Chương 495: Châm ngòi ly gián
Edit: Luna Huang
“Chào hai vị sư huynh.” Tên đệ tử đi theo cùng đến lập tức tiến lên mở miệng chào hỏi.
Sau khi hiểu rõ tình hình, hai tên đệ tử canh cổng chắp tay chào lại, một người trong đó nói với Trần Đình Tú: “Trần trưởng lão, không phải vị ở bên trong đã nói là không gặp rồi sao, còn tiếp tục truyền lời nữa cũng chưa chắc sẽ gặp ngươi đâu! Còn đi quấy rầy người ta như vậy có phù hợp hay không?”
Trần Đình Tú nói: “Ta biết, lần này ta cũng không phải là muốn gặp cung chủ, mà là muốn cầu kiến đệ tử cung chủ, Dịch Thư, ta với nàng có quen biết, là người quen, làm phiền bẩm báo lên một tiếng.”
Hắn lại không ngốc, Long Hưu là ai, Long Hưu nói không gặp, hắn nào dám xông vào đòi gặp cho bằng được.
Hai tên đệ tử nhìn nhau, người kia gật đầu: “Vậy được rồi, Trần trưởng lão chờ một lát.”
“Làm phiền.” Trần Đình Tú chắp tay cảm ơn, đưa mắt nhìn theo tên đệ tử kia quay người đi vào.
Không bao lâu sau, tên đệ tử kia đi ra, dẫn theo một nữ tử đoan trang xinh xắn đi ra, người trước trở về đứng lại ở vị trí cổng ra vào, người sau chính là tiểu đồ đệ của Long Hưu, Dịch Thư, nhìn tuổi cũng không lớn lắm.
Đồ đệ của Long Hưu đều được hắn thu nhận trước khi hắn còn chưa làm chưởng môn Tiêu Dao cung, Dịch Thư từ lúc còn rất nhỏ liền đã được Long Hưu nhìn trúng, tính ra là vội tranh thủ, nhưng cũng coi như là đệ tử thân truyền của Long Hưu, sau khi thu Dịch Thư, Long Hưu cũng không có dự định tiếp tục thu đồ đệ nữa. Làm chưởng môn, đã không còn tinh lực để dành cho phương diện này.
Một vài đồ đệ lớn tuổi hơn đều đã lần lượt ra đảm đương chức vụ, bây giờ còn tiểu đồ đệ này thỉnh thoảng hắn sẽ mang đi ra ngoài chơi, cũng coi như là để cho nó tăng thêm chút kiến thức, tích lũy chút nhân mạch*, chuẩn bị cho tương lai khi trưởng thành sau này, tối thiểu về sau khi làm việc cho Tiêu Dao cung, thì cũng sẽ được thuận tiện hơn. (*mối quan hệ)
Dịch Thư vừa nhìn thấy Trần Đình Tú đang đứng chờ ở bên ngoài, cái cằm có chút nâng cao lên, lộ ra một cỗ khí thế cao ngạo, sải bước từ từ bước xuống bậc thang tam cấp.
Đối với tính tình cao ngạo của vị này, Trần Đình Tú đã sớm lĩnh giáo qua, thời điểm nàng ta đến Thiên Ngọc môn cũng đã từng làm cho Bành Hựu Tại khó xử, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, lập tức bày ra gương mặt tươi cười tiến lên hành lễ, “Dịch cô nương.”
Dịch Thư lạnh lạnh nhạt nhạt hỏi: “Trần trưởng lão, ngươi đến đây làm gì?”
Trần Đình Tú nhìn hai người đang đứng ở hai bên một chút, đưa tay ra khách khí mời, “Dịch cô nương, có thể mượn một bước nói chuyện được hay không?”
Dịch Thư không có ý kiến, đi theo hắn tới dưới góc cây tùng già bên ngoài, “Trần trưởng lão, cung chủ nói không gặp ngươi, ngươi tìm ta cũng vô dụng, ta khuyên ngươi không cần uổng phí tâm tư.”
Trần Đình Tú cười bồi nói: “Có thể gặp được Dịch cô nương, thì cũng giống như nhau thôi. Đi tới Vạn Thú môn, được biết cô nương đang ở đây, nếu không đến bái kiến mà nói, há không phải là thất lễ sao.”
Dịch Thư không tin chuyện đối phương mời mình ra nói chuyện riêng chỉ vì muốn nịnh nọt khách khí, nói “Không cần quanh co lòng vòng.”
Thời gian có hạn, Trần Đình Tú cũng liền không quanh co nữa, hỏi: “Dịch cô nương, cung chủ gặp Ngưu Hữu Đạo nhưng không chịu gặp ta, là cớ gì?”
Dịch Thư lạnh nhạt liếc xéo, “Cung chủ làm gì là điều ngươi có thể nghe ngóng hử?”
Trần Đình Tú vội nói: “Không dám không dám, chỉ là có chút kỳ quái, Ngưu Hữu Đạo kia từ trước đến nay không xem Tiêu Dao cung ra gì, vì sao cung chủ lại đãi ngộ hắn như vậy?”
Dịch Thư cười lạnh, “Không xem Tiêu Dao cung ra gì? Hắn có tư cách không xem Tiêu Dao cung ra gì sao? Trần trưởng lão, ngươi đây là muốn châm ngòi ly gián sao?”
“Không không không! Ta tiếp xúc với hắn nhiều năm, hắn là hạng người gì ta rất rõ. Đương nhiên, có một chút cũng không thể không thừa nhận, người này thật sự là thanh niên tài tuấn hiếm có trong thiên hạ, cũng tuyệt đối là người tài tuấn siêu quần trong lớp thanh niên tài giỏi, người có thể thắng được hắn sợ là không nhiều. . . . . .” Trần Đình Tú khen Ngưu Hữu Đạo một thôi một hồi, đồng thời cũng lưu tâm lấy phản ứng của đối phương.
Hắn không phải lần đầu tiên tiếp xúc vị này, biết vị này tự phụ, tự cao tự đại. Đương nhiên, người ta cũng là có lực lượng để tự phụ.
Quả nhiên trên mặt Dịch Thư hiện lên thần sắc không quá thoải mái, lên tiếng khinh thường, “Ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Hắn có từng nói qua không xem Tiêu Dao cung ra gì?”
Trần Đình Tú: “Thế thì không có.”
Dịch Thư cười lạnh: “Vậy ngươi làm sao biết hắn không xem Tiêu Dao cung ra gì?”
Trần Đình Tú trầm ngâm nói: “Việc này nên nói như thế nào nhỉ, Dịch cô nương là người thông minh, có một số chuyện ở trước mặt cô nương cũng không cần thiết phải che che lấp lấp nữa. Là như vây, sau khi nắm được Nam Châu, Thiên Ngọc môn đích xác là không quá hợp với Ngưu Hữu Đạo, nói đến, Thiên Ngọc môn còn ăn phải cái lỗ vốn ở trên tay hắn. Lúc trước khi chuyện huyên náo ra, ta liền đã ở ngay mặt cảnh cáo hắn, nói Thiên Ngọc môn nắm lấy Nam Châu là do đã đạt được sự cho phép của tam đại phái Tiêu Dao cung các loại, bảo hắn không nên nhúng tay lung tung. Nhưng hắn nói, tam đại phái cũng không có nói là không cho phép hắn nhúng tay, kẻ nào có năng lực cứ làm. Hắn còn nói, ít ở đó cáo mượn oai hùm đi, nói thời điểm hắn ở tại Tề kinh, ngay cả đệ tử Thiên Hỏa giáo hắn cũng thu thập được nữa là.”
Lời này thuần túy là nói bừa nói xạo, bất quá đối với hắn mà nói, có nói hay không cũng không quan hệ, cho dù đi đối chất nhau cũng không sợ, hắn liền một mực chắc chắn rằng Ngưu Hữu Đạo có nói qua thì làm gì nhau?
Khóe miệng Dịch Thư vô ý thức nhếch lên một chút, lãnh đạm nói: “Hắn nói cũng không sai, ta cũng đã được nghe nói, hắn đánh cho đệ tử Thiên Hỏa giáo trọng thương, nếu không phải có người ngăn cản, kém chút nữa đã giết đệ tử Thiên Hỏa giáo kia ở trước mặt mọi người luôn. Chuyện hắn đánh Côn Lâm Thụ trọng thương kia ta biết, động tĩnh lúc ấy hình như cũng không nhỏ, ngay cả cung chủ cũng có chú ý tới.”
Trần Đình Tú thở dài: “Có chút không biết trời cao đất rộng, do là Thiên Hỏa giáo không muốn tính toán với hắn, chứ Thiên Hỏa giáo thật muốn trừng trị hắn mà nói, còn có thể không thu thập được nổi chắc? Nhưng hắn không cho rằng là như vậy, ngược lại cho rằng thủ đoạn của bản thân hắn cao minh. Cũng có thể lý giải, thanh niên tài tuấn nha, từ một khí đồ Thượng Thanh tông, một đường thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ bị thua thiệt gì, làm gì đều không có người nào cản được, cũng đích thực là có tiền vốn để tự phụ. Tên này mặt ngoài tỏ ra khiêm tốn, chỉ có người trường kỳ tiếp xúc với hắn mới biết được, người này kỳ thật trong xương cốt có đủ mười phần tự ngạo, tự cao tự đại, có thể nói là không coi ai ra gì!”
Dịch Thư mỉa mai: “Cái này bất quá cũng chỉ là lời nói từ một phía của ngươi.”
Trần Đình Tú nghiêm mặt lại, nghiêm nghị nói: “Dịch cô nương, đây cũng không phải là lời nói từ một phía của ta thôi, mà là có một thí dụ có thực mọi người đều biết luôn. Thượng Thanh tông, năm đó lúc Đình úy Yến quốc Tống Cửu Minh còn tại vị, Thượng Thanh tông phụ thuộc vào Tống gia kéo dài hơi tàn, nói Tống gia nuôi một con chó cũng không đủ, tên của nhi tử Tống Cửu Minh cũng chỉ khác tên cô nương một chữ, gọi là Tống Thư, cũng là đệ tử Thượng Thanh tông. Theo lý thuyết, địa vị Tống Thư ở Thượng Thanh tông như nào là có thể nghĩ, Thượng Thanh tông từ trên xuống dưới có ai dám động đến người của Tống gia?”
“Thế nhưng Ngưu Hữu Đạo thì không như thế, hắn căn bản không xem Tống gia ra gì, một đệ tự Thượng Thanh tông nho nhỏ thế mà không xem một Đình úy Yến quốc ra gì, cô nương cảm thấy có buồn cười hay không? Ai có thể tin tưởng nổi? Thế nhưng nhi tử của Tống Thư, Tống Diễn Thanh, quả thực là bị tiểu đệ tử này của Thượng Thanh tông làm thịt rồi.”
“Rồi nói đến Thiên Hỏa giáo, cô nương cũng biết đó, đó là một trong tam đại trụ cột Tề quốc, Côn Lâm Thụ kia càng là đệ tử nhân tài kiệt xuất trong Thiên Hỏa giáo. Thế nhưng vậy thì thế nào? Có ai dám ở trước mặt mọi người ra tay hạ sát Côn Lâm Thụ tại địa bàn của Thiên Hỏa giáo? Nhưng hắn liền dám, làm chuyện người khác không dám làm, mà lại làm xong còn toàn thân trở ra nữa.”
“Còn có một người không biết cô nương có biết hay không, Hồng Nương Phù Phương viên Tề kinh, đây chính là nữ nhân ‘diễm danh’ vang khắp thiên hạ, cho tới nay không biết bao nhiêu ‘khách’ tìm đến muốn nạp làm sủng riêng để độc chiếm. Thế nhưng qua nhiều năm như vậy, chưa từng có nam nhân nào có thể đắc thủ. Mà sau khi Ngưu Hữu Đạo đi tới Tề kinh, từng lớn tiếng với đệ tử Thiên Ngọc môn ta tới giúp rằng, danh hoa vô chủ, chỉ đợi anh hùng, hoa này ta tất hái rồi! Cô nương, ngươi nói ra được lời này có phách lối to mồm hay không? Người trong thiên hạ, trong mắt hắn không có anh hùng, chỉ có hắn mới được tính là anh hùng. Về sau quả nhiên như vậy, ‘đóa hoa’ không ai có thể ‘ngắt’ xuống kia thật sự bị hắn ngắt xuống, Hồng Nương Tề kinh thật sự đi theo hắn!”
Dịch Thư cười lạnh liên tục, “Bất quá là một ả đàn bà dâm đãng, cũng xứng là danh hoa? Nam nhân phí tâm tư vì loại nữ nhân này cũng xứng tự xưng là anh hùng? Ta thấy bất quá đều chỉ là một đám cẩu hùng!”
Trần Đình Tú: “Cô nương nói có đạo lý, còn có vô số sự kiện tương tự nữa ta không thèm nói, đối với loại người này, không đáng giá nhắc tới. Nhưng chỉ mỗi điều đó, đã đủ thấy tên này rất tâm cao khí ngạo, đó là loại người tự phụ đến tận xương tủy, ta thấy, ngoại trừ mấy vị Chí Tôn ra, thật đúng là không có người nào có thể được hắn đặt ở trong mắt. Theo lý thuyết, hắn có tư cách gì tới gặp cung chủ phải không? Chẳng lẽ hắn không tự biết điều hiển nhiên đó, nhưng hắn vẫn tới, rất hiển nhiên, chính hắn tự cho là hắn có tư cách kia!”
Dịch Thư từ từ nghiêng đầu qua, nhìn về phía dãy núi trong bóng đêm thâm trầm bên dưới, ánh mắt lóe lên.
Trần Đình Tú lại nói: “Đương nhiên, ta nói những lời này hoàn toàn chính xác có hiềm nghi muốn châm ngòi, trong lòng ta xác thực là có không thoải mái, có mấy lời không nói ra được thật không thoải mái. Cung phụng nộp lên cho Tiêu Dao cung chính là của Thiên Ngọc môn, còn hắn lại không nộp lên cho Tiêu Dao cung bất luận chút cung phụng gì, ta thật sự không rõ, cũng thật sự muốn biết, cung chủ vì cái gì tình nguyện gặp loại người này, lại không chịu gặp ta?”
Dịch Thư quay đầu quát tháo, “Ngươi đang bất mãn với cung chủ sao?”
“Không có, không có. . .” Trần Đình Tú liên tục phủ nhận.
Cuối cùng, Trần Đình Tú cũng không thể gặp được Long Hưu, nhưng lúc rời đi, tâm tình hắn đã thống khoái hơn mấy phần, chớ nhìn hắn ở trước mặt Dịch Thư cung cung kính kính, trên thực tế trong mắt hắn Dịch Thư còn non lắm, không có bối cảnh Tiêu Dao cung thì chẳng là cái thá gì.
Trở lại đình nghỉ mát trên núi, Cừu Sơn còn đang đứng chờ đó, vừa gặp mặt liền hỏi: “Gặp được Long Hưu rồi?”
Trần Đình Tú ai thán lắc đầu, “Vẫn không chịu gặp ta.”
Kỳ thật sau khi biết bị Long Hưu cự tuyệt mà hắn vẫn còn muốn tự mình chạy tới, căn bản liền đã không có hi vọng có thể gặp được Long Hưu rồi, mục đích chủ yếu của hắn chính là muốn gặp Dịch Thư thôi.
“Trần huynh, sớm nghỉ ngơi một chút đi.” Cừu Sơn một tay mời, trong giọng nói lộ ra ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đó nhé.
“Đa tạ!” Trần Đình Tú chắp tay cảm ơn.
Đợi hắn rời đi rồi, Cừu Sơn hỏi đệ tử kia, “Không có gặp sao lại đi lâu như vậy?”
Đệ tử đáp: “Không có gặp được Long Hưu, nhưng gặp được nữ đồ đệ kia của Long Hưu, hai người nói chuyện riêng một trận, không biết là nói thứ gì nữa.”
Cừu Sơn hơi lặng yên một lúc, nói: “Ngươi đi dẫn Ngưu Hữu Đạo đến đây đi, nếu có hỏi vì sao chậm trễ như vậy, ngươi liền nói là phải thông bẩm lên nhiều tầng sư môn nên chậm trễ.”
“Vâng!” Đệ tử lĩnh mệnh rời đi.
Cừu Sơn nhìn bóng đêm chung quanh một chút, cũng lách mình rời đi. . . . . .
Dưới ánh trăng, Ngưu Hữu Đạo đi quanh quẩn một chỗ ở trong đình viện.
Viên Cương từ trong phòng đi ra, đi đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Thông bẩm một tiếng mà cần lâu như vậy sao? Không đồng ý, về nói lại một tiếng cũng không cần lâu như vậy a? Ta thế nào cảm giác có vấn đề.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, ngắm trăng, “Ừm, là có chút kỳ quái.”
Quản Phương Nghi lúc này cũng ve vẩy quạt tròn lộ diện, đi tới cười nói: “Chuyện gì vậy, còn chưa đồng ý gặp ngươi à? Long Hưu này lên làm chưởng môn, giá đỡ quả nhiên là không giống như lúc trước a.”
Người nói vô ý, người nghe hữu tâm.
Nghe được lời ấy, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt liếc sang, cùng ánh mắt Viên Cương đụng nhau một cái.
Đúng lúc này, Chu Thiết Tử dẫn một tên đệ tử Vạn Thú môn đến, người sau chắp tay chào, rồi nói: “Ngưu tiên sinh, Long cung chủ đã đồng ý gặp ngươi, xin mời đi theo ta.”
Viên Cương chen vào hỏi, “Vì sao kéo tới hiện tại mới đáp lời?”
Đệ tử kia nói: “Tiêu Dao cung bên kia là khách quý, không được phép tuỳ tiện quấy rầy, ta muốn bẩm báo cũng phải chờ sư môn cho phép đã, để tiên sinh đợi lâu.”
Hắn đã nói như vậy, bên này lại có thể nói được cái gì, người ta đồng ý chuyển lời giúp ngươi là đã rất cho ngươi mặt mũi rồi.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu: “Hồng Nương, ngươi cùng đi với ta đi.”
Viên Cương liếc qua nhìn xem phản ứng của nàng.
Quạt tròn trong tay Quản Phương Nghi cứng đờ, ngạc nhiên nói: “Ta đi cùng với ngươi á? Không phải ngươi nói ngươi đi một mình cũng được sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nghĩ lại, hay là cùng đi đi.”
Quản Phương Nghi lắc lắc quạt tròn, cự tuyệt: “Đại môn phái nhiều quy củ lắm, ngươi tiến vào đó, chúng ta đợi ở bên ngoài rất chán. Ta không đi đâu.”
(Luna: Đột nhiên cảm thấy, Dịch Thư với Côn Lâm Thụ rất giống nhau, nhưng bà này được cái ông cung chủ xem trọng nên kết quả tốt hơn CLT một chút thôi. Ta đoán thế *ahihi*
Còn bác Trần, xưa nay mờ nhạt nhưng hôm nay để ta đại khai nhãn giới thiệt. Dùng chiêu nói xấu người khác như đàn bà, còn thua cả anh Lục, thế mà lại được lên làm trưởng lão còn a Lục thì chết, ức chế thiệt)