ĐẠO TRƯỞNG VÀ MÈO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn 7 giờ sáng, Tô Minh An làm xong bữa sáng, đứng ngoài phòng con gái nghe ngóng, bên trong rất yên tĩnh, chắc là vẫn đang ngủ.

Đường Thi Vi thay quần áo xong đi ra từ phòng ngủ chính, thấy anh dán vào cửa phòng con gái như thạch sùng, bất lực nói: “Đừng nghe nữa, chưa đến 9 giờ thì con bé không dậy đâu.”

Tô Minh An cũng cười khổ.

Từ lúc thi tuyển sinh cấp ba kết thúc, con gái lại quay lại khoảng thời gian ngủ sớm dậy trễ, chưa kể thỉnh thoảng thấy con gái ngủ say như vậy khiến anh cũng buồn ngủ theo, rất ít khi mất ngủ.

Nửa giờ sau, hai vợ chồng hâm nóng đồ ăn cho con gái, để lại một tờ giấy nhớ rồi cùng đi làm.

Ánh mặt trời mùa hè dù rực rỡ lóa mắt cũng không thể xuyên qua tấm rèm cửa màu xanh nhạt trong phòng ngủ.

Trên chiếc giường lớn hai mét, Tô Diệu Diệu gối đầu lên một cái gối, ôm một cái gối, ngủ ngon khỏi phải nói.

Điện thoại màu trắng trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.

Điện thoại này là kiểu dáng mới nhất năm nay, cũng là quà Tô Minh An tặng con gái nhân dịp tốt nghiệp Trung học Cơ sở.

Tô Diệu Diệu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, trở mình hai lần đến khi điện thoại yên tĩnh lại, lông mày vừa giãn ra thì tiếng chuông lại vang lên.

Tô Diệu Diệu đành bỏ gối ra, đưa tay tìm điện thoại, trong phòng ngủ tối om, màn hình điện thoại sáng chói khiến Tô Diệu Diệu vừa nhìn thấy tên người gọi đã phải nhắm hai mắt lại.

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hăng hái của Trình Duyệt: “Diệu Diệu, cậu dậy chưa?”

Tô Diệu Diệu ậm ờ nói “ừm”.

Trình Duyệt: “Đã 8 giờ rồi mà cậu còn ngủ nướng! Cậu quên là lát nữa phải đến nhà tớ xem phim sao?”

Tô Diệu Diệu dụi mắt nhớ lại: “Nhớ rồi, cậu bảo cô làm cá viên chiên cho bọn mình nha.”

Trình Duyệt: “Cậu chỉ biết ăn thôi, được thôi, mau dậy đi, chín giờ phải có mặt, cậu đừng có đến muộn!”

Tô Diệu Diệu: “Ừ.”

Trình Duyệt: “Được rồi, đừng quên gọi Tạ Cảnh Uyên! Sáu đứa bạn thân chúng mình, một người cũng không được thiếu!”

Cuộc gọi kết thúc, cơn buồn ngủ của Tô Diệu Diệu cũng bị Trình Duyệt đuổi đi, cô ngáp một cái rồi ngồi dậy, hơi ngây người một lúc, Tô Diệu Diệu đến bên giường kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời chói chang, dưới lầu có người đi qua đi lại.

Tô Diệu Diệu vươn vai rồi ra ngoài đi dạo một vòng.

Quả nhiên bố mẹ đã đi làm rồi, trên giấy nhớ viết bữa sáng hôm nay, còn bảo cô khi nào dậy thì gọi cho bố mẹ.

Tô Diệu Diệu gọi điện cho từng người sau đó đi rửa mặt.

Bữa sáng là món cháo hải sản, tiểu long bao*, Tô Diệu Diệu ăn uống no nê, về phòng chọn một chiếc váy màu trắng, búi tóc lên, đây cũng là kiểu tóc cô am hiểu nhất.

[*]Tiểu long bao (xem ảnh)



Chuẩn bị xong xuôi, Tô Diệu Diệu cầm điện thoại xuất phát, đóng cửa nhà mình lại rồi sang gõ cửa phòng 302 đối diện.

Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Tạ Cảnh Uyên mở cửa, như thể biết đó là cô, nhàn nhạt quét mắt nhìn mà không hề kinh ngạc.

Tô Diệu Diệu nhìn vào trong, hỏi: “Bà đâu?”

Tạ Cảnh Uyên: “Đi mua đồ ăn rồi.”

Tô Diệu Diệu: “Ồ, vậy anh nói với bà là hôm nay mình sẽ đến nhà Trình Duyệt xem phim chưa?”

Tạ Cảnh Uyên: “Nói rồi, bây giờ đi à?”

Tô Diệu Diệu gật đầu.

Điện thoại của Tạ Cảnh Uyên ở trong túi, không cần cầm gì theo, vì vậy liền đóng cửa lại, đi theo Tô Diệu Diệu xuống lầu.

Lúc xuống cầu thang, Tô Diệu Diệu thích nhảy qua hai bậc thang cùng lúc, dồi dào sức sống, dưới làn váy dài đến gối lộ ra đôi chân nhỏ trắng nõn.

Tô Diệu Diệu 15 tuổi, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon đã cao hơn 1m60.

Dáng người của cô mảnh mai xinh xắn nhưng không phải kiểu gầy ốm, trong lúc nhảy về phía trước, cẳng chân cân đối mang theo sức sống tựa ánh mặt trời, trắng nõn mềm mại không tì vết.

Tạ Cảnh Uyên bước sau hai bước, không nhanh không chậm đi theo cô.

Sau khi đi ra hành lang, hai người lại biến thành vai kề vai.

“Thật sự không biết bộ phim đấy có gì để xem, thà xem phim hoạt hình còn hơn.” Tô Diệu Diệu đi dưới bóng của Tạ Cảnh Uyên, nhỏ giọng thầm thì.

Cô thích phơi nắng dưới mặt trời ngày xuân, thu, đông, mùa hè thì quên đi.

Tạ Cảnh Uyên nhìn cô một cái: “Không có hứng thú mà em còn muốn đi?”

Tô Diệu Diệu nở nụ cười: “Em không đến để xem phim, em đến vì cá viên chiên mẹ Trình Duyệt làm thôi.”

Nhắc tới cá viên chiên, mắt của cô lại sáng lên.

Tạ Cảnh Uyên nhớ đến những ngày nghỉ của trường cấp hai, mẹ Trình Duyệt rất thích mời cậu và Tô Diệu Diệu sang làm bài tập với Trình Duyệt.

Cậu từng từ chối nhiều lần, nhưng sau khi Tô Diệu Diệu ăn cá viên chiên mẹ Trình Duyệt làm thì cứ kéo cậu đi, sau đó là một mình cậu ngồi bên cửa sổ nhìn cô vừa vui vẻ ăn cá viên chiên, vừa giảng bài khó cho Trình Duyệt.

Cô là một con mèo không có tính nhẫn nại, chỉ khi bị mấy món ăn hợp khẩu vị mê hoặc mới chịu giảng bài cho bạn, bằng không sẽ giành giật từng giây thời gian ngoài giờ học để ngủ.

Ra cửa tiểu khu, hai người đứng bên đường tìm xe taxi.

“Ơ, hai cháu đi hẹn hò à?”

Có một bà lão xách đồ ăn mới mua đi tới, thấy hai đứa trẻ học bá nổi danh khắp tiểu khu thì cười híp mắt nói đùa.

Vẻ mặt Tạ Cảnh Uyên thờ ơ, còn Tô Diệu Diệu đã quen nghe lời nói đùa này rồi.

Hẹn hò có là gì, có người còn nói cô là em người yêu của Tạ Cảnh Uyên cơ.

Những người phàm trần bình thường này nào biết thật ra Tạ Cảnh Uyên là đạo sĩ, xưa nay chẳng thương nhớ trần tục, càng không biết se duyên với yêu là phá giới.

Còn Tô Diệu Diệu, dù làm yêu hay làm người cũng không hiểu ái tình, cô cũng lười hiểu, cô chỉ thích ăn uống vui chơi cho thỏa thích.

Càng lâu, trong quan niệm của Tô Diệu Diệu, rung động là một chuyện vô cùng đáng sợ, sẽ bị trời phạt, chưa nói đến yêu quái, ngay cả thần tiên trên trời hạ phàm kết duyên với người trần cũng sẽ bị nghiêm phạt. Yêu quái dám quyến rũ con người, may mắn thì không bị bắt, còn nếu đã bị bắt, hoặc là chỉ có đường chết, hoặc là ngoan ngoãn làm thú cưỡi, không thì sẽ trở thành chó, mèo giữ nhà.

Tô Diệu Diệu bị Tạ Cảnh Uyên bắt về Thanh Hư Quán chính là một ví dụ điển hình.

Xe taxi tới, Tạ Cảnh Uyên mở cửa sau ra, chờ Tô Diệu Diệu vào trước rồi mới lên xe.

“Cặp trai xinh gái đẹp này muốn đi đâu đây?” Chú tài xế nghiêng người, cười nhìn hai người trẻ tuổi.

Tạ Cảnh Uyên báo địa chỉ biệt thự nhà họ Trình.

Ngũ quan của cậu vẫn mang theo nét ngây thơ của thanh thiếu niên, nhưng khí chất lành lạnh toát ra từ bên trong cùng với chiều cao không thua gì đàn ông trưởng thành khiến chú tài xế không dám bắt chuyện nữa, tập trung lái xe.

Trong xe có mùi khó ngửi, Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên hạ cửa sổ xe hai bên xuống gần như cùng lúc.

Làn gió thổi qua, Tô Diệu Diệu thoải mái hít vào.

Một lát sau, cô dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Chú tài xế cảm thấy hai học sinh này rất yên tĩnh, lúc chờ đèn đỏ, anh ta nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy thiếu niên đẹp trai bên phải đang hờ hững nhìn ra cửa sổ, cô gái bên trái đang nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Nhưng mà, cô bé này nhìn xinh thật đấy.

Trên ti-vi, trên biển quảng cáo có đủ loại sao nữ xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu chú tài xế nhìn thấy người thật xinh đẹp như vậy, cùng lắm là học lớp 11, làn da trắng nõn căng mọng, bao nhiêu đồ trang điểm cũng không vẽ ra được vẻ trong trẻo tự nhiên này. Môi của cô đỏ hồng như tô son sắc hoa hồng, nhưng lại nhạt hơn một chút, điều ấy khiến cô có sự xinh đẹp mà tuổi này không có, nhưng vẫn thanh thuần động lòng người như vậy.

“Đèn xanh.”

Chú tài xế nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Trong lòng tài xế hơi run lên, liếc chàng trai lạnh lùng đang nhìn mình, tiếp tục lái xe.

Xe taxi vững vàng đi về phía trước, Tạ Cảnh Uyên nhìn sang bên cạnh, thấy Tô Diệu Diệu ngủ say đang hơi hé môi, yêu đúng là yêu, trong lúc vô tình cũng tỏa ra sự mê hoặc khiến đàn ông khó lòng kháng cự.

Tạ Cảnh Uyên mở điện thoại, vào app mua sắm tìm kiếm “Mũ rộng vành mùa hè”.

Advertisement

REPORT THIS ADPRIVACY

Cô vẫn luôn chuộng những quần áo trang sức màu trắng hơn, nếu Tạ Cảnh Uyên mua đồ xấu, chắc chắn cô ấy sẽ không dùng.

Tạ Cảnh Uyên chọn hai chiếc mũ màu trắng.

8 giờ 50 phút, taxi lái đến một khu biệt thự.

Tạ Cảnh Uyên gọi Tô Diệu Diệu dậy, trả tiền rồi xuống xe.

Tô Diệu Diệu ngủ gần 20 phút, lúc đi cạnh Tạ Cảnh Uyên liền ôm cánh tay cậu, dựa vào cậu đi tiếp.

Tạ Cảnh Uyên rút tay về không chút lưu tình, trong ánh mắt khác thường của bảo vệ biệt thự, nhắc nhở Tô Diệu Diệu: “Em không còn là trẻ con nữa.”

Tô Diệu Diệu chu miệng, đang định nói thì Phùng Tiểu Vũ đột nhiên từ phía sau chạy tới, ôm tay Tô Diệu Diệu, cười mờ ám: “Còn nói các cậu không yêu đương, vừa nãy tớ thấy hết rồi!”

Tô Diệu Diệu: “… Vậy cậu không thấy tớ bị người ta đẩy ra à?”

Phùng Tiểu Vũ ló đầu nhìn Tạ Cảnh Uyên, nháy mắt với Tô Diệu Diệu, nói: “Nhất định là cậu ấy sợ người khác nhìn thấy, nếu ở đây không có ai thì cậu ấy đã để cậu dựa vào rồi.”

Trong phim truyền hình với tiểu thuyết có rất nhiều kiểu nam chính như vậy, người ta thường gọi là ngoài lạnh trong nóng, trước mặt người khác thì chững chạc đàng hoàng, sau lưng lại là kiểu “trẻ nhỏ chớ nhìn”.

Tuy Tạ Cảnh Uyên lấy việc giúp người làm niềm vui nhưng vẫn luôn duy trì khuôn mặt lạnh nhạt, vậy nên Phùng Tiểu Vũ có hơi sợ cậu, kéo Tô Diệu Diệu đi phía sau Tạ Cảnh Uyên, cô nàng đổi đề tài, cực kì hâm mộ nhìn biệt thự ở nơi đây: “Nhà Trình Duyệt giàu quá, tớ nằm mơ cũng chẳng mơ thấy biệt thự bao giờ.”

Tô Diệu Diệu nhìn Tạ Cảnh Uyên.

Thật ra gia cảnh nhà Trình Duyệt cũng không khác nhà họ Tô mấy, chỉ là có tiền bình thường thôi mà, bố Tạ Vinh của Tạ Cảnh Uyên mới là siêu cấp phú hào, công ty khoa học công nghệ năm ấy đã thành tập đoàn lớn nổi danh trong nước rồi, nghe nói hai năm qua đang tích cực mở rộng ra thế giới.

Tạ Vinh đã mua mấy căn biệt thự ở An Thành từ sớm, còn muốn đưa bà Đào và Tạ Cảnh Uyên qua đó, bà Đào nghĩ đến tiểu khu Ôn Hinh rất gần trường Tiểu học và trường cấp hai nên đã từ chối.

Tạ Vinh rất thích con trai học bá Tạ Cảnh Uyên, sau khi xác định Tạ Cảnh Uyên không muốn ra nước ngoài du học, Tạ Vinh đoán chắc chắn con trai sẽ thi đỗ Nhất Trung, nên ba năm trước khi có một tòa nhà được rao bán ở gần trường Nhất Trung, Tạ Vinh đã mua trước một căn hộ rộng, chỉ đợi Tạ Cảnh Uyên thi vào cấp ba rồi dọn qua. Tất nhiên, lúc bắt đầu giao dịch Tạ Vinh cũng nhắc Tô Minh An, vậy nên Tô Minh An đã mua căn hộ ngay cạnh nhà họ Tạ.

Sau khi mua xong, Tô Minh An vui mừng: “Có Cảnh Uyên ở đây, Diệu Diệu nhà ta nhất định có thể thi đỗ Đại học danh tiếng.”

Tô Diệu Diệu rất muốn nói cho bố biết, bây giờ cô đã không cần Tạ Cảnh Uyên giúp lập kế hoạch học tập nữa, cô là một học bá!

Nhưng mà Tô Diệu Diệu thật sự thích ở cùng bà Đào và Tạ Cảnh Uyên.

Nhất là Tạ Cảnh Uyên.

Có đạo trưởng ở đây, cô không cần quan tâm đến gì hết, đạo trưởng siêu đỉnh, sẽ sắp xếp mọi thứ thật tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi