ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ Lũng Uyên vừa khinh bỉ Hạ Tuy xong, Hạ Phong lại quay đầu răn dạy nó, "Sao lại ăn nói kiểu đó, chú ấy là nhị biểu ca của em, hai đứa vừa về nhà không lễ phép thưa gởi thì thôi, bây giờ còn nói như vậy.

Huống chi nhị biểu ca của hai đứa nói rất đúng, Tiểu Ngư, chờ ăn cơm trưa xong em dọn phòng ngủ đến nhà kề đi, bên kia có cửa hông thông với nhà chính, cũng có phòng cho người làm ở, đủ cho một nhà bốn người ở rồi.

Nếu như chê chật hẹp, ở bên Động Đình kia anh cũng có một căn biệt thự có thể tạm thời cho mọi người ở."
Chu Khải nãy giờ vẫn đang lắng tai nghe diễn che miệng không kịp, cười ha ha, ỷ lại việc người khác không nghe được, còn cười đến vô cùng hung hăng càn quấy.
Hạ Tuy ngồi ở chỗ kia vững như thái sơn, không có hài lòng cũng không có bất mãn, giống như không nghe thấy.
Từ Lũng Uyên và Từ Đáo Ngư trợn tròn mắt, cả hai đứng lên luống cuống nhìn lẫn nhau, lại nhìn Hạ Phong.
Hạ Phong đã giơ tay gọi người làm đứng gần đó, để đối phương gọi quản gia tới, bây giờ đã chuẩn bị sắp xếp cho Từ gia.
Hai anh em Từ Lũng Uyên thấy anh họ không phải đang nói giỡn, nhất thời bị dọa sợ, không dám nói gì nữa chạy đi tìm Hạ Ngải.
Nếu để cho cha mẹ biết hai anh em bọn họ mới nói có mấy câu đã bị đại biểu ca đuổi ra khỏi nhà chính, cũng không biết sẽ tức giận tới đâu, hai anh em suy nghĩ mà mặt mày bị dọa trắng bệch.

Hạ Phong cảm thấy rất bất mãn với biểu hiện của hai đứa em họ lần này, quay đầu muốn than thở với Hạ Tuy một tiếng, nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng của Hạ Tuy, Hạ Phong lại nói không nên lời.
Quản gia rất nhanh đã tới rồi, tốt xấu cũng đã cứu Hạ Phong khỏi tình trạng im lặng xấu hổ này.
Quản gia tuy rằng bình thường đối với cả nhà Hạ Ngải khách sáo và chu đáo, bây giờ Hạ Phong lại nói muốn bọn họ dọn từ nhà chính sang nhà kề, không nói gì, chỉ tỏ vẻ mình đã hiểu rồi, trước khi rời đi liếc mắt nhìn Hạ Tuy, sau khi ra ngoài thì gọi điện báo cho người bên Ngô Sơn Nguyên.
Chờ đến giữa trưa Hạ lão thái thái còn chưa trở về, Hạ Phong gọi vài cuộc điện thoại, không người nhận, cuối cùng Hạ Ngải mang theo hai anh em Từ Lũng Uyên, cùng chờ với Hạ Tuy và Hạ Phong, chờ đến buổi chiều, bên Ngô Sơn Nguyên mới gọi điện thoại tới, nói là lão thái thái không khỏe, đi được nửa đường thì đã trở về, bọn họ không cần chờ, tự ăn cơm là được rồi.
Chờ cũng đã chờ rất lâu mới gọi điện nói không cần chờ, dù là Hạ Ngải cũng nhịn không được trong lòng bắt đầu oán giận, nguyên bản muốn chờ mẹ về dỗ ngọt bà một phen, để lão thái thái ra mặt bác bỏ lời của Hạ Phong.
Từ Lũng Uyên và Từ Đáo Ngư cũng không vui, nhưng không dám biểu lộ ra mặt, chỉ có thể vùi đầu cầm đũa ăn cơm.
Hạ Tuy thì chẳng có cảm giác gì, dù sao kiên nhẫn chờ một chút như vậy hắn vẫn có, thật sự trong đám người này, phỏng chừng cũng chỉ có Hạ Phong là thật sự không có chút nào oán giận vì chờ lâu, mà ngược lại đầu tiên đã hỏi tới tình trạng sức khỏe của lão thái thái.
Cúp điện thoại, Hạ Phong báo cho Hạ Tuy, "Ngày mai chú theo anh đến viện dưỡng lão thăm bà nội."
Bà nội bị bệnh, thân là cháu trai, hai anh em bọn họ hẳn là nên đến thăm hỏi sức khỏe.
Hạ Tuy nhíu mày, cứ có cảm giác không đúng, tạm thời không gật đầu đồng ý.
Hạ Phong chỉ cho là Hạ Tuy ngầm đồng ý, người một nhà miễn cưỡng ngồi cùng một bàn yên tĩnh ăn cơm, Hạ Tuy liền trực tiếp cáo từ .
Tuy rằng không có xảy ra tranh chấp gì quá mức, đến Hạ Ngải thích gây sự tìm cảm giác tồn tại nhất cũng dè dặt hơn rồi, nhưng lúc trở về Hạ Tuy phát hiện, có thể ngồi xe của mình, cảm giác quả thật so với ngồi xe của Hạ gia lại càng vui sướng hơn.
"Thế nào, bên kia anh có thu hoạch được gì không?"
Hạ Tuy ngồi ở ghế sau, vừa bảo Chu Khải chui ra vừa nói chuyện với Tiểu Uông.
Lúc tới Hạ Tuy đã nhờ Tiểu Uông giúp để ý tình hình ở Hạ gia, tỷ như thử tìm một vài người làm lâu năm tìm hiểu sự việc năm đó vợ chồng Hạ gia ngoài ý muốn qua đời, hoặc là sự việc trước khi Hạ Tuy được sinh ra.
Tiểu Uông nhíu mày, vô cùng hiếm thấy lại lộ ra nghi ngờ "Trưởng phòng, ở Hạ gia rất dễ tìm ra những người làm lâu năm, thậm chí tôi phát hiện nhà cũ Hạ gia rất nhiều năm không tuyển người làm mới, nhưng lại không thể hỏi ra được chút tin tức nào của năm đó, không phải là bọn họ cố tình giấu diếm, mà là thật sự không biết."
Tiểu Uông bớt thời giờ ngẩng đầu từ kính chiếu hậu nhìn vào mắt Hạ Tuy, Hạ Tuy vừa ngẩng đầu đã nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi trong mắt hắn.
"Có ý kiến gì cứ nói ra, tôi nghi ngờ ở Hạ gia có bí mật gì đó của tôi, thậm chí có thể còn liên quan tới tính mạng."
Đây là để Tiểu Uông hiểu rõ ngọn ngành, Tiểu Uông cười cười, thoải mái nói, "Trưởng phòng, tôi nghi ngờ bọn họ bị thôi miên hoặc đã bị xóa mất một đoạn ký ức.

Ở đoạn ký ức trống này lại được thêm vào một ký ức mới, mà đoạn ký ức được thêm vào này còn rất hợp logic."
"Nếu chỉ nhìn sơ thì không có gì lạ, nhưng chính ở tính hợp logic đó mới là kì lạ, chúng ta đều là con người, cuộc sống không thể nào hoàn toàn tuân theo một loại logic như trong truyện trinh thám được.


Tỷ như hôm nay không thích ăn món này, nhưng rất có khả năng trong đầu lại chợt nghĩ đến, đột nhiên ăn thử một ngụm, đương nhiên, cũng có khả năng vì từng ăn rồi cảm thấy khó ăn mà không muốn ăn nữa, nhưng mà hành vi này dựa vào logic để phán đoán thì hoàn toàn không có khả năng xảy ra."
Tiểu Uông cố gắng giải thích tỉ mỉ, Hạ Tuy hiểu rõ gật gật đầu, "Cho nên hai đoạn thời gian này, quả thật có vấn đề."
Nếu không ai lại phí công che giấu đến vậy?
Tiểu Uông tiếp tục phân tích, "Nhà cũ đã sáu năm không có người làm mới, điểm này rất kỳ quái, coi như là quản lý có tốt hơn tiền lương cũng cao, nhưng cũng sẽ có người vì nguyên nhân nào đó phải rời đi.

Mà nhà này, số lượng người hầu không thay đổi, không ai đi, cũng không có người đến."
Giống như đã bị người ta ngăn cách thành một quần thể độc lập vậy, đây là vì sao? Chính là vì để cho sự việc cố gắng giấu diếm không có khả năng bị phát hiện, cho nên bọn họ cần phải có một đám người làm cố định.
Hạ Tuy không có phân tích từ nhiều góc độ như Tiểu Uông, còn có thể phân tích ra nhiều vấn đề như vậy, ngồi ngay ngắn, ngưng mắt trầm tư.
Chu Khải ở hình dạng cá chuối đang vô cùng cực khổ cố gắng nhổ ra được cái hộp mình đã nuốt vào, lúc này nằm liệt trên ghế thở dốc như một con cá chết, cũng không biết vì sao một con quỷ lại có thể diễn xuất hay như vậy, còn lừa luôn chính bản thân mình.
"Lão Đại, đây là đồ vật em lấy ra được.

Có một loại cảm giác khiến quỷ không thoải mái."
Chu Khải nói chuyện ngắt ngang dòng suy tưởng của Hạ Tuy, Hạ Tuy vươn tay lấy đồ vật.
Tiểu Uông nhìn thấy từ khoảng không rơi ra một cái hộp, thức thời không nói chuyện nữa, nghiêm túc lái xe.
Đó là một cái hộp gỗ màu đen lớn bằng hai bàn tay của một người đang ông trưởng thành, hộp có sáu mặt thì năm mặt đã khắc hình ác quỷ, mặt chính thì có khắc một con chó ba đầu ở địa ngục vô cùng uy phong đang phun lửa.
Hạ Tuy không vội mở ra, đang nghiêm túc xem xét những bức hình khắc họa trên mặt hộp.
Trên hộp có ác quỷ cắt lưỡi, ác quỷ chém eo, phía trước có mấy con ác quỷ bò qua núi đao, có ác quỷ bị cắt thịt rớt xuống núi, dưới chân núi lại giống như có thứ gì đang nhặt những miếng thịt, bên cạnh có người cầm kim chỉ đang vá xác cho một con ác quỷ, vá xác xong rồi lại bị bắt leo lên núi đao.
Núi đao ở địa ngục trong truyền thuyết, nhất định phải bò qua núi đao mới có thể rửa sạch tội nghiệt, núi đao cũng không lớn, nhưng lại có rất nhiều ác quỷ bò qua bị cắt thịt rơi xuống dưới, tuần hoàn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần mới tính là đã chuộc được tội.
Một hình ảnh khác được khắc dưới đáy hộp là biển lửa rộng lớn, một đám ác quỷ bộ mặt vặn vẹo đang giãy dụa kêu la trong lửa, tuy rằng hình ảnh có chút mơ hồ không rõ, nhưng mà hình ảnh luyện ngục kia giống như hiện rõ mồng một đập thẳng vào óc người ta.
Trên hộp gỗ này chính là khắc các hình ảnh của mười tám tầng địa ngục, Hạ Tuy nhíu mày tay trái đặt ở trên hộp, cũng không cảm ứng được quỷ khí hay âm khí, cho dù là lệ khí, sát khí cũng không có, giống như đây chỉ là một cái hộp gỗ bình thường.
Hạ Tuy đột nhiên nghĩ tới sổ sinh tử và bút thần, tại sao mỗi đồ vật lại cố tình khiêm tốn tới mức biến bản thân thành đồ nhái bán ở vỉa hè như vậy?

"Là đồ vật bên trong khiến cậu không thoải mái?"
Chu Khải lắc đầu, "Không phải, chính là bên ngoài, anh nhìn coi, hình vẽ thật là dọa người mà!"
Hạ Tuy kịp phản ứng, hiểu ý Chu Khải nói không thoải mái là có ý gì.
Nhưng mà được Hạ gia giấu kỹ như vậy, vả lại Chu Khải đúng là cách giá sách cảm ứng được nó, như vậy cái hộp này khẳng định là có gì đó đặc biệt nên hắn mới cảm ứng được.
Chỉ tiếc từ đầu tới cuối Chu Khải đều không xem mình là một con quỷ, rất nhiều bản năng của quỷ hắn đều không rõ ràng.

Hạ Tuy bất giác đưa tay sờ sờ con chó ba đầu oai phong trên nắp hộp, không làm khó xử Chu Khải nữa, chỉ tạm thời cất kỹ cái hộp.
Lần này đến nhà cũ Hạ gia, coi như là thu hoạch phong phú, nhưng mà đối với việc ngày mai phải đi viện dưỡng lão Ngô Sơn Nguyên với Hạ Phong, trong lòng Hạ Tuy lại có cảm giác kì lạ, việc này rất có thể là mục đích mà hôm nay Hạ lão thái thái đã không về nhà cũ.
Nhà cũ khẳng định có tai mắt của Hạ lão thái thái, đối với sự thay đổi của hắn, nhất định đã làm Hạ lão thái thái cảnh giác.
Cho nên trong viện dưỡng lão Ngô Sơn Nguyên, đến tột cùng có cái gì đáng để Hạ lão thái thái phải bày mưu cho hắn tới một chuyến?
Lúc về văn phòng, trong văn phòng có hai người lạ mặt, trong đó có một người Tiểu Uông nhìn rồi giả vờ không quen, sau đó thầm nói với Hạ Tuy đó là đồng nghiệp của hắn.
Mà hai người này, cũng là người bên cục công an, điều này làm cho Hạ Tuy không thể không cảm khái, nhân viên tình báo của cục an ninh quốc gia giống như nước mưa rơi vào sông, không nhìn thấy nhưng không có nơi nào là không có.
Hai người đến tìm Hạ Tuy, chủ yếu là đưa cho Hạ Tuy một túi tài liệu, bên trong tư liệu bọn họ điều tra được sau khi về quê của Đổng Thiên.
"Nguồn gốc của ánh sáng xanh, ở nơi của bọn họ có một truyền thuyết của những người già kể lại, nói đó là thần hồn của Hải thần sau khi ngã xuống biển.

Nếu có người có duyên gặp được, sẽ trở thành
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi