ĐẠO TRƯỞNG VÀ MÈO

Buổi khai giảng vừa ngột ngạt vừa rườm rà, Tô Diệu Diệu vừa ngồi xuống chưa lâu đã ngủ mất.

Cô đang ngồi ngủ, đầu hơi cúi xuống, chỉ nhìn từ phía sau sẽ cho rằng bạn học này đang chơi điện thoại.

Mỗi lớp quả thật có một vài học sinh nghịch điện thoại, sau đó lúc chủ nhiệm lớp đến gần sẽ giấu đi đúng lúc.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 9 chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tuần tra từ hàng cuối lên hàng đầu.

Cứ như mang theo một loại ma lực thần kì, những nơi chủ nhiệm lớp đi qua, tất cả bạn học vô tình khom lưng đều sẽ ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn trề năng lượng.

Dư Nhạc nhẹ nhàng kéo tay áo Tô Diệu Diệu.

Tô Diệu Diệu tỉnh dậy, mệt mỏi ngáp một cái.

Chủ nhiệm lớp trầm mặc nhìn cô.

Tô Diệu Diệu làm như không có gì nhìn thẳng ông, cô không sợ thầy chủ nhiệm, cũng không hề thấy ngượng ngùng.

Chủ nhiệm lớp nhanh chóng đi về phía trước.

Dư Nhạc khâm phục Tô Diệu Diệu: “Lá gan của cậu lớn thật đấy, tớ sợ muốn chết.”

Tô Diệu Diệu nghĩ cô bạn này thật là nhát gan, chủ nhiệm lớp không ăn thịt người, đám ác yêu trong rừng sâu núi thẳm mới thật sự đáng sợ.

Buổi lễ kết thúc, các lớp xếp hàng quay về lớp học.

Đã được ăn trưa, học sinh lớp 9 cất ghế xong thì điên cuồng chen ra ngoài, ai ai cũng muốn đến căn-tin sớm một chút để tránh phải xếp hàng.

Tạ Cảnh Uyên không phải người vì ăn mà sốt ruột, cậu kiên nhẫn chờ những bạn khác đi vào trước, lại chờ đoàn người đi ra, lớp 9 nhanh chóng trống không, Tạ Cảnh Uyên mới lạnh nhạt đi vào.

Tô Diệu Diệu, Từ Thủ và Cố Gia Lăng cũng bình tĩnh theo nhịp điệu của cậu.

Có đạo trưởng ở đây, không sợ không có cơm ăn.

“Diệu Diệu!”

Trình Duyệt và Chu Dao chen xuống từ tầng bốn, không ôm hi vọng đến lớp 9 xem, phát hiện Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên vẫn còn ở đây, hai người đều rất vui vẻ.

“Cậu ấy cũng là bạn mới của các cậu à?” Trình Duyệt bị khuôn mặt của Cố Gia Lăng làm cho kinh ngạc, Từ Thủ đã rất đẹp trai rồi, đẹp trai kiểu kiên cường chính trực, còn Cố Gia Lăng lại đẹp trai theo kiểu yêu nhan hoặc chúng.

Thấy hai cô gái đều yêu thích mình, Cố Gia Lăng nở nụ cười.

Tô Diệu Diệu và Từ Thủ đều khinh thường cậu ta.

Chó mực lớn thì không nói làm gì, tuy Tô Diệu Diệu vẫn luôn cho rằng mình là con mèo xinh đẹp nhất, nhưng cô chưa từng muốn khoe khoang, có một số chuyện biết ở trong lòng là được rồi, không cần lúc nào cũng treo bên miệng.

Còn chim sẻ ngô á, cậu ta hận không thể cho mọi người, mọi yêu khắp thiên hạ đều khen sắc đẹp của mình, mới sáng sớm đã bay lên cây hòe già bên ngoài cửa Thanh Hư Quán, dùng tiếng kêu dễ nghe để thu hút khách hành hương, rồi lại vẫy cánh phành phạch phô ra bộ lông màu xanh, nếu có người khen cậu ta đẹp, chim sẻ ngô còn có thể bay lên vai người ta, bảnh chọe không ai bằng.

Mà trong khoảnh khắc Cố Gia Lăng cười rộ lên, Trình Duyệt không chút do dự ném bóng hình của Tạ Cảnh Uyên từ nơi sâu thẳm trong tâm trí cô ra ngoài, đổi thành Cố Gia Lăng.

Trước đây cô thích Tạ Cảnh Uyên, không phải là do Tạ Cảnh Uyên đẹp trai sao?

