ĐẠO QUÂN


Chương 679: Công không phá được cũng phải công


Dịch giả: Luna Wong


Thấy thái độ của hắn kiên quyết như thế, cũng đã làm ra quyết định cuối cùng, mấy người nhìn nhau, cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.


Cũng không có cách nào nói thêm cái gì, loại quyết định này, mặc kệ là lui về hay là tiếp tục tiến công, đều không phải là người bình thường có thể đưa ra được, mấy người cũng không dám hạ quyết định này, dù là đám người trưởng lão đại phái Tống quốc Tô Nguyên Bạch, cũng không dám thay mặt La Chiếu làm chủ vấn đề này, một khi xảy ra chuyện, bọn hắn không gánh vác nổi trách nhiệm kia


Đại quân tác chiến, trên chiến trường, người có thể chỉ huy thiên quân vạn mã, ra quyết định chiến lược, chỉ có mỗi vị chủ soái Đại đô đốc La Chiếu này.


Nhưng mà Văn Du, thân là mưu sĩ tâm phúc gần bên người La Chiếu nhất, tất nhiên cũng phải suy nghĩ cho La Chiếu.


Văn Du lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của ba người Tô, Đông, Thường, ánh mắt lóe lên, rất biết canh thời điểm lên tiếng nói: “Đại đô đốc, ta có đôi lời, không biết có nên nói hay không?”


Ánh mắt mấy người lập tức nhìn về phía hắn, La Chiếu nói: “Văn Du, nơi này không có người ngoài.”


Ba người Tô, Đông, Thường cũng khẽ gật đầu, không biết Văn Du có cao kiến gì.


Văn Du hơi chần chờ nói: “Ta lo lắng chính là phía triều đình bên kia, một khi Mông Sơn Minh phát động tấn công Đại Tống ta, phía Đại đô đốc lại không để ý đến, để mặc cho nó tiến đánh, ta sợ trong triều sẽ có người chất vấn Đại đô đốc có ý đồ gì.”


Hắn nơi này vừa mới nhắc đến vấn đề đó, bên ngoài truyền đến một tiếng “Báo”, có người tiến đến, đưa lên một phần tin báo từ triều đình.


Văn Du tiếp nhận tin nhìn sơ qua trước một chút, sau đó đưa lên cho La Chiếu, nói “Đại đô đốc, triều đình cũng đã chú ý tới chuyện này.”


La Chiếu tiếp thư tín xem xong, nói: “Biên chi tiết kế hoạch hồi đáp đi.”


Ba người Tô, Đông, Thường đằng sau đó cũng lần lượt tiếp nhận thư tín đọc, trong thư, triều đình cũng đã nhận ra Mông Sơn Minh muốn tiến đánh Tống quốc, triều đình cũng có lo lắng, đề cập tới nói Mông Sơn Minh cũng không phải là kẻ tầm thường, hỏi La Chiếu bên này tính ứng đối ra sao.



Rất hiển nhiên, bóng ma Mông Sơn Minh năm đó để lại cho Tống quốc vẫn còn, bây giờ Mông Sơn Minh lần nữa rời núi, lại nhằm vào Tống quốc, để cho ít người trong lòng có chút không chắc.


Văn Du lại lặng lẽ quan sát phản ứng của ba vị trưởng lão một chút, lên tiếng nói: “Đại đô đốc, ghi chép chi tiết kế hoạch hồi đáp là việc tự nhiên phải làm, nhưng chỉ sợ là còn phải nghiêm túc giải thích thêm một phen nữa mới được, nếu không phải vậy, nhân ngôn rất đáng sợ, sợ là có một vài kẻ trong triều sẽ không an phận, muốn kéo chân người khác. Lời đồn đại quá nhiều, sợ là mọi người sẽ không thể lý giải được Đại đô đốc ở bên này đang còn dốc hết tâm huyết như nào, còn nghĩ là Đại đô đốc ẩn giấu tư tâm gì nữa.”


La Chiếu lĩnh hội được ý trong lời hắn nói, lời này là đang nói cho ba vị trưởng lão nghe.


Có một số thứ cũng không có cách nào khác, cho dù là triều đình của quốc gia nào, đều không có chuyện tất cả đều đoàn kết một khối như thép, đều sẽ không thiếu kẻ ẩn núp phía sau kéo giò người khác.


Hơi cân nhắc một chút, La Chiếu nói: “Giải thích tự nhiên là phải giải thích rồi, ta bên này sắp sửa chuẩn bị hồi âm, không biết ba vị trưởng lão có thể cùng lúc gửi thư giải thích thêm được không, miễn cho có người không biết rõ tình hình, cho là La mỗ tự biên tự quyết.”


Hắn hi vọng ba người cùng đồng thời ra mặt giải thích với tam đại phái ở bên kia một chút, giúp hắn ổn định hậu phương.


Ba người Tô, Đông, Thường nhìn nhau, cuối cùng đều cùng khẽ gật đầu, Tô Nguyên Bạch nói: “Đại đô đốc yên tâm, Đại đô đốc ở tiền tuyến dốc hết tâm huyết ra sao chúng ta đều nhìn thấy được, tuyệt đối không có tư tâm, chúng ta cũng sẽ không ngồi nhìn Đại đô đốc dễ dàng bị ủy khuất như vậy, tự nhiên sẽ hỗ trợ đưa tin giải thích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó.”


“Đúng vậy.” Đông Ứng Lai với Thường Phi cùng gật đầu phụ họa.


Lúc này La Chiếu liền chắp tay cảm ơn.


. . .  . . .


Nhân mã Trường Châu tầng tầng lớp lớp, chia binh ra thành hai lộ nối nhau cùng tiến lên, giữa hai lộ đại quân còn có một nhánh đại quân, là chi đội đốc quân chấp pháp, gây áp lực đốc thúc nhân mã triều đình tiến lên.


Ngoài xe ngựa, chiến mã chạy đi chạy về, không ngừng có tin tình báo được đưa đến, có người báo cáo tiến độ đốn cây làm bè gỗ của nhân mã tiên phong đến Đông Vực Giang.


Một con bạch mã thần tuấn cũng được dắt theo bên cạnh xe ngựa, chính là món ‘lễ vật’ mà Đại đô đốc Tống quốc La Chiếu tặng cho Mông Sơn Minh.


Sau khi thứ sử Trường Châu Trương Hổ được biết người bên Mông Sơn Minh La Đại An là nhi tử của La An, thì thổn thức cảm khái không thôi. La An chết hắn có nghe nói đến, chỉ là bây giờ mới biết Mông soái đã mang theo nhi tử của La An bên người để dạy dỗ, còn đứa bé nhỏ hơn thì đi theo bên người Lam Nhược Đình làm đệ tử, trở thành đồ tôn của Lạc Thiếu Phu.



Con trai nối dõi được an bài chu đáo như vậy, là chuyện tốt rất nhiều người có cầu cũng không được, có thể nói là tiền đồ vô lượng, nếu có tương lai, thành tựu sợ là sẽ vượt qua La An. Trương Hổ cảm khái, nghĩ La An chiến tử vì cứu Mông soái với Vương gia ở dưới suối vàng cũng đã có thể nhắm mắt rồi.


Hắn cũng là người quen thuộc của La An, cấp bậc của La An năm đó mặc dù không có cao bằng hắn, nhưng lại là thân vệ tâm phúc bên người Ninh vương, hai người cũng xưng huynh gọi đệ lui tới với nhau rất quen thuộc. Cố nhân đã đi, hắn ngoại trừ cảm khái ra cũng không có cách nào khác, bất quá cũng có tặng cho La Đại An một con chiến mã phẩm chất không tệ.


Dọc theo con đường này, cũng có chút chiếu cố với La Đại An.


Phía sau xe ngựa, Công Tôn Bố dẫn hơn 10 tên đệ tử Ngũ Lương sơn đi theo, từng người vác theo chiếc lồng phủ vải đen chứa Kim Sí.


Nhận được thư tín Ngưu Hữu Đạo gửi cho xong, Công Tôn Bố lập tức dẫn người chạy đến hội hợp cùng Mông Sơn Minh, Ngưu Hữu Đạo muốn phải tùy thời nắm giữ được tình huống bên này.


Trong xe ngựa, Mông Sơn Minh ngồi lay động ở trong đó, trước mặt có bày biện địa đồ, bây giờ địa đồ tác chiến với hắn mà nói, cơ hồ là vật bất ly thân.


Sau khi tin tức tình báo các lộ truyền về đến, hắn thường xuyên muốn tham khảo địa đồ để suy tư.


Bên người còn bày biện một quyển sách ghi chép có liên quan đến thời tiết, thỉnh thoảng hắn sẽ ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn xem những đám mây trên trời như thăm dò gì đó.


Sau khi đại quân dừng tạm nghỉ, Mông Sơn Minh cũng được khiêng xuống xe ngựa hít thở không khí cho thoải mái.


Trương Hổ ở phụ cận, sau khi tiếp nhận một phong thư xem xét xong bước nhanh chân đi đến, hai tay nâng lên đưa cho Mông Sơn Minh: “Đại soái, triều đình lại gửi ý chỉ tới, mệnh cho chúng ta lập tức quay đầu truy kích quân Tống.”


Mông Sơn Minh khoát tay áo, không có nhận tin, biểu thị không muốn xem, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ liền mấy dòng kia.


Trương Hổ liền thu lại, bất quá lại thử hỏi: “Đại soái thật sự muốn tiến đánh Tống quốc sao?”


Mông Sơn Minh hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn?”



“Không phải, mạt tướng không có ý kia.” Trương Hổ vò đầu cười hề một cái, lúc đối mặt với vị này, hắn ngẫu nhiên cũng nhịn không được toát ra dáng vẻ của tiểu binh năm đó khi còn ở bên người Mông Sơn Minh, chọc cho mấy quân sĩ đứng cách đó không xa nhìn thấy cười trộm. “Chẳng qua mạt tướng cảm thấy, Tống quốc tại Đông Vực Giang tạo ra phòng tuyến vững chắc như tường đồng, mà phiền toái lớn nhất của chúng ta lại là lương thực, trên tay không có lương thực, cuộc chiến này không dễ đánh a!”


Mông Sơn Minh từ từ nói: “Ta còn chưa có già đến hồ đồ, tự có quyết đoán.”


Hắn đã nói như vậy, Trương Hổ lại có thể nói thêm cái gì?


Về phần đạo lý hắn nhắc đến đó, Mông Sơn Minh cũng không phải không biết.


Ý nghĩa chung cực của một quốc gia có tồn tại hay không, chính là sự cân bằng trong sinh kế của người dân, chiến sự nổ ra, cân bằng cung cầu lập tức liền sẽ bị đứt gãy, sự đứt gãy của nó ảnh hưởng vượt xa các thứ khác. Chiến loạn phạm vi lớn cơ hồ có thể khiến cho các ngành nghề sản xuất bị hoàn toàn ngừng trệ, không có sản xuất, chỉ có tiêu hao, là chuyện rất kinh khủng, một loại vật liệu khan hiếm liền có thể gây nên phản ứng dây chuyền đến các loại khác cùng khan hiếm theo.


Đạo lý rất đơn giản, thí dụ như hộ gia đình bình thường chỉ dự trữ lương thực cỡ mười ngày nửa tháng, bởi vì trên thị trường có sẵn có thể lấy tiền ra mua được liền, nên không ai sẽ quá lo lắng, chỉ khi nào gặp chuyện, dù là hộ gia đình nhỏ, cũng đều muốn dự trữ khẩu phần lương thực trên một tháng, cả nước từng nhà một tính gộp lại, cũng chẳng cần tính toàn bộ nữa, chỉ cần một bộ phận kha khá thôi, liền lập tức có thể phá đi cân bằng thị trường lương thực của cả toàn bộ quốc gia, thậm chí khiến cho nó sụp đổ.


Đây chính là vì sao đồ vật lúc bình thường rất thường gặp trên thị trường, nhưng một khi phát sinh chiến loạn, giường như toàn bộ đều đột nhiên biến mất sạch sẽ.


Cũng là nguyên nhân vì sao từ xưa đến nay, một quốc gia đang thật tốt, đến khi xuất hiện chiến loạn, cũng rất dễ dàng xuất hiện nạn đói xảy ra.


Hậu phương đột nhiên truyền đến tiếng tù-và báo động, Trương Hổ nhanh chóng quay đầu nhìn lại.


Trên không trung, có mấy con phi cầm cỡ lớn bay tới, bên này lập tức có phi cầm cỡ lớn cất cánh bay lên nghênh đón tra xét.


Động chủ Tử Kim động pháp giá đích thân tới, Cung Lâm Sách đến, từ Yến Kinh vượt đường xá xa xôi bay đến, đệ tử Tử Kim động lập tức tiến lên bái kiến.


Tùy tiện hỏi thăm đồng môn một vài lời về sau, Cung Lâm Sách bước tới bên người Mông Sơn Minh, phát hiện sắc mặt của Mông Sơn Minh có chút mệt mỏi, trong mắt còn có tơ máu, lạnh nhạt nói: “Mông soái, chúng ta lại gặp mặt. Nhìn ngươi rất mệt mỏi, không có nghỉ ngơi tốt sao?”


Mông Sơn Minh buông tiếng thở dài, “Tạ ơn Cung chưởng môn yêu mến, có thể để cho ngươi tự mình đến đây, không phải chỉ là cố ý đến thăm ta thôi chứ?”


Cung Lâm Sách: “Ngươi cũng không phải không biết vì sao ta mà đến đây, quân Tống đã sắp sửa đánh tới kinh thành, ngươi lại cự không nghe lời, chẳng những không truy kích quân Tống, ngược lại còn để cho đại quân rút lui, khiến trên dưới triều đình lâm vào một mảnh sợ hãi, là đạo lý gì?”


Mông Sơn Minh: “Ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, Cung chưởng môn hẳn là nên đến hỏi Dung thân vương đi.”


Cung Lâm Sách: “Chiến sự là do ai đang khống chế, ngươi ta còn có tất yếu vòng vo với nhau như vậy sao?”



Mông Sơn Minh: “Những gì nên nói ta đã nói với đệ tử tam đại phái rồi, La Chiếu chính là muốn nắm cái mũi quân ta kéo đi, chúng ta đuổi theo hắn căn bản vô dụng, chẳng lẽ đệ tử tam đại phái chưa có chuyển cáo tin sao?”


Cung Lâm Sách: “Có phải giải thích quá đơn giản hay chăng, dùng cái gì để phục chúng đây? Nên mới nói, nếu ta đã đích thân đến,  có phải ngươi cũng nên nói với ta những gì không nên nói rồi chứ?”


Mông Sơn Minh: “Cung chưởng môn muốn biết cái gì?”


Cung Lâm Sách: “Vì sao đại quân đối xử với kinh thành thấy chết không cứu, vì sao không giao chiến cùng quân Tống, vì sao muốn rút lui hướng bên này?”


Mông Sơn Minh: “Trạng thái đại quân vận hành rõ ràng như thế, ta nghĩ Cung chưởng môn cũng không phải không nhìn ra a, ta là muốn tập kết đại quân tiến đánh Tống quốc, để giải vây cho kinh thành, hy vọng có thể dụ quân Tống quay trở về, thuận tiện tốc chiến tốc thắng!”


“Hi vọng?” Cung Lâm Sách: “Ý nghĩ là không sai, nhưng nếu quân Tống không chịu quay đầu thì sao?”


Mông Sơn Minh: “Cung chưởng môn, lương thực trên tay đại quân ngay cả 10 ngày cũng đều không kiên trì nỗi, nếu triều đình có thể cung cấp cho ta đầy đủ lương thực, việc đó không thành vấn đề, ta nhất định sẽ đi truy kích quân Tống, nghĩ biện pháp tiêu diệt bọn hắn, thế nhưng với tình huống hiện tại làm sao truy kích? Nếu ta thật làm theo ước muốn của quân Tống đi truy kích bọn hắn, quân Tống chỉ cần quấn quân ta mấy ngày, đại quân cạn lương thực liền không cần chiến tự bại. Dưới tình huống như vậy, còn liên tục hạ chỉ muốn bức bách, lão phu muốn hỏi Cung chưởng môn một chút, trong đầu đám người trên triều đình kia, đến cùng là đang nghĩ cái gì?”


Cung Lâm Sách hơi có trầm mặc, người trên triều đình nghĩ ra sao, tại sao lại sợ hãi, ít nhiều hắn có thể đoán ra được.


Mông Sơn Minh lại thở dài, “Bị buộc bất đắc dĩ thôi Cung chưởng môn, ta hiện tại chỉ có thể gây nguy hiểm cho Tống quốc, bức cho quân Tống trở về cùng ta so tài tốc chiến tốc thắng, vẫn là câu nói kia, lương thực không kiên trì được bao lâu!”


Cung Lâm Sách: “Ta cũng vẫn là câu nói kia, nếu quân Tống không chịu quay đầu thì sao?”


Mông Sơn Minh: “Vậy cũng không phải là chuyện xấu, chủ lực quân Tống cách ta càng ngày càng xa, khó mà gấp rút quay về viện trợ, ta tránh được nỗi lo đằng sau, có thể yên tâm tiến đánh Tống quốc, hiện tại liền xem La Chiếu hắn lựa chọn như thế nào.”


Cung Lâm Sách: “Theo ta được biết, quân Tống bố trí phòng tuyến chặt chẽ kiên cố, có thể dễ dàng công phá được sao? Nếu là công lâu không phá được thì sao, ngươi cũng đã nói, lương thực trên tay không đủ.”


Mông Sơn Minh đột nhiên tăng lớn âm thanh mấy lần, “Công không phá được cũng phải công, nếu không tấn công, đại quân còn có đường sống sao? Cung chưởng môn có thể thử đi nhìn xem, hậu phương đại quân bách tính đang còn tại gặm cỏ ăn vỏ cây, muốn đoạt thức ăn từ trong miệng bách tính cũng không cách nào đoạt. Trong cảnh nội Tống quốc thì điều kiện tốt hơn so với Yến quốc nhiều, chỉ có đánh vào cảnh nội Tống quốc, còn có thể nghĩ được chút biện pháp, ta thân là chủ soái, không thể trơ mắt ngồi nhìn nhân mã thủ hạ bị chết đói được, đại quân nhất định phải liều tìm cho ra một đường sinh lộ!”


Cung Lâm Sách: “Vậy ngồi yên nhìn Yến Kinh thất thủ sao?”


Mông Sơn Minh hỏi ngược lại một câu, “Tam đại phái là muốn bảo vệ kinh thành, hay là muốn bảo vệ Yến quốc?”



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi