ĐẠO TRƯỞNG TIÊN SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những đồ vật trong xác con ốc Hạ Tuy cũng chỉ nhìn cái đại khái, không có cách nào, không gian quá lớn mà công cụ của bọn họ lại quá thô sơ, không bằng cứ giữ lại hiện trường hoàn chỉnh, để nhân viên chuyên nghiệp đến kiểm chứng.

Ba người lần lượt trèo dây thừng ra ngoài, Hạ Tuy bảo Hạ Đông thông báo với nhóm đội trưởng Dương, còn bây giờ, mấy người bọn họ tạm thời lấp lại chỗ bị Tiểu Hắc gặm, để tránh những thôn dân khác phát hiện ra.

Lúc này đã là năm giờ chiều, nơi lúc trước Lý Hải Sinh thấy ánh sáng nằm trong miếu Hải thần cách đó không xa, Hạ Đông sợ trong này còn có thứ gì, "Trưởng phòng, hay là hôm nay chúng ta về trước, sáng ngày mai hẵn qua xem bên kia?"
Hạ Tuy nhìn đồng hồ, lắc đầu, "Không cần, tạm thời đi qua xem xem.

"
Theo như già Lý kể, miếu Hải thần lúc trước là để trấn áp ốc biển, hẳn là không có vấn đề.

Hạ Đông ngẫm lại cũng không có lời gì phản bác, dù sao có nguy hiểm hay không bọn họ cũng phải đi, đi hôm nay hay ngày mai cũng như nhau, cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.


Lúc này Hạ Tuy, già Lý và Lý Hải Sinh đi phía trước, Hạ Đông mang theo Hạ Dạ đi ra sau, thân phận của Hạ Dạ đặc biệt, tuy rằng bây giờ không khác gì người thường, nhưng Hạ Dạ nhờ có ánh sáng xanh mới được như vậy, sợ rằng ánh sáng xanh lại có liên quan gì tới miếu Hải thần.

Hạ Tuy không nói, Hạ Dạ cũng biết lo lắng của hắn, ngoan ngoãn nghe lời Hạ Tuy căn dặn, cùng Hạ Đông đi phía sau một khoảng, vẻ mặt cảnh giác, nếu phía trước xảy ra vấn đề, nó đều có thể rút lui đầu tiên
Nhưng lúc này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một đường thuận lợi đến miếu Hải thần.

Cái gọi là Hải thần chính là một loại thần linh của địa phương, miếu Hải thần bị gió biển ăn mòn rất nghiêm trọng, thoạt nhìn có vẻ sẽ đổ sập bất cứ lúc nào.

"Hai năm trước còn tốt, thường sẽ có người đến thay mấy cây cột, nhưng bây giờ chân cẳng những người phụ trách chuyện này đã không còn nhanh nhẹn nữa.

"
Già Lý cúi đầu nhớ lại lúc còn bé mình hay chạy chơi trong miếu, nhìn lại tình trạng xiêu vẹo sắp đổ sập bây giờ, cảm thán năm tháng trôi nhanh.

Cảm thán xong già Lý lại bắt đầu giới thiệu cho đám Hạ Tuy tình hình trong miếu.

Miếu Hải thần là một gian phòng đơn giản, bây giờ vách tường đã mọc đầy rêu xanh, xanh đến nỗi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra miêu tả của già Lý, miếu xây bằng đá, chia ra điện chính và điện phụ nằm hai bên trái phải.

Điện chính thờ Hải thần cầm đinh ba, bộ dáng Hải thần giống như trong bức tranh Hạ Tuy thấy trong nhà già Lý, rất có ý hóa thân từ ngư dân.

"Bên cạnh Hải thần là sứ giả, tương truyền sứ giả của ngài vô hình, có thể hóa thành ốc biển truyền âm, cũng có thể hóa thành rùa biển lên bờ, còn có thể hóa thành chim yến bay lượn trên không.

Điện phụ không thờ gì cả, chủ yếu là nơi để đặt vật cúng tế.

"
Hạ Đông cười cười, cảm thấy có chút ý tứ, "Đây là trên trời dưới đất ngoài biển đều có nha.


"
Hải thần này coi như đầy đủ ba quân rồi
Hạ Tuy lại trong miếu Hải thần lại không có phó thần, chỉ có một sứ giả lại còn kiêm nhiều chức vụ, điều này trong thần thoại có vẻ hơi đặc biệt.

Lý Hải Sinh từ nãy giờ vẫn nhìn miếu Hải thần và đối chiếu góc độ với ánh sáng vừa rồi mình nhìn thấy, cuối cùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lên đỉnh của miếu.

Nơi đó có không ít rêu xanh, nhưng dựa theo ký ức thời bé của Lý Hải Sinh, chỗ đó có một cái chong chóng gió, bây giờ chỗ đó có một hình vòm nhỏ, nhìn không thấy bên trong có cái gì.

Chong chóng đo chiều gió làm bằng kim loại, có thể đã bị rỉ sét rồi, không thể phản quang được.

Hạ Tuy dùng la bàn xem xét một chút, cũng không phát hiện được gì, cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào Hạ Dạ , hy vọng nó cảm ứng được gì đó.

Thứ nhất do lai lịch của Hạ Dạ đặc biệt, nhạy cảm với khí, thứ hai là ánh sáng xanh lúc trước đã bị nó ăn, nên cảm ứng ánh sáng xanh sẽ mạnh hơn người khác rất nhiều.

Trên thực tế cảm nhận của Hạ Dạ cũng không tốt lắm, nơi này tuy rằng không có gì cả, nhưng lại có một cảm giác áp bách vô hình, không mạnh mẽ nhưng cảm giác rất rõ ràng.

"Sư phụ, con lên trên đó xem, vừa rồi con nhìn thấy ánh sáng là ở hướng đó.

"
Bọn người Hạ Tuy mạo hiểm tiến vào miếu để tìm, cũng không phát hiện ra cái gì, lúc đi ra Lý Hải Sinh đã vén ống quần, bộ dạng chuẩn bị leo lên nóc miếu.

Già Lý hoảng sợ, liền vội vàng kéo, "Miếu này đã cũ nát như vậy, con vừa bò lên không chừng nó sập luôn!”
Già Lý lại không nói sẽ bò lên đầu của Hải thần, nếu không xin phép trước, đây chính là đại bất kính.

Hơn nữa nếu thật sự cháu trai bò lên làm sập miếu, mặc kệ miếu thần có cũ nát hay không, cháu trai chính là người phá hủy cái miếu, bị những thôn dân trách tội không nói, còn sẽ bị Hải thần trách tội.


"Vẫn là để tôi đi lên, người già cũng nhẹ hơn, hơn nữa tôi rất quen thuộc trên đó, năm đó tôi còn từng đi sửa nóc miếu.

"
Hạ Tuy híp mắt nhìn chỗ Lý Hải Sinh chỉ, hỏi Hạ Dạ, "Có cảm giác gì không?"
Hạ Dạ nhếch môi nghiêm mặt, "Nơi này chắc chắn là có đồ vật gì đó, hoặc là thứ gì đó.

"
Hạ Tuy gật đầu, nhìn trái nhìn phải, đạp bước lên thân cây gần đó, thân nhẹ như yến nhảy lên đến độ cao nhất định, vươn tay vạch ra chỗ rêu xanh kia, động tác nhanh đến mức người bên cạnh không kịp ngăn cản.

Lý Hải Sinh và Hạ Đông nhìn xem mà hai mắt tỏa ánh sáng, trong mắt bọn họ, một chiêu vừa rồi của Hạ Tuy quả thật giống như khinh công vậy, tuy rằng cũng có mượn lực, nhưng người thường không thể làm được, chính xác là linh hoạt lại nhẹ nhàng như chim én.

Già Lý nhìn chằm chằm đồ vật lộ ra mà ngẩn người, "Đây, đây là cái gì?"
Ông nhớ rõ trên đỉnh miếu Hải thần không có đồ vật này.

Chỉ thấy bên dưới chong chóng đo chiều gió đã rỉ sét đến trọc lốc, có một con trai ngọc màu trắng, nhỏ nhỏ tinh xảo, ước chừng ba đốt ngón tay, hình trứng, lúc nhìn thấy nó dù là người hồ đồ cách mấy cũng không thể chỉ vào nó mà nói đó là do chim biển tưởng nhằm là thức ăn mà tha tới đây được.

Hạ Tuy để Hạ Dạ nhìn xem có gì kì lạ
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi