ĐẠO QUÂN

Được xác nhận, Lam Nhược Đình cùng Thương Thục Thanh nhìn nhau, rồi cùng nhìn xem phản ứng của Thương Triều Tông. Thương Triều Tông giật giật cơ mặt: “Đạo gia, chuyện lớn như vậy vì sao không thương lượng trước với ta một chút?”

Ngưu Hữu Đạo than thở: “Ôi, tình thế bức bách. Phượng Nhược Nam kia không phải quá xinh đẹp, không phải ta sợ ngài không nghĩ được sao? Vương gia, chấp nhận một chút đi!”

Viên Cương im lặng không nói gì. Hắn ta biết Đạo gia, biết Đạo gia còn chưa tin nhóm Thương Triều Tông lắm, làm chuyện gì cũng sẽ không dễ dàng lật lá bài tẩy của mình ra, chẳng may có vấn đề gì, nhỡ có người gây khó dễ không làm được sẽ gặp nguy hiểm. Đạo gia là người từng trải, sẽ không dễ tự đẩy mình vào tuyệt cảnh.

Đây nào phải vấn đề chấp nhận hay không chấp nhận. Thương Triều Tông dở khóc dở cười, nhưng y biết quan hệ của mình và Ngưu Hữu Đạo như thật như giả, có một số việc y không tiện chất vấn hoặc tỏ thái độ trực tiếp, sợ sẽ khiến cho Ngưu Hữu Đạo bất mãn hoặc hiểu lầm gì đó. Y không ngốc, có thể nhìn ra Ngưu Hữu Đạo vẫn giữ kẽ với bên mình, tâm vẫn chưa theo. Ngay cả muội muội Thương Thục Thanh cũng kiến nghị y nên giữ ý với Ngưu Hữu Đạo, tránh khỏi hiểu lầm không cần thiết. Có vài lời nàng ta và Lam Nhược Đình cùng nói giống nhau.

Lam Nhược Đình trầm ngâm nói: “Đạo gia tác hợp hôn sự này có quan hệ gì với chuyện mượn binh sao?”

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ đáp: “Vương gia thành nữ tế của Phượng Lăng Ba, há Phượng Lăng Ba có thể không bảo vệ Vương gia sao? Phái chút binh cho Vương gia cũng là chuyện rất bình thường mà.”

“Đạo gia, vương gia nóng ruột lắm, ngươi đừng có lừa ngài.” Lam Nhược Đình cười khổ lắc lắc đầu, đưa ra mấy nghi vấn: “Làm sao Phượng Lăng Ba lại đồng ý gả Phượng Nhược Nam cho Vương gia? Dù có gả nhưng cũng làm sao mượn binh được cho vương gia? Càng đừng nói là phái binh theo vương gia đi huyện Thương Ngô, cũng không đến nỗi để cho vương gia ở lại quận Quảng Nghĩa đi, vậy là công nhiên kháng chỉ. Phượng Lăng Ba không cần phải chọc vào phiền phức này!”

Nhìn đối phương bôn ba đường dài phong trần mệt mỏi, còn chưa rửa mặt, xác xơ bơ phờ, Ngưu Hữu Đạo không nhẩn nha nữa, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên không dễ đồng ý như vậy, khẳng định là có điều kiện. Điều kiện chính là trao mười vạn Nha tướng cho ông ta!”

“A!” Mấy người giật nảy mình, bởi vì với bọn họ, mười vạn Nha tướng không hề tồn tại, không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại đem một thứ không có thật đến làm điều kiện đàm phán với Phượng Lăng Ba.

Lam Nhược Đình ưu tư nghĩ thầm: “Cái thứ không có thật, cái bóng cũng còn không thấy, Phượng Lăng Ba há có thể đồng ý?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại: “Ai nói là thứ không có thật? Có Bệ hạ chứng minh rồi, còn chưa đủ sao?”

Mấy người sững sờ, không ai phản ứng lại nổi.

“Rất đơn giản, nói sự thật, bày đạo lý ra đó, để cho Phượng Lăng Ba tin tưởng có mười vạn Nha tướng tồn tại là được...” Ngưu Hữu Đạo kể lại đại khái quá trình thuyết phục của mình, thực ra logic rất đơn giản, không phải là chuyện gì khó lý giải.

Ba người nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ, không nói gì, vậy cũng được sao? Có điều họ không thể không thừa nhận, có lý có cứ, Phượng Lăng Ba rất khó mà không tin, chẳng trách có thể dụ Phượng Lăng Ba không tiếc nữ nhi mà gả cho. Ba người xem như phục hắn rồi, thế mà dám xuống tay!

Thương Thục Thanh nhỏ gan nghĩ bụng: “Như vậy chỉ có thể lừa được một lát, không lừa được lâu dài, sau này chúng ta không đưa đồ ra được, chẳng phải sẽ gặp phiền phức sao?”

Ngưu Hữu Đạo xem thường: “Quận chúa, ta không thích nghe nói thế. Sao lại nói là lừa gạt? Chẳng phải coi ta là tên lừa đảo sao?”

Thương Thục Thanh nghĩ bụng, ngươi làm vậy không phải lừa gạt thì là gì? Có điều ngoài mặt vẫn khoát tay một cái: “Đạo gia hiểu lầm, ta không có ý này.”

“Ta biết Quận chúa không có ý này, ta hiểu, không cần giải thích! Quận chúa, đây không phải là lừa gạt, đây gọi là thủ đoạn. Có ai gặp tên trộm nào sợ bị bắt mà không đi trộm chưa? Lăn lộn trên giang hồ, tam giáo cửu lưu, mỗi người đều muốn đặt chân chốn ấy, đều phải dụng hết các bản lĩnh thần thông của mình, bước đầu tiên còn không dám bước chỉ lo lật thuyền thì đừng có chơi! Sau này Phượng Nhược Nam trở thành thê tử của vương gia rồi, chẳng nhẽ Phượng Lăng Ba vẫn muốn giết nữ tế để nữ nhi làm quả phụ sao? Lại nói, chỉ cần có nhân mã trong tay, có đất đặt thân an ổn, có không gian để vẫy vùng, chúng ta cũng không phải người chết, có ai sống mà bị nghẹn chết được không? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biến nhân mã thành người của mình. Bên này, Phượng Lăng Ba cũng chỉ là một con rối, người thực sự đáng quan tâm là Thiên Ngọc Môn kia. Nói chung vẫn là một câu ấy, cuối cùng phải xem vương gia có giá trị gì cho Thiên Ngọc Môn lợi dụng không? Nếu có, dù nói thật với họ mười vạn Nha tướng là không có thật thì sao? Họ sẽ vẫn không vứt bỏ vương gia! Nói cho cùng, cuối cùng vẫn phải xem vương gia có khiến cho người ta vừa mắt hay không. Bằng không, dù có tìm được mười vạn Nha tướng đem cho người ta thật, vương gia chẳng có giá trị gì cũng bị đá đi thôi. Quận chúa, mười vạn Nha tướng cũng chỉ là thủ đoạn thôi, không cần phải lo chuyện sau này có giao ra được mười vạn Nha tướng hay không, chỉ cần cân nhắc kinh doanh thế nào để kiếm thêm được tiền từ số vốn mượn được này. Tiến lên phía trước được, mọi thứ chỉ là phù vân! Giang hồ phi ngựa, gió cũng được, mưa cũng được, binh đến tướng đỡ nước tới đất ngăn, có gì đáng sợ chứ?”

Lời giải thích này khá đặc biệt nhưng lại khiến cho ba người bừng tỉnh đại ngộ. Thực sự là họ chưa từng nghe thấy nhưng ngẫm lại, rất có lý, như được khai sáng, cũng khiến ba người có được lòng tin mãnh liệt vào tương lai.

“Thục Thanh xin thụ giáo cao kiến của Đạo gia!” Thương Thục Thanh cung kính chắp tay thi lễ, đôi mắt sáng ngời sau khăn lụa quét sang Viên Vương. Lần thứ hai nàng nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của gã... “Với tình cảnh của các ngươi, bản thân Đạo gia quan trọng hơn tu vi của hắn!”

Ánh mắt Thương Triều Tông nhìn Ngưu Hữu Đạo hơi khác biệt, thêm vài phần tôn kính!

Lam Nhược Đình thầm cười khổ. Chẳng trách kẻ này có thể dụ dỗ được Phượng Lăng Ba gả nữ nhi, cái miệng này, chết cũng nói thành sống được mà!

“Không có cao kiến gì hết, chỉ là đối mặt với hiện thực thôi. Mà thôi, vương gia, chúng ta nên nói một chút về thực lực hiện tại đi.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, nắm tay che miệng ho khan một tiếng, móc móc vào trong tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa cho Thương Triều Tông: “Đây là phí dụng khi làm việc. Vương gia tìm cách thanh toán một chút đi.”

Thương Triều Tông nhận thư, mở ra xem, đọc xong nghi ngờ đầy mặt ngẩng đầu lên nhìn: “Ngươi tìm Phương Nhược Nam mượn tiền?”

“Vâng. Mượn mười ngàn kim tệ. Vốn là đối phương bắt trả mười vạn kim tệ, ta đã tìm mọi cách bớt phần lãi cho Vương gia, chỉ trả mười ngàn kim tệ tiền vốn là được.”

Cái gì thế này? Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh đều tò mò về nội dung trên tờ giấy, lần lượt chuyển tay nhau xem qua. Thì ra là một tờ giấy cá cược.

Cá cược mười ngàn kim tệ thì thôi, quan trọng là ba người nhớ lại, thân vệ quay về bẩm báo có nói Ngưu Hữu Đạo có lấy một hòm kim tệ từ trong quân doanh của Phượng Nhược Nam ra. Ba người không dám nghĩ nữa. Lẽ nào tiền mua lễ hỏi là tiền mượn của Phượng Nhược Nam kia? Ai nấy đều trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.

Hắn bị nhìn đến phát ngại, cười gượng nói: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta khổ cực chạy tới chạy lui, chuyện tốt cũng là vương gia hưởng, chẳng lẽ các ngươi sẽ không trả tiền cho ta?

Vấn đề không phải là có trả hay không. Thương Triều Tông hơi thấp thỏm hỏi: “Đạo gia, ngươi mượn tiền này dùng để làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi