ĐẠO QUÂN

Chương 568: Người của Quỷ Y

Edit: Luna Huang

Phi cầm giương đội cánh rộng lớn chậm rãi đảo quanh, từ từ hướng phía hoa viên hạ xuống, không ít đệ tử Vạn Động Thiên Phủ cũng đã bắt đầu tập trung về phía hoa viên bên kia đề phòng.

Người đến thong dong, không có thể hiện ra bất kỳ địch ý nào, bên này cũng không có mạo muội làm loạn.

Có thể khống chế phi cầm tọa kỵ, há có thể là người bình thường? Cũng không dám vọng động.

Phi cầm đáp xuống đất, thu cánh, nam tử nhảy xuống, âm thanh đáp đất khiến cho đệ tử Vạn Động Thiên Phủ quay mặt nhìn nhau, xem tình hình này hình như người đến không có tu vi gì cả.

“Người phương nào?” Có mấy tên đệ tử cấp tốc tiến lên, đồng loạt giơ kiếm chỉa về phía đối phương.

Nam tử nhìn qua một chút bảo kiếm sáng loáng chỉa trước mặt, giọng bình tĩnh ôn hòa nói: “Ta là người phương nào không quan trọng, nếu muốn đuổi ta đi, ta hiện tại liền đi.”

“Ngươi là. . .” Một tên đệ tử tựa hồ nhận ra người đến, chợt kinh hãi khua tay nói với đồng bọn: “Hạ xuống, mau hạ kiếm xuống!”

Phi cầm không phải thứ người bình thường có thể sử dụng, động tĩnh bên này cũng đã kinh động đến một đám cao tầng Vạn Động Thiên Phủ đang ở đây, đám người Tư Đồ Diệu cũng đang chạy về phía bên này.

Còn chưa tới hoa viên, liền có đệ tử từ trong hoa viên lướt đến ngăn đón bọn hắn, vẻ mặt còn mang theo kinh hỉ vội vội vàng vàng nói: “Chưởng môn, người của Quỷ Y đến rồi!”

Toàn bộ đám người Tư Đồ Diệu sửng sốt, có chút không thể tin được.

Lê Vô Hoa một mặt đầy tiều tụy kích động nói: “Nói bậy nói bạ gì đó, làm sao ngươi biết được người đến là người của Quỷ Y?” Hắn cũng không dám tin tưởng là có cái chuyện tốt này.

Đệ tử đáp: “Sư phụ, gặp rồi, chúng ta đã từng gặp qua rồi, ở tại cửa chính, cái lúc đại công tử bị Quỷ Y mang đi đó, vị này ở bên người Quỷ Y khi ấy, ngài cũng đã từng thấy rồi mà, không có nhầm, thật sự là hắn.”

Toàn thân Lê Vô Hoa run rẩy, người có tên, cây có bóng, danh xưng Quỷ Y bệnh gì cũng trị được, để cho hắn thấy được hi vọng.

Cũng không đoái hoài gì tới quy củ, cũng mặc kệ chưởng môn có ở bên cạnh hay không, Lê Vô Hoa lắc mình một cái lướt đi, lướt về phía hoa viên.

Đám người Tư Đồ Diệu quay mặt nhìn nhau, cũng không đoái hoài tới việc Lê Vô Hoa vừa thất thố, bởi vì có thể lý giải, cũng nhao nhao lách mình lướt đi tới.


Vừa tới cửa ra vào hoa viên, liền bắt gặp mấy tên đệ tử đang còn cẩn thận bồi một tên nam tử bạch y đi tới, hình dáng cử chỉ nhẹ nhàng thoát tục, có một cỗ khí chất thanh nhã không thể hình dung.

Lê Vô Hoa vừa thấy liền đại hỉ, là hắn, không sai, quả nhiên là cái người ở bên cạnh Quỷ Y kia.

Không nhịn được cuồng hỉ, nhanh chân chạy đến, tiến tới trước mặt cúi người hành đại lễ, “Không biết tiên sinh giá lâm, có chỗ mạo phạm mong rằng rộng lòng tha thứ.”

Sau đó đám người Tư Đồ Diệu tới, cũng nhìn xem đánh giá vị này.

Nam tử nói: “Tất cả mọi người không quen biết, cũng không có mạo phạm cái gì.”

Tư Đồ Diệu tiến lên, chắp tay nói: “Tại hạ chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ Tư Đồ Diệu, xin hỏi tôn tính đại danh của tôn giá, là người như thế nào của Quỷ Y?”

“Đi xem bệnh nhân đi!”

Nam tử tựa hồ không muốn dông dài nhiều, ném cho câu, xong cứ nhẹ nhàng vu vơ đi tới, cứ như vậy đi lướt qua mặt Tư Đồ Diệu.

Đường đường chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ, thế mà bị không để ý tới, Tư Đồ Diệu bị nháo một cái mặt đầy xấu hổ, thế nhưng có tính tình lại không thể phát ra được.

“Vâng vâng vâng!” Lê Vô Hoa đã nhanh nhảu liên tục đáp ứng, thế mà hồn nhiên không có nhận ra chưởng môn sư huynh mình vừa bị ngó lơ đẹp, cúi đầu khom lưng đi phía trước dẫn đường.

Ngược lại, mấy vị bên cạnh lại lặng lẽ liếc xem phản ứng của Tư Đồ Diệu.

Tư Đồ Diệu bình tĩnh nói: “Quả là có một bộ phong phạm của cao nhân, có điều nhìn thấy còn hơi trẻ chút, cũng không biết có được bản sự diệu thủ hồi xuân thật hay không.” Phất tay, một đám người lại cùng đi theo. . . . . .

Tiếng đập cửa tùy tiện vang lên hai lần, cửa liền bị vội vàng đẩy ra.

Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi trên giường tĩnh tọa tu luyện bị kinh hãi, đột nhiên mở mắt, nhìn thấy là người bước nhanh đi vào là Quản Phương Nghi, chậm rãi ép chưởng thu công, nói: “Trời không sập được, gấp cái gì vậy?”

Quản Phương Nghi lốp bốp nói vội: “Đi mau, mau đi tới xem một chút, Quỷ Y thật sự đã bị ngươi làm cho kinh động, nghe nói người của Quỷ Y tới.”

“Người của Quỷ Y?” Ngưu Hữu Đạo sững sờ, chợt chộp thanh kiếm bên cạnh cầm trên tay, người đã nhảy xuống giường bước nhanh đi coi.


Hai người đi tới nội trạch đình viện, vừa vặn nhìn thấy Lê Vô Hoa đang cúi mình nhận dẫn một tên nam tử bạch y trông rất có phong độ đi đến, đi theo phía sau là đám người Tư Đồ Diệu.

Ngưu Hữu Đạo lách mình ngăn ở phía trước, chống kiếm trên mặt đất, ngăn cản ở trên đường đi cả nhóm, làm cho một đám người không thể không tạm dừng lại.

“Ngưu huynh đệ, ngươi làm gì?” Lê Vô Hoa kinh ngạc.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm nam tử xa lạ kia, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói người của Quỷ Y tới?”

“Đúng!” Lê Vô Hoa đưa tay ra giới thiệu, “Chính là vị này.”

Ngưu Hữu Đạo: “Lê trưởng lão lấy cái gì để xác nhận?”

Cũng không phải hắn muốn làm khó dễ đối phương, nhưng lỡ như là người nào đó lòng mang ý đồ xấu muốn tiếp cận, vậy thì ngay cả cơ hội sống còn lại của Hải Như Nguyệt coi như cũng bị mất luôn.

“Tiên sinh đã từng ghé tới qua cùng Quỷ Y, ta thấy qua rồi.” Lê Vô Hoa nói xong tiến lên kéo hắn tránh ra, giọng tựa hồ còn có ý trách Ngưu Hữu Đạo nhiều chuyện.

Thấy qua rồi? Ngưu Hữu Đạo im lặng, cũng không nghĩ tới Quỷ Y này dù không phải là chính Quỷ Y nhưng lại là lần thứ hai lộ diện trong này, nói như thế, bản thân hắn có hảo tâm nhưng lại thành ra là làm chuyện xấu rồi.

Hắn lúc này bèn chắp tay ôm kiếm nói: “Đắc tội. Tại hạ Ngưu Hữu Đạo, xin hỏi tôn tính đại danh của tôn giá. . .”

Lời nói được một nửa lại nghẹn lại, người ta căn bản không có để hắn vào trong mắt, xem hắn như không thấy, trực tiếp đi vượt qua mặt bỏ qua.

Khóe miệng của Tư Đồ Diệu nhếch lên, trái lại tìm được rồi cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nhưng mà câu chuyện tựa hồ còn chưa có ngừng như vậy.

Một cái chớp mắt tiếp theo, nam tử bạch y đột nhiên dừng bước, tựa hồ hơi cúi đầu nói thầm gì đó, cũng không có nghe rõ hắn nói cái gì.

Đám người chỉ thấy hắn từ từ quay người lại, mặt ngó Ngưu Hữu Đạo, nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng lẳng lặng đứng nhìn chăm chú khuôn mặt Ngưu Hữu Đạo, tựa hồ như muốn nhớ thật kỹ dung mạo của Ngưu Hữu Đạo vậy. Hắn chợt lên tiếng hỏi: “Ngưu Hữu Đạo? Ngươi chính là Nam Châu Yến quốc Ngưu Hữu Đạo?”


Khóe miệng của Tư Đồ Diệu lại bỗng giật giật, một màn này nằm ngoài sự dự liệu của hắn, người ta biết hắn là chưởng môn của Vạn Động Thiên Phủ vẫn không thèm nhìn, nhưng sau khi nghe nói vị này là Ngưu Hữu Đạo cái thì lại khác, tư vị này thực là chua mà.

Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Chính là tại hạ.”

“Làm cho Bắc Châu Thiệu thị chạy trối chết, ta có nghe nói qua ngươi.” Nam tử bạch y ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn lên tiếng nói.

Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo lộ ra một tia tự giễu, những năm qua này giày vò, ngoại trừ ở ẩn ra, đoán chừng toàn bộ tu hành giới không có ai chưa từng nghe nói qua mình, nghe nói qua chính mình thật kỳ quái sao?

Hắn đang muốn đáp lời, ai ngờ đối phương cũng chỉ khẽ gật đầu thăm hỏi một chút, liền quay người rời đi.

Ngưu Hữu Đạo cảm giác có vồ hụt, lại là một trận im lặng, đưa mắt nhìn theo, mũi hít thở mùi thuốc dễ ngửi đang còn bay tới của đối phương, càng làm cho khí chất siêu phàm thoát tục kia của đối phương thêm một phần khí tức khác.

Bộ pháp thong dong an bình kia của đối phương, lại cho người ta cảm giác phiêu dật nhẹ nhàng thoát tục, bước bước nở hoa.

Cả người đối phương giống như một tòa bích hồ trầm lắng, xanh thẳm làm cho cảnh đẹp người vui, nhưng lại có chút tĩnh mịch.

Ngưu Hữu Đạo quan sát kỹ cảm nhận.

Tư Đồ Diệu từ bên cạnh bước đi qua, hơi ngừng lại, “Lão đệ không cần để ý, ta vừa rồi so với ngươi càng khó chịu hơn nhiều, ta tự giới thiệu, người ta ngay cả phản ứng cũng chả có, có lẽ đây chính là phong phạm của tử đệ cao nhân đi.” Ám chỉ bất lịch sự không coi ai ra gì, trong lòng có điểm không thoải mái là chắc chắn rồi.

Ngưu Hữu Đạo ‘thế à’ một tiếng, lại hơi bật cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng nam tử bạch y đang đi vào nhà, trong ánh mắt lộ ra ý vị thâm trường, “Tuổi còn trẻ, liền có thể đạt tới tình trạng không để lộ ra bất luận hỉ nộ ái ố gì như vậy, phần trầm ổn này ngược lại rất hiếm thấy, người chưa có điểm từng trải sợ là không làm được.” Nói rồi đưa tay ra hiệu một chút, ra hiệu Tư Đồ Diệu cùng đi vào nhìn xem đi.

Một nhóm đi vào, chỉ thấy nam tử kia đã cởi giỏ trúc đeo sau lưng xuống, đặt ở dưới chân, ngồi xuống ở bên cạnh giường, vạch mí mắt Hải Như Nguyệt, nặn miệng Hải Như Nguyệt ra nhìn, rồi lại bắt mạch cho Hải Như Nguyệt.

Trên giường, Hải Như Nguyệt đã rơi vào trong hôn mê, nếu không phải có tu sĩ bên này không ngừng thi pháp bổ sung khí huyết đang dần dần khô kiệt vận chuyển, sợ là mạng đã sớm ô hô ai tai* rồi. (*ò e í e)

Nam tử buông tay ra xong, quay đầu lại nói: “Chuẩn bị hai chén nước sạch đem tới đây.”

“Nhanh!” Lê Vô Hoa lập tức sai người đi chuẩn bị.

Nam tử cũng cúi người mở giỏ trúc, lấy ra hai cái bình sứ nhỏ được bọc vải lưới, một đen một trắng, cộng thêm một cây ngân châm cầm trên tay.

Hai chén nước sạch được đưa đến, nam tử bảo bưng một chén đặt ở bên cạnh giường, xong bắt lấy tay Hải Như Nguyệt, bóp ngón trỏ nàng, trực tiếp nâng ngân châm đâm một châm.

Trên ngón trỏ thấy màu máu, nhưng không thấy máu chảy ra, có thể thấy được huyết khí Hải Như Nguyệt đã bị hao tổn đến nhường nào.


Cuối cùng là cứng rắn ép ra được một giọt máu rơi vào trong chén tan ra, lại lấy một chén nước sạch khác tới, lần nữa ép vào trong chén một giọt máu khác để cho loang ra.

Buông tay Hải Như Nguyệt xuống, nam tử mở nắp bình trắng, lôi một thìa gỗ nhỏ có sẵn ở trong bình, múc theo một chút bột màu trắng đổ vào trong một chén nước.

Nhìn chằm chằm biến hóa trong chén nước một hồi, không thấy có cái gì dị thường, nam tử phất phất tay ra hiệu mang đi, rồi yêu cầu đưa chén nước khác tới, lại mở ra bình sứ đen, múc chút bột phấn màu xanh lá đổ vào trong chén nước.

Nhìn ra được, lúc hắn làm việc này rất là chuyên chú, tựa hồ không bị bên ngoài ảnh hưởng gì cả.

Mà Lê Vô Hoa khom người tự mình nâng cái chén bằng hai tay đưa lên trông cũng rất là thành kính, cẩn thận phối hợp với đối phương từng cử động một, giống như là đang hầu hạ tổ tông vậy.

Người đứng gần chợt thay đổi sắc mặt, chỉ thấy bột phấn màu xanh lá kia được cho vào trong chén nước về sau, màu sắc trong chén nước thay đổi màu dần, dần dần có màu xích hồng lượn lờ ở trong nước.

Tất cả mọi người lần lượt nhìn chằm chằm về phía nam tử, nhìn xem phản ứng của hắn.

Nam tử khẽ gật đầu nói, “Là trúng độc Hồng Hài Nhi.” Ròi phất tay ra hiệu có thể lấy hai chén nước đi, không cần nữa.

Vừa nghe được lời này, không ít người kinh ngạc, Tư Đồ Diệu cùng Ngưu Hữu Đạo càng kinh ngạc hơn quay mặt nhìn nhau.

Bên này trước đó đã biết là trúng độc Hồng Hài Nhi rồi, cũng là do Ngưu Hữu Đạo nghe được, bắt đầu cũng không có ai kiểm tra ra, cũng vì chưa từng nghe nói qua loại kỳ độc ‘Hồng Hài Nhi’ này, thế nhưng vị này vừa bắt đầu kiểm tra cái, chưa được một lát công phu liền đã ra kết luận, đơn giản bỏ xa đám người Vạn Động Thiên Phủ cả vạn dặm.

Trong lòng mọi người đều đang còn cảm khái, Quỷ Y quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả người bên cạnh cũng có bản lãnh đến thế này.

Lê Vô Hoa vừa kích động vừa chờ mong, cẩn thận hỏi: “Tiên sinh có thể giải được loại độc này hay không?”

Nam tử vừa bỏ đồ vật đem ra vào lại giỏ trúc, vừa trả lời: “Không có vấn đề gì lớn.”

Đám người càng thêm câm lặng, vấn đề bự như vậy, thế mà có thể nói là không có vấn đề gì lớn luôn?

Lê Vô Hoa mừng rỡ như điên, than thở nói: “Còn xin tiên sinh ra tay cứu chữa, chỉ cần tiên sinh. . .”

Nam tử đứng dậy, “Không cần nói những lời này, ta tới đây lần này chính là muốn chữa trị, nếu không chữa trị ta cũng sẽ không tới. Đều vây hết ở trong này làm gì, ảnh hưởng ta, tất cả giải tán đi.” Nói xong quay đầu lại chỉ chỉ Hải Như Nguyệt trên giường bảo, “Cho người khiêng đưa xuống dưới phòng bếp đi.”

Đám người đang còn dịch bước tản ra, nghe vậy đều cùng quay đầu nhìn lại, đều cho rằng mình đã nghe nhầm.

“Phòng bếp?” Lê Vô Hoa sửng sốt, “Tiên sinh nói là khiêng người đưa vào phòng bếp ư.”

Nam tử ‘ừm’, xong xoay người xách giỏ trúc cầm trên tay, “Lại chuẩn bị thêm một bộ ván giường hơi mỏng một chút, còn có một bộ chăn mền, đưa tất cả vào phòng bếp luôn, phần người nào không có phận sự thì cũng đừng có lại bu vào nữa.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi