ĐẠO TRƯỞNG VÀ MÈO

Bảy ngày học quân sự đã tạo ra những tác động có thể thấy bằng mắt thường đối với đám học sinh lớp 10.

Cải thiện thể chất tạm thời chưa rõ rệt lắm, nhưng da mặt thật sự đen sạm đi!

Để ba khối đứng chung một chỗ, dựa vào màu da là có thể phân biệt được đâu là học sinh lớp 10, màu đen và đỏ sau khi bị phơi nắng chính là biểu hiện rõ ràng nhất.

“Diệu Diệu, tớ hâm mộ cậu quá, cậu không hề đen đi chút nào.”

Trước khi vào giờ học, Dư Nhạc nói chuyện với Tô Diệu Diệu, nhìn khuôn mặt vẫn trắng trẻo như trước của Tô Diệu Diệu một lúc, sau đó lại nhìn cổ của Tô Diệu Diệu.

“Rõ ràng hai đứa mình thoa kem chống nắng như nhau mà.” Dư Nhạc vẫn đang vắt óc tìm ra nguyên nhân.

Mấy cô nàng xung quanh cũng nhìn Tô Diệu Diệu với ánh mắt hâm mộ, tiện thể muốn nghe bí kíp dưỡng trắng của cô.

Tô Diệu Diệu: “Không liên quan đến kem chống nắng, tớ phơi nắng không bao giờ bị đen.”

Tô Diệu Diệu không thể tiết lộ bí mật tu luyện cho mọi người, nên đành phải nói vậy.

Những yêu quái tu luyện như bọn họ, một khi kích hoạt trí khôn sẽ tự học được cách tu luyện, dẫu cho tiến vào trạng thái ngủ say thì những phương pháp tu luyện vẫn tự động vận hành, không phải ngồi thiền như các tu sĩ.

Trong kì huấn luyện quân sự, đúng là ban ngày da Tô Diệu Diệu hơi cháy nắng, song ban đêm ngủ một giấc, hấp thu ít linh khí mỏng manh sẽ âm thầm cải thiện thể chất, nhưng linh khí ít ỏi này cũng chỉ đủ để cải thiện thể chất, rất khó tích trữ lại. Không tích trữ được linh khí trong cơ thể, đương nhiên cũng không thể thi triển pháp thuật.

Vương Mẫn đứng trước Tô Diệu Diệu không chấp nhận được lí do của cô, mà cô nàng cũng có bằng chứng: “Tạ Cảnh Uyên, Cố Gia Lăng với Từ Thủ cũng không đen đi, ngày nào bốn người cũng ở chung với nhau, chắc chắn có cách dưỡng trắng.”

Tạ Cảnh Uyên và Cố Gia Lăng đều có làn da trắng trẻo, màu da của Từ Thủ thì hơi ngăm đen khỏe đẹp, đều màu từ khuôn mặt đến tay chân, đây là gen tự nhiên.

Một người phơi nắng không đen còn được, bốn người đều thế ai mà tin nổi?

Tô Diệu Diệu: “Không có thật, cậu không tin thì hỏi lớp trưởng đi.”

Mặt Vương Mẫn đỏ lên, cô ta nào dám hỏi một nam sinh về vấn đề này.

Lúc học quân sự, Dư Nhạc vẫn luôn ở cùng Tô Diệu Diệu, cô nàng tin ngay: “Là bẩm sinh thật đấy, như tớ sau khi đổ mồ hôi còn thoa thêm một lớp kem chống nắng, nhưng Diệu Diệu thì không.”

Một bạn nữ khác nói: “Có lẽ là do kem chống nắng của nhóm Tô Diệu Diệu có hiệu quả cực tốt, Diệu Diệu, các cậu dùng của hãng nào thế, mua ở đâu?”

Tô Diệu Diệu: “Không biết, mẹ tớ đưa cho tớ.”

Bạn nữ: “Vậy cậu về nhà hỏi cô nhé, sau đó nói cho bọn tớ được không?”

Tô Diệu Diệu: “Được.”

Vừa đi học một ngày đã đến thứ bảy.

Nhất Trung có quy định là lớp 10 và lớp 11 có hai ngày nghỉ, còn lớp 12 chỉ được nghỉ mỗi ngày chủ nhật.

Tô Diệu Diệu đánh một giấc ngon lành.

9 rưỡi rời giường, bố mẹ đã đi làm, Tô Diệu Diệu ăn sáng một mình, sau đó sang bấm chuông phòng 1002.

Đạo trưởng đã đồng ý nghỉ học sẽ đưa cô đi mua khuyên tai ngọc bích, còn đánh tennis với cô nữa.

Gần như là chuông cửa vừa vang lên, Cố Gia Lăng đang ngồi trên sofa bỗng nhảy dựng lên, chạy đến mở cửa cho cô.

“Sao cậu ngủ lâu thế?”

Vừa thấy Tô Diệu Diệu, Cố Gia Lăng đã phàn nàn: “7 rưỡi bọn tôi đã ăn sáng rồi, nếu không phải chờ cậu thì giờ đã đến trung tâm mua sắm rồi đấy!”

Đạo trưởng thiên vị mèo, cuối tuần không cho bọn họ ngủ nướng, nhưng lại dung túng cho mèo ngủ đến khi tự tỉnh!

Đừng nói là vì Tô Diệu Diệu sống ở phòng 1001, nếu đạo trưởng không ngăn lại thì cậu đã leo sang đập cửa sổ nhà Tô Diệu Diệu rồi!

Tuy rằng không bay được, nhưng leo cửa sổ của mấy tòa cao ốc không làm khó được cậu đâu.

Tô Diệu Diệu nhìn cậu đầy nghi ngờ: “Cậu cũng muốn đi shopping?”

Cố Gia Lăng càng tức hơn: “Sao nào, đạo trưởng không mua cho tôi, tôi tự đi mua không được à?”

Tô Diệu Diệu: “Cậu có tiền rồi, tại sao không tự đi đi? Đạo trưởng chờ tôi là đúng, nhưng tôi đâu có bảo các cậu chờ.”

Cố Gia Lăng: …

Tô Diệu Diệu híp mắt lại: “Hay là, cậu cũng muốn đạo trưởng mua cho cậu?”

Cố Gia Lăng: “Tôi có tiền, không lạ gì mấy thứ đó!”

“Đi thôi.” Tạ Cảnh Uyên đi ra từ thư phòng, nói với hai người đang ầm ĩ ngoài cửa.

Bấy giờ Từ Thủ mới tắt bộ phim nhà giàu quyền thế, đi theo Tạ Cảnh Uyên.

Tô Diệu Diệu nhìn vào phòng khách: “Bà đâu rồi anh?”

Tạ Cảnh Uyên: “Ra công viên rồi.”

Mấy năm nay bà Đào thích nhảy múa ở quảng trường, sau khi dọn nhà không lâu đã gia nhập vào nhóm bà cụ ở chỗ này, đã sắm tận ba bộ đồ khiêu vũ rồi.

Tạ Cảnh Uyên dạy bà Đào một bài kungfu của Đạo gia để kéo dài tuổi thọ, nhưng nhịp điệu quá chậm để theo kịp những bài hát được yêu thích, bà Đào chỉ luyện ở nhà, tránh lại không hợp với các bà cụ ở quảng trường.

Cố Gia Lăng gọi tài xế của mình sang đón.

Chiếc xe màu đen sang trọng đỗ ở cổng tiểu khu, bốn người đến trước xe, Tạ Cảnh Uyên mở cửa xe để Tô Diệu Diệu vào chỗ ngồi trong cùng trước, sau đó thì ngồi xuống bên cạnh cô.

Từ Thủ dùng sức mạnh đẩy Cố Gia Lăng ra, ngồi xuống rồi lập tức đóng cửa xe lại.

Cố Gia Lăng nghiến răng nghiến lợi đi đến ghế phụ.

Tài xế nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Rõ ràng đây là xe nhà họ Cố mà, sao mấy học sinh kia không khách sáo chút nào vậy?

Tài xế vừa nghĩ xong, Tô Diệu Diệu ngồi sau bị Tạ Cảnh Uyên chen chúc, cô nhìn sang bên Từ Thủ, mất hứng nói: “Để Cố Gia Lăng ngồi sau đi, Từ Thủ chiếm chỗ quá.”

Tuy cô thích mùi của Tạ Cảnh Uyên, nhưng không có nghĩa là cô thích bị Tạ Cảnh Uyên dồn ép.

Lúc nghỉ ngơi, Tô Diệu Diệu thích một mình một ghế sofa, thích một mình một cái giường thật to.

Ý kiến của cô quá rõ ràng, Tạ Cảnh Uyên lặng lẽ dịch sang bên Từ Thủ.

Từ Thủ chỉ muốn bảo vệ đạo trưởng, lúc nhận ra dáng người của mình mang đến bất tiện cho đạo trưởng, cậu lập tức đổi chỗ cho Cố Gia Lăng không chút do dự.

Cố Gia Lăng đắc ý nói: “Cường tráng như vậy làm gì, không tiện đúng không?”

Từ Thủ không để ý đến cậu ta, nghiêm túc, kiềm chế như một vệ sĩ chuyên nghiệp.

Tài xế nhìn nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của Cố Gia Lăng, hoàn toàn nuốt nỗi lo lắng xuống bụng.

Hơn 10 giờ, bốn người đến một trong những tòa nhà nổi tiếng nhất An Thị – cao ốc Long Hưng.

Tại đây có đủ loại hàng hiệu, trang sức, quần áo, đồ ăn trong và ngoài nước, cần cái gì có cái đó.

Cố Gia Lăng là người quen thuộc với nơi này nhất, chủ động dẫn ba người đến khu trang sức trên tầng hai.

Tô Diệu Diệu rất ít khi đến cửa hàng trang sức, vì Tô Minh An và Đường Thi Vi đều sợ tình yêu dành cho trang sức của con gái, nếu con gái có thể kiềm chế chỉ chọn một loại còn được, nhưng Tô Diệu Diệu nhìn cái gì là thích cái đấy, thay vì đưa con gái đến đây rồi lại phải nhẫn tâm từ chối ánh mắt kì vọng của con bé, hai vợ chồng đã thẳng thắn liệt cửa hàng trang sức – một nơi đã định trước là sẽ khiến con gái thất vọng quay về vào danh sách đen.

Trước khi vào cửa hàng, Tạ Cảnh Uyên nhấn mạnh với Tô Diệu Diệu: “Chỉ được mua một đôi bông tai.”

Tô Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này bốn người mới chính thức bước vào.

Cao ốc mở cửa lúc 10 giờ sáng, lúc bọn họ đến vẫn được coi là sớm, là đợt khách đầu tiên của cửa hàng trang sức.

Ba nam một nữ, đều là độ tuổi mười lăm, mười sáu, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh xắn.

Mấy nữ nhân viên trong cửa hàng nhìn đến độ ngây người, sau đó nhao nhao lấy điện thoại ra chụp lén, chuẩn bị về nhà khoe với bạn bè, cái này có thể so với việc được ngôi sao lớn ghé thăm cửa hàng rồi.

Trong mắt Tô Diệu Diệu chỉ còn lại chiếc tủ đựng đồ trang sức.

Ánh mắt cô như có thể kéo dãn ra, dính chặt lấy từng món trang sức, bước đi của cô cũng ngày càng chậm, khuôn mặt xinh đẹp sắp dán lên quầy thủy tinh rồi.

Cố Gia Lăng thì khác, cậu chỉ có tình yêu duy nhất với trang sức màu xanh lam thôi.

Từ Thủ không hề có hứng thú với trang sức, theo sát Tạ Cảnh Uyên bên cạnh Tô Diệu Diệu một tấc không rời.

“Cậu trông em ấy đi, tôi đi mua khuyên tai.”

Tạ Cảnh Uyên nói với Từ Thủ, sau khi mua khuyên tai sẽ lập tức rời đi, bằng không đợi Tô Diệu Diệu ngắm xong thì khu mua sắm cũng đóng cửa rồi.

“Đạo trưởng, một tháng chú cho anh bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

Khi Tạ Cảnh Uyên vừa dừng lại trước tủ trang sức, Cố Gia Lăng lập tức sáp lại lấy lòng, cậu đã hiểu tình hình hiện tại rồi, nhà họ Cố chỉ là thổ hào, nhà họ Tạ mới là cự phú.

Tạ Cảnh Uyên: “Không rõ lắm.”

Tạ Vinh thường đưa tiền trực tiếp cho bà Đào, từ khi Tạ Cảnh Uyên có thẻ của riêng mình, cậu không còn xin tiền bà Đào nữa, trái lại là cậu luôn chuyển một khoản tiền cho bà Đào theo kì hạn.

Cố Gia Lăng tự động lí giải thành Tạ Vinh đưa rất nhiều phí sinh hoạt, đạo trưởng tiết kiệm đến mức quên số tiền cụ thể luôn.

“Đạo trưởng, em dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi, anh giúp em một chút được không?”

Tạ Cảnh Uyên liếc cậu ta, nói: “Cậu muốn mua gì? Nếu là đồ dùng cần thiết cho học sinh cấp ba, tôi có thể mua cho cậu.”

Cố Gia Lăng: “…”

Tạ Cảnh Uyên không để ý cậu ta nữa, cúi đầu nhìn khuyên tai ngọc bích trong tủ, kiểu dáng khác với đôi khuyên tai kia của Cố Gia Lăng.

Tạ Cảnh Uyên gọi Tô Diệu Diệu: “Em tự chọn hay là tùy anh mua?”

Cuối cùng Tô Diệu Diệu cũng buông tha những món đồ chỉ có thể xem không thể mua, bước đến bên cạnh Tạ Cảnh Uyên.

Trong tủ bày rất nhiều đồ trang sức ngọc bích, trong đó khuyên tai ngọc bích là nhỏ nhất.

Tô Diệu Diệu chỉ vào chiếc dây chuyền kim cương và ngọc bích với tám viên mắt mèo xung quanh: “Đạo trưởng, em…”

Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng nói: “Không được, chỉ được mua khuyên tai, bông tai dáng dài cũng không được mua.”

Tô Diệu Diệu cắn môi dưới, đôi mắt to đáng thương nhìn cậu.

Cô biết, mỗi lần cô làm vậy bố mẹ sẽ không nỡ lòng từ chối, dù cho có từ chối cũng sẽ lén áy náy, tự trách.

Tạ Cảnh Uyên cau mày.

Cố Gia Lăng thấy hình như cách này có tác dụng, vội vàng bắt chước Tô Diệu Diệu, đáng thương nhìn sang.

Chân mày hơi cau lại của Tạ Cảnh Uyên dần dãn ra, song giọng nói lại lạnh hơn: “Không mua thì thôi.”

Tô Diệu Diệu chán nản bĩu môi, đẩy Cố Gia Lăng đang cản đường ra, cô bắt đầu cẩn thận so sánh kích thước của những viên đá quý trên khuyên tai.

Cố Gia Lăng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tuy rằng nhà cậu có mỏ, nhưng phí sinh hoạt ông cụ cho cũng khó mà chèo chống được cái kiểu thích lên là mua bảo thạch của cậu, cái khuyên tai này phải tích góp rất lâu mới mua được.

“Cảnh Uyên?”

Một giọng nữ cũng được coi là quen thuộc truyền đến.

Tạ Cảnh Uyên nghiêng đầu, thấy Kiều Lệ Lệ và hai vị phu nhân có khí chất và cách ăn mặc không khác cô lắm đang đi vào cửa hàng.

“Đây là Cảnh Uyên nhà tôi, năm nay mới thi lên lớp 10.” Kiều Lệ Lệ vừa đi, vừa cười giới thiệu cho hai người bạn.

Bà Vương và bà Lý kinh ngạc đánh giá ba nam sinh.

Đàn ông thích ngắm mỹ nữ, phụ nữ cũng thích nhìn soái ca, soái ca ở mọi lứa tuổi, mọi kiểu loại đều được.

Tạ Cảnh Uyên gật đầu với Kiều Lệ Lệ, không gọi gì.

Kiều Lệ Lệ cười bất đắc dĩ.

Bà Vương và bà Lý dùng ánh mắt “hiểu mà hiểu mà”, mẹ kế và con riêng, không nhìn nhau như kẻ thù đã là hài hòa rồi.

“Đi mua sắm với Diệu Diệu à?” Kiều Lệ Lệ nhìn Tô Diệu Diệu không thèm để ý đến cô, cười hỏi.

Tạ Cảnh Uyên: “Vâng.”

Kiều Lệ Lệ lại nhìn Cố Gia Lăng và Từ Thủ: “Đây là hai bạn mới dọn qua ở với hai bà cháu à?”

Tạ Cảnh Uyên: “Vâng.”

Từ Thủ vẫn giữ vẻ lạnh lùng, còn Cố Gia Lăng dù thích cười, song vẫn không tỏ ra nhiệt tình với mẹ kế của đạo trưởng.

Kiều Lệ Lệ nói chuyện với Tô Diệu Diệu: “Diệu Diệu vừa ý cái nào?”

Đúng lúc Tô Diệu Diệu vừa chọn xong, nhìn về phía Tạ Cảnh Uyên: “Em muốn cái này.”

Tạ Cảnh Uyên nhìn qua thẻ giá, vì cái này có đá quý lớn hơn một chút, kim cương nhiều hơn một chút nên giá cả đã vượt quá mười vạn.

Nhưng cậu đã đồng ý để Tô Diệu Diệu tự chọn rồi.

Tạ Cảnh Uyên nhờ nhân viên gói lại rồi trả tiền.

Kiều Lệ Lệ hơi nheo mắt, rốt cuộc Tạ Vinh đã cho Tạ Cảnh Uyên bao nhiêu phí sinh hoạt, anh có biết Tạ Cảnh Uyên tuy còn nhỏ nhưng lại mua món đồ xa xỉ như vậy cho Tô Diệu Diệu không?

Từ Thủ thu ánh mắt của Kiều Lệ Lệ vào đáy mắt.

Kiếp trước, cậu từng thấy có mẹ kế đuổi con riêng của chồng ra ngoài, chỉ cho con ruột ngồi ăn cơm chung với mình.

Đó chỉ là một nhà dân bình thường trong thôn trang nhỏ tí tẹo, Tạ Vinh có nhiều tiền như thế, mẹ kế đạo trưởng có vì tranh đoạt gia sản mà làm khó đạo trưởng không?

Tóm lại, Từ Thủ sẽ không cho Kiều Lệ Lệ có cơ hội đó, nên nếu đạo trưởng không tranh, cậu cũng sẽ bảo vệ khối tài sản ấy thay đạo trưởng.

Mua khuyên tai xong, Tạ Cảnh Uyên chủ động đến cửa hàng quần áo, mua cho Từ Thủ hai bộ quần áo mùa hè và bốn bộ mùa thu của một thương hiệu đồ thể thao giá rẻ.

Lần này Cố Gia Lăng cũng muốn, Tạ Cảnh Uyên bèn mua cho cậu.

Tô Diệu Diệu nhìn mấy cái túi họ đang xách, thuận miệng nói: “Nhiều thế.”

Cố Gia Lăng trừng mắt nhìn sang: “Hai bọn tôi cộng lại còn chẳng bằng số lẻ của cậu.”

Đạo trưởng đừng hòng dùng cách này để che giấu sự thiên vị của anh!

Tô Diệu Diệu không hiểu cậu ta đang giận dỗi cái gì, Cố Gia Lăng cũng có khuyên tai mà, Từ Thủ còn không ghen tị với cô thì thôi.

Cô quay sang nói với Tạ Cảnh Uyên: “Được rồi, chúng ta đi đánh tennis thôi.”

Tạ Cảnh Uyên nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã hơn 11 giờ thì nói: “Ăn cơm trước đã, chiều chơi sau.”

Tô Diệu Diệu sờ bụng: “Em vẫn chưa đói.”

Cố Gia Lăng: “Tất nhiên là cậu không đói rồi, cậu dậy lúc mấy giờ, 7 rưỡi bọn tôi đã ăn xong rồi nhé!”

Ít ra cậu với Từ Thủ còn ăn nhiều thịt, đạo trưởng chỉ ăn bánh bao với rau, không đói bụng mới lạ.

Tô Diệu Diệu bị cậu ta hung dữ nhiều lần, cuối cùng cũng tức giận, nhìn chằm chằm cậu, nói: “Nếu còn phiền tôi nữa, tôi sẽ vặt sạch lông của cậu.”

Trong chớp mắt, Cố Gia Lăng ôm đầu trốn ra sau Tạ Cảnh Uyên.

Lúc bốn học sinh cấp ba đi dọc trung tâm mua sắm chọn nhà hàng ăn trưa, Kiều Lệ Lệ gọi điện cho Tạ Vinh.

Tạ Vinh vừa kết thúc cuộc họp hội nghị, đang dựa vào sofa nghỉ ngơi, khi thấy tên người gọi đến thì cau mày một cái, sau mới ấn nút nghe.

Giọng nói hoạt bát của Kiều Lệ Lệ vang lên: “Đoán xem vừa em gặp ai ở Long Hưng?”

Tạ Vinh xoa trán: “Ai?”

Kiều Lệ Lệ: “Cảnh Uyên, thằng bé và Diệu Diệu đi shopping với hai bạn mới, nói đi cũng phải nói lại, mấy đứa vừa học quân sự xong mà da không hề đen đi chút nào.”

Tạ Vinh khá có hứng thú với chủ đề này, hỏi: “Hai bạn mới thế nào?”

Kiều Lệ Lệ: “Đều rất đẹp trai, cũng lạnh lùng như Cảnh Uyên vậy.”

Lạnh lùng, thật ra là không lễ phép.

Tạ Vinh đã tập mãi thành quen, con trai đối xử lạnh nhạt với anh, có nhiệt tình với Kiều Lệ Lệ mới là lạ.

Kiều Lệ Lệ bỗng làm như chua chát nói: “Cảnh Uyên còn tình cảm hơn anh, còn nhỏ mà đã biết mua đá quý cho Diệu Diệu rồi, em đứng bên cạnh rất hâm mộ Diệu Diệu.”

Tạ Vinh lập tức hiểu ra ý đồ thật sự của cuộc gọi này, giọng nói lạnh đi: “Anh còn có việc, không nói nữa.”

Cúp điện thoại, Tạ Vinh “xùy” một tiếng, sau đó lại bật cười.

Nếu Cảnh Uyên đã thích Diệu Diệu như thế, vậy anh chỉ cần giữ quan hệ tốt với Diệu Diệu thì con trai sẽ không xa cách anh nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi