ĐÁP LẠI LỜI YÊU

Thời Ngộ Hàn biết rõ nhưng vẫn hỏi lại: “Ai?”

“Thời Nhiễm.”

Khóe miệng ngậm điếu thuốc, Thời Ngộ Hàn hừ cười trong mắt thể hiện sự ghét bỏ không chút che giấu: “Chiếu theo ý của cậu, phàm là một cô gái khi nhận ra bản chất của tra nam thì không thích nữa cũng là không đúng sao? Ai quy định?”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ tra nam.

Sầm Diễn không dao động: “Tối qua tôi cũng ở đảo Ly Giang.”

Động tác hút thuốc của Thời Ngộ Hàn thoáng dừng lại.

“Từ khi cô ấy và bạn bè nhảy múa cùng những người khác bên bờ biển, tôi vẫn ở phía sau cô ấy.” Giọng nói chứa đầy khói thuốc dường như có chút khàn khàn, Sầm Diễn tiếp tục, “Cô ấy lạc đường, trạng thái lúc đứng tại chỗ có chút kỳ lạ, lúc tôi đuổi theo thì phát hiện thân thể cô ấy kỳ thật đang run rẩy.”

Đối mặt với cái nhìn của Thời Ngộ Hàn, anh nhớ lại, đôi mắt ảm đạm: “Đáy mắt của cô ấy có sợ hãi và bài xích, tôi hỏi cô ấy đang sợ điều gì nhưng cô ấy lại nói là bởi vì tôi yên lặng không một tiếng động theo sau.”

Thời Ngộ Hàn cười chế giễu: “Chẳng lẽ không nên sợ?”

“Cô ấy đang nói dối.” Mắt híp lại, Sầm Diễn rất khẳng định, “Giữa đường có một cặp đôi đi ngang qua, khi đó thần kinh của cô ấy căng thẳng, mãi đến khi cặp đôi kia dần mất hẳn tình trạng của cô ấy mới tốt hơn.”

“Đây chỉ là suy đoán của cậu, đổi lại là bất kỳ ai khi bị theo dõi lại là một người lạ, khó tránh khỏi không sợ hãi, Nhiễm Nhiễm lại là con gái.” Mặc dù vẫn phủ nhận, nhưng thần sắc của Thời Ngộ Hàn đã lặng lẽ thay đổi, lạnh lẽo hơn trước.

Sầm Diễn nhìn anh một cái.

“Cô ấy sợ bóng tối.” Anh bổ sung.

Thời Ngộ Hàn không chút suy nghĩ phản bác: “Không có khả năng, Nhiễm Nhiễm lá gan lớn nhất, không sợ nhất chính là bóng tối, khi còn bé có một lần đến nhà Vi Nịnh chơi đùa, buổi tối bị mất điện, Vi Nịnh khóc vô cùng khủng khiếp nhưng Nhiễm Nhiễm không có.”

Sầm Diễn không phủ nhận.

“Tối nay tôi chuẩn bị cho cô ấy một bộ phim, nhưng cô ấy không muốn tắt đèn, cậu cũng biết đấy, cô ấy xem phim chú trọng nhất là bầu không khí xung quanh, nếu là xem ở nhà nhất định sẽ kéo tất cả rèm cửa lại sau đó tắt đèn.”

Về mỗi sở thích của cô, Sầm Diễn trong lòng đều nhớ rõ.

Từ trên xuống dưới đánh giá anh, Thời Ngộ Hàn xem thường: “Cậu đối với Nhiễm Nhiễm có ý đồ xấu xa, không bật đèn mới là không bình thường.” Nghĩ đến cái gì, anh cố ý cười cười, “Rạp chiếu phim tối như vậy sao Nhiễm Nhiễm lại không sợ?”

Nhắc đến rạp chiếu phim, Sầm Diễn tự nhiên nghĩ đến Lục Gia Thụ.

Thời Ngộ Hàn biết anh để ý nhưng vẫn không chút mềm lòng đâm chọc vào tim anh: “Ấy mà, lần đó Gia Thụ đi cùng, con bé và Gia Thụ tốt như vậy, Gia Thụ cho con bé cảm giác an toàn nên Nhiễm Nhiễm tự nhiên không thấy sợ.”

Anh còn muốn cười nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện ——

Sáng hôm sau ngày Nhiễm Nhiễm về nước, anh mang theo bữa sáng đến thăm cô, vào nhà liền phát hiện lúc nãy cô đang xem phim, lúc ấy tất cả rèm cửa đều được kéo lên mà tất cả đèn trong nhà… đúng là đều bật sáng.

Bao gồm đèn đặt dưới đất bên cạnh sô pha.

Mà khi đó trời đã sáng từ lâu.

Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, Sầm Diễn nói đúng, Nhiễm Nhiễm xem phim chưa bao giờ thích bật đèn, cho dù chỉ là một chút cô cũng sẽ không thoải mái, đây là thói quen sau khi cô yêu thích xem phim, gần như là khắc trong tâm.

“Cậu nghĩ tới cái gì à?” Bắt được sự thay đổi cảm xúc nhỏ của anh, Sầm Diễn trầm giọng hỏi.

Thời Ngộ Hàn ngước mắt nhìn anh.

Suy nghĩ trong hai giây, anh nói: “Chỉ có điều này vẫn không nói lên được điều gì, con người sẽ thay đổi.”

Câu cuối cùng, có vài phần ý vị sâu xa.

Sầm Diễn yên tĩnh hút hai điếu thuốc, khuôn mặt ngũ quan vẫn như trước lạnh đạm: “Nếu như, lại có thêm cơn ác mộng mà cô ấy không thể tỉnh lại, mỗi một lần đều sợ hãi gọi tên cùng một người.”

Thời Ngộ Hàn thần sắc khẽ biến.

“Tối hôm qua cô ấy gặp ác mộng, nhưng làm sao cũng không đánh thức được cô ấy dậy.” Sầm Diễn nhìn anh nói tiếp, “Trán đổ mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy nhưng rất nhẹ, nhìn kỹ mới có thể phát hiện, cả người cô ấy giống như đang bài xích cự tuyệt cái gì đó, lúc tỉnh lại, cô ấy thốt lên một tiếng Kiều Việt.”

“Kiều Việt?” Thời Ngộ Hàn nhớ lại cái tên này, cảm thấy có chút quen tai.

Cuối cùng anh nhớ lại.

Không phải là cái tên anh nghe được trong miệng Sầm Diễn đêm đó ăn cơm à? Khi đó anh cho rằng là bạn trai Nhiễm Nhiễm bốn năm này hoặc là thích Nhiễm Nhiễm, nhưng cô chỉ nói là bạn bè.

Kiều Việt…

“Tối hôm qua là lần thứ ba, lần thứ hai là ở bệnh viện lúc truyền nước biển, lần đầu tiên, chính là ở chỗ này, tối hôm đó cô ấy về nước khi vừa tỉnh lại đã gọi tên Kiều Việt.”

Thần sắc Sầm Diễn không hề gợn sóng, nhưng khoang ngực lại giống như bị một đống bông thấm ướt nước chặn lại, rất nặng nề, rất buồn bực, không thở nổi.

“Ở đảo Ly Giang tôi đã hỏi cô ấy hai lần là sợ cái gì, cô ấy rõ ràng đang tránh né. Mà cho đến bây giờ, vẫn chưa tìm được bất kỳ tư liệu nào của Kiều Việt, bản thân việc này vốn không bình thường.”

Lúc đầu, kỳ thật anh cũng không liên tưởng những việc này với nhau, anh đối với người đàn ông có thể khiến cô gọi tên trong mộng không có bất kỳ thiện cảm gì, nhưng tối hôm qua gặp ác mộng khiến cô không tỉnh lại làm cho những chi tiết kia nối tiếp nhau.

Vì vậy, tối nay anh đã cố tình chuẩn bị một bộ phim, cho đến khi câu nói của cô kêu bật đèn anh trở nên chắc chắn hơn.

Thời Ngộ Hàn mím môi.

Khói bay lên một nửa, rõ ràng tối nay vẫn còn cảm giác nghiện thuốc lá rất nặng, nhưng giờ phút này, Sầm Diễn không còn tâm trạng hút thuốc nữa.

“Cậu đã nói, về bốn năm nay cô ấy im lặng không nói, ngay cả đi đâu cũng không nói, thậm chí là tra không được, bình thường sao?” Cuối cùng, giọng nói của anh khi hỏi lại cực trầm.

Sầm Diễn ấn đầu thuốc lá vào gạt tàn trên bàn đá bên cạnh: “Có cách nào để biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong bốn năm qua không? Hoặc biết cô ấy đã ở đâu trong bốn năm qua?”

Cho dù đối mặt với Thời Ngộ Hàn cô cũng không muốn nói chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ cần biết cô đã đi qua đâu, anh liền có biện pháp tra ra.

Hai người đàn ông nhìn nhau.

Thời Ngộ Hàn vẫn không mở miệng.

Sau một lúc lâu, anh nói, “Tôi hiểu rồi.”

Sầm Diễn thấp giọng ừm.

Thời Ngộ Hàn còn chưa hút xong điếu thuốc, anh hít một hơi: “A Diễn.”

“Ừm.”

Thời Ngộ Hàn lẳng lặng nhìn anh một lát, đột nhiên kéo môi dưới, muốn cười nhưng không hỏi: “Đột nhiên năm đó cậu trở về Sầm gia đã trải qua chuyện gì, có phải từ nhỏ cậu đã là tính tình này hay không, chuyện gì cũng giấu trong lòng thật sự rất buồn bực, hửm?”

Sầm Diễn tất nhiên sẽ không trả lời.

Anh từ trước đến nay nói ít, chưa bao giờ giải thích, tối nay có thể một lần nói nhiều như vậy đã là hiếm có.

Thời Ngộ Hàn sờ soạng bật lửa tùy ý chơi đùa, cũng giống như rất tùy ý hỏi, chỉ là đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: “Tôi đoán xem, không phải là trước kia từng có cái gì cho nên ảnh hưởng đến chuyện sau này?”

Sầm Diễn nâng mắt liếc anh một cái.

“Phải đi rồi, có tin tức thông báo cho tôi.” Anh xoay người rời đi.

Thời Ngộ Hàn không để ý, rất thông thạo nói: “Tối nay nói cho tôi biết chuyện này, cảm ơn, nhưng sau đó… Cho dù Nhiễm Nhiễm đúng thật có cái gì không thích hợp, cũng không liên quan gì đến cậu, có anh trai tôi là đủ rồi.”

Sầm Diễn bước chân không ngừng, dáng người cao ngất như không nghe thấy.

Đẩy cửa ban công nhỏ ra không đi được mấy bước, thư ký Tịch Thần gọi điện thoại đến.

Anh kết nối: “Có chuyện gì?”

Một lúc lâu sau.

Sự lạnh lẽo xa cách bất cận nhân từ quanh người Sầm Diễn tản ra.

“Cậu tự mình làm.” Anh thản nhiên nói, thân ảnh thẳng tắp trong nháy mắt có vẻ dị thường đáng sợ.

“Được.”

Mùi thuốc lá bạc hà mờ nhạt tràn ngập không khí, xác nhận rằng cuộc trò chuyện vừa rồi không phải là ảo giác, mà là sự thật.

Thời Ngộ Hàn lại đốt một điếu thuốc.

Dưới bóng đêm khói chậm rãi lan ra làm khuôn mặt của anh càng lúc càng mơ hồ.

Anh không phải không tin Sầm Diễn, ngược lại, anh nguyện ý tin tưởng phán đoán và quan sát của cậu ta, đám người trong giới bọn họ, không ai có sự quan sát nhạy bén hơn Sầm Diễn, huống chi cậu ta đối với Nhiễm Nhiễm…

Nhiễm Nhiễm…

Nghĩ đến lời Sầm Diễn nói, Thời Ngộ Hàn hiếm khi thể hiện thần sắc ngưng trọng, tâm tình cũng không thoải mái.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến Nhiễm Nhiễm khi còn bé.

Cô sinh ra không bao lâu thì mẹ liền qua đời, chú bỏ mặc không quan tâm, là ba anh đưa Nhiễm Nhiễm về xem như con gái ruột tự mình nuôi dưỡng, bản thân anh cùng bà nội cũng che chở yêu thương cô, Nhiễm Nhiễm thoạt nhìn cũng rất vui vẻ.

Nhưng kỳ thật, anh biết, sâu trong nội tâm cô cất giấu sự nhạy cảm yếu ớt không bao giờ thể hiện cho người khác biết.

Nếu Sầm Diễn nói là thật…

Thời Ngộ Hàn hung hăng hút một điếu thuốc, sau đó đem thuốc lá ấn vào gạt tàn, bước nhanh rời đi.

Đêm tối càng sâu hơn.

Trung tâm thành phố, căn hộ.

Kết thúc một ngày làm việc bận rộn, Tô Thiển về đến nhà, mẹ Tô Vân gọi điện thoại tới.

“Thiển Thiển, về nhà chưa?” Thanh âm ôn nhu mấy chục năm như một, tựa hồ đã sớm không còn kiêu ngạo khi còn trẻ.

Tô Thiển dạ một tiếng: “Vừa mới đến, mẹ, muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi, có việc gì sao?”

Tô Vân yêu thương cười cười: “Nghĩ đã lâu không ăn cơm với con, muốn hỏi con khi nào rảnh rỗi, mẹ biết một cửa hàng thức ăn chay có không tồi, dẫn con đến thử?”

Tô Thiển rũ mắt xuống, vô luận là tiềm thức hay cách cư xử đều là từ chối: “Để con xem, gần đây tương đối bận rộn.”

Bên kia điện thoại, Tô Vân khẽ thở dài không thể nghe được.

“Thiển Thiển?”

“Dạ?”

Tô Vân do dự một lát vẫn hỏi: “Có phải đang yêu không? Hôm nay mẹ thấy trên Weibo có tin tức của con, nói là ở sân bay … Khi nào đem bạn trai về cho mẹ cùng… ba con nhìn xem?”

Sân bay?

Tô Thiển còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cuộc điện thoại khác gọi vào, là một chuỗi số lạ.

“Mẹ, chờ con một chút.” Cô ta thuận tay kết nối, giọng nói lạnh lùng, “Xin chào, ai vậy?”

“Xin chào cô Tô, tôi là Tịch Thần, thư ký của Sầm tổng Sầm Diễn, chúng ta đã may mắn gặp qua một lần.”

Tứ ca…

Tô Thiển hiếm khi có hai giây ngắn ngủi sững sờ.

“Có việc gì sao?”

“Đúng vậy.”

Một phút sau.

Hô hấp Tô Thiển bởi vì khó xử mà hơi rối loạn, bối rối liên tục cắn cánh môi, cô ta thiếu chút nữa không nói nên lời, mất tiếng.

“Được, tôi biết rồi.” Một lúc lâu sau, cô ta cắn răng nói lời này sau đó kết thúc cuộc gọi, bao gồm cả cuộc gọi với Tô Vân vẫn đang trong trạng thái chờ lúc nãy.

Hốc mắt có chút đau xót, cô ta hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy gọi điện thoại cho người đại diện Dụ ca.

“Tin tức tại sân bay… đã biết tại sao không ép xuống sớm, tại sao không nói với tôi để bàn bạc?” Lần đầu tiên, cô ta gần như thất thố mà chất vấn.

Trước khi điện thoại của cô ta gọi tới, Dụ ca vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, giờ phút này lại nghe giọng điệu của Tô Thiển, nhất thời hiểu được chuyện gì đó.

Nhưng anh ta vẫn nhịn không được hỏi: “Cho nên Tứ ca cô thích thật sự là tổng giám đốc của Sầm thị, Sầm Diễn? Anh ta… không thích cô sao?”

Sự trầm mặc lan ra, chỉ có hơi thở không bình tĩnh của cô ta đã phơi bày tất cả mọi thứ.

“Tôi xin lỗi.” Cuối cùng, anh ta giải thích, “Tôi …”

Đáp lại anh ta chính là tiếng đô đô vội vàng.

Đây là lần đầu tiên Tô Thiển nổi giận không nói chuyện mà cúp điện thoại, có chút chán nản ngã xuống sô pha.

Sự chua xót dần dần dày đặc còn có chút khổ sở.

Trong đầu, lời nói của Tịch Thần hết lần này đến lần khác phát lại rõ ràng ——

“Tô tiểu thư, về việc hôm nay ở sân bay vì cô chủ động chào hỏi Sầm tổng mà bị phóng viên chụp lén, sau đó xuất hiện trên hotsearch Weibo, tuy rằng chỉ chụp được bóng lưng của Sầm tổng chứ không phải chính diện nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng đối với Sầm tổng. Mà đoàn đội của cô càng không có lời giải thích trước tiên, hy vọng…”

Từ ngữ rõ ràng.

Tô Thiển nhớ lại một lần giống như bị nhắc nhở một lần, lời nói của Tịch Thần chính là ý tứ của Sầm Diễn.

Cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt khó chịu, Tô Thiển nắm di động, đáy lòng có chút xúc động muốn gọi điện thoại cho Tứ ca.

Hoặc là… đi tìm anh ngay bây giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi