Chương 555: Ra mặt chống lưng
Edit: Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo đưa tay lên sờ sờ cái trán, vẫn là lần đầu thấy người của Thương Triều Tông bên này dám đối với hắn như vậy.
Một tên hạ nhân mà thôi, ái thiếp của vương gia đã lên tiếng rồi, mấy tên thủ vệ lập tức như lang như hổ nhào tới.
Bất quá tên thủ vệ dẫn đầu trong đám phát hiện có điểm gì đó là lạ, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo có chút quen mặt, lại nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Ngưu Hữu Đạo, tiếng lòng đột nhiên run lên, khẩn cấp lên tiếng ngăn cả đám lại: “Dừng tay!”
Trong đám thủ vệ đã có người đưa tay nhấn lên trên người Ngưu Hữu Đạo, thủ vệ đầu lĩnh kia vội liên tục phất tay, “Không được vô lễ!”
Hai vị mỹ cơ nhíu mày, nhìn về phía tên đầu lĩnh kia.
Nơi xa có tu sĩ Đại Thiền sơn hiện thân, bị âm thanh gọi “người tới” của hai vị mỹ cơ kia kinh động, có điều sau khi nhìn thấy là Ngưu Hữu Đạo, cũng không có đi tới, chỉ là đứng ở xa xa nhìn, cũng có chút hiếu kỳ, Ngưu Hữu Đạo ăn mặc thành bộ dạng của một hạ nhân sai vặt như vậy là có ý gì.
Thủ vệ đầu lĩnh tiến lên thử hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu, “Ngài là Đạo gia?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn y phục trên người mình một chút, hỏi lại: “Mặc thành bộ dạng này rồi mà còn có thể nhận ra sao?”
Hắn còn muốn để chuyện tình lớn thêm một chút nữa, không nghĩ tới đã bị nhận ra.
Thủ vệ đầu lĩnh lúc này đầu đổ mồ hôi hột, tranh thủ thời gian chắp tay bồi tội, “Đạo gia, là chúng ta có mắt không tròng.”
Đạo gia, vương phủ này còn có thể có mấy người gọi là Đạo gia, rất nhiều người đã ngưỡng mộ cái danh xưng này từ lâu, nhưng lại chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói là hôm qua mới tới đây thôi.
Thật sự là thời gian Ngưu Hữu Đạo ở cùng một chỗ với Thương Triều Tông không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều ngăn cách riêng ra với Thương Triều Tông, lúc Ngưu Hữu Đạo ở tại chỗ Thương Triều Tông bên này cũng ít khi xuất đầu lộ diện.
Nếu là những lão nhân đi theo bên người Thương Triều Tông, những thân vệ năm đó đi theo từ kinh thành kia, khẳng định khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo là nhận ra liền.
Những năm này đi qua, những thân vệ kia cũng không có khả năng luôn một mực ở bên cạnh Thương Triều Tông, làm thân vệ cho hắn đến già.
Mà đám thân vệ kia, có ít người đã gặp nạn, còn những người còn sống, vào chính lúc Thương Triều Tông đang cần người, đại bộ phận đã được thăng tiến, được trao quyền, phái đến làm quan ở các nơi trong Nam Châu, giúp Thương Triều Tông quản lý nhân mã phía dưới, những người này đều là quan quân tâm phúc bên dưới của Thương Triều Tông cả.
Chỉ có một số nhỏ là đang còn ở lại chỗ vương phủ bên này, phụ trách hộ vệ sự vật trong vương phủ, những người này ở trong vương phủ bây giờ cũng đều là những nhân vật có mặt mũi, lúc đi ra ngoài vương phủ mà nói, trên toàn bộ địa bàn Nam Châu này ai cũng sẽ cho mấy phần mặt mũi, nên rất không có khả năng tới canh giữ hoa viên bên này.
Tóm lại, những lão nhân năm đó đi theo Thương Triều Tông kia, cuối cùng đã không có theo lầm người, những cái giá bỏ ra đều rất đáng giá, cùng Thương Triều Tông nước lên thì thuyền lên.
Thương Triều Tông đi càng xa, leo càng cao, tiền đồ của bọn hắn liền càng tốt, nếu như Thương Triều Tông đổ, bọn hắn cũng là người đầu tiên bị thanh tẩy, lợi ích cột chung một chỗ, cho nên đều tử trung với Thương Triều Tông.
Hai vị mỹ cơ kinh ngạc, Đạo gia? Chẳng lẽ vị này chính là Ngưu Hữu Đạo?
Hai người chưa thấy qua hắn, bình thường cũng không có cơ hội nhìn thấy, thí dụ như trong yến hội ngày hôm qua, hai người còn chưa có tư cách góp mặt.
Mặc dù đều là nữ nhân của Thương Triều Tông, nhưng chính thất là chính thất, thiếp thất là thiếp thất, thứ danh phận này đã chú định trước rất nhiều thứ.
Cái gì gọi là danh phận? Nói ngắn gọn chính là danh chính ngôn thuận!
Trường hợp chính thức, mặc kệ ngươi có dáng dấp đẹp mắt hay không, người cùng tôn quý khách bình khởi bình tọa nhất định phải là chính thất, nhất định phải là nữ chủ nhân. Người có thân phận nhất định, sẽ rất chú ý tới cái này, thiếp thất chỉ có thể làm nền ở trường hợp không chính thức mà thôi.
Huống chi hai người này kỳ thật vẫn còn chưa tính là thiếp thất của Thương Triều Tông nữa, mặc dù thực tế đã không khác gì là thiếp thất của Thương Triều Tông rồi, thế nhưng dù sao thì Thương Triều Tông vẫn còn chưa có chính thức cưới.
Đối với Thương Triều Tông mà nói, ánh mắt của hắn không có giới hạn ở mỗi Nam Châu, hiện tại vẫn chưa tới lúc để hắn ham hưởng lạc hay nạp thiếp, sẽ ảnh hưởng không tốt.
Nhưng đây là mục tiêu mà hai nữ nhân này phấn đấu.
Được biết vị này có thể chính là người trong ‘truyền thuyết’ ở sau lưng vương gia kia, hai người có chút bối rối, bước đi qua, Ngọc Nương tâm thần bất định, bất an thử hỏi, “Ngài là Ngưu Hữu Đạo, Đạo gia ạ?”
Ngưu Hữu Đạo: ” ‘Đạo gia’ thì không dám nhận, tại hạ là Ngưu Hữu Đạo. Trước kia ở tại vương phủ chưa từng thấy qua hai vị, xin hỏi hai vị là…?”
Hai nữ có cảm giác khóc không ra nước mắt, một nhân vật lớn như ngài vậy, đi mặc quần áo của hạ nhân sai vặt làm gì? Bèn tranh thủ thời gian hành lễ, “Ngọc Nương, Uyển Nương, bái kiến Đạo gia.”
“Ngọc Nương, Uyển Nương?” Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm hồ nghi, tựa hồ có chút không hiểu, quay đầu lại hỏi thủ vệ đầu lĩnh kia, “Chưa nghe nói qua, ai vậy?”
Thủ vệ đầu lĩnh kia xấu hổ, có chút không tiện giải thích, nói là thiếp thất của vương gia cũng không phải, hơi do dự một chút, nhắc nhở, “Là người của vương gia, hai vị tiểu phu nhân.”
“À!” Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy thì ngược lại là ta đã mạo phạm rồi.”
“Không có, không có, là tiện thiếp có mắt không tròng, mạo phạm Đạo gia.” Hai nữ cuống quít bồi tội.
Ngưu Hữu Đạo không để ý tới, nói với vị hộ vệ đầu lĩnh kia: “Làm phiền xin mời vương phi tới một chuyến.”
“Vâng!” Thủ vệ đầu lĩnh tranh thủ thời gian chạy đi, cấp tốc đi báo cho Phượng Nhược Nam biết.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Nhược Nam đi vào, thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng cùng một chỗ với hai nữ nhân có vẻ đang thấp thỏm lo âu kia, còn chưa biết là có chuyện gì, tiến bước tới chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo cũng liền kể lại chuyện vừa rồi, xong xin bồi tội với Phượng Nhược Nam vị nữ chủ nhân ở trong nhà này.
Phượng Nhược Nam khó mà nói gì về chuyện của hai nữ nhân này, nghe xong cũng không lên tiếng hay tỏ thái độ gì, ngược lại hai vị mỹ cơ thì liên tục bồi tội.
Thấy tình hình như này, thái độ của Phượng Nhược Nam làm cho Ngưu Hữu Đạo không có chỗ phát lực, Ngưu Hữu Đạo cũng liền không nhiều lời thêm, cũng không còn hứng thú tiếp tục đi dạo hoa viên nữa, bỏ đi.
. . . . . .
Trong tiểu viện, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn chống tay, rèn luyện lực cánh tay.
La Đại An xách thùng nước nóng từ bên ngoài bước nhanh đi vào, đến cạnh xe lăn, bẩm báo: “Sư phụ, xảy ra chuyện, vừa rồi nghe nói ở trong hoa viên, Đạo gia phát sinh xung đột với hai vị thiếp thất của vương gia, vương gia cùng Lam tiên sinh đã nghe được, đang tiến đến đó hỏi thăm, ngài có muốn đi tới xem một chút hay không?”
Mông Sơn Minh từ từ giảm bớt lực cánh tay, ngồi xuống lại trên xe lăn, hơi trầm mặc một chút, lắc đầu, “Ta không đi, ngươi đi hỏi thăm một chút xem coi có chuyện gì.”
“Vâng!” La Đại An gật nhẹ đầu liền chạy đi, người trẻ tuổi đều ưa thích náo nhiệt, đối với loại chuyện này đều cảm thấy rất hứng thú.
. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo từ từ lững thững trở lại khách viện, lúc này gặp Quản Phương Nghi đang đi cùng Thương Thục Thanh ôn chuyện.
Thấy Ngưu Hữu Đạo ăn mặc dạng này trở về, Thương Thục Thanh kinh ngạc, Quản Phương Nghi thì càng hết sức hớn hở, “Ta nói này Đạo gia, ngươi đây là đang diễn trò gì nữa à!”
“Đừng nói nữa.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo.
Ba người cùng vào trong đình, đang ngồi nói chuyện, thì Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình vội vàng đi tới.
Nhìn thấy mấy người ngồi trong đình, hai người bước nhanh đi tới, Thương Triều Tông vừa vào kinh ngạc nói: “Đạo gia, sao lại mặc thành kiểu này?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ giải thích: “Lần đầu trở về bên này, phát hiện phủ thứ sử này thật lớn, liền đi dạo chơi chút, không kiên nhẫn ở trên đường cứ phải tỏ ra khách khí đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa mãi không xong, liền tìm người làm ở trong phủ này mượn bộ y phục để thay đổi, kết quả không cẩn thận tại hoa viên va chạm phải nữ nhân của vương gia, thật sự là xấu hổ mà!”
Mặt mũi của Thương Thục Thanh tràn đầy kinh ngạc, tình huống gì đây?
Quản Phương Nghi thì mỉm cười như có như không lườm Ngưu Hữu Đạo.
Sự tình thì bên này đã nghe nói rồi, nếu không đã không chạy đến, Thương Triều Tông vội nói: “Đạo gia nói quá lời, Đạo gia cũng không có mạo phạm cái gì cả, là hai người bọn họ không biết Đạo gia, nói năng lỗ mãng, đã mạo phạm Đạo gia, Đạo gia không cần để vào trong lòng, ta về bảo hai người các nàng đến đây xin nhận lỗi.”
Bên này một mực ngóng trông Ngưu Hữu Đạo đến chơi, thật vất vả mới thấy tới, kết quả bị hai ả nữ nhân không đáng tin cậy kia đòi giáo huấn cho một trận, chuyện này là sao.
“Không dám!” Ngưu Hữu Đạo khoát tay ngăn lại, “Ta xem như đã nhìn ra, vừa rồi ngay cả vương phi ở trước mặt hai người các nàng cũng không dám lên tiếng, ta còn có thể bày tỏ tính khí cái gì. Ta liền kì quái, vương phi có tính tình ra sao ta hiểu rõ, nhớ năm đó ngay cả Vương gia cũng dám đánh luôn nữa là, hai vị kia có thể chấn nhiếp được người có tính khí như vương phi vậy, chắc hẳn là không dễ chọc, cũng không có việc gì, vẫn là nên thôi đi.”
Nghe được tẩu tử ở trước mặt hai nữ nhân kia cũng không dám lên tiếng, khóe môi của Thương Thục Thanh mím mím, lại liếc mắt nhìn về hướng ca ca.
Khóe miệng của Quản Phương Nghi nhếch lên, nở nụ cười như có như không.
Lam Nhược Đình vốn đến đây là để giúp hòa hoãn tình hình, nghe vậy cũng trầm mặc, loại chuyện trong nhà này, người ngoài không tiện nhúng tay.
Thương Triều Tông thì một mặt xấu hổ, “Đạo gia, không có nghiêm trọng như vậy, ta đi bảo các nàng tới.”
Ngưu Hữu Đạo lần nữa khoát tay, “Vương gia, đừng ở không đi gây sự làm gì, nữ nhân bụng dạ nhỏ, ánh mắt của hai vị kia nhìn ta đã không được bình thường rồi, giấu giếm sát cơ! Ngươi lại náo loạn chỉnh các nàng mất hết mặt mũi, thù này coi như kết luôn, một khi tương lai các nàng đắc thế, còn không biết là sẽ xảy ra chuyện gì. Ta không thể trêu vào, có thể yên tĩnh liền yên tĩnh, vẫn là thôi đi!”
Ngay cả cụm từ “giấu giếm sát cơ” cũng nói ra luôn, khiến cho đám Thương Triều Tông đều giật cả mình.
“Hoàng Liệt cũng đã sắp đến rồi, ta đi thay y phục khác để đi gặp người ta đây.” Ngưu Hữu Đạo quay người đi ra khỏi đình, bước về phòng.
Quản Phương Nghi hơi hạ thấp người, cười tỏ vẻ thật có lỗi với mấy người, xong bước đi theo.
Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình trầm mặc rời đi.
Náo ra chuyện như thế, Thương Thục Thanh cũng không có tâm tình tiếp tục lưu lại ở đây, muốn đi làm rõ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
. . . . . .
Trong đình viện, Mông Sơn Minh đổ nước nóng rửa mặt, La Đại An chạy đi tìm hiểu tin tức vẫn chưa có trở về, ngược lại Lam Nhược Đình sau khi tách ra khỏi Thương Triều Tông lại đi tới, than thở.
“Làm sao, sao giống như muốn tắt thở luôn rồi vậy.” Mông Sơn Minh đập đập khăn nóng vào mặt, lên tiếng hỏi.
“Xảy ra chút chuyện. . .” Lam Nhược Đình đem tình huống vừa rồi kể lại.
Mông Sơn Minh vo khăn mặt trong tay thành một cục, hỏi: “Vương gia có ý gì?”
Lam Nhược Đình cười khổ: “Còn có thể có ý gì, hôm qua Đạo gia ở ngay trước mặt Hoàng Thông nhắc tới giao tình của bản thân hắn với vương phi, sáng nay liền xảy ra chuyện này. Đạo gia nói là không kiên nhẫn vụ cấp bậc lễ nghĩa của người trong phủ, mượn y phục của hạ nhân bên dưới mặc, không cẩn thận đụng phải nữ nhân của vương gia ở tại hoa viên, Mông soái, ngài có tin được không? Vương gia lại không có ngốc, Đạo gia rõ ràng đây là đang nói, chỗ dựa chống lưng cho vương phi đến rồi! Chẳng qua vì đây là chuyện nhà của vương gia, hắn không muốn nói rõ ra mà thôi.”
“Loại chuyện này, chúng ta cũng không tiện nói cái gì, để cho chính vương gia tự mình xem mà xử lý đi.” Mông Sơn Minh buông tiếng thở dài.
. . . . . .
Thương Triều Tông trở về, đi vào trong sảnh phòng khách ngồi xuống.
Hai vị mỹ nhân bu tới, Ngọc Nương dâng trà, Uyển Nương ở bên cạnh cẩn thận hỏi: “Vương gia, vị Đạo gia kia không nói gì a?”
Mặt của Thương Triều Tông không biểu cảm gì, không lên tiếng.
Ngọc Nương ủy khuất nói: “Vương gia, kỳ thật chúng ta cũng không có nói cái gì cả, ngay từ đầu thật sự là không biết, tỷ muội chúng ta lại chưa thấy qua hắn, hắn lại đi mặc y phục của hạ nhân, muốn không hiểu lầm cũng khó, chúng ta đều đã chịu nhận lỗi rồi, hắn còn muốn như thế nào nữa?”
Uyển Nương ở bên cũng nói giúp vào: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân của vương gia, lại không có chuyện gì, nếu hắn còn không dứt, cũng không khỏi quá không để vương gia vào mắt đi.”
Thương Triều Tông quay đầu qua, lạnh lùng nhìn nàng, đằng sau đó đứng dậy rời đi.
. . . . . .
Kỳ thực Phượng Nhược Nam vẫn còn chưa rõ là có chuyện gì, thẳng đến khi Thương Thục Thanh chạy đến tìm hỏi, nàng mới hiểu là Ngưu Hữu Đạo đang cố ý kiếm chuyện, muốn ra mặt làm chỗ dựa cho nàng, nàng thật sự không nghĩ tới, đến giờ này mà Ngưu Hữu Đạo còn có thể đặc biệt cố ý hao tổn tâm tư thế này vì nàng, bèn yên lặng rơi lệ, thật là cảm động.
Thương Thục Thanh ôm nàng chụm đầu cùng nhau khóc, “Tẩu tử, tẩu làm sao ngốc như vậy, có chuyện gì vì sao không nói với ta?”
Nàng cũng là hôm nay nghe được Ngưu Hữu Đạo nói, mới biết được Phượng Nhược Nam thân là vương phi chính thất, thế mà ở trước mặt hai nữ nhân kia ngay cả một lời cũng không dám nói.
Ngay cả người ngoài như Ngưu Hữu Đạo đều biết chạy tới ra mặt, nàng là người trường kỳ ở bên cạnh tẩu tử này, ngược lại như đồ đần chẳng biết gì.
Trước kia cũng chỉ cho rằng tẩu tử là bởi vì ân oán của Phượng gia cùng bên này mà nghĩ quẩn, bây giờ mới biết được tẩu tử đã yên lặng chịu ủy khuất lớn như vậy, khiến nàng hối hận không chịu nổi, khóc đến rối tinh rối mù.