Chương 673: Mông lão nguyên soái tới
Dịch giả: Luna Wong
Hoàng Liệt nghe mắt trợn trắng, sâu kiến còn muốn sống tạm bợ, ngươi không cầu sống cho tốt cự nhiên lại cầu muốn chết, nói chuyện với loại người này hắn cũng chẳng biết lý luận làm sao, thở dài: “Ta nói Mông soái à, Ngưu Hữu Đạo đem vương gia trở về lại, chính là không muốn để cho vương gia rơi vào tay bọn họ, bây giờ ngươi lại chủ động đưa thân mình ra ngoài, ta chỉ hỏi một câu, Ngưu Hữu Đạo có đồng ý không?”
Thương Triều Tông buồn bực toát ra một câu, “Đạo gia nói, đánh trận như thế nào, hắn không can dự, do ta toàn quyền quyết định!”
Đây đúng là lời Ngưu Hữu Đạo nói, nhưng cũng không phải Ngưu Hữu Đạo chính miệng nói cho hắn, mà là Quản Phương Nghi thuật lại.
“. . . . . .” Hoàng Liệt câm nín, lại tiếp tục chỉ vào Mông Sơn Minh, chất vấn Thương Triều Tông: “Vương gia, ngươi nhẫn tâm sao? Mông soái với thân thể như thế, ngươi nhẫn tâm để hắn đi chịu chết?”
Khuôn mặt của Thương Triều Tông căng cứng một chút, nói: “Hoàng chưởng môn, chiến sự đã đến trình độ này, các phương nhân mã nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới có khả năng thắng. Bây giờ quân tâm không ổn định, các đường chư hầu không chịu gắng sức, sợ là đã nổi lên dị tâm rồi, nhất định phải có người có thể trấn trụ được bọn hắn đi mới được. Các đường chư hầu đều từng là bộ hạ cũ của Mông soái, nên đối với năng lực của bọn hắn, không ai hiểu rõ bằng Mông soái, Mông soái đi, những chiêu trò dối trá lười biếng chiến đấu kia là không lừa được Mông soái, mà bọn hắn cũng sẽ không dám giở trò lừa gạt trước mặt Mông soái. Ta cũng không muốn Mông soái chịu khổ như vậy, thế nhưng thế cục đã như thế, đã không cho phép chúng ta tiếp tục kéo dài thêm, chỉ có Mông soái đi, mới có thể ổn định lại cục diện bằng tốc độ nhanh nhất!”
Mông Sơn Minh nói: “Không dám nhận quý trọng tán dương của vương gia! Bất quá Hoàng chưởng môn, lần này lão phu đi không phải là đi chịu chết, ta với vương gia đã thương nghị thỏa đáng đại chiến lược rồi, ‘hươu chết vào tay ai còn không nhất định’. Yến quốc mặc dù đã xuống dốc, nhưng cũng không phải là nơi cho phép kẻ nào cũng đều có thể tuỳ tiện làm càn, trái lại ta muốn xem thử, La Chiếu tiểu nhi có cân lượng như nào, dám ngông cuồng ở Đại Yến ta như thế!”
Hai người nhất định phải kiên trì làm như thế, Hoàng Liệt cũng hết cách, nhân mã Nam Châu không do hắn nói, thế cục hôm nay hắn cũng không dám làm bậy gì với hai vị này, nếu thật ở thời điểm này giày vò ra nhiễu loạn, vậy coi như là đắc tội hết cả mọi người, không nói đâu xa, hiện tại gây sự chính là cố ý hủy đi căn cơ của tam đại phái.
Lúc này đi đối nghịch, sợ mảnh đất Nam Châu kia, Đại Thiền sơn cũng không giữ được nữa.
Cuối cùng bị bất đắc dĩ, đành phải đưa phi cầm chở Mông Sơn Minh đi.
Sức chở của phi cầm có hạn, không chở được nhiều người, cho nên Mông Sơn Minh cơ hồ là dưới tình huống không có ai bảo vệ lặng lẽ rời đi.
Việc này không dám trương dương ra ngoài, nếu không ắt sẽ gặp thế lực địch quốc tiến hành đánh giết Mông Sơn Minh.
Lúc bị vây ở kinh thành, quân lệnh của Thương Triều Tông không có cách nào thông suốt, bây giờ vừa được thoát khốn, lập tức chính thức công khai, truyền lệnh cho nhân mã Yến quốc từ trên xuống dưới, bổ nhiệm Mông Sơn Minh là Đông Chinh đại tướng quân, cho Mông Sơn Minh toàn quyền chỉ huy nhân mã tiền tuyến tác chiến với quân Tống!
. . . . . .
Sơn dã rừng già, cổ thụ che trời, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa dưới tán cây.
Quản Phương Nghi đi vào, nhắc nhở: “Vừa nhận được tin tức, Mông Sơn Minh đi tiền tuyến giao chiến, vương gia bổ nhiệm hắn làm Đông Chinh đại tướng quân.”
Ngưu Hữu Đạo mở mắt, hỏi: “Mấy người đi?”
Quản Phương Nghi: “Đi vội, mượn phi cầm của Đại Thiền sơn, có thể chở được bao nhiêu người đâu? Một La Đại An, cộng thêm một cái xe lăn mà thôi.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày.
. . . . . .
Đồng bằng trung bộ, núi non hiểm trở, đại quân Trường Châu dựa vào đây phòng thủ, đằng sau dãy núi doanh trại nối nhau liên tục, chính là nhân mã Trường Châu lâm thời đóng trại chỉnh đốn.
Cùng quân Tống giao phong mấy lần bị thất bại, may mà Trương Hổ chỉ huy thoả đáng, đại quân rút lui kịp thời, nên nhân mã Trường Châu cơ hồ không có tổn thất bao nhiêu.
Phía quân Tống giao chiến với Yến quốc tựa hồ cũng rất phối hợp, tựa hồ tương đối chiếu cố nhân mã năm đường chư hầu, nhân mã chư hầu một lần bại lui, quân Tống sẽ không truy đuổi đến cùng.
Nếu năm đường chư hầu không nguyện ý dùng sức, đại đô đốc quân Tống La Chiếu tự nhiên là thấy vui, không cần thiết bức để năm đường chư hầu liều mạng, thế là một phương thì chiến thắng cấp tốc, một phương khác thất bại cũng rút lui gọn gàng, mọi người tới tới lui lui ngầm hiểu lẫn nhau.
Còn phần còn lại, gặp xui xẻo chính là nhân mã triều đình, quân Tống đuổi kịp nhân mã triều đình, liền xông vào đánh thật hung ác, không có hạ thủ lưu tình gì cả.
Bên ngoài quân trướng trung quân, trưởng lão Tiêu Dao cung Nông Phong Đình tiến bước đi vào trong trướng, sắc mặt bực bội.
Thứ sử Trường Châu Trương Hổ đang cùng một đám tướng lĩnh đứng trước địa đồ nghị sự, quay qua nhìn, sau khi phất tay ra hiệu chư tướng lui ra về sau, mới hỏi: “Nông trưởng lão, có gì khó chịu sao?”
Nông Phong Đình hừ lạnh một tiếng mắng, “Liên An Sơn đáng chết!”
Liên An Sơn là một vị đại thống lĩnh của phía triều đình bên kia, trên tay nắm 5 vạn nhân mã triều đình, trấn giữ Thiết Môn quan, địa hình của quan ải này hiểm yếu, dễ thủ khó công, chính là nơi trọng yếu trấn giữ trục đường hướng thông đi phía Tây khu vực giao chiến.
Trương Hổ ánh mắt lấp lóe nói: “Chẳng lẽ Thiết Môn quan đã thất thủ rồi?”
Nông Phong Đình tức giận nói: “Nếu là bị thất thủ thì cũng thôi, đằng này tên chó chết kia vậy mà không động một binh một tốt, cự nhiên trực tiếp mở quan ải đầu hàng quân Tống, trực tiếp thả cho quân Tống đi vào quan ải! Đại đô đốc La Chiếu quân Tống còn thay mặt triều đình Tống quốc tuyên chỉ, phong hắn làm An Nhạc hầu! Bên này vừa mở quan ải đầu hàng, bên kia lập tức hạ chỉ thăng quan, có thể thấy được tặc này đã sớm đem lòng phản nghịch, đã âm thầm cấu kếu với Tống quốc từ lâu.”
“A!” Trương Hổ nghe kể cũng giật mình không nhỏ, “Vợ con của hắn không phải đang ở kinh thành làm con tin sao?”
Dưới tình huống bình thường, lúc cùng địch quốc giao chiến, triều đình đều sẽ hỗ trợ chiếu cố một chút gia quyến của tướng lĩnh ra trận, nói là chiếu cố, đúng là chiếu cố ưu đãi thật, người ta đang ở tiền tuyến liều mạng, triều đình đương nhiên sẽ không bạc đãi gia quyến bọn họ. Nhưng trình độ nào đó mà nói, gia quyến bọn họ cũng xem như là bị triều đình chụp làm con tin, nhất là đối với những tướng lĩnh trọng yếu kia, miễn cho sinh ra dị tâm.
Nông Phong Đình cắn răng nói: “Tên này căn bản là không quan tâm đến chết sống của gia quyến.”
Trương Hổ chậc chậc nói: “Nhẫn tâm như thế luôn?”
Nông Phong Đình: “Móa nó, chẳng phải là nhẫn tâm gì, sự tình vừa ra, liền toát ra tin đồn, nói cặp nữ nhi song sinh kia không phải là con của hắn, tin đồn nói hai đứa bé là do lão bà của hắn cẩu thả cùng thượng cấp của hắn sinh ra. Mà hắn ở bên ngoài cũng có con riêng với nữ nhân khác, vợ con trong kinh đã bị hắn bỏ, vợ con bên ngoài ngược lại đã được hắn mang đi. Bây giờ lão bà của hắn ở trong kinh cũng đột nhiên gặp chuyện, chết không đối chứng, không ai biết vị thượng cấp nào đã cấu kết với lão bà của hắn. Hiện tại người từng làm qua cấp trên của Liên An Sơn đều trở thành đối tượng bị hoài nghi, liền xem Liên An Sơn có thể tự mình phun ra là ai đã cắm sừng hắn hay không.”
“Lại có chuyện như vậy? Ta thấy việc tra ra ai có nhân tình với lão bà của hắn cũng không khó, ai trợ lực lớn nhất cho Liên An Sơn leo lên thẳng mây xanh, liền có khả năng là người đó, có thể đưa Liên An Sơn lên ngồi vị trí đó, chức vị nhất định sẽ không quá thấp. Mà chính bản thân Liên An Sơn cũng không phải thứ tốt lành gì, có thể bỏ mặc loại sự tình này, hiển nhiên là đã được chính hắn ngầm đồng ý giao dịch, xuyên phá ra chính hắn cũng mất mặt, đoán chừng là không đợi được hắn mở miệng nói ra đâu.” Trương Hổ có chút dở khóc dở cười lắc đầu nói, sau đó quay đầu lại nhìn về phía địa đồ, “Thiết Môn quan chính cửa ngõ Tây tiến, Thiết Môn sơn thất thủ, cửa thông hướng kinh thành liền đã mở ra, ài, triều đình thế mà lại để loại người này trấn giữ chỗ yếu địa, thật đúng là. . .”
Phần sau “không muốn vong cũng không được” không nói ra khỏi miệng được, lại lắc đầu, quay đầu lại hỏi: “Nghe nói triều đình đã tra ra Dung Bình quận vương là bị vu cáo, phong lên làm thân vương, cùng lúc thống lĩnh trên dưới Yến quốc chỉ huy chiến sự phải không?”
Nông Phong Đình ngửa mặt lên trời thở dài, “Hắn bỏ chạy, căn bản liền không có đi nhậm chức, sợ là cũng muốn về Nam Châu ủng binh tự trị rồi.”
“Cái gì. . .” Trương Hổ tựa hồ có chút không thể tin được, “Dung Bình. . . Dung thân vương phản bội Yến quốc ư? Hắn là hoàng tộc của Đại Yến, nhi tử của Ninh vương uy chấn thiên hạ, làm sao có thể phản quốc được?”
“Hiện tại thế đạo này, nào có mấy cái người tốt, đừng để rơi vào trong tay của ta, bằng không ta nhất định để hắn muốn sống không được muốn chết cũng không xong.” Nông Phong Đình hừ lạnh một tiếng nói, ánh mắt nhìn về phía Trương Hổ trong đó tựa hồ cũng có chút ý cảnh cáo.
Trương Hổ xem như không nhìn thấy, lắc đầu thổn thức.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một tên tướng lĩnh chạy vào, lớn tiếng nói: “Đại nhân, Mông soái đến rồi!”
Nông Phong Đình đột nhiên quay đầu lại nhìn.
“Ai?” Trương Hổ còn tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm.
Tướng lĩnh kia vội vàng nói rõ lại: “Mông Sơn Minh, Mông lão nguyên soái đến.”
Trương Hổ với Nông Phong Đình nhìn nhau, ngay sau đó, người trước liền kệ người sau phóng nhanh ra ngoài.
Vội vàng bước ra ngoài doanh trướng, nhìn thấy một tiểu hỏa tử(thanh niên) tay cầm song thương đẩy xe lăn đi đến, ngồi trên xe lăn là một lão đầu tóc bạc lấm tấm đen, thân hình tiều tụy, gầy gò, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời có thần như cũ, không phải là Mông Sơn Minh còn có thể là ai.
Trên không trung, một con phi cầm cỡ lớn xoay quanh một vòng liền đi, không có thêm ai khác cùng đi với người ngồi trên xe lăn.
Nhìn thấy Mông Sơn Minh, Trương Hổ cảm xúc có chút kích động, bước nhanh về phía trước, dừng lại ở xe lăn trước, chắp tay, “Mạt tướng tham kiến đại soái!”
Mông Sơn Minh lạnh nhạt nói: “Đã không phải là tiểu tử chăn ngựa năm đó, bây giờ đã là chư hầu một phương, không cần để lão đầu tàn phế này vào mắt, từ lâu ta đã không còn là đại soái gì nữa, không chịu nổi bái này của ngươi.”
Một đám tướng lĩnh vội vã chạy đến muốn bái kiến nghe thấy lời ấy đều lúng túng, có chút tay chân luống cuống.
Trương Hổ xấu hổ, vội nói: “Lần trước có cơ hội, vốn muốn tới bái kiến Mông soái, thế nhưng quân tình khẩn cấp, vương gia ra lệnh, mới bỏ lỡ.”
“Đừng kể lể những thứ vô dụng kia.” Mông Sơn Minh đưa tay ra sau nhẹ nhàng vẫy vẫy.
La Đại An ở phía sau xe lăn tiến lên, đem phong thư bổ nhiệm giao cho Trương Hổ.
Lúc Trương Hổ đang mở ra nhìn xem, Mông Sơn Minh nói: “Vương gia bây giờ là đại đô đốc chinh phạt, bổ nhiệm lão phu là Đông Chinh đại tướng quân, tờ giấy này chính là chứng minh, không biết Trương đại nhân có tin hay không?”
Nhìn qua thư bổ nhiệm xong Trương Hổ lúng túng nói: “Mông soái mang tới đương nhiên sẽ không giả.”
Mông Sơn Minh: “Vậy Đông Chinh đại tướng quân ta có thể ra lệnh rồi chứ?”
Trương Hổ vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: “Đó là tự nhiên, mạt tướng tùy thời nghe lệnh.”
Mông Sơn Minh: “Tốt, vậy ta liền tạm thời thử xem một chút, lập tức đưa tin cho Tô Khải Đồng, Sử Tân Mậu, An Hiển Triệu, Từ Cảnh Nguyệt, mệnh cho bốn người bọn hắn lập tức tới đây gặp ta.”
“Cái này. . .” Trương Hổ do dự nói: “Mông soái, vài đạo nhân mã đều đang còn giao chiến với quân Tống, thân là thống soái, sợ là không tiện rời khỏi ở thời điểm này.”
“Giao chiến? Là đang giao chiến với quân Tống sao?” Mông Sơn Minh hỏi ngược lại một câu xong, chợt buông tiếng thở dài, nói: “Xem ra ta đã già thật rồi, mắt mũi đã vụng về, vậy mà xem không hiểu các ngươi đang đánh chính là trò gì, ta mời bọn hắn qua là muốn thỉnh giáo một hai.”
Trong lời nói có gai, Trương Hổ nghe nói có chút đỏ mặt, chút trò xiếc này của mọi người có thể giấu giếm được người khác, nhưng không giấu giếm được vị trước mắt này.
Mông Sơn Minh tiếp tục nói: “Bảo bọn hắn không cần dây dưa nữa, cho thủ hạ đại quân toàn bộ triệt thoái về phía sau, thoát ly tiếp xúc cùng với quân Tống, đợi ta thỉnh giáo xong lại nói. Trương đại nhân, ta an bài như vậy, ngươi cảm thấy thỏa đáng hay không? Nếu là cảm thấy không thỏa đáng, dù sao thì cánh của Trương đại nhân ngươi cũng cứng cáp rồi, có thể không cần chấp hành, dù sao lão phu đến đây có một mình , trên tay chẳng có một binh một tốt, muốn làm ta như thế nào, đều là chuyện một câu nói của Trương đại nhân ngươi.”
Tiương Hổ nghe cảm xúc run rẩy, quay đầu lại la: “Đều đứng thất thần đấy làm gì, Mông soái nói rồi không nghe thấy hả? Còn không mau đi truyền lệnh!”
Trong đám người phía sau lập tức có người chạy đi chấp hành.
Mông Sơn Minh lại hỏi: “Người tam đại phái có đó không?”
Nông Phong Đình nghe vậy đi ra, “Mông soái là khách quý hiếm hoi nha.”
Mông Sơn Minh không cùng hắn khách sáo, “Làm phiền thông tri người tam đại phái đang ở tại các bộ một tiếng, lập tức hộ tống bốn người ta muốn này tới đây ngay cho ta, có kháng cự đến đây, lập tức chém thẳng không tha! Nếu như ai có ý kiến, liền nói là ta nói vậy, không liên quan đến những người khác, bảo các bộ cứ việc khởi binh tìm ta tính sổ sách!”