Chương 676: Mông Sơn Minh, còn có thể cưỡi hay không?
Dịch giả: Luna Wong
Nếu đổi người khác nói như vậy, năm người khẳng định sẽ cho rằng không thích hợp.
Nói câu không xuôi tai, Đại Yến bây giờ, người có đủ tư cách chỉ huy được mấy người bọn hắn có thể nói là đếm trên đầu ngón tay cũng không quá, Đại tư mã Thương Vĩnh Trung bọn hắn sẽ không để vào mắt, từ mọi phương diện tới nói, Đại Yến bây giờ, người chân chính có đủ tư cách chỉ huy bọn hắn chỉ có một, chính là vị đang ngồi ở trên xe lăn trước mắt này.
Vô luận là tư lịch, hay là các thứ, năm vị này đều còn là do một tay Mông Sơn Minh dẫn dắt đi ra, thí dụ như Trương Hổ, thứ sử Trường Châu hiện nay, vốn là một mã phu*(*lái xe ngựa) không có danh tiếng gì, sau khi được Mông Sơn Minh nhìn trúng, một tay đề bạt vun trồng, năm vị có thể có được như ngày hôm nay, có ai chưa từng nhận qua sự giúp đỡ ân trọng từ Mông Sơn Minh?
Kinh nghiệm tòng quân của năm người chính là từ tay Mông Sơn Minh bồi dưỡng từng bước một đến trưởng thành, ai không biết bọn hắn là quân do Mông Sơn Minh đào tạo? Bọn hắn ở trước mặt ai khác đều có thể tự cao tự đại, duy chỉ có ở trước mặt Mông Sơn Minh là ngay cả tư cách tự cao tự đại cũng chẳng có.
Đây cũng là nguyên do vì sao trước đó Cung Lâm Sách đi tìm Mông Sơn Minh, hi vọng Mông Sơn Minh có thể đi ra chủ trì chiến sự.
Bây giờ nghe Mông Sơn Minh ngồi đó nói mát một phen, toàn thân của năm người không được tự nhiên, cảm giác giống như vả vào mặt bọn hắn trái một tát, phải một tát, lại không phải là tát trực tiếp, thế nhưng cảm giác còn khó chịu hơn.
Làm Đông Chinh đại tướng quân có thích hợp không à? Năm người có tư cách nói Mông Sơn Minh không đủ tư cách chỉ huy bọn hắn sao? Cái cớ duy nhất có thể lấy, cũng chỉ là có thể nói ngươi thân thể không tiện các loại.
Năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Cuối cùng Tô Khải Đồng dở khóc dở cười nói: “Đại soái, nghe ngài nói những lời này sởn hết cả người, ngài đã là Đông Chinh đại tướng quân, chúng ta nghe lệnh là được.”
“Mạt tướng nghe lệnh.”
“Đại soái, đừng nói nữa, mạt tướng nghe lệnh.”
Năm người liên tiếp lên tiếng đồng thuận, sợ Mông Sơn Minh nói mát không dứt.
Mông Sơn Minh lại nói: “Đây chính là tự các ngươi nói muốn nghe lệnh, ta không có miễn cưỡng các ngươi a.”
“Không có không có.”
“Không có, tuyệt đối không có miễn cưỡng gì cả.”
“Đúng vậy a, đại soái, chúng ta cam tâm tình nguyện.”
Năm người đứng đó xấu hổ đối đáp, dở khóc dở cười cho ra cam đoan.
Đương nhiên, có thể thống khoái cho ra cam đoan cũng là có nguyên nhân.
Nói sự tình có nguyên nhân cũng không phải là nói năm người có gì đó bất kính với Mông Sơn Minh, mà trên thực tế là phi thường tôn kính, thế nhưng thế cục hiện tại quả thực không như xưa, có một số việc đã không thể xử trí theo cảm tính, coi như bọn hắn không cân nhắc để ý cho bản thân mình, cũng phải cân nhắc vì những huynh đệ thủ hạ thề chết cũng đi theo bên dưới kia.
Không cân nhắc cho huynh đệ bên dưới, các huynh đệ bên dưới dựa vào cái gì đi theo?
Mà bây giờ thống thống khoái khoái cho ra cam đoan như thế, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đầu tiên là tự chính Mông Sơn Minh có đầy đủ tư lịch để chỉ huy bọn hắn, thứ yếu là thế cục trước mắt khẳng định tam đại phái đã đồng ý rồi, không cần có lo lắng gì nữa. Cái cuối cùng, chính là bọn hắn có lòng tin đối với Mông Sơn Minh.
Chứ nếu biết rõ tất bại, bọn hắn tự nhiên là sẽ muốn mưu toan đường lui, bây giờ Mông Sơn Minh giá lâm, lại để cho bọn hắn thấy được hi vọng, dị tâm nổi lên trong lòng lại bị Mông Sơn Minh ép xuống, cũng coi như là có thể cho các huynh đệ bên dưới một cái công đạo.
Trái lại, nếu bảo Thương Vĩnh Trung đến chỉ huy bọn hắn tác chiến, coi như 5 người bọn hắn đáp ứng đi nữa, tướng lĩnh phía dưới cũng sẽ kêu gào lên không đồng ý, biết rõ đi chịu chết, còn bắt người ta đi làm, ai có thể đáp ứng? Thế nhưng đưa Mông Sơn Minh ra thì không giống, bày cái tên này ra, đó chính là khối chiêu bài*(thương hiệu), huynh đệ phía dưới sẽ không có gì để nói nữa.
Trình độ nào đó mà nói, đây chính là uy vọng của Mông Sơn Minh ở trong quân, làm cho người tin phục!
Trưởng lão Tử Kim động phía sau Cung Châu – Nhạc Uyên, trưởng lão Linh Kiếm sơn phía sau Đồ Châu – Sư Nguyên Long, trưởng lão Linh Kiếm sơn phía sau Phục Châu -Tổ An Đức, trưởng lão Tiêu Dao cung phía sau Hạo Châu – Thẩm Ngộ Hồng, trưởng lão Tiêu Dao cung phía sau Trường Châu- Nông Phong Đình, tất cả đều ở một bên lặng yên không lên tiếng theo dõi một màn trước mắt này.
Thấy qua một màn này, mới có thể khắc sâu cảm nhận được, vì sao bên trên muốn đi mời Mông Sơn Minh rời núi, trong thâm tâm đám kiêu binh hãn tướng này, ngay cả bọn hắn cũng chưa chắc sẽ để vào mắt, vậy mà đúng là chỉ có lão đầu tàn phế ngồi trên xe lăn này có thể trấn trụ.
Chờ năm người biểu thị thái độ xong hết, Mông Sơn Minh khẽ gật đầu nói, “Trong quân không nói đùa, quay đầu nếu như xuất hiện tình huống lật lọng kháng lệnh, đừng trách ta không niệm tình xưa, quân pháp của ta như nào các ngươi quá rõ ràng!”
Năm người đứng thẳng một hàng, cùng chắp tay nói: “Cẩn tuân quân lệnh của đại soái!”
Cùng đồng thanh nói ra lời này xong, chính bản thân năm người cũng có chút hoảng hốt, tựa hồ như về lại tới năm đó.
Mông Sơn Minh hơi nghiêng đầu nhìn về phía năm vị trưởng lão tam đại phái, hỏi: “Tam đại phái có thể nguyện giúp ta chấp pháp đốc quân chứ?”
Ngụ ý là để người tam đại phái giúp hắn chấp pháp, một khi năm người dám kháng lệnh, hắn ra lệnh một tiếng, người tam đại phái sẽ giúp hắn đem năm vị chư hầu ra xử theo pháp luật!
Không phải hắn không tin năm vị bộ hạ cũ, trên chiến trường không phải trò đùa, một khi xảy ra khác thường, hậu quả khó mà lường được, lúc này hắn nhất định phải mượn tay tam đại phái để làm việc.
Nghe lời này trong lòng năm người âm thầm run lên, năm người đều lý giải Mông Sơn Minh, có thể nói cũng không cảm thấy kinh ngạc, lên chiến trường Mông Sơn Minh là lãnh khốc vô tình!
Năm vị trưởng lão nhìn nhau, đến trình độ này, đã không có chỗ trống cho tư tàng, nếu không cũng sẽ không đồng ý để cho người khác đến này nọ thế lực của bọn hắn.
Năm người cũng chắp tay, hơi biểu thị ra một chút kính ý, biểu thị sẽ tuân mệnh, mặc dầu nhìn còn có vẻ hơi không quá cam tâm tình nguyện.
Khúc nhạc dạo đã sắp xếp như ý, Mông Sơn Minh biến đổi giọng điệu, “Quân lệnh như núi không thể đổ, đại quân xuất chinh tuân thủ nghiêm quân kỷ, cần phải duy trì quân lệnh thông suốt, ngũ tướng nghe lệnh!”
“Vâng!” Năm vị chư hầu cùng chắp tay hô ứng.
Mông Sơn Minh: “Lệnh cho Từ Cảnh Nguyệt xuất lĩnh nhân mã Cung Châu, An Hiển Triệu xuất lĩnh nhân mã Đồ Châu, Tô Khải Đồng xuất lĩnh nhân mã Hạo Châu, Sử Tân Mậu xuất lĩnh nhân mã Phục Châu, Trương Hổ xuất lĩnh nhân mã Trường Châu làm năm đường đốc quân chấp pháp!”
Lại muốn năm đường đốc quân chấp pháp? Đừng nói năm vị trưởng lão, liền ngay cả đám người Trương Hổ cũng giật mình không nhỏ, làm nhiều đường chấp pháp nhân mã như vậy làm gì?
“Hửm?” Mông Sơn Minh lạnh lẽo hừm một tiếng giọng mũi chất vấn.
Đang ngó trái ngó phải lẫn nhau như trao đổi hi vọng tìm được câu trả lời đám người Trương Hổ nghe hừm lập tức lấy lại tinh thần, cùng chắp tay đáp, “Tuân mệnh!”
Mông Sơn Minh tiếp tục nói: “Ngũ tướng lập tức trở về các bộ, liên hệ các châu lân cận đang cùng quân Tống giao chiến tập kết nhân mã, cố gắng gấp rút đem tình huống các châu tập kết nhân mã báo cáo cho ta biết, đi đi!”
“Tuân mệnh!” Năm người lần nữa lĩnh mệnh.
Cứ như vậy xong? Xác nhận không có chuyện khác, mấy người lần lượt hướng Mông Sơn Minh cáo biệt.
Trương Hổ vừa tiễn bốn người khác ra doanh trướng, bên ngoài đột nhiên có một tiểu tướng tới bẩm báo: “Đại nhân, phía trước truyền đến tin tức, nói Đại đô đốc quân Tống có đưa lễ vật tới, tặng cho Mông soái.”
Mấy người nhìn nhau, La Chiếu lại tặng lễ vật cho Mông soái, tình huống gì đây?
Trương Hổ hỏi: “Có biết là lễ vật gì không?”
Tiểu tướng đáp: “Một con chiến mã, còn có một phong thư.”
Chiến mã cùng phong thư? Trương Hổ hơi nhíu mày, phất tay ra hiệu đưa đồ vật tới.
Cũng không quan tâm một chốc lát này, đám người An Hiển Triệu bao quát mấy vị trưởng lão tam đại phái đều muốn xem coi là chuyện gì, liền tạm thời nán lại chút.
Việc này đương nhiên sẽ không che giấu Mông Sơn Minh, Trương Hổ trở về trong trướng bẩm báo một tiếng, Mông Sơn Minh nghe báo xong cũng có chút kỳ quái, có chút hoài nghi có phải La Chiếu muốn chiêu hàng đại loại hay gì.
Chờ một lúc sau, lễ vật Đại đô đốc quân Tống tặng được hoả tốc đưa đến, La Đại An cũng đẩy Mông Sơn Minh ra doanh trướng xem xét.
Ngựa đích thật là một con ngựa tốt, thần tuấn cao lớn, toàn thân trắng như tuyết, nhìn sơ đã biết là tuấn kỵ nhất đẳng, hùng tráng đứng trên đồng cỏ xanh mượt hý vang.
Chỉ là ở trên thân ngựa khác thêm một tấm vải trắng nhìn thế nào cũng đều cảm giác có chút dở dở ương ương, thấy thế nào cũng đều giống như là quấn tấm vải liệm.
Mông Sơn Minh dạy dỗ ra Anh Dương Võ Liệt vệ tự nhiên biết tầm quan trọng của chiến mã đối với kỵ binh, nhìn thấy con ngựa này, trong mắt cũng khó nhịn nổi lên yêu thích.
Thư được đưa đến tay Mông Sơn Minh, mở ra nhìn xem, nhìn qua kí tên, mới biết là thư La Chiếu tự tay viết.
Về phần nội dung trong thư, lại làm cho lông mày Mông Sơn Minh nhướng lên, không khỏi ngay trước mặt mọi người hừ lạnh một tiếng.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, người bên ngoài đều muốn biết nội dung trong thư là gì, Trương Hổ thử hỏi, “Đại soái, trong thư viết cái gì?”
Mông Sơn Minh không có tàng tư, thuận tay đưa cho hắn xem.
Trương Hổ tiếp thư, xem qua nội dung trong đó xong, lập tức mặt lộ dữ tợn, nghiêm giọng quát lớn: “La Chiếu tiểu nhi, càn rỡ!”
Tình huống gì thế? Đám Tô Khải Đồng cấp tốc tiến lên, giật lấy thư tín cùng vây lại xem, chỉ thấy trong thư chỉ viết ngắn ngủi một câu: Mông Sơn Minh, còn có thể cưỡi hay không?
Kí tên là: La Chiếu kính bái lên.
Thư này kết hợp chiến mã La Chiếu đưa tới, không khó lý giải ý nghĩa trong đó, là tại đang châm chọc Mông Sơn Minh tàn phế, dù có tặng lương câu bảo mã cho ngươi, ngươi cũng không cưỡi được.
Tựa hồ đang trào phúng Mông Sơn Minh già cả rồi, chân cũng tàn phế, còn chạy tới chiến trường làm gì.
Lại nhìn con tuấn mã kia ở trên người còn tận lực khoác thêm tấm vải trắng, ý đồ trong đó như nào vừa liếc qua là thấy ngay, này không phải là cái gì tặng lễ, là khoác áo tang đến, đến chịu tang cho Mông Sơn Minh.
Càng trào phúng nhục nhã Mông Sơn Minh như thế, đám Tô Khải Đồng từng tên càng tức đầu bốc khói, đều đứng đó giận dữ mắng mỏ, mắng La Chiếu thật sự quá phách lối.
“Đao đến!” Trương Hổ càng là gọi người đưa Trảm Mã Đao đến, xách đao hướng con chiến mã kia đi đến, đằng đằng sát khí.
Chiến mã kia tựa hồ như có linh tính vậy, tựa hồ cảm thấy Trương Hổ có ác ý, bắt đầu bất an xê dịch bốn chân, cảm xúc xao động, lại bị quân sĩ gắt gao níu chặt lấy dây cương.
Ngay tại lúc Trương Hổ muốn vung đao lên chém con ngựa, Mông Sơn Minh quát lên, “Dừng tay!”
La Đại An đẩy hắn tới, đến chỗ con ngựa trắng kia.
Trương Hổ quay đầu, đao chỉ con ngựa trắng, đau lòng nhức óc nói: “Đại soái, tiểu nhi La Chiếu càn rỡ, lễ này không thể lưu.”
“Vì sao không thể lưu? Lương câu bảo mã vốn không lỗi.” Đến gần Mông Sơn Minh ra hiệu cho người lấy áo khoác trên người bạch mã đi, đưa tay vỗ vỗ cơ ngực tráng kiện của tuấn mã, lại nhìn dáng ngựa thần tuấn, yêu thích tán thưởng nói: “Ngựa tốt! Lễ này ta thu. Thay ta gửi hồi đáp cho La Chiếu phong thư, liền nói lễ vật của hắn ta rất thích, nếu có cơ hội gặp mặt, ta tất có hậu lễ gửi trả!”
Sử Tân Mậu cũng đi tới khuyên nhủ: “Đại soái, ngựa này tặng với ý không lành, giữ ở bên người sợ không hay, thật sự không nên giữ ở bên người!”
Mông Sơn Minh đột nhiên quay đầu, quát lớn: “Cần ngươi lắm miệng? Quân lệnh đã hạ, các ngươi còn không đi, còn ở lại đây làm gì, hay là muốn lấy thân ra thử quân pháp?”
Đám Sử Tân Mậu câm nín, từng người liền xám xịt rời đi. . . . . .
Theo việc Mông Sơn Minh đích thân tới tiền tuyến, trạng thái chiến trường trong nháy mắt phát sinh biến hóa to lớn, quân Tống đột nhiên cải biến chiến pháp, không cùng quân Yến dây dưa, thừa thế thắng như chẻ tre Tây tiến thêm mãnh liệt, người hơi chút thông thạo chiến sự đều có thể nhìn ra, quân Tống đây là muốn đánh thẳng đến kinh thành Yến quốc đây.
Yến Kinh, trên triều đình, lập tức không khí một mảnh sợ hãi.