Chương 580: Có mắt không biết chân hào kiệt
Edit: Luna Wong
Nếu như Triều Thắng Hoài vẻn vẹn chỉ là tôn tử của hắn thôi cũng còn đỡ, hết lần này tới lần khác lại là đệ tử Vạn Thú môn nữa, từ trước tới nay Vạn Thú môn không liên quan đến tranh đấu giữa các chư quốc, nói cho cùng chỉ là một phường làm công việc mua bán giữa tu sĩ thiên hạ.
Nhưng hôm nay người phạm vào cấm kỵ này chính là tôn tử của hắn, bảo vị trưởng lão Vạn Thú môn như hắn phải làm sao bàn giao với tất cả mọi người bây giờ?
Cừu Sơn trấn an nói: “Triều sư huynh, hiện tại tức giận cũng vô dụng, ta có hỏi qua Triều Thắng Hoài rồi, hắn nói chỉ là trong lúc đi ngang qua Kim Châu vô tình gặp nhóm Đồ Hoài Ngọc, Đồ Hoài Ngọc cũng là người chủ động mời hắn cùng đồng hành. Đồ Hoài Ngọc nói quen biết ngươi, mang ngươi ra, hắn cũng không tiện cự tuyệt. Lúc đột ngột bị tập sát, tình huống lúc đó của hắn cũng rất nguy hiểm, phải liều mạng chém giết, đúng lúc trong đó có một tên thích khách trước kia hắn có gặp qua.”
“Thử hỏi kém chút bị mất mạng, cho dù là ai mà không phẫn nộ, nên khi biết được thích khách kia là ai sao còn có thể nhịn không nói ra được. Tầm mắt của hắn cũng không có nhìn tới lại dẫn xuất ra chuyện lớn như vậy, đợi đến khi phát hiện không đúng, hắn lập tức đổi giọng nói mình nhớ nhầm, thế nhưng mấy người sứ đoàn Tống quốc kia không cho phép hắn sửa lời, ngay tại chỗ bắt hắn lại. Những gì đã xảy ra chính là như vậy, thật sự là hắn không muốn dẫn xuất ra phiền toái lớn như vậy.”
Tây Hải Đường trầm giọng nói: “Chúng ta biết nó vô tội cũng vô dụng, ngay tại lúc này Tống sứ gặp chuyện bỏ mình, đây rõ ràng là muốn kích động Tống quốc tham gia vào chuyện của Yến quốc mà, Triều Thắng Hoài lúc này nhảy ra chỉ chứng, người ta không muốn nghi ngờ Vạn Thú môn ta tham dự cũng khó khăn.”
Triều Kính trầm ngâm nói: “Nếu như Thắng Hoài không có nói láo, vậy nói cách khác, cái chết của Đồ Hoài Ngọc thật sự là có thể do Yến sứ Cao Thiếu Minh muốn tiết giận đi.”
Tây Hải Đường: “Bây giờ nói cái này có ý nghĩa sao? Triều đình, Lăng Tiêu các, Huyết Thần điện, Liệt Thiên cung, đều đã động tham niệm với Yến quốc rồi, bọn hắn sẽ không cho phép Triều Thắng Hoài sửa lời, chúng ta chỗ này có thể đối nghịch với bọn hắn được sao? Dù sao thì Vạn Thú môn cũng đang ở cảnh nội Tống quốc!”
Triều Kính cười lạnh liên tục, “Ha ha, rõ ràng là tên Cao Thiếu Minh kia lén lút tiết tư thù, làm hỏng đại sự của Yến quốc, bây giờ trái lại nhảy ra bảo Thắng Hoài vu oan, dựa thế rửa mặt mình sạch sẽ, dội nước bẩn lên trên đầu Vạn Thú môn, ta thấy tên chó chết này có vẻ chán sống rồi, thật sự coi Vạn Thú môn ta là bùn muốn nặn là nặn sao?”
Tây Hải Đường lập tức cảnh cáo: “Ngươi chớ làm loạn, Triều Thắng Hoài toát ra đã để cho đám Tiêu Dao cung bọn hắn để mắt tới chúng ta rồi, trận phong ba này, với cấp độ của chúng ta, một khi mạo muội để bị cuốn vào, thì Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn sẽ không ngồi nhìn đâu, phía Lăng Tiêu các, Huyết Thần điện, Liệt Thiên cung bên này cũng e là ước gì đạp chúng ta ra khỏi Tống quốc, trước cứ xem tình huống đã rồi lại tính sau.”
Cừu Sơn: “Cùng một đạo lý như vậy, hiện tại coi như Yến quốc biết rõ chân tướng, cũng sẽ không cho phép Cao Thiếu Minh nói ra sự thật, nhất định sẽ cắn chết là do Thắng Hoài đang vu oan. Chưởng môn nói không sai, Thắng Hoài trước mắt sợ là không thể trở về được, bất quá Triều sư huynh cũng đừng quá lo lắng, bọn hắn không đến mức làm bậy gì với Thắng Hoài đâu, chỉ là tạm thời bắt giữ, không hy vọng hắn sửa lời mà thôi.”
Triều Kính oán hận nói: “Trở về làm cái gì? Ta ước gì nghiệt súc kia chết luôn cho rồi!”
. . . . . .
Tấn quốc, hoàng cung, phía trên gác cao trong Ngự Viên, Thái Thúc Hùng dựa vào lan can dõi mắt trông về phía xa.
Thiệu Bình Ba leo lên lầu các, đi tới sau người cúi chào, “Bệ hạ.”
“Ở nơi này ngắm cảnh thấy thế nào?” Thái Thúc Hùng vung tay áo quét qua phía trước.
Thiệu Bình Ba: “Như nhìn thiên hạ!”
“Ha ha!” Thái Thúc Hùng ngửa mặt lên trời cười to, mười phần hào sảng, cười xong, hai tay đặt xuống trên tay vịn nói, “Những người ngươi mang từ Bắc Châu tới kia, cô vương có lưu tâm qua, từng người đều là quan lại có tài cả, thử qua một lần liền biết, đều là tuấn tài, đợi một thời gian rèn luyện nữa có thể sử dụng rất tốt!”
“Bệ hạ quá khen.” Thiệu Bình Ba khiêm tốn đáp, bất quá trong lòng lại rất có nắm chắc.
Những người đó, đều là hắn tự mình tuyển chọn, lúc học thành xong liền ném tới địa phương cho ma luyện, lại đào thải thêm một số người. Lúc rời khỏi Bắc Châu, những người được an bài rút lui lại càng là tinh anh trong tinh anh nữa, dù hắn đang đào mệnh, cũng không nỡ ném bỏ những người này, thử hỏi sao có thể là hạng người bình thường được.
Có điều nơi này dù sao cũng không phải là Bắc Châu hắn nói mới tính, những người này sau khi được sắp xếp vào các nơi xong, đều hứng chịu đủ loại cản trở, không có cách nào buông tay buông chân đi làm việc lớn được.
Thái Thúc Hùng thở dài: “Trong loạn thế này, nhiều bách tính bình dân ngay cả chữ cũng không biết, con cháu nhà giàu sang thì lại. . . Có thể bồi dưỡng ra nhiều nhân tài như vậy, thật sự là không dễ, đúng rồi, cô vương nghe nói những người này đều là do một tay ngươi dạy dỗ nên phải không?”
Vẻn vẹn một câu nói kia, Thiệu Bình Ba liền cảm nhận được cái gì gọi là ‘gần vua như gần cọp’, trả lời: “Năm đó lúc Bắc Châu vừa tạo lập, muốn bách phế đãi hưng, vi thần lại khổ vì trên tay không có nhân tài, bất đắc dĩ mới tốn thời gian bỏ công sức mở ra học phủ, rồi tự mình bồi dưỡng ạ.”
“Biện pháp này không sai, cô vương dự định làm giống như vậy tại Tấn quốc, ngươi có kinh nghiệm, giao cho ngươi đến chủ trì như thế nào?” Thái Thúc Hùng thử hỏi.
Thiệu Bình Ba hơi lặng yên chút, từ từ nói: “Bệ hạ, Bắc Châu ban đầu là phá rồi lại lập, không có lực cản nào. Giờ nếu mà Tấn quốc bên này muốn mở học phủ, muốn tuyển bạt học sinh nhập học y theo khuôn mẫu sợ là rất khó khăn. Vi thần cảm thấy, hay là tạm hòa hoãn lại một chút, chờ có cơ hội thích hợp, suy nghĩ thêm về việc này cũng không muộn.”
Thái Thúc Hùng trầm mặc, biết thâm ý trong lời hắn nói, lúc này làm cái học phủ gì đó, một số người hơi biết chút kia đều biết rằng hắn đang còn tuyển chọn người mới, chỉ sợ đều cùng nhét người của mình vào, đừng nói tuyển nhân tài, chỉ sợ danh ngạch tuyển chọn còn không đủ cho những vương công đại thần kia tới nhét con em nhà mình vào nữa là. Là hắn ra mặt đối nghịch lại với tất cả vương công đại thần, hay là Thiệu Bình Ba trước mắt không quyền không thế này đứng ra đối nghịch đây? Nếu như không ngăn được người ta tới nhét người vào, tuyển nhận những giá áo túi cơm chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt kia, còn tất yếu đi thiết trí học phủ làm cái gì nữa?
Hắn nhẹ gật đầu, “Đúng vậy a, thời cơ còn chưa thành thục, đợi đến khi có cái cớ thích hợp, chế định ra cái quỷ cũ làm sao cho không người nào có thể phản đối đã, là cô vương nóng lòng rồi. Để nói sau vậy!” Khoát tay áo, tạm thời không thể không từ bỏ. “Đúng rồi, tin tức Đông tứ quốc bên kia ngươi đã xem rồi chưa?”
Thiệu Bình Ba: “Đã xem qua ạ, chuyện này vừa ra, đã có lo ngại, sợ là không đánh được.”
Thái Thúc Hùng: “Cô vương thật sự muốn nhìn bọn hắn chó cắn chó, thế nhưng hiện tại đánh nhau không phù hợp lợi ích của cô vương, tiện nghi bọn hắn.”
Thiệu Bình Ba cười nói: “Chí ít để bệ hạ thấy rõ, đông tứ quốc chính là đóng củi khô nhúng dầu, chỉ cần một đốm lửa liền có thể khiến bọn hắn bùng cháy lên, vậy nên đang đợi tương lai bệ hạ tới châm lửa rồi.”
Thái Thúc Hùng cười ha ha, “Nói không sai. Chỉ là cô vương có chút không rõ, Vạn Thú môn sao lại cuốn vào loại sự tình này?”
Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói: “Không phải Vạn Thú môn muốn cuốn vào, mà là do phía sau có người đang làm chuyện xấu, tên Triều Thắng Hoài kia là người của Ngưu Hữu Đạo, sau khi trải qua chuyện này, vi thần đã vững tin Triều Thắng Hoài kia đã bị Ngưu Hữu Đạo khống chế, hết thảy đều là do Ngưu Hữu Đạo ở sau lưng điều khiển!”
“Người của Ngưu Hữu Đạo ư?” Thái Thúc Hùng kinh ngạc quay người lại, trong mắt hơi có ý vị, trong lòng hiện lên một tia hoài nghi, hoài nghi đối phương có phải bất cứ cái thứ gì đều muốn chụp bô lên đầu Ngưu Hữu Đạo không.
“Đợt linh thú đại hội trước đó, vi thần đã an bài người ám sát Ngưu Hữu Đạo, đối tượng thứ nhất bị xúi giục xuống tay với Ngưu Hữu Đạo chính là Triều Thắng Hoài. . .” Thiệu Bình Ba biết hoài nghi trong lòng của hắn, liền đem tiền căn hậu quả kể rõ ra, “Sau khi xử lý xong nhìn lại, thấy chẳng những là Triều Thắng Hoài bị Ngưu Hữu Đạo khống chế, mà hai tu sĩ bên người vi thần cũng xảy ra vấn đề, Tống Thư bị giết, còn lại cũng chỉ có mỗi Trần Quy Thạc kia.”
“Vi thần làm sao cũng không nghĩ ra, một tên đã có thù với Ngưu Hữu Đạo trước cả khi Ngưu Hữu Đạo nhận biết vi thần, lại trở thành thám tử của Ngưu Hữu Đạo mai phục ở bên cạnh vi thần, mới làm cho vi thần thảm bại ở Bắc Châu. Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo cho rằng lần này nhất định có thể đưa vi thần vào chỗ chết, thì chỉ sợ đến bây giờ vi thần cũng không biết người bên cạnh lại là nằm vùng của Ngưu Hữu Đạo. Trải qua lần này, vi thần cũng minh bạch, vì sao năm đó 3 vạn con chiến mã kia lại bị Ngưu Hữu Đạo cướp được.”
Nói đến chuyện này, hắn y nguyên vẫn hận đến nghiến răng, hai lần thảm bại đó, thật sự là thua quá oan.
“3 vạn con chiến mã? Là chuyện gì?” Thái Thúc Hùng không biết việc này, hiếu kỳ hỏi thăm.
“Lúc trước Bắc Châu có nhu cầu cấp bách cần chiến mã, vi thần đã sớm ấp ủ chuẩn bị trước ở tại Tề quốc bên kia. . .” Thiệu Bình Ba đem chuyện đã xảy ra khi đó tỉnh lược lại kể ra, sự tình liên quan đến Hiểu Nguyệt các thì không có tiết lộ.
“Thì ra là thế!” Thái Thúc Hùng khẽ gật đầu, lúc trước Thương Triều Tông đột nhiên lấy được một số lớn chiến mã hắn cũng có nghe nói, không nghĩ tới lại là cướp từ trên tay của Thiệu Bình Ba, làm cuộc mua bán tiện nghi này, ngay cả tiền vốn cũng không có bỏ.
Thiệu Bình Ba trở lại chuyện chính, “Sở dĩ để Triều Thắng Hoài cuốn vào việc này, là bởi vì thân phận bối cảnh của Triều Thắng Hoài, những người khác căn bản là không có cách tới gần được Đồ Hoài Ngọc, không thể tham dự vào liền không có biện pháp làm ngụy chứng, đây là âm mưu đã được tính toán. Triều Thắng Hoài đột nhiên nhảy ra, không phải là Ngưu Hữu Đạo đang làm trò quỷ còn có thể là ai?”
Từng kiện sự tình được nghe kể lại, Thái Thúc Hùng nghe xong hết cả hồn, cướp chiến mã, phiên vân phúc vũ bãi bình nguy cơ tại Vạn Thú môn còn phản đòn ép Thiệu Bình Ba chạy trốn, bốc lên phân tranh Tống Yến, không có sự tình nào là đơn giản, mặt khác còn có cái gì mà đá Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu, thu chất tử của Ngọc Thương làm học sinh đủ các loại còn chưa nói tới.
Nếu như đổi lại đây là thủ hạ của hắn, tùy tiện hoàn thành kiện sự tình nào thì đều là đại công, hắn tuyệt đối đều muốn trọng thưởng cho ngay, thế nhưng những việc này còn đều là do một người làm nữa.
Hai mắt hắn hơi híp lại, “Thương Triều Tông có được người này tương trợ, như hổ thêm cánh, khó trách trong ngắn ngủi vài năm có thể nhanh chóng quật khởi như thế. Ngưu Hữu Đạo này quá nguy hiểm, nếu có thể cho cô vương sở dụng, coi như bỏ qua, nếu không sau này cô vương xua binh đông tiến, tất thành hậu hoạn, quyết không thể lưu!”
Thiệu Bình Ba một mặt vẫn giữ bình tĩnh, tận lực nêu chuyện chiến mã bị thất thủ đi ra, mượn cơ hội nêu ra từng kiện từng kiện sự tình, chính là muốn để cho Thái Thúc Hùng minh bạch tính nguy hiểm của Ngưu Hữu Đạo.
Hắn còn chưa có đứng vững chân, không có cách nào vận dụng lực lượng Tấn quốc đối phó Ngưu Hữu Đạo, nhưng có người có thể vận dụng lực lượng Tấn quốc đối phó kẻ đó, chính là vị ở trước mắt này.
Vì để tuyệt đi hiềm nghi, hắn trái lại khuyên nhủ: “Không cần đến bệ hạ động thủ, nhìn trước mắt, Thương Kiến Hùng sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!”
Thái Thúc Hùng lắc đầu khoát tay, biểu thị không phải ý này, mắt ngắm nhìn phương xa, một mặt phiền muộn tiếc hận nói: “Thật là kỳ tài cái thế, miệng ngậm nhật nguyệt, tay nắm càn khôn! Được người này giúp sức lo gì thiên hạ bất bình? Cô vương biết đến cũng đã muộn, có mắt không biết chân hào kiệt, rất đau lòng! Thương Triều Tông mồm còn hôi sữa kia, có tài đức gì để được đền đáp như thế? Ngựa tốt phối yên tốt, chim khôn biết chọn cành mà đậu, hẳn là cô vương còn không bằng tên nhóc còn hôi sữa kia?”
Đột nhiên quay đầu xoay người lại, “Cô vương muốn mời chào, không biết Bình Ba có thể chấp nhận hắn, có thể nguyện cùng hắn xóa bỏ những hiềm khích lúc trước? Nếu như không nguyện ý, cô vương liền không nghĩ đến nữa.”
Thần sắc Thiệu Bình Ba nghiêm lại, ngôn từ đầy chính nghĩa nói: “Xin hỏi bệ hạ, là được thiên hạ lợi lớn, hay là báo tư thù lợi lớn? Cùng so sánh với thiên hạ, chỉ là một Bắc Châu đã mất thì tính là cái gì, chẳng lẽ ở trong mắt bệ hạ vi thần là kẻ tiểu nhân không biết cái gì nên lấy hay nên bỏ ư? Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo nguyện ý theo bệ hạ, vi thần nguyện cùng hắn xóa bỏ mọi hiềm khích trước nay, cam tâm tình nguyện cùng hắn phụ tá cho bệ hạ!”
Luna: Anh thịt kho biết chắc nam chủ không chịu nên mới không cần suy nghĩ đã vỗ ngực phun máu nói câu này. haha