ĐẠO TRƯỞNG VÀ MÈO

Bà Đào đẩy Tô Diệu Diệu, dì Tống đẩy Tạ Cảnh Uyên, hai người sóng vai ra khỏi tiểu khu Ôn Hinh, đến bờ hồ của công viên.

Hai chiếc xe đẩy được sản xuất từ cùng một nhãn hiệu và cùng một loại, chỉ có màu sắc là khác nhau, một đen một hồng.

Tạ Cảnh Uyên mặc chiếc áo khoác nhỏ màu đen, ngồi ngay ngắn, để lộ một khuôn mặt tuấn tú trắng nõn.

Tô Diệu Diệu thoải mái nằm trong xe đẩy, đôi mắt to thờ ơ nhìn những lùm cây xanh mướt và người đi bên đường.

Hai đứa trẻ quá đỗi xinh đẹp thu hút không ít ánh nhìn, còn có người đến gần nói chuyện với bà Đào: “Hai đứa là sinh đôi phải không? Đáng yêu quá!”

Tô Diệu Diệu nhìn bà mẹ trẻ đang đặt câu hỏi, rồi lại nhìn Tạ Cảnh Uyên, thấy Tạ Cảnh Uyên hơi mím môi dường như không mấy vui vẻ.

Tô Diệu Diệu rất hiểu tại sao Tạ Cảnh Uyên lại bất mãn. Cậu đường đường là Quán chủ của Thanh Hư Quán, giết yêu trừ ma, còn cô bé chỉ là một con mèo nhỏ bị cậu bắt lại, sao có tư cách xưng anh gọi em với cậu?

Người khác có thể hiểu lầm, nhưng Tô Diệu Diệu chưa từng muốn ngang vai ngang vế với Tạ Cảnh Uyên, dù rằng bà nội Đào thương yêu cô bé như cháu gái ruột.

Một con bướm trắng bay qua bụi cây xanh biếc, Tô Diệu Diệu lập tức bị nó hấp dẫn.

Tạ Cảnh Uyên nghiêng đầu, thu trọn cảnh tượng vào mắt.

Sau khi đầu thai Tô Diệu Diệu giữ lại rất nhiều bản tính của mèo, nên cậu nhóc không thể coi Tô Diệu Diệu như người bình thường được.

Mèo chính là mèo, giống như kiếp trước tuy có thể tu luyện thành người, nhưng Tô Diệu Diệu vẫn là mèo, người yêu khác biệt.

Linh khí ở thế giới này mỏng manh, cậu tu luyện hai năm cũng chỉ có thể dùng thứ linh khí mỏng manh ấy để cường hóa thân thể, không thể thi triển pháp thuật.

Yêu có phương thức tu luyện của yêu, Tô Diệu Diệu nói cô nhóc cũng chỉ có thể dùng linh khí để rèn luyện thân thể, sự thật ra sao Tạ Cảnh Uyên không thể nào biết được.

Kiếp trước, Tạ Cảnh Uyên dùng tu vi răn dọa Tô Diệu Diệu, không cho cô rắc tai họa cho nhân gian, giả sử kiếp này tu vi của Tô Diệu Diệu vượt qua cậu…

Trong đầu hiện lên cảnh Tô Diệu Diệu đang muốn hấp thu nguyên khí của ân khách lầu xanh kia, ánh mắt Tạ Cảnh Uyên càng thêm lạnh.

Yêu, loài này khi gặp cường giả sẽ trở nên vô cùng thông minh, gặp phải kẻ yếu sẽ lộ hung tính, làm xằng làm bậy.

Nếu một đạo sĩ dễ bị đánh lừa bởi dáng vẻ ngây thơ của thú yêu khi chúng hiện nguyên hình, vậy thì hắn cũng chẳng cách cái chết bao xa nữa.

Tóm lại, Tạ Cảnh Uyên sẽ luôn để mắt tới Tô Diệu Diệu, không cho con bé đó có cơ hội làm việc xấu.

Đi bộ chừng mười phút thì đến bờ hồ công viên.

Hôm nay là thời gian làm việc nên không có nhiều khách du lịch trong công viên, một vài ông bà cụ mỗi người một nơi, có người đưa trẻ theo, có người đang tập khiêu vũ.

Bà Đào và dì Tống ngừng đẩy xe, ôm Tạ Cảnh Uyên và Tô Diệu Diệu xuống.

Cách đó không xa có một ông cụ khua khua cây thổi bong bóng, vung một cái, từng chuỗi bong bóng bay ra, cháu trai ông cụ cũng là một đứa trẻ khoảng hai tuổi, vụng về chạy theo bong bóng.

Tô Diệu Diệu thích bắt bong bóng ở công viên nhất, chân vừa chạm đất cô bé đã chạy đi chọc những bong bóng thấp hơn trước, cao hơn một chút cô bé sẽ nhảy lên, chọc một cái rất chuẩn.

Dì Tống cười híp mắt nhìn, nói với bà Đào: “Ngày thường Diệu Diệu lười biếng nhưng khả năng vận động lại rất mạnh, trong tiểu khu có nhiều trẻ con, vậy mà Diệu Diệu nhảy tốt nhất đấy.”

Có vài đứa trẻ hai tuổi còn không thể nhảy lên bằng hai chân, Tô Diệu Diệu lại có thể nhảy lên hai bậc thang, lúc nhảy xuống càng thuần thục hơn.

Bà Đào cũng rất tự hào về sự phát triển vận động của Tô Diệu Diệu, chỉ là…

Bà cúi đầu, nhìn cháu trai Tạ Cảnh Uyên nhà mình.

Trừ lúc kiểm tra sức khỏe phải nhảy theo yêu cầu của bác sĩ, những lúc khác bà nội Đào chưa từng thấy cháu mình chạy nhảy.

Cháu trai bà điềm đạm nho nhã quá mức rồi.

“Cảnh Uyên cũng đi bắt bong bóng đi?” Bà Đào dịu dàng dụ dỗ, “Nhìn Diệu Diệu bắt giỏi chưa kìa.”

Tạ Cảnh Uyên thấy Tô Diệu Diệu bắt rất tốt, sẽ khiến đứa trẻ “chân chính” đó khóc mất thôi.

Vừa nghĩ xong, đứa bé kia thật sự bật khóc, chạy đến muốn đánh đuổi Tô Diệu Diệu đi.

Tô Diệu Diệu thấy một thằng nhóc thò lò nước mũi chạy đến, không đợi người ta tới đẩy cô bé đã tự chạy đi, đứng cách xa vài mét, mở to mắt nhìn chằm chằm ông cụ, bày ra tư thế nếu ông thả bong bóng cô bé sẽ chạy đến bắt ngay.

Mặc dù nhìn cô bé rất đáng yêu nhưng ông cụ còn thương cháu trai nhà mình hơn, bèn dắt thằng nhóc đến một nơi khác.

Tô Diệu Diệu định đuổi theo thì bà Đào vội nói: “Diệu Diệu qua đây, cháu chơi với anh trước đã, để bà đi mua một cây thổi bong bóng.”

Tô Diệu Diệu đành chạy về bên cạnh Tạ Cảnh Uyên.

Bà Đào bảo dì Tống trông hai đứa trẻ, còn mình đi mua cây thổi bong bóng, công viên có nhiều trẻ con nên thường có người bán hàng rong bày sạp bán những món đồ chơi nhỏ.

Dì Tống tiếp tục công tác “rèn đúc” Tạ Cảnh Uyên, đầu tiên để Tô Diệu Diệu nhảy một cái rồi cổ vũ Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên mím môi, nhìn đi nơi khác.

Mèo không để ý, nhưng cậu có niềm kiêu ngạo của cậu.

Tô Diệu Diệu nói đỡ cho cậu: “Anh không thích nhảy, dì kệ anh ấy đi.”

Dì Tống thở dài, trẻ nhỏ không hiểu nỗi lo của người lớn, bọn họ sợ Tạ Cảnh Uyên có vấn đề về việc phát triển.

Bà Đào mua cây thổi bong bóng về, ra sức dùng mọi cách dụ Tạ Cảnh Uyên bắt bong bóng.

Tạ Cảnh Uyên đi thẳng đến ghế dài bên hồ, ngồi xuống, mặt hướng hồ nước, không biết đang nghĩ gì.

Tô Diệu Diệu vừa bắt bong bóng vừa nghe bà Đào lo lắng: “Không phải thằng bé bị tự kỷ đấy chứ?”

Dì Tống: “Bác sĩ nói không phải mà, bà đừng tự dọa mình nữa.”

Bà Đào thở dài, đưa Tô Diệu Diệu đến gần chỗ Tạ Cảnh Uyên, tiếp tục thổi bong bóng.

Những đứa trẻ khác bị bong bóng hấp dẫn, nhao nhao chạy đến cùng bắt bong bóng với Tô Diệu Diệu.

Tô Diệu Diệu có thể đi bắt bong bóng của người khác, nhưng bây giờ có người muốn bắt bong bóng của mình cô bé lại không muốn, cố ý đụng ngã một đứa bé.

Cảnh này vừa lúc bị Tạ Cảnh Uyên nhìn thấy.

Người lớn cho rằng đây chỉ là trẻ con vô tình va chạm xô xát, chỉ có cậu nhóc nhìn thấu sự bá đạo ngang ngược của Tô Diệu Diệu.

Trẻ con mới vô tội làm sao, bị một con mèo ức hiếp.

Cuối cùng Tạ Cảnh Uyên cũng gia nhập đội ngũ trẻ con bắt bong bóng, bà Đào cực kỳ vui mừng, càng ra sức khua tay.

Nhưng Tô Diệu Diệu biết thừa, Tạ Cảnh Uyên không đến bắt bong bóng mà là đặc biệt đến phá đám cô bé, mỗi khi bé muốn đi đụng đứa trẻ khác, Tạ Cảnh Uyên sẽ đứng ngăn trước mặt đứa bé đó.

Tô Diệu Diệu rất không vui, nhưng có cho bé thêm chín cái mạng mèo, bé cũng chẳng dám đụng Tạ Cảnh Uyên đâu.

Tô Diệu Diệu đành tách ra khỏi đám trẻ đó, chỉ bắt một ít bong bóng bay xa.

Tạ Cảnh Uyên tiếp tục đi theo cô bé, bây giờ là vì muốn tránh xa những đứa trẻ khác.

Lúc này, xa xa có một thằng bé chừng bốn năm tuổi chạy đến, vừa to béo vừa khỏe mạnh, thấy Tô Diệu Diệu nhảy lên muốn bắt một bong bóng, nhóc mập chạy tới như một cơn gió, giành chọc bong bóng trước. Vì nó chạy tới từ phía sau nên Tô Diệu Diệu không để ý, bị cánh tay nhóc mập đụng vào, cô bé mới hai tuổi nào chịu được, lập tức ngã xuống.

“Ôi, Diệu Diệu không sao chứ?” Bà Đào và dì Tống cùng chạy tới.

Tô Diệu Diệu tự đứng lên, phủi bụi trên váy rồi ngẩng đầu cười: “Không sao, không đau chút nào.”

Bà Đào cẩn thận kiểm tra, sau đó nhìn nhóc mập đứng cách đó không xa.

Bà biết đứa trẻ này, cũng ở tiểu khu Ôn Hinh, hình như tên Trần Sóc, bình thường đều là do mẹ đưa đến.

Trần Sóc va phải người khác nhưng không hề có ý muốn xin lỗi, nó vênh váo hống hách nói với bà nội Đào: “Bà mau thổi bong bóng tiếp đi!”

“Trần Sóc, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được vô lễ!”

Mẹ Trần Sóc vội cúp điện thoại, bước nhanh tới, trừng mắt dạy dỗ con trai.

Trần Sóc làm mặt quỷ với Tô Diệu Diệu rồi chạy về phía trước.

Mẹ nó đành nói xin lỗi với bà nội Đào, sau đó đuổi theo đứa con trai bướng bỉnh.

Tuy bà Đào rất tức giận nhưng không thể vì chút chuyện nhỏ này mà quấn lấy không buông, lại tiếp tục thổi bong bóng.

Tô Diệu Diệu làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vô tư bắt tiếp.

Chờ nước xà phòng trong cây thổi bong bóng hết rồi, hai người lớn nhỏ ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây.

Tô Diệu Diệu phát hiện một con kiến đang vận chuyển vụn bánh mì, ngồi xổm dưới đất xem.

Tạ Cảnh Uyên không muốn nói chuyện với người lớn nên đến ngồi xuống cùng cô bé.

Tô Diệu Diệu liếc cậu, hừ hừ: “Đạo trưởng thiên vị lắm.”

Tạ Cảnh Uyên dùng ánh mắt chẳng hiểu gì sất nhìn cô bé.

Lông mi dài của Tô Diệu Diệu rủ xuống, nhìn con kiến lên án nói: “Em đụng mấy đứa nhóc khác thì anh bảo vệ bọn chúng, người khác tới đụng em, anh lại khoanh tay đứng nhìn.”

Tuy bé là một con mèo, nhưng cũng coi như là mèo của Thanh Hư Quán, dù sao cũng có chút giao tình với Tạ Cảnh Uyên, ấy vậy mà Tạ Cảnh Uyên lại xem cô bé như một người xa lạ.

Cô bé bĩu môi, tủi thân quá.

Tạ Cảnh Uyên trầm mặc vài giây, giải thích: “Anh không thấy nó đụng em.”

Tô Diệu Diệu sợ hãi trợn to hai mắt: “Ý anh là em cố ý ngã để đổ oan cho nó á?”

Tạ Cảnh Uyên: “Không phải, ý anh là, lúc nó chạy tới anh không để ý.”

Khi ấy cậu đang nhìn con bé bắt bong bóng, Trần Sóc đột nhiên xông đến, cậu không kịp ngăn cản.

Tô Diệu Diệu nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm cậu nhóc vài giây rồi đột nhiên hỏi: “Vậy nếu sau này có người cố ý bắt nạt em, anh sẽ bảo vệ em chứ?”

Bây giờ cô bé chỉ là một con nhóc hai tuổi không có chút năng lực tự vệ nào, một khi ở xa người lớn, ngay cả chú chó cũng có thể lao tới dọa bé.

Tạ Cảnh Uyên gật đầu.

Tô Diệu Diệu hài lòng. Kiếp trước Tạ Cảnh Uyên quá lợi hại, khiến cô bé quên mất một chuyện — giờ đây Tạ Cảnh Uyên cũng chỉ là một bé trai hai tuổi mà thôi.

“Nhưng em cũng không được cố ý bắt nạt người khác.” Tạ Cảnh Uyên yêu cầu.

Tô Diệu Diệu lại mất hứng: “Em cố ý bắt nạt người khác hồi nào? Tại đám đó đến cướp bong bóng của em trước.”

Tạ Cảnh Uyên: “Em không cướp của người ta ư?”

Tô Diệu Diệu: “Thì đứa nhóc đó vốn không bắt được bong bóng, em không bắt thì lãng phí quá, bong bóng của bà Đào em đều bắt được hết đó.”

Đạo lý như vậy mà Tạ Cảnh Uyên lại không nói lại được.

Hai đứa nhỏ ngồi xổm dưới đất, bi bô thầm thì không biết đang nói gì, dì Tống cười nói với bà nội Đào: “Nhìn Cảnh Uyên chơi với Diệu Diệu vui chưa kìa, không phải bị tự kỷ đâu.”

Bà Đào cũng cười, lấy ly uống nước trong xe đẩy ra, đang định đi đến chỗ hai đứa trẻ thì có điện thoại.

Bà Đào lấy điện thoại nắp gập mà con trai mua cho bà hồi Tết ra, nhìn số điện thoại gọi đến, lại nhìn cháu trai rồi mới giơ lên nghe.

Tạ Vinh: “Mẹ à, buổi trưa con đưa Lệ Lệ qua, mẹ chuẩn bị thêm vài món nhé.”

Ánh mắt bà Đào trầm xuống: “Hai đứa mới quen nhau bao lâu mà đã muốn đưa về nhà, định kết hôn rồi hả?”

Tạ Vinh ho khan: “Con với Lệ Lệ ở bên nhau cũng nửa năm rồi…”

Bà Đào lười nghe lịch sử tình ái của con trai, ngắt lời: “Nếu con có dự định kết hôn cùng con bé thì đưa về, còn không thì ít để Cảnh Uyên nhìn thấy thôi.”

Tạ Vinh dừng một chút, ngượng ngùng nói: “Lệ Lệ mang thai rồi, vừa mới kiểm tra.”

Bà Đào hiểu, không những con trai sắp tái hôn, mà rất nhanh thôi bà sẽ có thêm cháu trai hoặc cháu gái.

Con dâu trước hồng nhan bạc mệnh, vừa nghỉ sinh xong chưa được bao lâu thì gặp tai nạn, va chạm với một tài xế say rượu, mất tại chỗ.

Tạ Vinh mới 29 tuổi, có tiền có sắc, việc tái hôn là rất bình thường, bà Đào chỉ thương cháu mình thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi