ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thả Tiểu Hắc ra, Hạ Tuy nghĩ có thể dùng nó để tìm được Chu Khải trong thời gian ngắn nhất, nhưng vừa mới nghĩ được một nửa, Tiểu Hắc kéo theo dây xích cho nhảy về phía trước, kéo đến thiếu chút nữa làm Hạ Tuy ngã luôn.

May mắn dây xích chó đã được luyện chế rồi, dù cho Tiểu Hắc có kích động bay nhảy thế nào cũng không thoát được.

Hạ Tuy vội vàng dán một lá Khinh thân phù cho mình, rồi giật giật dây xích chó, lần này Tiểu Hắc thử chạy chậm hơn một chút, quả nhiên có thể chạy được rồi.

Tiểu Hắc bắt đầu gấp gáp, lúc bắt đầu còn hơi dè dặt nên chạy chậm chậm, nhưng càng ngửi mùi vị kia nó càng nóng nảy, bất tri bất giác Tiểu Hắc đã chạy nhanh hơn.


Phát hiện Hạ Tuy có thể đuổi kịp như trước, lúc này Tiểu Hắc mới dồn hết sức lực ba chân bốn cẳng chạy.

Tiểu Hắc không có ký ức, mơ mơ tỉnh tỉnh biết rằng trước kia mình nhất định rất lợi hại, chính là loại không sợ trời không sợ đất, đáng tiếc hiện thực tàn khốc, trên thực tế ngay cả tổ chim trên cây hoa quế trong văn phòng hỗ trợ xã hội Tiểu Hắc cũng không bắt được.

Ngoại trừ ký ức mơ mơ hồ hồ không biết thật giả này, trong đầu Tiểu Hắc cũng chỉ còn lại một chữ đói.

Đói quá, đói bụng đến nỗi nhìn thấy đất dưới chân cũng hận không thể ăn vài ngụm.

Mãi tới khi con người tên là Hạ Tuy kia mỗi ngày cho nó ăn mấy trăm lá bùa, lại ăn thêm chút thịt và đồ ăn vặt, hơn nữa thừa dịp Hạ Tuy tập luyện buổi sáng buổi tối trộm chút "Khí" để ăn, lúc này Tiểu Hắc mới xem như miễn cưỡng không đói tới phát điên.

Người nào từng bị đói cũng biết rồi, lúc trước không ngửi được mùi thức ăn, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng cảm giác đói, nhưng mà sao khi ngửi được mùi thức ăn rồi, vậy thật là khổ sở, nếu không thể lập tức ăn vào bụng, quả thật có thể phát điên luôn.

Diễn đạt theo cách thông thường, thì chính là bản thân mình cũng có thể cắn.

Bọn người già Lý thấy Hạ Tuy chạy một đoạn, chớp mắt lại không nhìn thấy nữa.


Ba người lo lắng, nhưng chỉ có thể tạm thời đi về hướng miếu Hải thần.

Quả dưa chuột muối cô đơn • Chu Khải tại đưa tay không nhìn thấy năm ngón tay, hô một tiếng bị tiếng vang lại hù sợ không dám lên tiếng nữa, che miệng mở to mắt nhìn khắp nơi.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy có tiếng tí tách, hình như là tiếng nước
Một tiếng tí tách này giống như công tắc khởi động, lập tức có càng ngày càng nhiều tiếng tí tách, chỉ một lát sau đã giống như tiếng mưa rơi.

Có mưa, lại có gió, tiếng gió gào thét qua không gian rộng lớn còn vang vọng lại, Chu Khải cảm giác trái tim mình sắp nhảy lên tới cổ họng.

Chu Khải đưa hai tay che miệng lại, sợ bản thân không cẩn thận phát ra tiếng sẽ quấy nhiễu đến thế lực không biết tên nào đó.

Mưa gió đã tới, rồi sau đó là sấm sét, có tia chớp xẹt qua giữa không trung, cuối cùng trong không gian tối đen cũng có ánh sáng, Chu Khải vội vàng tận dụng ánh sáng này nhìn chung quanh, chớp mắt đã sợ đến mức hai tròng mắt sắp bật ra ngoài.

Chỉ thấy chung quanh xương trắng chồng chất, lại có xác mấy con thuyền chất chồng ở đó, có chiếc vẫn còn nguyên cột buồm cao cao, cũng chiếc còn nguyên vẹn cả thân tàu, có chiếc rách nát tả tơi, bình tĩnh nhìn lại, chung quanh quả thật là một nghĩa địa của những con tàu đắm.

Theo lý thuyết có nhiều đồ vật như vậy, trong không gian này cũng sẽ không gọi nhẹ một tiếng mà âm vang đến vậy, dù sao càng nhiều đồ vật thì sẽ càng ngăn cản sự truyền âm mà.


Chu Khải lúc này mới phát hiện ra mình vừa vặn đang ngồi ở cuối thuyền có mái che, trách không được vừa rồi trời mưa cũng không bị ướt.

Có ánh sáng, mặc kệ bản thân mình có đang gặp nguy hiểm hay không, Chu Khải vẫn là cảm giác cơ thể cứng còng của mình có thể miễn cưỡng chuyển động.

Chu Khải cảm giác mưa đang lớn dần, có một dự cảm bất thường, lặng lẽ hóa thành một con cá đen to bằng bàn tay, nổi lơ lửng bơi tới chui vào trong lỗ hổng của một khoang thuyền.

Sàn sạt, sàn sạt, những âm thanh chậm rãi truyền đến, cùng lúc đó còn có tiếng xác tàu bị nghiền nát, Chu Khải hóa thành cá chuối cũng sợ tới run rẩy.

Vốn còn muốn ló đầu ra nhìn, nhưng nghĩ tới có người nói ánh mắt con người có một loại năng lượng dao động đặc biệt, vội vàng nhắm mắt lại dán vào khoang thuyền, hận không thể biến mình thành một khúc gỗ.

Có tiếng vang ầm ầm, tiếng sàn sạt ngày càng gần hơn, Chu Khải cảm giác một giây sau con thuyền mình đang trốn sẽ bị thứ gì đó đập vỡ vụn, trong đầu loạn
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi