Chương 635: Chầm chậm mưu toan
Dịch giả: Luna Wong
Thấy Ngưu Hữu Đạo cau mày, hắn tranh thủ thời gian bồi thêm một câu, “Đạo gia, những chư hầu này ngay cả ý chỉ của triều đình đều dám lá mặt lá trái, ngài coi như đạt được triều đình hạ chỉ này, cũng không có ý nghĩa gì cả, chư hầu há sẽ nghe theo hiệu lệnh?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần triều đình có thể hạ được ý chỉ này, Nam Châu liền sẽ có biện pháp khiến chư hầu nghe theo hiệu lệnh.”
Cao Kiến Thành ‘nga’ một tiếng, có chút ngoài ý muốn hỏi nói: “Đạo gia chắc chắn như vậy, có thể cáo tri cho biết nguyên do được hay chăng?”
Lần này đến chính là muốn nghe ý kiến của hắn, để hắn hỗ trợ nghĩ biện pháp, thế nên Ngưu Hữu Đạo cũng không có giấu giếm, đem phương hướng kế sách “không diệt phản quân chỉ diệt chư hầu” của Mông Sơn Minh hé lộ ra.
Cao Kiến Thành nghe xong chầm chậm nghiền ngẫm, dần dần nghĩ ra được ý vị ở trong đó, trong mắt cũng dần dần toát ra vẻ kinh diễm, vuốt râu kinh than nói: “Mông Sơn Minh không hổ là Mông Sơn Minh, đúng vậy, năm đường viện quân, thứ sử Cung Châu – Từ Cảnh Nguyệt, thứ sử Đồ Châu – An Hiển Triệu, thứ sử Hạo Châu – Tô Khải Đồng, thứ sử Phục Châu – Tân Mậu, thứ sử Trường Châu – Trương Hổ, tất cả mấy người này toàn bộ đều là bộ hạ cũ của Mông Sơn Minh, đều là thủ hạ do một tay ông ta dẫn dắt ra, năm người đó có bao nhiêu cân lượng ông ta nắm rõ ràng, người khác muốn tiêu diệt năm người có lẽ có khó khăn, riêng Mông Sơn Minh tất có nắm chắc. Thật sự là đáng tiếc. . .” Lắc đầu buông tiếng thở dài, một mặt tiếc hận.
Ngưu Hữu Đạo: “Vì sao đáng tiếc?”
Cao Kiến Thành thở dài: “Nếu triều đình có thể sử dụng Mông Sơn Minh, Đại Yến há lại có cục diện ngày hôm nay, sớm đã bình định được nội hoạn, bất quá. . .” Lại lắc đầu, “Nếu triều đình thật dám dùng hắn, chỉ sợ trái lại thành phiền phức.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bởi vì ông ta là cựu bộ hạ tâm phúc của Ninh vương hử?”
Cao Kiến Thành hơi khoát tay, “Đạo gia có biết tại sao Ninh vương tay nắm đại quyền binh mã Yến quốc lại thất bại, không phải là đối thủ của bệ hạ hay không?… Không ngoài gì khác, cũng chỉ bởi vì hắn rất biết đánh. Ngoại trừ thứ sử năm đường vừa rồi không nói, bây giờ trong trọng binh đang phòng ngự biên cảnh, thứ sử Bột Châu – Trần Cửu, thứ sử Kỳ Châu – Ngô Khang An, người nào ở phía sau lại không có trưởng lão tam đại phái làm chỗ dựa? Thứ sử Bắc Châu Thiệu Đăng Vân là một ngoại lệ, bởi vì phản quốc thoát khỏi khống chế, vừa mới quy thuận lại đụng phải chuyện này, có người muốn nhúng tay vào cũng tạm thời còn chưa có cơ hội. Cho dù là Nam Châu đi nữa, hiện cũng chỉ là bởi vì do có ân oát gút mắc cùng với bệ hạ, khiến cho người ta đang còn tại quan sát, sau đó rồi sớm muộn gì cũng sẽ có người nghĩ cách nhúng tay vào thôi.”
Trong đầu Ngưu Hữu Đạo như có điều suy nghĩ, hắn nghĩ tới cung chủ Tiêu Dao cung Long Hưu, cái vị kia cứ hay đòi hắn phải cưới cô nàng Dịch Thư gì đó.
Cao Kiến Thành tiếp tục nói: “Những trưởng lão tam đại phái kia, cũng đồng dạng muốn tiếng nói của chính mình có trọng lượng trong môn phái, thế nên có thể chi phối được một phương thế cục trong nội bộ Yến quốc, đó chính là quyền nói chuyện, cũng đồng dạng là lợi ích nữa. Ninh vương năm đó đi bình định các nơi chư hầu Yến quốc, ông ấy có thể đánh, chư hầu phải chịu bình, nhưng rồi đắc tội ai đây?”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Đắc tội đến không ít cao tầng trong nội bộ tam đại phái đi.”
Cao Kiến Thành: “Đúng là như thế, một bầu nhiệt huyết của Ninh vương đích thực khiến cho người ta khâm phục, nhưng ông ấy còn có thể lên ngồi được vị trí hoàng vị kia sao? Vì sao lúc trước danh tiếng ông ấy cao như vậy, người đăng vị lại là đương kim? Mông Sơn Minh coi như quy thuận triều đình, triều đình cũng không dám dùng a! Người tài ba lù lù ở trước mặt đó, lại không thể dùng, ngươi nói coi có đáng tiếc hay không đáng tiếc? Lúc lão phu còn trẻ, cũng là một bầu nhiệt huyết báo quốc, sau nhiều lần gặp khó khăn cản trở, cũng không thể không đối mặt với hiện thực a!”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc, hôm nay, hắn xem như chân chính được người dạy cho một khóa, gật đầu nói: “Cao đại nhân quả nhiên là người nhìn xa trông rộng, ta cũng đã hiểu được ý của Cao đại nhân, nhưng mà có một số việc đã không thể lùi, lùi một bước chính là vạn kiếp bất phục, thành sự do người làm, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu!”
Thấy hắn còn không chịu từ bỏ, Cao Kiến Thành bưng chén trà, chậm rãi thưởng thức, đồng thời cũng đang từ từ suy tư, một hồi lâu về sau, mới chậm rãi buông chén trà xuống, “Cao mỗ có một số cách nhìn, không biết Đạo gia có nguyện ý lắng nghe thử.”
Ngưu Hữu Đạo: “Lời của Cao đại nhân đều là lời vàng ngọc, có thể có cơ hội được lắng nghe, là may mắn của ta, xin cứ nói đừng ngại.”
Cái này cũng không phải nói ngoa, người đi đến địa vị như Cao Kiến Thành này, vô luận là kiến thức, hay là lòng dạ, đều sẽ không tuỳ tiện mở miệng, bình thường cũng sẽ không nói nhiều với người khác như vậy.
Cái gọi là nói nhiều tất sẽ nói hớ, Cao Kiến Thành hôm nay xem như phá lệ, cũng là cố ý cho Ngưu Hữu Đạo thấy được thành ý của mình, che che giấu giấu sợ Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ nhiều.
Cao Kiến Thành: “Coi như có thể bình diệt phản loạn, cũng phải chờ, hiện tại còn chưa phải lúc Nam Châu xuất binh. Thứ nhất như đã nói, hiện tại có người đang muốn tiêu hao lực lượng tu hành giới, nên sẽ không dễ dàng để cho Nam Châu đi ra phá cục. Thứ hai, muốn xen vào điều thứ nhất, thì vô luận là Hàn Tống hay là Triệu quốc, cũng sẽ không dám vọng động, cho nên Đạo gia cũng không cần lo lắng hiện tại Hàn Tống sẽ trực tiếp xua binh tấn công Yến. Thứ ba, có thể giúp cho Nam Châu có đầy đủ thời gian để chuẩn bị trước khi chiến đấu. Thứ tư, hiện tại toàn bộ các phương chư hầu còn chưa có ra sân hết, không để cho từng bọn hắn chịu bại trận, thì cũng sẽ không tới phiên Nam Châu ra sân, chỉ có để cho thế cục bức đến tam đại phái và triều đình đều cùng khủng hoảng, thì Đạo gia mới có tư cách bàn điều kiện.”
Ngưu Hữu Đạo lắng nghe khẽ gật đầu, trước đó hắn án binh bất động, cũng chỉ là vì điều thứ 3 trong những điều đối phương vừa nói, sự tình khác thì hắn không có được cách nhìn rõ ràng như là Cao Kiến Thành như vậy, bây giờ đối phương giảng giải lại một cách trật tự và hợp lý rõ ràng, trong lòng hắn xem như đã dần dần nắm chắc được vấn đề. Bèn hỏi: “Cao đại nhân có ý là, khi đến tới tình trạng kia, triều đình mới có thể nhả quyền lực Đại Tư Mã ra cho Dung Bình quận vương?”
Cao Kiến Thành lại khoát tay, “Đạo gia suy nghĩ nhiều, thà cho ngoại tặc, chứ không cho gia nô mà! Có đến khi nào đi nữa thì đương kim cũng sẽ không giao đại quyền này ra cho Dung Bình quận vương. Điều Cao mỗ muốn thỉnh giáo chính là, Đạo gia là muốn bình định nội loạn, hay là muốn thừa cơ đoạt quyền?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu là có thể gồm cả hai mặt thì tự nhiên là tốt, nếu không thể gồm nhiều mặt, trước bình nội loạn ổn định trận cước đã!”
Cao Kiến Thành gật đầu: “Tốt! Vậy không ngại kiên nhẫn đợi thêm một chút, chầm chậm mưu toan.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nguyện ý nghe cao kiến.”
Cao Kiến Thành: “Quyền lực Đại Tư Mã này vô luận là như thế nào cũng sẽ không cấp cho Dung Bình quận vương được, điểm ấy dù là tam đại phái cũng không thể nào bức bách được, ngài hay ta thì lại càng không thể làm được. Nhưng nếu chỉ là bình định, nếu không cần tới mức quyền lực như Đại Tư Mã, thì khi thế cục đến tình trạng nhất định, đòi một cái chức ‘Thống soái bình định lâm thời’ chắc sẽ không thành vấn đề. Huống chi hiện tại, coi như đạt được quyền lực Đại Tư Mã, thì cũng chỉ là có hại lớn hơn có lợi, vô luận là với thực lực Nam Châu trước mắt, hay là thực lực của Đạo gia trước mắt, đều không hơn được triều đình, đòi tới cũng khó giữ vững, mà lại càng thêm phiền phức. Không ngại phóng tầm nhìn ra xa, chỉ cần có thể bình định thành công thôi, đạt được lòng người hướng tới, đằng sau đó lực ảnh hưởng sẽ là vô giá, kẻ lấy được nhân tâm sẽ được toàn thiên hạ, đây cũng là bậc thang cao hơn giúp cho thực lực của Đạo gia cùng Nam Châu tăng tiến thêm một bước.”
Ngưu Hữu Đạo lặng im suy tư một trận, chợt giọng mạnh mẽ quả đoán nói: “Tốt! Liền nghe theo lời Đại Tư Đồ nói!”
Cao Kiến Thành nghe vậy mỉm cười, cũng nhẹ nhàng thở ra, có thể nghe lọt liền tốt, nếu không thật sự muốn buộc hắn đi đòi cái quyền lực Đại Tư Mã đó, thế thì chẳng khác gì đi bức tử hắn không bằng, căn bản là chuyện không thể nào được, bảo hắn làm sao làm?
Quyết định xong đại sự, bầu không khí lập tức thoải mái hơn, Ngưu Hữu Đạo lại tiếp tục thỉnh giáo Cao Kiến Thành một chút về quốc sự.
Phạm Chuyên bên cạnh dự thính cũng tươi cười hẳn lên, ra vào bận rộn, làm chút thịt rượu đến, Cao Kiến Thành để bụng đói một mực phụng bồi, còn chưa có dùng cơm tối, thế là chủ khách ở ngay tại trong thư phòng chậm rãi dùng.
Cuộc trò chuyện này, kéo tới tận nửa đêm, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, cơ hội như vậy khó có được, Cao Kiến Thành đứng ở độ cao nhất định, cho những kiến giải mà bình thường hắn không thể tiếp cận đến, Ngưu Hữu Đạo chân chính được lợi ích không nhỏ, kiến giải đối với thế cục chư quốc cũng có hiểu rõ sâu sắc hơn.
Nếu không phải thấy tuổi Cao Kiến Thành đã lớn, người ta đi làm công sự một ngày đã vất vả, giờ lại hao phí tâm lực, vẻ mặt trông cũng đã mệt mỏi, thêm chính hắn cũng không tiện ở lâu, thì hắn thật sự đúng là không muốn rời đi, thật muốn ở cùng Cao Kiến Thành đàm đạo tầm thêm vài ngày vài đêm nữa.
Lúc đứng dậy cáo từ, Cao Kiến Thành tự nhiên giữ lại, “Đêm đã khuya, ra khỏi thành không tiện, không bằng ở lại tạm nghỉ , chờ trời sáng lại đi.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói, “Ta không phải tới một mình, bên ngoài còn có nhân thủ đang đợi tiếp ứng.”
“Nếu là như thế, Cao mỗ liền không tiện giữ lại.” Cao Kiến Thành gật đầu, sau đó lại hỏi: “Đạo gia đang tính chuẩn bị làm sao ra khỏi thành?”
Cửa thành đã đóng chặt, lại có tu sĩ tọa trấn phòng thủ, hắn cũng sợ Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện, một khi bị rơi vào trong tay triều đình, thì hắn cũng phải nơm nớp lo sợ.
Ngưu Hữu Đạo: “Ra ngoài luôn sẽ có biện pháp.”
Cao Kiến Thành: “Nếu Đạo gia không chê, để ta an bài cho.”
Sau khi được Ngưu Hữu Đạo đồng ý, hắn lập tức bảo Phạm Chuyên đi an bài.
Chuyện sau đó thực sự cũng đã chứng minh, đến cấp độ như Cao Kiến Thành này, muốn an bài một người đi ra khỏi thành cũng không tính là việc gì khó, huống chi bản thân Ngưu Hữu Đạo liền là một tu sĩ nữa.
Lúc ra lại đến cửa thành, Ngưu Hữu Đạo đã thay đổi một bộ quần áo sĩ tốt, đi theo một đội nhân mã tuần tra lên tường thành tuần sát.
Đến một đầu tường thành có đèn đuốc hơi tối, tiểu đội trưởng đội tuần tra cho những người khác đi trước, để lại mình Ngưu Hữu Đạo, rồi cho Ngưu Hữu Đạo một cái ánh mắt, hơi nhìn xuống phía dưới thành ra hiệu một chút.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý, quan sát bốn phía một cái, nhân lúc không có ai để ý, xoay người một cái nhảy ra, bay xuống dưới tường thành, mượn bóng đêm phiêu phiêu lướt đi, trên đường đi cũng tháo bỏ quần áo ngụy trang trên người.
Lại đến địa điểm hẹn trong rừng núi, thuận lợi hội tụ lại cùng với Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, chờ lâu như vậy, lại không được liên lạc, nàng cũng một mực lo lắng, lúc này thấy hắn, nhịn không được oán trách, “Nói đi chút liền về, vậy mà để ta đợi lâu như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo mắt nhìn xuống bộ ngực đã bị ép xẹp lại kia của nàng, nín cười nói: “Có chút việc làm chậm trễ chút, không có cách, đi thôi!”
Quản Phương Nghi cũng không dám ở lâu, hai người lần nữa cưỡi Xích Liệp điêu bay lên không.
Lên không trung đón trăng sáng, bầu trời sao dày đặc vô hạn, Ngưu Hữu Đạo lấy từ trong tay áo ra một cây trâm vàng, lên tiếng gọi, “Hồng Nương.”
“Cái gì?” Quản Phương Nghi đang khống chế phi cầm, miệng lầm bầm oán trách dông dài mãi không xong quay đầu ngoái nhìn lại hỏi, ánh mắt chợt sửng sốt một chút, thấy được cây trâm dưới ánh trăng chiếu tỏa sáng lấp lánh.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra, nhẹ nhàng cắm vào trên búi tóc giả quấn nam nhân trên đầu nàng, đuôi trâm vàng cài trên tóc theo gió thổi đung đưa.
Quản Phương Nghi sững sờ nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo quan sát một chút, tự khen “Ánh mắt của ta quả không sai, về thay đổi lại trang phục nữ nhân khẳng định nhìn càng đẹp mắt.”
Quản Phương Nghi đưa tay lên rút lấy xuống, hồ nghi hỏi: “Ở đâu ra?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên là mua cho ngươi rồi.”
Quản Phương Nghi mặt hồ nghi không thay đổi, lật xem đồ vật trong tay một lượt, “Mặt trời mọc hướng tây à, ngươi mà đi mua cho ta cái này? Ngươi không có tấm lòng này, không đúng!”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên: “Cái gì không đúng?”
Quản Phương Nghi đã bắt đầu động thủ, bắt hắn lại bắt đầu soát người.
Ngưu Hữu Đạo oai oái, “Ngươi làm gì vậy? Đừng động thủ động cước.”
“Ngươi là một con quỷ nghèo, trên thân căn bản không có tiền, lấy tiền ở đâu ra mua cho ta cái này, có phải đã cất giấu tư tàng tiền riêng phải không, hay là vào thành phát tài rồi, tiền thiếu lão nương đâu, lấy ra.”
“Ta nói ngươi nữ nhân này, chẳng có tí chút bộ dạng gì, một mảnh hảo tâm lại bị xem như lòng lang dạ thú, lão tử làm chút tiền mua cái này là chuyện gì khó khăn sao?”
Lục soát một hồi, ngay cả một đồng cắc cũng không lục ra, Quản Phương Nghi đành phải dừng tay, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sự mua cho ta?”
Ngưu Hữu Đạo giơ một tay lên, “Lão tử thề với trời, là mượn tiền mua cho ngươi, nếu có một câu nào nói dối, trời đánh sét đâm, như vậy ngươi đã hài lòng chưa?”
“Khanh khách!” Quản Phương Nghi lập tức bật cười đến run rẩy cả người, “Tin ngươi lần này.” Xong quay ngươi lại liền khống chế phi cầm lao vọt xuống mặt đất.
Ngưu Hữu Đạo kinh nghi hỏi: “Đi đâu đó?”
“Tìm một chỗ thay y phục, nào có nam nhân đi mang cái này, thay đổi nữ trang cho ngươi xem một chút coi có đẹp mắt hay không đẹp mắt nà.”
“Ngươi có bị bệnh hay không, còn chưa có thoát ly khỏi phạm vi kinh thành, ngươi còn có tâm tư muốn làm cái này, trở về nhà rồi thay đổi y phục rồi lại mang không được sao?”
“Không được! Đường xá xa xôi, phải chờ tới ngày tháng năm nào?”