Nhưng Tạ Cảnh Uyên quá lạnh lùng, trong mắt lại chỉ có Tô Diệu Diệu, Trình Duyệt còn quyến luyến cậu làm gì, trai đẹp mới tới này rõ ràng tốt hơn, lúc cười rộ lên rất mê người!

Trình Duyệt nhiệt tình trò chuyện với Cố Gia Lăng.

Trong bốn người ở Thanh Hư Quán, địa vị của Cố Gia Lăng luôn nằm ở dưới đáy, đạo trưởng không thích nói chuyện với người khác, chó mực nói lời chẳng xuôi tai, mèo lại luôn có rắp tâm, vẫn là những cô gái loài người đơn thuần thẳng thắn này đáng yêu hơn.

Xuống dưới lầu, Phùng Tiểu Vũ và Lâm Hi đứng chung một chỗ, cũng đang chờ bọn họ.

Ban đầu là nhóm sáu người ở nhà trẻ, bây giờ biến thành tám người.

Trong đó có bốn cô gái, đi chưa được bao lâu, ba bạn nữ đã vây quanh Cố Gia Lăng.

Cố Gia Lăng chẳng những đẹp trai, thoải mái, giỏi ăn nói, mà giọng nói của cậu còn rất êm tai!

Cô gái nào có thể từ chối trai đẹp như vậy?

Tạ Cảnh Uyên đi phía sau, nhìn chằm chằm sườn mặt của Cố Gia Lăng, dần cau mày lại.

Kiếp trước chim sẻ ngô bị quạ yêu dọa sợ, không dám tự ý rời khỏi phạm vi bảo vệ của Thanh Hư Quán, khi ở Thanh Hư Quán vẫn luôn giữ hình dáng của chim, Tạ Cảnh Uyên sẽ không phát hiện chim sẻ ngô có gì không tốt.

Nhưng bây giờ, Tạ Cảnh Uyên cảm thấy, Cố Gia Lăng rất có thể trở thành một tên phong lưu, một công tử bột.

Ở thế giới này quan hệ nam nữ không bảo thủ như kiếp trước, nếu thật sự có cô gái bằng lòng phát sinh quan hệ gì đó với Cố Gia Lăng, liệu Cố Gia Lăng có nhân cơ hội đó mà hấp thu linh khí không?

Ở thế giới khác nhau có mức độ linh khí khác nhau, nhưng tinh nguyên và âm nguyên của nam nữ là do trời sinh, không quá khác biệt.

Trong ba con yêu này, Tạ Cảnh Uyên hoàn toàn yên tâm về Từ Thủ.

Đối với hai người không thể yên lòng, biện pháp bớt lo nhất hiện giờ là luôn để bọn họ ở cạnh, quản giáo bất cứ khi nào.

Chỉ là lộ trình mấy phút đi từ khu dạy học đến căn-tin, Tạ Cảnh Uyên đã đưa ra một quyết định.

“Đi nào, tôi mời các cậu đến căn-tin ở tầng hai ăn cơm.”

Lúc này, Cố Gia Lăng lại thể hiện một ưu điểm của cậu, nhà cậu có mỏ, cậu rất có tiền!

Phùng Tiểu Vũ và Trình Duyệt đều muốn đi theo.

Chu Dao bày tỏ cô muốn ăn ở tầng một.

Lâm Hi không thiếu tiền, nhưng cậu không quen với bầu không khí này, cười nói: “Tôi đi ăn với Chu Dao.”

Nói xong, cậu nhìn Tô Diệu Diệu bằng ánh mắt không rõ ràng, rời đi cùng Chu Dao.

Vì cái nhìn kia của cậu, Tạ Cảnh Uyên cũng đưa Tô Diệu Diệu và Từ Thủ lên tầng hai.

Căn-tin trên tầng hai có một hàng cửa lấy đồ ăn, có thể tự phục vụ, cũng có thể chọn món ăn đã làm, những món thường gặp như rau xào, mì sợi, malatang*, bánh sủi cảo, bên này đều có hết.

[*] Malatang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên (xem ảnh bên dưới)

Ba người Cố Gia Lăng đứng ở bên cửa malatang.

Đây là lần đầu Từ Thủ lên tầng hai, đi ngang qua mấy ô cửa tự phục vụ nhìn một chút, đồ ăn ở đây đúng là tốt hơn, nhưng cũng đắt hơn rất nhiều.

Cậu sinh ra ở nông thôn, phí sinh hoạt có hạn, cũng không có mạch suy nghĩ nhạy bén như Tạ Cảnh Uyên, biết viết truyện nam tần.

Đương nhiên, tư duy của mỗi người là khác nhau, nếu thật sự để cho Từ Thủ đi viết, chưa chắc cậu đã viết được, Tô Diệu Diệu chính là một ví dụ điển hình.

“Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, trước khi cậu làm việc kiếm tiền, cuộc sống sau này của cậu sẽ do tôi phụ trách.”

Tạ Cảnh Uyên nói đúng lúc.

Từ Thủ suy nghĩ một chút, ánh mắt kiên định nói: “Đợi em làm việc rồi, tiền lương của em, một nửa sẽ đưa cho ông bà nội, một nửa đưa cho đạo trưởng.”

Tạ Cảnh Uyên cười, coi như là ngầm đồng ý, nếu không có thể Từ Thủ sẽ không nhận sự chăm sóc của cậu.

Khoảng cách ba yêu quái tốt nghiệp đi làm còn ít nhất bảy năm, trong bảy năm đó, Tạ Cảnh Uyên sẽ dốc sức giúp họ thật sự dung nhập thế giới này.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tô Diệu Diệu còn đang so sánh đồ ăn giữa mấy ô cửa, sau đó xếp hàng ở một ô cửa có cá kho.

Tạ Cảnh Uyên đi tới sau lưng cô, Từ Thủ lại xếp hàng phía sau cậu.

Tô Diệu Diệu chọn một cá kho, hai cánh gà mật ong, một nầm bò sốt cà chua.

Định quẹt thẻ thì Tô Diệu Diệu nhớ ra, quay đầu nói với Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng, em để quên thẻ học sinh ở trong cặp rồi.”

Tạ Cảnh Uyên trực tiếp quẹt thẻ thay cô.

Từ Thủ nhìn cô với hàm ý sâu xa.

Tô Diệu Diệu đã quen rồi, đi tìm chỗ ngồi trước.

Tạ Cảnh Uyên gọi ba món chay.

Từ Thủ cũng muốn học theo cậu, Tạ Cảnh Uyên biết trước đây lúc ở Thanh Hư Quán Từ Thủ cũng ăn một ít chim trĩ thỏ rừng, liền gọi hai món mặn thay Từ Thủ.

Tạ Cảnh Uyên: “Về mặt ăn uống, tôi càng mong cậu nghe theo bản tính của mình.”

Từ Thủ nhớ kĩ.

Chờ hai người bưng khay đồ ăn ngồi xuống cạnh Tô Diệu Diệu, Tô Diệu Diệu quét mắt nhìn đồ ăn của Từ Thủ, châm chọc nói: “Sao cậu lại phá giới rồi?”

Lúc ở Thanh Hư Quán, cô sẽ bắt cá bắt chim ở quanh đó, còn chó mực lại ăn chay theo đám đạo sĩ.

Từ Thủ không thèm để ý cô, cầm cánh gà lên, mắt nhìn Tô Diệu Diệu, răng lại khẽ cắn, xương của cánh gà răng rắc gãy đôi.

Tô Diệu Diệu: …

Ba người Cố Gia Lăng ăn malatang tới chậm một chút, Tô Diệu Diệu đã ăn hết một con cá rồi.

Lúc Cố Gia Lăng nhìn đồ ăn của bọn họ, Tô Diệu Diệu cũng nhìn lại bát malatang của Cố Gia Lăng, nào là rau chân vịt, cà chua, thịt viên, tiết vịt, cái gì cần có cũng có.

“Đạo trưởng ăn chay như vậy ư?” Nhìn đồ ăn của Tạ Cảnh Uyên, trên mặt Cố Gia Lăng lộ vẻ xanh xao.

Lấy nhỏ làm lớn, đạo trưởng vẫn tuân theo quy tắc, luật lệ của Thanh Hư Quán, nghĩa là đạo trưởng vẫn sẽ nghiêm khắc quản giáo bọn họ?

“Ơ, sao cậu cũng gọi Tạ Cảnh Uyên là đạo trưởng?” Trình Duyệt tò mò hỏi.

Cố Gia Lăng nhanh trí chỉ vào Tô Diệu Diệu, nói: “Học cậu ta hết đó.”

Trình Duyệt và Phùng Tiểu Vũ lập tức hiểu.

Quay về khu dạy học, Phùng Tiểu Vũ và Trình Duyệt đều về lớp của mình.

Tạ Cảnh Uyên bảo Từ Thủ và Tô Diệu Diệu về lớp học trước, còn cậu thì đưa Cố Gia Lăng đến nơi vắng vẻ thích hợp để nói chuyện.

Cố Gia Lăng bắt đầu căng thẳng.

Tạ Cảnh Uyên xoay người, nói với cậu: “Tối nay Từ Thủ sẽ dọn đến nhà tôi ở, nhà tôi vẫn còn một phòng trống, cậu muốn tới không?”

Nhà mới có bốn phòng lớn, ba phòng ngủ một phòng sách, phòng sách có thể đổi thành phòng ngủ.

Cố Gia Lăng nghe Tạ Cảnh Uyên giới thiệu xong, uyển chuyển nói: “Có phải phòng sách nhỏ quá không? Nhà của bọn em ở trên trấn cũng là biệt thự…”

Nói bóng gió, cậu đã quen ở phòng lớn rồi, không ở nổi phòng nhỏ.

Tạ Cảnh Uyên nhìn cậu: “Nói vậy là cậu không muốn ở cùng một chỗ với chúng tôi?”

Lòng Cố Gia Lăng run lên, vội nói: “Không có, thật ra em cũng rất nhớ mọi người…”

Tạ Cảnh Uyên: “Cứ quyết định vậy đi.”

Cố Gia Lăng: …

Tại sao cậu phải nói dối, tại sao không dám có lí chẳng sợ mà từ chối?

Tạ Cảnh Uyên: “Tối nay thì hơi gấp, tối mai cậu dọn tới đi, nhớ gọi điện nói chuyện rõ ràng với ông cậu.”

Cố Gia Lăng bỗng có thêm một tia hi vọng, khó xử nói: “Sao em có thể giải thích với ông cụ đây? Ông ấy…”

Tạ Cảnh Uyên: “Nói là cậu muốn học tập với hai người đứng đầu lớp, cải thiện điểm số.”

Cố Gia Lăng: …

Đầu thai nhiều năm như vậy, Cố Gia Lăng chưa từng vất vả học tập, may thay cậu cũng thông minh, ông cụ lại coi cháu thành rồng, thỉnh thoảng Cố Gia Lăng mới đọc sách, vẫn luôn giữ vị trí đầu trong trường Tiểu học và cấp hai dưới thị trấn, khiến ông cụ cực kì kiêu ngạo, lúc phát tiền tiêu vặt rất hào phóng.

Nhưng lên Nhất Trung, học lớp 9, Cố Gia Lăng lập tức biến thành hạng chín từ dưới đếm lên.

“Nếu ông không tin, tôi có thể gọi điện cho ông ấy.”

Nhìn Cố Gia Lăng rơi vào trầm mặc, Tạ Cảnh Uyên nhìn thấu lòng người nói.

Cố Gia Lăng vội lắc đầu: “Tin tin, em nói gì ông cụ cũng tin.”

Nực cười, nếu để ông cụ biết trên đời còn có người như Tạ Cảnh Uyên, ông cụ sẽ trực tiếp đưa tiền tiêu vặt của cậu cho Tạ Cảnh Uyên giữ.

Tạ Cảnh Uyên gật đầu.

Chờ hai người quay lại trường học, Tô Diệu Diệu và Từ Thủ phát hiện Cố Gia Lăng cứ như người mất hồn, biến thành một con chim hai mắt vô thần, mặt ủ mày chau.

Buổi chiều là lớp lí thuyết huấn luyện quân sự, tất cả học sinh lớp 10 đều ra sân nghe giảng bài.

Ngày khai giảng thứ hai cứ trôi qua như vậy.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Tô Diệu Diệu theo Tạ Cảnh Uyên đến dưới lầu kí túc của Từ Thủ chờ cậu.

Trời tối đen như mực, từng phòng trong kí túc xá phát ra ánh sáng, đem cái bóng của hai người đứng bên đèn đường kéo dài trên mặt đất.

Tô Diệu Diệu lại mệt mỏi, đến gần Tạ Cảnh Uyên, tựa đầu vào vai cậu.

Tạ Cảnh Uyên tránh ra, thấp giọng nói: “Con gái loài người sẽ không tùy tiện tiếp xúc thân thể với con trai.”

Tô Diệu Diệu nhìn cậu, dừng một chút, bỗng nhiên nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn dần đỏ lên, càng lúc càng đỏ.

Tạ Cảnh Uyên giật mình: “Em làm gì vậy?”

Tô Diệu Diệu không trả lời, chừng một phút đồng hồ sau, cô thở dài, thất vọng nói: “Em muốn thử xem có thể biến lại thành mèo không, nếu biến được thành mèo thì có thể để đạo trưởng ôm rồi.”

Tạ Cảnh Uyên: …

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi