu Đạo, không nói hai lời, liền chậm rãi quỳ xuống, trực tiếp quỳ gối xuống ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Tô Phá cùng La Nguyên Công vốn định đưa tay ra kéo lại, thế nhưng tay vừa duỗi ra cuối cùng vẫn là từ từ rụt về lại.
Tóm lại cái quỳ này làm cho không khí trong phòng yên tĩnh, bao quát cả Ngưu Hữu Đạo, đều không có nghĩ đến, Đường Tố Tố không cúi đầu thì thôi, vừa cúi đầu liền đã triệt để như vậy.
Niên kỷ Đường Tố Tố dù sao cũng bày ra ở đó, già bảy tám mươi tuổi đời, lại quỳ xuống với một người trẻ tuổi, hơn nữa còn là vãn bối, khiến cho ai nhìn vào trong lòng đều nặng nề.
Trình độ nào mà nói, Ngưu Hữu Đạo cũng chịu không nổi cái quỳ này, là Đông Quách Hạo Nhiên cũng không chịu nổi, bối phận của Đường Tố Tố còn bày ra đó.
Chính vì vậy, Đường Tố Tố trước đó làm sao có thể chịu thấp kém cúi đầu với một cái vãn bối như thế được.
Thế nhưng một màn ở bên ngoài Vạn Thú môn để nàng sâu sắc nhận thức được, đường đường chưởng môn Thượng Thanh tông lại bị đối xử vô cùng nhục nhã, mà Thượng Thanh tông lại không thể làm gì, nhục nhã không phải mỗi một mình Đường Nghi, mà là cả toàn bộ Thượng Thanh tông, liên đới đến liệt tổ liệt tông Thượng Thanh tông đều bị nhục theo.
Nàng là nữ nhân mạnh mẽ hơn nữa, trong lòng cũng bi phẫn không có chỗ phát tiết.
Nàng lúc này thật sự hiểu, vinh nhục cá nhân của bản thân so với vinh nhục của toàn bộ Thượng Thanh tông, thật không tính là gì, cho nên lần này nàng đi tới, quỳ xuống.
Ngưu Hữu Đạo cũng không có né tránh cái quỳ này, tỏ ra hững hờ nói: “Đường trưởng lão, cớ gì lại hành đại lễ thế này?”
Đường Tố Tố một mặt đau thương, thời điểm xuống tay với Ngưu Hữu Đạo năm đó, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày này. Bèn từ từ lắc đầu nói, “Lão thân sai, lão thân bồi tội với ngài! Ngàn sai vạn sai đều là do một mình lão thân sai, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin đừng chấp nhặt với lão thái bà này. Chỉ cần ngài có thể giúp đỡ Thượng Thanh tông thoát khỏi khốn cảnh, cái mạng này của lão thân liền là của ngài, mặc cho xử trí, có chết muôn lần cũng không tiếc!”
Gương mặt Tô Phá cùng La Nguyên Công căng cứng, cùng nhìn chằm chằm phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo yên lặng một trận, đột nhiên trầm giọng nói lớn, “Tốt! Từ hôm nay, tất cả ân oán giữa ta cùng Thượng Thanh tông tan thành mây khói, đều đã qua, đứng lên đi!”
Đường Tố Tố lắc đầu: “Ngài không đáp ứng trở về Thượng Thanh tông, lão thân không đứng!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm nàng ta*, “Tốt nhất đừng có áp chế ta, cho ta cân nhắc mấy ngày!” (*bà ta)
“Lão thân. . .” Đường Tố Tố còn muốn nói cái gì đó, La Nguyên Công bèn trầm giọng nói: “Sư muội, đứng lên đi!”
Hắn với Tô Phá cùng đi tới dìu nàng ta đứng lên, ngăn nàng tính nói thêm cái gì nữa, sợ chọc giận Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi ba người rời đi, Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống cạnh giường, trầm mặc không nói gì, bị cái quỳ kia kiềm chế nội tâm, trong đầu hiện lên hình ảnh trong một tòa miếu đổ nát, Đông Quách Hạo Nhiên giọng nói suy yếu: “Ta lấy bí pháp Thượng Thanh tông, đem tu vi cả đời hóa thành 36 đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù, hộ pháp trừ tà cho ngươi . . . . . .”
Sự thật chứng minh, Truyền Pháp Hộ Thân Phù của Đông Quách Hạo Nhiên đích xác đã nhiều lần cứu mạng hắn, thí dụ như một trận chiến trong sa mạc Vô Biên các. Mà trong cơ thể hắn, đến nay vẫn còn có ba đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù mà Đông Quách Hạo Nhiên truyền vào, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Cho đến nay, hơn phân nửa tu vi trong cơ thể hắn thật ra đúng là tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên ban cho.
Quản Phương Nghi quan sát hắn một trận, cuối cùng đưa hai tay vuốt váy sau mông, ngồi xuống ở bên cạnh, thở dài: “Nhức đầu hả, đến cùng là ngươi muốn như thế nào, vì sao không thể cho bọn hắn một câu trả lời chắc chắn?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Ta trả lời còn chưa chắc chắn lắm sao?”
Quản Phương Nghi: “Ngươi không phải còn nói là để cho ngươi cân nhắc mấy ngày sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta đang đợi người đứng ở phía sau màn hiện thân, có một số chuyện cũng nên nói cho rõ ràng một chút, đến tột cùng là có dự định gì, ta không thể mơ hồ đi tới chống được.”
. . . . . .
Màn đêm buông xuống, trăng sáng vằng vặc, giữa núi non trập trùng, trên một đỉnh núi nhỏ, một con cự cầm hắc vũ đang nghỉ chân ở trên một tảng đá núi.
Có một tên nam tử lôi thôi làm bạn ở bên cạnh, trên lưng nam tử có treo cái hồ lô rượu, chắp tay sau mông ngắm trăng, chính là Triệu Hùng Ca.
Một bóng người từ trong núi bay lượn đến, hạ xuống đỉnh núi, chính là Trần bá.
Trần bá chậm rãi bước đến gần, nhìn kỹ Triệu Hùng Ca trên dưới, hỏi dò: “Ngài là Triệu tiên sinh?”
Triệu Hùng Ca quay đầu nhìn lại, bình tĩnh cười nói, “Ngươi chính là Trần Công hả? Tả sứ bảo ta tới gặp ngươi, nói một chút tình huống như thế nào đi.”
Trần bá nói: “Sự tình đã xảy ra chút ngoài ý muốn, Thượng Thanh tông gặp phải chút phiền phức, có điều đã được hóa giải. . . . . .” Hắn đem chuyện Thượng Thanh tông đi vào Huyễn Giới bị bắt, sau đó thoát hiểm khỏi Vạn Thú môn kể lại.
Triệu Hùng Ca nghe xong, ánh mắt bỗng nhiên liếc nhìn phương hướng Vạn Thú môn, lạnh lùng nói: “Triều Kính! Lá gan không nhỏ a, ỷ Vạn Thú môn làm chỗ dựa cho rằng ta không dám động đến hắn hay sao? Có cơ hội ta ngược lại sẽ tìm đến hắn, xem hắn mọc được mấy cái đầu!”
Trần bá nói: “Lần này Ngưu Hữu Đạo tới, Hồng Nương một mực có lo lắng, lo Ngưu Hữu Đạo lần này đến chính là muốn gây sự với Triều Kính, chỉ có điều là Ngưu Hữu Đạo không thừa nhận.”
“Việc này ta đã nghe Tả sứ các ngươi nói.” Triệu Hùng Ca khẽ gật đầu, hỏi: “Ngưu Hữu Đạo triệu tập nhân thủ đã tới chưa? Chuẩn bị xuống tay với Thượng Thanh tông như thế nào?”
Hắn khẩn cấp chạy tới, chính là bởi vì được biết Ngưu Hữu Đạo muốn hạ sát thủ với Thượng Thanh tông. Vừa nhận được tin tức liền chạy tới, cưỡi Kim Mao Hống đã không còn kịp, bèn khống chế một con phi cầm chạy đến.
Trần bá: “Ngưu Hữu Đạo này làm việc, luôn luôn không lộ sâu cạn, không rõ hắn sẽ làm như thế nào, từ khoảng cách phán đoán, nhân thủ của hắn hẳn là đang còn ở trên đường.”
Triệu Hùng Ca: “Còn có chuyện gì khác sao?”
Trần bá: “Tạm thời chỉ có những thứ này.”
Triệu Hùng Ca gật đầu, “Tốt, ngươi cũng không nên đi ra quá lâu, trở về trước đi.”
Trần bá chắp tay, cứ thế rời đi.
Triệu Hùng Ca cũng không rời đi, mà tiếp tục ở lại đây chờ đợi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, lại có một bóng người bay lượn đến, hạ xuống đỉnh núi, khập khiễng bước đến gần, chính là Đồ Hán độc nhãn què chân, hắn tiến tới chắp tay chào, “Sư phụ! Người đến là tốt rồi, Thượng Thanh tông kém chút nữa xảy ra chuyện ở trên tay Vạn Thú môn.”
Triệu Hùng Ca: “Sự tình ta đã biết đại khái, kể lại tình huống chuyện đã xảy ra cặn kẽ một chút đi, ta nghe nói Ngưu Hữu Đạo thoát được khỏi La Sát triều?”
Đồ Hán sửng sốt một chút, không biết hắn từ chỗ nào nghe được, chẳng lẽ ở trong Thượng Thanh tông còn có nằm vùng khác nữa?
Đợi hắn đem tình huống kể lại cặn kẽ xong, Triệu Hùng Ca nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Ngươi nói là, trước khi chuyện xảy ra, Ngưu Hữu Đạo đã ra lệnh cưỡng chế Đường Nghi rút lui, cũng nhắc nhở là sắp có chuyện xảy ra à?”
Đồ Hán: “Vâng, hắn chắc cũng là hảo tâm có ý tốt, chỉ có điều chưởng môn không có nghe lời hắn, mới gặp phải phiền phức.”
“Hảo tâm á?” Triệu Hùng Ca bật cười ha ha, vẻ mặt đầy cười khổ, ánh mắt nhìn ra đêm đen thăm thẳm, “Tên này đúng là khó lòng phòng bị, chút trò xiếc ấy của ta không qua được mắt của hắn, có chút dị động liền để hắn cảnh giác, quả nhiên là khó chơi. Hắn căn bản là không có ý định động thủ với Thượng Thanh tông, mục đích của hắn là muốn ép ta ra ngoài, Trần Công sợ là đã trúng phải gian kế của hắn, đã bại lộ rồi.”
Trần Công gì? Đồ Hán nghi hoặc, “Động thủ với Thượng Thanh tông? Sư phụ nói Ngưu Hữu Đạo sao?”
“Việc này ngươi không cần hỏi nhiều.” Triệu Hùng Ca khoát tay áo, hỏi: “Thượng Thanh tông trải qua chuyện này, tình huống như thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ, vẫn đều trông cậy vào Ngưu Hữu Đạo bên kia, nhưng Ngưu Hữu Đạo rất bài xích, nghe Tô trưởng lão nói, Đường Tố Tố lần này đi tới nhận sai, thậm chí quỳ xuống với Ngưu Hữu Đạo, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn không có đáp ứng. . . . . .” Đồ Hán đem tình huống khi đó Tô Phá kể lại nói cho hắn biết.
Triệu Hùng Ca thở dài một tiếng: “Vị Đường trưởng lão kia rốt cục đã chịu phục, Đường Tố Tố quỳ ngay cả ta cũng không chịu nổi, tiểu tử Ngưu Hữu Đạo kia thật đúng là dám nhận, không sợ giảm thọ a? Đồ Hán, ngươi đi đi, tìm Ngưu Hữu Đạo, bảo hắn tới gặp ta. Ta không lộ diện cho hắn một cái công đạo, hắn sẽ không thể nào đáp ứng. Còn không lộ diện nữa, chỉ sợ tên kia không phải chỉ muốn tra tấn mỗi Thượng Thanh tông không, chỉ sợ là ngay cả Trần Công cũng phải gặp nạn.”