ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH



Hạ Tuy đột nhiên bị Giang Húc hỏi một câu muốn ăn cái gì, lúc ấy Hạ Tuy sửng sốt một chút tỏ ý không có, nhưng cuối cùng lúc Giang Húc đến đây đã xách theo túi lớn túi nhỏ, trên cơ bản đều là những món ngon ngoại tỉnh, người giao thức ăn đến cũng hơn hai mươi người.
"Ông Lý à, trưa nay không cần nấu cơm nữa, ăn những món này là đủ rồi."
Giang Húc vô cùng tự nhiên chào hỏi những người trong Văn phòng, nghe già Lý nói Hạ Tuy đang ở phòng làm việc nhỏ, Giang Húc thuận miệng nói đùa mấy câu với bọn người Hạ Đông, Chu Khải rồi đi vào văn phòng.
Đừng thấy bề ngoài cô tỏ vẻ bình tĩnh thong dong, thật ra trong lòng đã hoảng lắm rồi, còn căng thẳng hơn so với lúc còn bé lần đầu tiên đi theo ông nội ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, chỉ sợ sau khi đẩy cửa ra vị kia ngẩng đầu lên liếc cô một cái rồi nói: Xin lỗi, anh đã quyết định xuất gia tu hành, đành phụ tấm lòng của em…
Tự tưởng tượng ra mấy hình ảnh đó khiến Giang húc nghe thấy tiếng “Mời vào” bên trong cũng hơi dừng động tác đẩy cửa lại, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý rồi mới dám đẩy cửa bước vào.
Ngay từ khi vừa nhìn thấy Hạ Tuy thì Giang Húc đã phát hiện không thích hợp, cũng không phải nói là do tính của Giang Húc bình thường cẩn thận quan tâm người khác, chỉ đơn giản bởi vì người cô ấy quan tâm đang ở ngay trước mắt cô ấy thôi.
Bất kể là khí chất bên ngoài hay là tính cách năng lực bên trong hay thậm chí chỉ là một thói quen nhỏ, động tác nhỏ bình thường, tất cả đều được Giang Húc âm thầm quan sát hơn nữa cô còn vụng trộm thích thú, một người như vậy, Giang Húc có thể từ cái liếc nhìn đầu tiên đã phát hiện đối phương không thích hợp, mặc kệ khi ấy Hạ Tuy đang rũ mắt, Giang Húc cũng phát hiện bàn tay cầm đao khắc của đối phương không đúng lắm.
Tuy rằng vẫn như trước kia vô cùng nho nhã dễ nhìn, nhưng lúc trước Hạ Tuy cầm đao khắc rất nhẹ nhàng thoải mái, giống như một văn nhân múa bút vẩy mực vậy.
Mà bây giờ, lại có thêm vài phần nghiên túc, tập trung.
Hạ Tuy dẫn khí vào tay truyền vào đao khắc, tuy rằng có thể dựa vào đó nhìn thây, nhưng ngọc thạch vốn rất nhỏ, Hạ Tuy khó tránh khỏi lúc điêu khắc sẽ vạch lên tay vài vết thương.
Ngọc thạch có dính máu của hắn thì phải cải tạo lại chỉ khắc được những trận pháp có thuộc tính dương, sau đó Hạ Tuy rõ ràng nắm chắc ngọc thạch trên tay nhưng vẫn dẫn thêm một tầng khí, lúc này mới xem như có thể nhìn thấy rõ tay mình ở đâu.
Kể từ đó, tuy rằng coi như là đang tu hành, nhưng vẫn hơi mệt mỏi, Hạ Tuy nghe thấy tiếng giày cao gót của Giang Húc dừng lại trên sàng gỗ, biết rằng cô đã tiến vào.
Hạ Tuy tạm thời buông đồ vật trên tay xuống, hai tay đặt lên bàn, vốn dĩ còn đang sắp xếp từ ngữ, Giang Húc đã đi nhanh tới, sau đó Hạ Tuy cảm giác được tay trái của mình bị một đôi bàn tay hơi lạnh cầm lấy.
Loại cảm xúc kia rất xa lạ, Hạ Tuy chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng màu vàng nhạt đại diện cho Giang Húc đứng bên cạnh bàn làm việc của mình.
"Sao anh lại để tay bị thương rồi?"
Vừa rồi Giang Húc chăm chú nhìn theo góc nghiêng trên gương mặt của Hạ Tuy, chờ đến khi Hạ Tuy có động tác mới theo bản năng dời mắt xuống đôi tay, tự nhiên nhìn thấy tay trái của Hạ Tuy có rất nhiều vết cắt nhỏ chi chít còn dính máu.
Hạ Tuy mất tự nhiên rụt tay lại.

Giang Húc cũng không miễn cưỡng, chỉ nhìn ánh mắt của hắn, bản thân thì kéo chiếc ghế lại ngồi cạnh bên bàn làm việc, “Mắt của anh bị thương?”
Hạ Tuy nhớ tới bản thân mình cũng muốn nói chuyện với đối phương, gật gật đầu, nói qua một chút tình hình đôi mắt của mình.
Không chờ Hạ Tuy tiếp tục nói, Giang Húc đột nhiên chen vào, "Anh gọi em tới là vì muốn nói chuyện này với em sao? Làm em sợ gần chết, còn tưởng rằng anh muốn đổi ý, anh phải biết lần trước là em gom hết can đảm rồi, đó là nụ hôn đầu tiên của em, đối với phụ nữ mà nói là rất đặc biệt."
Giang Húc đều đã nói như vậy, Hạ Tuy còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể để gương mặt đỏ bừng im lặng không lên tiếng.
May mà Giang Húc không phải là người nhạy cảm, cũng không thấy hắn im lặng chính là có ý gì khác, ngược lại bắt đầu suy nghĩ xem sự việc đã xảy ra làm sao giải quyết thì mới tốt.
"Vậy khoảng thời gian này nhất định là anh không tiện sinh hoạt, hơn nữa thời gian cũng không ngắn, nhanh nhất là một năm, cũng rất có khả năng sẽ kéo dài đến mười năm."
Hạ Tuy gật đầu.
Giang Húc lại chuyển chủ đề, đề cập tới tình hình công ty con của mình thời gian gần đây, “Phương án mới triển khai rất thuận lợi, thậm chí còn thuận lợi hơn so với lúc em làm ở tổng công ty, quả thật là làm gì đều gặp được thời cơ, anh thật sự không gạt em đúng không? Em cảm thấy làm bạn gái của anh ngược lại vận khí càng ngày càng tốt, buổi sáng đi chạy bộ cũng có thể nhặt được tiền, còn là nhặt được mỗi ngày, anh nói có kỳ lạ không?”
Lại nói bên biệt thự của bọn họ bên kia, có ai chạy bộ buổi sáng lại mang theo tiền? Giang Húc nghi ngờ có phải là có người chờ ở phía trước cố ý đưa tiền cho cô hay không.
Hạ Tuy lắc đầu, "Anh thật sự không có gạt em."
Có điều tình huống của Giang Húc như vậy, Hạ Tuy thật sự nghĩ không ra, thậm chí bắt đầu chần chờ có nên hỏi Tổ sư gia hay không, cũng không biết ở thế giới này có thể thỉnh được Tổ sư gia không nữa.
Hạ Tuy còn đang suy nghĩ, Giang Húc ở đối diện hắng giọng một cái, vô cùng chân thành đưa ra lời đề nghị, "Hạ trưởng phòng, anh xem, bây giờ mắt anh không được tiện lắm, mặc dù có bọn người ông Lý giúp đỡ, nhưng dù sao Tiểu Hải đã bắt đầu lên cấp ba, mỗi ngày đều phải nghiêm túc học hành, ông Lý chắc là cũng phải để tâm nhiều hơn, Tiểu Dạ Tiểu Hắc thì còn nhỏ, Chu Khải với Ô huynh lại là đàn ông không đủ cẩn thận."
Dựa theo thói quen làm tốt công tác tư tưởng, Giang Húc tiếp tục nói, “Cho nên Hạ trưởng phòng, anh xem mệnh lý của anh không thể khiến em phá tài, ngược lại vận khí của em lại càng tốt, vấn đề này có thể triệt để bỏ qua rồi, nếu chúng ta vốn sẽ kết hôn, hay là chúng ta cứ nhắc lại trước một chút?”
Ánh mắt Giang Húc sáng ngời nhìn chằm chằm Hạ Tuy, trên mặt Hạ Tuy còn mang theo chút vẻ mờ mịt, cô nương bây giờ đều chủ động như thế hay sao?
Hơn nữa em phát hiện đôi mắt của anh nhìn không thấy không lo lắng bị liên lụy, ngược lại muốn thừa dịp này viện đủ mọi lí do linh tinh khuyên nhủ anh kết hôn?
Giang Húc có chút thất vọng thở dài, sau đó chủ động lui bước, "Đương nhiên, nếu mà anh cảm thấy nhanh quá không chấp nhận được, vậy chúng ta có thể đính hôn trước, khi trở thành vợ chồng sắp cưới thì chúng ta cũng có thể ở chung một chỗ, đến lúc đó anh và ông nội ở nhà, ông nội còn có thể bảo Tiểu Dạ đọc báo cho ông, chúng ta có thể tìm một biệt thự nhỏ gần Văn phòng, phía sau biệt thự có sân cỏ, Tiểu Hắc có thể chơi ở đó."
"Mỗi ngày em sẽ đi làm kiếm tiền, tan tầm về một nhà năm miệng chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều, nói chuyện phiếm, cuối tuần lúc nghỉ ngơi có thể cùng leo núi, câu cá.

Suy nghĩ một chút, chẳng lẽ anh không cảm thấy cuộc sống như vậy rất tuyệt sao?"
Hạ Tuy muốn nói “Không”, nhưng một nhà năm miệng gì gì đó, hình dung có vẻ không tệ lắm, vì thế từ “Không” lăn lăn trong cổ họng Hạ Tuy đến mấy vòng, chần chờ cả buổi mới nhổ ra, hơn nữa cũng không biểu đạt được một nửa sự kiên trì của chủ nhân.
Giang Húc mỉm cười, thừa cơ tấn công, "Chúng ta từng hôn rồi đúng không? Chúng ta từng ôm rồi đúng không? Hai chúng ta có động tác thân mật xuất hiện trước mặt mọi người rồi đúng không?"
Gần như lập tức, Hạ Tuy nhớ tới nụ hôn đột ngột lần trước Giang Húc chủ động, lúc ở đỉnh núi Hám Sơn, Giang Húc cả người mềm mại được hắn ôm về lều ngủ, trong tiệc tối Giang Húc thân mật kéo cánh tay của hắn thì hắn còn cảm nhận được trước ngực mềm mại…
Hạ Tuy hầu kết lăn lộn, không được tự nhiên cụp mắt, hai tay đặt trên bàn có chút không tự nhiên đan tay vào nhau, trên mặt hai má ửng đỏ đã lan tràn đến lỗ tai và cần cổ.
Giang Húc cười tủm tỉm nhìn Hạ Tuy bởi vì ngượng ngùng mà rút đi tiên khí, phát hiện ra Hạ Tuy cũng có lúc rất đáng yêu.
Đương nhiên, từ đáng yêu này Giang Húc sẽ không khờ dại mà nói ra lúc này.
Giang Húc ra vẻ ai oán thở dài, sâu kín hỏi Hạ Tuy, "Cho nên, chúng ta ôm, hôn rồi còn để người ta biết, anh vậy mà còn không đồng ý cưới em?"
Đầu óc Hạ Tuy có chút nóng lên, bị Giang Húc tấn công liên tục tư duy có chút mơ hồ, huống chi suy nghĩ kỹ lại, hắn cũng đã làm ra nhiều việc quá phận như vậy với người ta rồi, vậy mà vừa rồi hắn còn nghĩ sẽ khuyên Giang Húc suy nghĩ lại.
Mặc kệ quan hệ nam nữ thời đại này cởi mở thế nào, chẳng lẽ hắn có thể làm ra vẻ hành vi của ta đây là người quân tử?
Hạ Tuy miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo lại, nghiêm túc suy xét chuyện kết hôn.
Giang Húc nhìn sắc mặt Hạ Tuy đã bình tĩnh trở lại, còn tưởng rằng hôm nay không thành rồi.

Có điều chẳng sao cả, dù sao chỉ cần đánh mất ý định “nói chuyện” ban đầu của Hạ Tuy với cô là đủ rồi.
Từ từ sẽ đến, không cần nóng vội.
Ai biết Giang Húc đã làm tốt công tác tư tưởng sẽ trường kỳ kháng chiến, Hạ Tuy lại dùng vẻ mặt nghiêm túc “Nhìn” Giang Húc, “Chuyện này, anh cần phải hỏi ý kiến Tổ sư gia trước, em về mang ngày sinh tháng đẻ đến cho anh, anh lấy đi thỉnh Tổ sư gia hợp nhân duyên của hai chúng ta, nếu không có vấn đề gì, sau đó sẽ trao đổi tín vật đính hôn.”

Nói xong thở dài, mày kiếm khẽ nhíu, "Có điều anh không có nhiều tài sản, chỗ ở thì tạm thời có thể ở căn biệt thự ở phía đông đường Ngô Đồng bên kia, đó là quà sinh nhật của Hạ Phong tiên sinh, quyền sở hữu thuộc về Văn phòng bên này.

Bên kia không lớn lắm, có điều phía trước có vườn hoa phía sau có sân cỏ, miễn cưỡng xem như phù hợp với hoàn cảnh sinh hoạt mà em nói."
Nói xong mới phát hiện Giang Húc từ nãy giờ không lên tiếng, Hạ Tuy có chút căng thẳng, cũng muốn hỏi Giang Húc xem có phải có chỗ nào không hài lòng hay không?
Nếu là có, nói ra để thương lượng cũng không có cách nào, ai biết Giang Húc đang yên lặng đột nhiên cả người nằm úp sấp trên bàn làm việc, nửa người nhoài ra mặt bàn, hai tay ôm choàng lấy cổ Hạ Tuy, trong giọng nói vang lên ngập tràn vui sướng.
"Nè A Tuy, anh thật sự không phải đang dỗ dành em đúng không? Em mặc kệ, cho dù anh chỉ là dỗ ngọt thì bây giờ nhất định phải trở thành sự thật, em nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ của mình, bây giờ sẽ nói cho anh, anh lúc nào thì sẽ hỏi ý kiến Tổ sư gia? Đúng rồi, Tổ sư gia thích cái gì? Bây giờ em gọi điện thoại bảo người đưa lại đây!"
Đảm bảo sẽ khiến cho Tổ sư gia vừa lòng, sau đó không giữ quy tắt báo cho một nhân duyên đặc biệt tốt!
Hạ Tuy chịu không được Giang Húc đột nhiên kích động như vậy, lúc nói chuyện hơi thở rất gần, trong hô hấp đều mang theo mùi hương.
Hạ Tuy đỏ mặt một lúc lâu, cả người cứng ngắc, rồi lại ngại ngùng không dám chạm vào chỗ nào trên người Giang Húc, ngồi phía sau bàn làm việc như một khúc gỗ, mà Giang Húc chính là đang ôm lấy một khúc gỗ.
May mà Giang Húc đã vung hai tay ra đứng lên bắt đầu dạo bước quanh phòng, vừa liệt kê rõ ràng những thứ sau khi bọn họ hợp xong nhân duyên là có thể bắt đầu chuẩn bị, “Đính hôn thì em cảm thấy chỉ nên mời một vài bạn bè thân thuộc là được rồi, lúc chính thức kết hôn hãy làm lớn hơn…”
"Biệt thự ở phía đông đường Ngô Đồng có hơi nhỏ, nhưng người một nhà ở thì vừa hợp, nhà ở rộng quá lại có chút lạnh lẽo, buổi chiều hôm nay em sẽ cho người đi qua sửa chữa một chút, dựa theo sở thích của chúng ta để trang trí lại, Tiểu Dạ và Tiểu Hắc đều sẽ có phòng riêng của mình, cái này đợi chút nữa em đến hỏi bọn chúng...”
Hạ Tuy bây giờ chỉ muốn hỏi Giang Húc, rốt cuộc cô dùng loại nước hoa gì, vì sao mỗi lần nghiêm túc ngửi thì không có, mà ngẫu nhiên lại đột ngột bay tới, khiến lòng người ta xốn xan, chẳng lẽ các bậc thầy điều chế nước hoa hiện giờ đã lợi hại đến trình độ này rồi hay sao?
Không biết loại nước hoa này đã có một cái tên tương xứng với tính chất của nó chưa…
Giữa trưa lúc ăn cơm Giang Húc tuy rằng không nói gì, nhưng lúc ăn cơm lại thường gắp thức ăn cho Hạ Tuy, thỉnh thoảng lại trò chuyện, mà Hạ Tuy cũng sẽ cười đáp lại, đối với sự thân mật của Giang Húc cũng không tránh né.
Hai người này, vừa nhìn đã biết là có gì đó rồi đúng không?
Phải biết rằng Hạ Tuy không phải là loại người thích hưởng thụ các hành động mập mờ của người khác phái..
Lý Hải Sinh và già Lý nhìn nhau vài lần, Hạ Dạ đã sớm có suy đoán, dù sao vừa rồi Giang Húc sau khi đi ra đã hỏi nó thích căn phòng như thế nào.
Chu Khải thì tương đối trắng trợn hơn, trong lòng có thắc mắc, cắn cắn đũa nhìn chằm chằm hai người vài lần, xác định không phải là ảo giác của mình, nhất thời hứng thú nổi lên, “Giang tổng, chị và Lão đại đã xác định rồi?”
Giang Húc liếc nhìn Hạ Tuy, thấy Hạ Tuy không tỏ vẻ gì khác, cười hào phóng nghiêng đầu nhích lại gần Hạ Tuy một chút, "Đúng vậy, lần trước hai chúng tôi đã nói sẽ thử làm bạn, hiện tại cảm thấy tình cảm rất tốt, nếu không có vấn đề gì thì chuẩn bị đính hôn trước, đến lúc đó mong mọi người đều đến uống ly rượu mừng."
Không nghĩ tới vậy mà đã phát triển đến trình độ đính hôn luôn rồi, đến cả Chu Khải cũng bị dọa, đảo mắt nhìn Hạ Tuy.
Hạ Tuy có chút ngại, lỗ tai đỏ bừng nghiêm trang gật đầu, tỏ vẻ chuyện này là thật, “Sau khi đính hôn chúng tôi sẽ dọn về biệt thự ở đường Ngô Đồng, khoảng cách cũng gần bên này, sinh hoạt không có gì thay đổi.”
Còn, còn ở chung?!
Lý Hải Sinh cũng tò mò nhìn sư phụ nhà mình thêm vài lần, sau đó phát hiện sư phụ vậy mà còn biết ngượng ngùng nữa.
Già Lý đơn giản chính là vui mừng, cười hỏi hai người đã chuẩn bị đến đâu rồi, “Nếu đã xác định rồi, về sau nhất định phải cùng nhau sống tốt, đời người ngắn ngủi, nếu mà bỏ lỡ rồi khi quay đầu lại chưa chắc đã có thể tìm lại được.”
Câu này Giang Húc nghe được cũng không có giận, ngược lại rất trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ cảm tạ già Lý, “Cháu rất vui vì khi quay đầu còn có thể tìm được anh ấy, sau này nhất định sẽ không bỏ lỡ nữa, trước kia rất cảm tạ ông Lý đã chăm sóc A Tuy, đương nhiên sau này có thể cũng phải nhờ ông Lý quan tâm nhiều hơn một chút.”
Giang Húc cười nhìn một vòng mọi người ngồi quanh bàn ăn, kính nhờ mọi người chăm sóc tốt cho bạn trai của mình, năng lực bạn gái biểu lộ level max khiến Chu Khải hay động não cũng cười đến sặc..
Ô huynh lại làm một bài thơ biểu đạt ý chúc phúc, tuy rằng nghe không hiểu mấy, có điều Giang Húc vẫn tỏ vẻ cảm tạ.
Hạ Tuy nhìn Giang Húc hào phóng như thế, mà bản thân mình quá câu nệ thì lại có vẻ không đủ khí khái.

Chấn chỉnh cảm xúc một chút, Hạ Tuy buông bỏ những cảm giác không được tự nhiên kia, cùng Giang Húc cảm tạ sự chúc phúc của mọi người.
Giang Húc không nghĩ tới bản thân mình chỉ mang tới một bữa cơm trưa mà lại có được một vị hôn phu, thật là kích động.
Có điều Giang Húc dầu sao cũng là người làm việc lớn, biết Hạ Tuy hôm nay đã xem như biểu lộ tình cảm lắm rồi, sau khi cơm nước xong khôi phục thái độ như thường trò chuyện với Hạ Tuy một lúc lâu, nhưng lúc đang nói chuyện vậy mà tự nhiên lại bộc lộ ra sự thân mật của các cặp tình nhân.
Buổi chiều Giang Húc trực tiếp không đến công ty, mà ở lại Văn phòng cùng Hạ Tuy viết ngày sinh tháng đẻ lên một lá bùa màu vàng, sau đó dùng máu tươi ở đầu ngón tay hai người thấm vào chỉ hồng dùng một cách kết đặc biệt cột lá bùa lại.
Giang Húc tò mò nhìn cái kết trên lá bùa, đó là loại kết gì, Hạ Tuy hơi ngừng tay lại, cụp mắt nhếch môi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất trả lời, “Đây là Uyên ương kết, chuyên dùng để hỏi bát tự nhân duyên.”
Giang Húc bỗng chốc phải lòng loại kết này, "Tên thật là dễ nghe, cũng rất hợp với hoàn cản, sau này anh dạy em được không?"

Nghe thấy giọng nói Giang Húc tràn đầy vui sướng như vậy, Hạ Tuy cũng không muốn từ chối yêu cầu của cô, vì thế gật đầu đồng ý.
Trên bàn bày biện lư hương, các lễ vật là Giang Húc bảo người gấp giao tới.
Bởi vì Hạ Tuy nói cung phụng Tổ sư gia cần phải là đồ thật, không thể dùng giấy, Giang Húc nghĩ Tổ sư gia của Hạ Tuy là Triệu Công Minh, vì thế rất không tinh tế cung phụng vài thỏi vàng ròng, còn có một thanh ngọc như ý nạm vàng, có thể nói là thành ý mười phần.
Lúc Hạ Tuy nhìn thấy cũng không biết nên nói gì mới tốt, có điều nghĩ Tổ sư gia sẽ thích, dù sao lúc nhìn thấy những thứ này, bức họa của Tổ sư gia không có gió mà tự động, còn dường như sáng hơn vài phần.
"Tổ sư gia có thể không thích những thứ này hay không?"
Chờ đến khi bày đồ cúng lên, ngược lại Giang Húc trở nên lo lắng căng thẳng, trong lòng cảm thấy không chắn chắn.
Dù sao Hạ Tuy tu đạo hình như là rất siêu phàm thoát tục cái thể loại đó, ngẫm lại xem, Tự nhiên đạo, thật là đặc biệt.
Lỡ như mà Tổ sư gia trong truyền thuyết là thần tài những thực tế bản thân người lại không thích những thứ này thì sao?
Nghĩ đến đây, Giang Húc đặc biệt thành khẩn hai tay chắp hình chữ thập khom người bái bái trước đài, “Tổ sư gia, nếu những lễ vật này khiến ngài không vui, xin người nhất định phải báo cho con biết, con nhất định sẽ tìm được lễ vật mà ngài thích.”
"Lần này chuẩn bị quá vội vàng, những đồ vật trấn tiệm chỉ có những thứ này, ngài thích thứ gì có thể trực tiếp nói với con, cũng có thể bảo A Tuy chuyển lời cho con, con mang một tấm lòng thành muốn cùng Hạ Tuy sinh sống của đời, không cần phải có tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng cầu có một người làm bạn đến răng long đầu bạc."
Cho nên xin nhất định đừng có xuất hiện cái gì mà bát tự không hợp nhân duyên không có kết quả nha!
Đặc biệt là nửa câu sau Giang Húc mặc niệm trong lòng vô số lần.
Hạ Tuy đứng ở bên cạnh nghe Giang Húc nói trắng ra như thế, thật sự là khiến người khác ngại ngùng, nhưng trong lòng lúc nghe được câu cuối cùng sống đến răng long đầu bạc kia, quyết định cũng vững vàng hơn mấy phần so với trước..
Như Giang Húc đã nói, tuy rằng không có tình yêu mãnh liệt gì đó, nhưng hắn cũng vậy, cầu có một người làm bạn, nắm tay nhau đến già.
Hai người tế bái Tổ sư gia, Hạ Tuy tự tay đem cuộn giấy vàng đến trước lư hương, chắc chắn sẽ không lập tức hiện ra kết quả, Hạ Tuy tỏ vẻ nhanh nhất cũng phải ba ngày ba đêm.
"À, vậy ngày mai em sẽ mang cống phẩm khác đến đây."
Giang Húc nhẩm tính, ba ngày ba đêm, thật là lâu.
Hạ Tuy bảo cô không cần thiết phải tiêu pha như thế, nhưng Giang Húc lại không quan tâm, “Em đây là đang lấy lòng Tổ sư gia, hy vọng ngài có thể nhận em làm tằng tằng tằng… đồ tức (cháu dâu), lại nói, em không thiếu chút tiền ấy.”
Giang Húc không thèm để ý chút nào, trong lúc vô ý lộ ra hào khí khiến hương khói trên đài trong lư hương vốn đang thẳng tắp hướng lên trên bỗng xiêu xiêu vẹo vẹo run rẩy mấy lần.
Bởi vì không có người mở ra, đương nhiên cũng không ai biết được, vốn dĩ trên tờ giấy đang dần hiện ra vài chữ tạm thời dừng lại, mãi luôn đến đủ ba ngày ba đêm, chữ viết kia mới thong thả lần nữa hiện ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ sư gia: Vốn dĩ còn muốn hối lộ cô nương này tiếp tục cố gắng cưới Tằng tằng tằng tằng… đồ tôn của ta, kết quả lại bị hơi thở nhà giàu làm bỏng đôi mắt của lão phu.
Thiên đạo:...!Nói hươu nói vượn, rõ ràng là ta nể tình con trai của ta mà thêm vào cho nàng một chút số phận.
Rất nhiều năm về sau, một bé gái dễ thương hỏi mẹ lúc trước rốt cuộc làm thế nào có thể cưới được người ba đầy tiên khí như vậy.

Giang Tổng mắt đầy si mê nhìn Hạ trưởng phòng đang múa kiếm trên cỏ cách đó không xa…
Giang tổng: mẹ chỉ là nắm bắt tất cả cơ hội hằng ngày cố gắng thăm dò thử vươn tay ra, ai biết vừa vươn tay thì một bước đã lên thuyền, cho nên con gái cưng à, sau này gặp được người con muốn gả, nhất định phải điên cuồng thăm dò, nói không chừng một lần là thành công rồi? [nhật ký dạy con hằng ngày].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi