ĐẠO QUÂN


Chương 644: Đại Tư Đồ không nên kích động


Dịch giả: Luna Wong


“Một đám bao cỏ” một câu chế giễu bao nhiêu người, chỉ có bản thân hắn biết.


Long Hưu cho là hắn đang chế giễu quân chư hầu bình định, nói: “Hảo hán cũng được, bao cỏ cũng tốt, thế cục hiện nay như vậy, Nam Châu tính chuẩn bị chỉ ngồi nhìn sao?”


Ngưu Hữu Đạo vờ nghe không hiểu, nói như rất chính nghĩa: “Cung chủ yên tâm, số lương thảo kia nhất định sẽ nhanh chóng đưa đi sang Định Châu, nhất định sẽ không làm chậm trễ chiến sự.”


Phát hiện tên này đang giả bộ hồ đồ với mình, Long Hưu lông mày nhíu lại, đến mức độ này rồi, cầm lương thảo về xong lại đánh thua thì có ích lợi gì, về để làm của để giành cho địch sao? Bèn trầm giọng nói: “Tổ chim bị phá không thể còn trứng lành, cho dù là vì chính bản thân mình, nhân mã Nam Châu cũng nên ra sức đi, trừ phi là Nam Châu có dị tâm đối với Yến quốc.”


Ngưu Hữu Đạo nghiêm nghị nói: “Cung chủ nói quá lời, Dung Bình quận vương chính là hoàng thất quý tộc, có dị tâm đối với người nào cũng sẽ không bao giờ có dị tâm đối với Yến quốc cả.”


Long Hưu: “Nói cách khác, ngươi là đã đáp ứng Nam Châu xuất binh?”


“Ây. . .” Ngưu Hữu Đạo lại đáp kiểu mập mờ suy đoán: “Chuyện xuất binh này ta nói không tính, loại sự tình đánh trận này ta cũng không am hiểu, hay là để xem ý tứ của Dung Bình quận vương đi.”


Long Hưu liếc mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi chớ bày bộ này với ta, hôm nay nếu ta đã tới, là muốn ngươi có một câu trả lời chắc chắn, Nam Châu sẽ xuất binh bình loạn, đáp ứng hay là không đáp ứng?”


Ngưu Hữu Đạo có vẻ như bị buộc đến chân tường, đứng đó than thở nói: “Cung chủ, ngài là người hiểu chuyện, trong lòng ngài rõ ràng nhất, cẩu vật Thương Kiến Hùng kia, cũng không phải thứ tốt lành gì, lần trước còn muốn đưa ta vào chỗ chết, còn muốn diệt Nam Châu ta kìa, bây giờ lại bảo ta cầm Nam Châu đi liều mạng vì hắn, như vậy có phải hơi có chút quá rồi chăng?”


Quản Phương Nghi đứng ở một bên, tay ve vẩy cây quạt tròn, an tĩnh nhìn Ngưu Hữu Đạo tại đó diễn, biết rõ vị này đã sớm làm xong chuẩn bị xuất binh rồi, hết thảy những dự trù đã làm, cũng là vì sớm muốn ngày Nam Châu được xuất binh đi bình diệt phản loạn, nhưng giờ lại nhìn hắn đứng đó giả mù sa mưa từ chối đây đẩy, nàng có cảm giác xúc động muốn trợn trắng mắt.



Cùng vị này ngốc lâu, không hiểu sao, cảm thấy loại nhân vật tầng cỡ như Long Hưu này, tựa hồ cũng không có gì quá đáng sợ.


Long Hưu: “Hiện tại không có liên can gì đến Thương Kiến Hùng hết, mọi người là cùng nhau bảo vệ Yến quốc, ân oán cá nhân cần buông xuống, nhất trí đối ngoại mới là chân lý!”


Ngưu Hữu Đạo giang tay ra, “Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng có một số người chưa hẳn lại nghĩ như thế. Nói thật, trong mắt ta, Ngô Công Lĩnh bất quá cũng chỉ là đám ô hợp, muốn bình định hắn dễ như trở bàn tay, thế nhưng đây cũng không phải là chuyện riêng của cá nhân nhà ai, giống như lời cung chủ mới nói vậy, cần buông xuống thù oán cá nhân, nhất trí đối ngoại mới được, tốt a, Nam Châu ta xuất binh, giúp Yến quốc tiêu diệt phản loạn, liều mạng chết sống đến nỗi nguyên khí đại thương, chỉ còn đám tàn binh bại tướng ảm đạm quay trở về, quay đầu Thương Kiến Hùng có thể bỏ lỡ cơ hội này, không ra tay hạ thủ với nhân mã Nam Châu sao? Thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi, sợ là hắn còn muốn làm gấp hơn nữa đó, đây là sự tình tuyệt đối có thể phát sinh, thử hỏi Nam Châu làm sao dám tuỳ tiện xuất binh bây giờ?”


Những lời lẽ dông dài đằng sau kia đều không phải là thứ trọng điểm mà Long Hưu để ý, thứ hắn cảm thấy hứng thú, chính là câu ‘chỉ là đám ô hợp, muốn bình định dễ như trở bàn tay’ của Ngưu Hữu Đạo, bèn hơi nhíu mày nói: “Cái này ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần có thể bình diệt phản loạn, chỉ cần có thể có công với Đại Yến, ta bảo đảm, tuyệt đối không để Thương Kiến Hùng vọng động!”


Ngưu Hữu Đạo trong lòng ‘xùy’ một tiếng, Thương Kiến Hùng tay cầm mấy trăm vạn đại quân, đến lúc đó nếu hắn thật muốn dùng sức mạnh i, ngươi có thể bảo đảm được chắc? Ngươi có thể giết Thương Kiến Hùng hay là có thể bắt nhốt được Thương Kiến Hùng rồi?


Trong lòng nghĩ cũng chỉ là trong lòng nghĩ, ngoài miệng lại là nói kiểu khác, “Phản quân tuy là đám ô hợp, nhưng hiện này đã kêu gọi tập họp được 2 triệu quân, cung chủ muốn để một mình nhà Nam Châu đi bình loạn thôi sao?”


Long Hưu đương nhiên sẽ không nói như vậy, “Đương nhiên còn có các đường nhân mã khác phối hợp.”


Ngưu Hữu Đạo: “Liền những nhân mã đụng một cái liền bại kia á, kêu bọn hắn phối hợp ư?”


Không bảo bọn hắn phối hợp còn có thể bảo ai phối hợp? Long Hưu cũng tìm không ra những người khác, sắc mặt trầm xuống, “Nói nhiều như vậy, ngươi chính là muốn không cho Nam Châu xuất binh có phải không?”


Ngưu Hữu Đạo do dự một chút, từ từ nói: “Nói thật, ta đích xác không muốn xuất binh, coi như Nam Châu toi rồi, ta cũng không phải không tìm thấy đường lui. Nhưng pháp giá của cung chủ đã đích thân tới, cũng đem lời nói đến tình trạng này, nếu như ta cònkhông xuất binh, khó tránh khỏi có chút không thức thời. Thế nhưng có xuất binh hay không xuất binh, ta vẫn muốn đem lời nói cho rõ ràng, không phải ta không muốn xuất binh, mà là không xuất thì thôi, vừa xuất liền phải tất thắng, còn nếu biết rõ xuất binh tất bại, xuất binh ra để tướng sĩ Nam Châu đi chịu chết không công như vậy có ý nghĩa sao?”


Nói một đống, vẫn là nghe không hiểu đến tột cùng là hắn muốn xuất, hay là không xuất, Long Hưu bực hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”



Ngưu Hữu Đạo: “Như lời cung chủ nói, cần buông xuống thù oán cá nhân, phải nhất trí đối ngoại mới được! Muốn tất thắng, bao quát cả Nam Châu trong đó, các chư hầu nhất định cũng phải đồng tâm hiệp lực, nếu như sáu đường chư hầu cùng một lòng ra sức, lo gì phản quân không bị diệt?”


Nếu có thể đồng tâm hiệp lực, ta còn tìm ngươi làm cái gì? Long Hưu trong lòng oán thầm, nói: “Muốn đồng tâm hiệp lực, Nam Châu ngươi cũng phải xuất binh cái đã, Nam Châu không xuất binh, trốn ở Nam Châu không ra, còn nói cái gì đồng tâm với hiệp lực?”


Ngưu Hữu Đạo: “Đồng tâm hiệp lực ý ta muốn nói là chỉ thống nhất hiệu lệnh, chứ cứ như hiện tại từng đường tự ý chiến đấu như thế, thì sao gọi là đồng tâm hiệp lực được phải không?”


Long Hưu ánh mắt lấp lóe hỏi: “Như nào là thống nhất hiệu lệnh?”


Ngưu Hữu Đạo: “Thí dụ như là cho Dung Bình quận vương nắm binh quyền Đại Tư Mã Yến quốc, có binh quyền này, thống nhất hiệu lệnh là đương nhiên!”


Long Hưu hơi híp hai mắt, gằn từng chữ: “Khẩu vị không nên quá lớn, nếu không ngươi sẽ ăn no bể bụng đó!”


Ngưu Hữu Đạo: “Không có binh quyền làm sao hiệu lệnh, các đường chư hầu làm sao nghe theo đây?”


Long Hưu: “Nói nhảm cũng đừng có nói nhiều, chẳng nhẽ ngươi không biết ân oán giữa Thương Kiến Hùng với Thương Triều Tông chắc? Thương Kiến Hùng thật vất vả mới thu hồi được binh quyền từ trong tay Ninh vương, làm sao lại chịu giao lại cho nhi tử của hắn? Chuyện này ngươi có muốn cũng không cần nghĩ nư!”


Ngưu Hữu Đạo: “Cung chủ không thử một chút làm sao biết triều đình sẽ không đáp ứng? Ta đoán là triều đình nhất định sẽ đáp ứng, có xuất binh cũng không lo chậm trễ một hai ngày này, nếu cung chủ thật sự hi vọng sự tình bình định thuận lợi, không ngại thử đề nghị triều đình xem!”


“Ồ?” Long Hưu không biết hắn lấy đâu ra phần tự tin này, nhưng biết hắn bất phàm, nói như vậy chắc hẳn có nguyên nhân, cũng nghĩ thử xem đến tột cùng là có ẩn dấu chuyện gì.


Đàm phán tạm thời dừng ở đây, đằng sau Long Hưu lập tức sai người đưa tin gửi về phía kinh thành bên kia, rồi chờ triều đình hồi đáp.


Về phần bản thân Long Hưu, tạm thời cũng không có ý định rời đi, tạm thời ở lại Nhà Tranh sơn trang luôn, tự nhiên lý do là vì chờ triều đình hồi đáp, đến hiện tại trước mắt này, nếu như đám người Thương Kiến Hùng kia đáp ứng giao binh quyền ra, hắn cũng không có ý kiến gì.



Sống chết của Yến quốc trước mắt, đối với tam đại phái mà nói, ai quản lý cái này đã không còn trọng yếu, trọng yếu là có thể bảo trụ được lợi ích của tam đại phái, không để cho tam đại phái phải cùng bị lật thuyền theo.


Sắp xếp đưa Long Hưu đi nghỉ ngơi cẩn thận rồi, người không có phận sự hết thảy rời khỏi tiểu viện nơi Long Hưu nghỉ.


Quản Phương Nghi cùng theo Ngưu Hữu Đạo đi ra khỏi tiểu viện xong, thấp giọng hỏi, “Triều đình thực sự sẽ giao ra binh quyền Đại Tư Mã sao?”


Đang chống kiếm bước đi Ngưu Hữu Đạo cười lạnh một tiếng nói, “Có thể giao ra mới là lạ!”


Quản Phương Nghi kinh ngạc, “Vậy sao ngươi còn cứng rắn đòi cái đó vậy?”


“Thứ này kỳ thật cũng kiểu giống như ngươi buôn bán vậy, chỉ bất quá là cuộc mua bán này tương đối lớn mà thôi, ra giá trên trời trả giá ngay tại chỗ nha, ngươi mở giá thấp, người ta còn muốn ép giá nữa. Lại nói, bây giờ người gấp chính là bọn hắn, để bọn hắn gấp thêm nhiều chút nữa cũng có can hệ gì.”


. . .  . . .


“Lão thần phản đối, việc này nhất quyết không thể đáp ứng!”


Yến Kinh, trong ngự thư phòng, tin tức truyền đến, sau khi được Cung Lâm Sách với Mạnh Tuyên chuyển đạt thư tín cho biết xong, Thương Kiến Hùng lập tức chiêu ba vị trọng thần đi qua thương nghị.


Nghe nói muốn lấy quyền vị Đại Tư Mã của mình, vị Đại Tư Mã Thương Vĩnh Trung này có vẻ hơi có run rẩy.


Đồng Mạch chau mày, hắn còn chưa kịp lên tiếng, Cao Kiến Thành đã sùng cổ nhảy ra ngoài mãnh liệt phản đối đầu tiên, giọng còn rất lớn, khiến người ở chỗ này cùng quay qua nhìn lại.


Thương Kiến Hùng hướng về phía hắn nhấn nhấn tay, ra hiệu “Thương nghị, còn đang thương nghị.”


Cao Kiến Thành tức giận nói: “Bệ hạ, cái này không có gì hay ho để mà thương nghị cả, tha thứ cho thần cả gan nói thẳng, quyền vị Đại Tư Mã này có thể cho bất luận kẻ nào, nhưng chính là không thể cho Thương Triều Tông, bệ hạ chẳng lẽ quên hoạn Ninh vương sao? Chẳng lẽ còn muốn cho ra thêm một Ninh vương khác sao? Theo lão thần thấy, dã tâm của Thương Triều Tông này còn hơn Ninh vương nhiều, quyết không thể đem binh quyền Đại Tư Mã cho hắn, một khi cho hắn, chính là thời điểm họa ập xuống Đại Yến. Nếu như bệ hạ đáp ứng, lão thần liền đập đầu chết ngay tại trước mặt bệ hạ!” Khi nói mặt mày đỏ rần rần.



Đồng Mạch liếc mắt ngó ngó vị này, phát hiện vị này thể hiện cảm xúc có chút không đúng lắm, có chút mất giáng vẻ lão thành xưa nay.


Thương Vĩnh Trung tự nhiên là quăng tới ánh mắt tán thưởng, Cao Kiến Thành đang tại ra sức bảo vệ vị trí của hắn, hắn có thể không cao hứng sao? Dù chức Đại Tư Mã này của hắn chỉ là bài trí, nhưng đãi ngộ, địa vị cùng một số quyền nói chuyện ít nhất là không thể chạy được, sao có thể tuỳ tiện ném đi.


Thương Kiến Hùng lần nữa nhấn nhấn tay, lời hay khuyên bảo, “Đại Tư Đồ không nên kích động, quả nhân cũng không có nói phải đáp ứng, chỉ là thương nghị ứng đối ra sao.”


Không có chút nào vì Cao Kiến Thành thất thố mà buồn bực, Cao Kiến Thành tỏ thái độ mãnh liệt phản đối, ngược lại khiến trong lòng của hắn dễ chịu, có thể nhìn ra được, vị lão thần này là tuyệt đối là đứng tại phía bên mình.


Đồng Mạch nói: “Vấn đề trước mắt là, nhu cầu cấp bách khiến Nam Châu xuất binh, Nam Châu coi đây là điều kiện, triều đình nếu như chặn giữ lại, Nam Châu liền có lý do không xuất binh.”


Cao Kiến Thành lập tức nhìn chằm chằm đến, “Chiếu theo ý tứ Đại Tư Không, hẳn là cứ như vậy đáp ứng hắn có phải không?”


Đồng Mạch lạnh nhạt quét mắt qua nhìn lại, “Cao đại nhân, nói đừng bảo ta quá mức, cái lỗ tai nào của ngươi nghe được là ta nói đáp ứng vậy? Hiện tại chính là thương nghị phải ứng đối ra sao, chứ không phải là để cho ngươi ở trong này phát tiết cảm xúc, gào thét ai không biết, có thể giải quyết được vấn đề sao?” Trong giọng nói ẩn tàng ý vị trách cứ nghiêm khắc.


Bị hắn cảnh cáo chút, Cao Kiến Thành lập tức biết điều hạ cảm xúc xuống không ít, rõ ràng là có chút sợ Đồng Mạch, bất quá vẫn là chắp tay nói với Thương Kiến Hùng : “Bệ hạ, vị trí Đại Tư Mã không thể tuỳ tiện cho như thế, ảnh hưởng rất to lớn, một khi cho rồi, không thể dễ dàng tuỳ tiện bãi miễn, binh quyền Yến quốc không phải trò đùa, không thể cho hắn chơi đùa đã rồi lại cầm về, nếu thật làm như vậy, vậy vị trí Đại Tư Mã thành ra cái gì rồi? Đầu tiên cái yêu cầu này đã là mơ hồ rồi, do trọng binh biên cảnh không thể tùy tiện thối lui, trước mắt cần thiết chỉ là bình định phản quân Thương Châu, chỉ là muốn hắn bình định mà thôi, chuyện nào ra chuyện đó, làm sao có thể gộp chung lại đến mức phải đem hết toàn bộ binh mã đại quyền của Yến quốc cho hắn như đòi hỏi được?”


Lời này của hắn ngược lại có vẻ như đã nhắc nhở Đồng Mạch, Đồng Mạch bèn cũng chắp tay nói: “Bệ hạ, nếu Nam Châu thật sự có thành ý bình định, vậy liền trao tặng cho nó vị trí “Bình Định đại tướng quân lâm thời” là được, chỉ cấp cho nó đại quyền chỉ huy bình định, xem thử coi nó đáp ứng hay là không đã, nếu không đáp ứng, vậy đã nói rõ nó cũng không có thành ý, mà là có mưu đồ khác, cũng dùng cái lý do này chắn miệng tam đại phái.”


“Thần phản đối!” Cao Kiến Thành lại chắp tay hướng lên nói: “Cho hắn đại quyền này, nếu như hắn thật sự bình định thành công, ảnh hưởng của nó rất to lớn, hậu hoạn vô tận a!”


Thương Kiến Hùng nhíu mày, lời này nói đúng là chỗ hắn đang lo lắng.


Đồng Mạch nghiêm nghị bác bỏ, “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Để chiến sự đúng như lời nghịch tặc Ngô Công Lĩnh to mồm khoe khoang như hiện tại, để hắn quét ngang Đại Yến hay sao? Cao đại nhân, điều trước mắt cần làm, chính là khẩn cấp giải quyết phản loạn, không phải là hành động theo cảm tính. Đại Tư Mã đứng hàng tam công, đúng là không thể tùy tiện phế lập, thế nhưng “Bình Định đại tướng quân lâm thời” vốn là vị trí lâm thời, có thể tùy thời rút lại, sau đó có thể lập tức hạ chỉ bỏ đi hai chữ ‘bình định’, liền chiếm lấy được đại quyền chỉ huy bình định của hắn, để hắn giữ lấy cái hư chức đại tướng quân thì có sao nào? Lại nói, ngươi cho rằng năm đường chư hầu kia thật sự có thể ngoan ngoãn đồng tâm hiệp lực nghe hắn chỉ huy hay sao? Hiện tại điều phải làm chính là ‘lừa gạt’ hắn xuất binh, để hắn liều mạng với phản quân, trước ngăn chặn xu hướng suy tàn của chiến sự, sau mới có thể đặt chân mưu đồ về sau, nếu không hết thảy đều không còn gì để mà bàn mà nói nữa!” Khi nói giọng âm vang rất có lực.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi