ĐÁP LẠI LỜI YÊU

Thời Nhiễm và Kỷ Thanh Nhượng đổi một chỗ yên tĩnh.

Trong nội tâm Thời Nhiễm do dự, nhưng cuối cùng cô vẫn lấy tư thái và giọng điệu không thèm để ý hỏi ra: “Ý anh là sao?”

Ban nãy ở ghế dài Kỷ Thanh Nhượng hỏi cô có phải buổi tối không thể ngủ được hay không.

Cho dù là chỗ ngồi của khu VIP, xung quanh cũng náo nhiệt, nhưng câu nói đó vẫn vô cùng rõ ràng chui vào trong tai, không hiểu sao, giống như một cái khoang không hề cảnh báo nặng nề xoáy thẳng vào lòng cô.

“Thật xin lỗi.” Kỷ Thanh Nhượng có giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe vô dục vô cầu: “Tôi học Đông y, nhìn người khác hay có thói quen quan sát sắc mặt, cũng không có ý mạo phạm.”

“Khí sắc của cô không tốt.” Anh nói thêm.

Thời Nhiễm theo bản năng liền muốn sờ mặt, nhưng ý thức được cái gì, cô gắng gượng nhịn xuống.

Từ khi về nước đến giờ, đây là lần đầu tiên có người nói cô như vậy.

Thời Nhiễm có chút theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, thỉnh thoảng ở nhà có lúc cô cũng sẽ trang điểm nhẹ để lấy lòng chính mình, mặc dù không phải cực kỳ xinh đẹp nhưng trong giới rất ít người có thể so được với cô, nhưng đều là con gái mà, ai chẳng muốn bản thân xinh đẹp hơn.

Khi đi ra ngoài cô chắc chắn sẽ trang điểm thật tinh tế, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ra ngoài khi thần sắc còn kém.

Nhưng bây giờ…

“Mất ngủ lâu rồi?” Thanh âm Kỷ Thanh Nhượng lại lần nữa rơi xuống.

Thời Nhiễm ngước mắt lên nhìn anh.

Không phải người thích bát quái, ánh mắt của anh chỉ đơn giản xem cô là bệnh nhân bình thường, quả thật như lời anh nói không có ý mạo phạm, càng không làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Thời Nhiễm cong môi vui tươi chớp chớp mắt cố ý trêu chọc: “Bác sĩ Kỷ mỗi khi gặp con gái đều hỏi như vậy sao?”

“Không phải.” Kỷ Thanh Nhượng lắc đầu.

Bộ dáng nghiêm túc hơi nhíu mày làm cho Thời Nhiễm giật mình cảm thấy bản thân đang đùa giỡn khiến cảm giác tội lỗi ngày càng tăng cao, thật là tội lỗi.

Thời Nhiễm bình tĩnh nhìn anh vài giây.

“Cảm ơn bác sĩ Kỷ.” Cuối cùng, cô thu hồi tâm trí nghịch ngợm của mình, nhẹ giọng nói.

Hai người đều là người thông minh hơn, Kỷ Thanh Nhượng tự nhiên hiểu được ý nghĩa lời nói của cô.

Im lặng, sau cùng anh nói: “Đừng kiềm nén chính mình.”

Thời Nhiễm ngẩn ra.

Trong phút chốc, không biết chuyện gì xảy ra, cô lại có loại ảo giác trái tim co rút, có chút đau, nhưng sắc mặt cô không biểu hiện.

“Bác sĩ Kỷ chẳng lẽ còn là bác sĩ tâm lý sao?” Cô cười khẽ nói đùa, ánh mắt đong đưa.

Kỷ Thanh Nhượng đang định nói tiếp thì một thanh âm chen ngang vào ——

“Nhiễm Nhiễm!”

Sầm Vi Nịnh thật vất vả mới tìm được hai người, lại thấy hình ảnh Thời Nhiễm nhìn Kỷ Thanh Nhượng cười vui trong lòng không khỏi thay Tứ ca của cô sốt ruột thở dài, nói chung vẫn có tâm tư riêng của mình không muốn Thời Nhiễm cùng người đàn ông này tiếp xúc riêng nhiều hơn, cô vội vàng chạy tới nắm lấy tay Thời Nhiễm.

“Nhiễm Nhiễm.”

Thời Nhiễm hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Có chuyện gì rồi?”

Đại não nhanh chóng hoạt động, Sầm Vi Nịnh há miệng thở dốc, đột nhiên trước mắt sáng ngời, bĩu môi làm nũng nói: “Nhiễm Nhiễm, cậu tham gia khiêu vũ đi? Giải thưởng cho hạng nhất tối nay là một chiếc vòng đeo tay đặc biệt đẹp, tớ muốn, cậu giúp tớ có được không?”

Không chờ cho Thời Nhiễm trả lời, cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm: “Cậu biết đấy, tớ không giỏi khiêu vũ, chơi thì rất lợi hại, nhưng thi đấu so với chơi đùa thì rất khác biệt nha, cậu thì không giống cậu khiêu vũ rất lợi hại, mọi lần đều đứng nhất, giúp tớ đi mà!”

“Nhiễm Nhiễm cậu lợi hại nhất, tớ muốn chiếc vòng đó mà…”

Thời Nhiễm bị cô làm nũng quấn lấy không còn cách nào khác, mà trong tiềm thức cô lại có chút muốn trốn tránh ánh mắt nhìn thấu mọi chuyện của Kỷ Thanh Nhượng vì thế liền đồng ý.

“Được được được, thật sợ cậu!”

Sầm Vi Nịnh chết đi được chỉ kém không tiến lên hôn cô một cái.

“Nhiễm Nhiễm tớ yêu cậu!”

Khóe mắt giả vờ vô tình nhanh chóng liếc mắt nhìn người đàn ông có khí chất tiên tử đứng kế bên, không ngờ lại đụng vào đôi mắt trong veo của anh, Sầm Vi Nịnh nhất thời có chút đỏ mặt xấu hổ.

Khi Sầm Diễn đến quán bar, không khí trên sàn nhảy vừa vặn đạt tới mức đỉnh điểm.

Trên sân khấu, một người phụ nữ mặc trang phục kín đáo đang phóng tiêu sái nhảy một đoạn nhạc jazz, mặt nạ làm cho cô càng thêm thần bí, chỉ có đôi môi đỏ tươi kiều diễm lộ ra ngoài, xương quai tinh xảo, chân dài eo nhỏ, cộng thêm động tác quyến rũ nhưng mang theo khí thế rất soái, dễ dàng có khả năng làm vấy lên sự kích thích cho cả nam lẫn nữ.

Hai phạm trù khác biệt, gợi cảm hòa cùng trong sáng hoàn toàn dung hợp vào nhau đầy mê hoặc.

Đặc biệt là đối với nam giới.

Sầm Diễn liếc mắt một cái liền nhận ra là Thời Nhiễm.

Cô rõ ràng… đúng là một yêu nữ.

Yết hầu Sầm Diễn đột nhiên lăn xuống.

Trong nháy mắt, cổ dục vọng chiếm hữu chỉ dành cho cô từ trong sâu trong nội tâm kịch liệt điên cuồng muốn xông lên, mỗi tế bào tựa hồ đều đang kêu gào ——

Muốn kéo mặt nạ của cô ra, hôn lên môi cô, thậm chí xé rách quần áo của cô.

Mang đi cô, tất cả phong tình động lòng người của cô chỉ có thể thuộc về anh.

Từng trận vỗ tay như sấm sét bất chợt vang lên, tiếng huýt sáo hưng phấn như muốn tốc cả trần nhà lên, chỉ vì người phụ nữ trên sân khấu vừa kết thúc điệu nhảy của cô, tháo mặt nạ ra hơi nghiêng người, mà lúc cô đứng dậy liền hướng về phía dưới cười khẽ với mọi người.

Mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp lại câu dẫn.

Rực rỡ như một bông hồng.

Hoàn toàn là bộ dáng khiến người ta không đề phòng mà tim đập thình thịch, bao gồm cả phụ nữ.

Ánh mắt Sầm Diễn mỗi lúc càng tối đi.

“Không phải nói không đến sao?” Chu Diệc tinh mắt thấy được anh, lại nhìn anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu, hừ nhẹ một tiếng cố ý hỏi, “Thế nào, Nhiễm Nhiễm có phải nhảy rất tốt không? Chậc, tớ chưa bao giờ biết Nhiễm Nhiễm khiêu vũ giỏi như vậy…”

Tầm mắt lạnh lẽo mạnh mẽ phóng tới mang ý tứ cảnh cáo dày đặc.

Chu Diệc giả vờ không hiểu: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là tớ khen sai rồi? Không nên a, cậu không thấy bên dưới nhiều người như vậy đều…”

“Tứ ca!” Tiếng kêu hưng phấn ồn ào vang lên.

Một giây sau, Tưởng Thành chạy tới ánh mắt nhìn Sầm Diễn kích động muốn điên lên: “Tứ ca thật sự tới đây à? Em tưởng anh sẽ không đến! Tứ ca anh thật sự cho em mặt mũi mà!”

Chu Diệc nhướng mày, cười đến ý tứ không rõ: “Cho cậu mặt mũi?”

Tưởng Thành vô tự lại thêm không khí đang náo nhiệt ánh đèn cũng mờ ảo tất nhiên là không nhìn ra hai người không thích hợp, nghe thấy Chu Diệc hỏi như vậy còn tưởng rằng anh không tin lúc này kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, em gửi tin nhắn cho Tứ ca, thấy anh ấy không trả lời cứ tưởng là sẽ không đến đó.”

Vẻ mặt này, sợ là đắc ý đến hỏng rồi.

Ai không biết trong mắt Sầm Diễn chỉ có công việc, những bữa tiệc ăn chơi thế này anh rất ít khi tham gia, nhưng tối nay quán bar của mình mở cửa anh lại tới, Tưởng Thành sao có thể không cao hứng?

Còn nữa, trong vòng tròn hào môn này người anh sùng bái nhất chính là Sầm Diễn, không ai có thể thay thế cả.

Năm đó công ty của Sầm thị rơi vào khủng hoảng, bấp bênh không ổn định, Sầm Diễn người từ nhỏ không lớn lên ở Sầm gia bị cha anh gọi trở về, ai cũng không xem trọng anh nhưng dưới tình cảnh đó một tay anh dùng thủ đoạn ngoan độc ngăn cản cơn sóng dữ, chính mình khôi phục lại Sầm thị, mọi người đều ngoài dự kiến.

Có thể nói, không có Sầm Diễn thì không có Sầm gia bây giờ.

Tưởng Thành tuy là phú nhị đại suốt ngày chỉ lo ăn chơi nhưng anh biết rõ muốn nắm quyền một gia tộc rất vất vả, nhất là Sầm Diễn, lúc trước nội bộ Sầm gia đấu đá lợi hại như vậy, càng thế, anh càng sùng bái Tứ ca.

“Tứ ca, đi thôi, đến phòng bao chơi một lát, mọi người đều ở đó.” Tưởng Thành hưng phấn mời anh.

Sầm Diễn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn trên sân khấu.

Người đã không thấy nữa.

“Ừm.” Cổ họng căng thẳng, anh trầm giọng đáp.

Chu Diệc nhìn anh một cái, hừ cười, vỗ vỗ bả vai Tưởng Thành: “Mặt mũi cậu quả nhiên lớn, người cuồng công việc cũng mời tới được.”

Tưởng Thành càng đắc ý hơn: “Đúng vậy a!”

Kết thúc một điệu nhảy, Thời Nhiễm cùng Sầm Vi Nịnh lả lướt đi đến ghế lô, dọc theo đường đi hai người đều được mọi người nhìn vào gào thét khen ngợi, thẳng thắng nói đã bị cô bẽ cong muốn gả cho cô.

Thời Nhiễm vui vẻ cười, ngón tay ra vẻ ngả ngớn khiêu khích chỉ hai người phía dưới thở dài sâu kín: “Đáng tiếc, tôi thích đàn ông.”

Sầm Vi Nịnh: “…”

“Thời Nhiễm!” Cô ấy đỏ mặt giả bộ tức giận, “Không cho phép trêu chọc người khác!”

Tiêu Hạo vừa vặn ở phòng bao, vừa nghe, vội vàng hướng đến Thời Nhiễm nháy mắt mười phần bát quái hỏi: “Nhiễm Nhiễm, thế nào, học trò của mẹ anh cũng là bạn tốt của anh Kỷ Thanh Nhượng, em thấy thế nào, vừa ý không?”

“Nhiễm Nhiễm anh nói cho em biết Kỷ Thanh Nhượng chính là một người đàn ông tốt khó gặp! Mặt hàng này bây giờ rất hiếm!” Anh hưng phấn mà đẩy mạnh tiêu thụ, “Thích thì tiến lên, ngủ trước nói sau, ngàn vạn lần đừng…”

Những lời còn lại cứng rắn bị chặn trong cổ họng.

Chỉ vì, một đôi mắt sâu thẳm như bị bao phủ bởi sương mù nhìn qua.

Ánh mắt kia…

Trong lòng Tiêu Hạo bỗng dưng lộp bộp.

Một giây sau, anh chợt nhớ tới một chuyện ——

Buổi tối hôm trước sinh nhật Tứ ca, đám người Chu Diệc đã tận mắt chứng kiến Nhiễm Nhiễm cùng Tứ ca cùng nhau đi ra khỏi phòng, lúc ấy trên người Tứ ca còn có dấu vết mập mờ của hoan ái…

Còn có một lần hiếm khi thấy được tin tức bát quái về Tứ ca, cũng là Chu Diệc nói, người ở cùng một chỗ với Tứ ca chính là Nhiễm Nhiễm.

Anh lại có thể quên cả hai chuyện này.

Ra sức làm Nguyệt lão không nói, còn cổ động Nhiễm Nhiễm cái gì chứ, cuối cùng còn bị Tứ ca bắt được tại trận?

Hỏng…nguy rồi T.T

Không giải thích được, giật mình một cái, Tiêu Hạo chỉ cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ hàn ý, anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười bộ dáng cái gì cũng không biết chột dạ nói: “Tứ… Tứ ca anh cũng tới đây a.”

Lời này vừa nói ra, Sầm Vi Nịnh nhất thời thân thể cũng cứng đờ, thậm chí còn có chút cảm giác tê dại vô thức xuất hiện trên da đầu.

Cô từ từ xoay người.

“Tứ ca…”

Tầm mắt Sầm Diễn rơi vào trên người Thời Nhiễm.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mặt cô làm tăng thêm vài phần dịu dàng hiếm thấy, đôi môi đỏ ứng tùy ý nhếch lên, nụ cười lười biếng theo đó lan ra.

Cô không nhìn anh.

“Ừm.” Anh đáp lại, không biết là trả lời Tiêu Hạo hay Sầm Vi Nịnh.

Tiêu Hạo cảm thấy thật mẹ nó xấu hổ a.

Vì phòng cho xấu hổ mà chết anh vội vàng nghiêng sang một bên hét lên: “Đừng đứng ở cửa nữa vào chơi đi tất cả mọi người đến rồi, chờ các cậu đấy.”

Anh chỉ muốn đem chủ đề vừa rồi đá bay đi.

Cố tình Tưởng Thành từ trước đến nay luôn bị anh ghét bỏ là ngu xuẩn thiếu chí khí từng bước tiến đến trước mặt Thời Nhiễm, lớn giọng nói một câu ——

“Nhiễm Nhiễm thấy Thanh Nhượng đâu không? Thế nào? Đều đã cùng nhau nói chuyện rồi? Những người khác đâu? Em thích cậu ấy không!”

Tiêu Hạo: “…”

Chết chưa!

Chu Diệc không lên tiếng khoanh tay ngồi liếc mắt nhìn Sầm Diễn đang cố bình tĩnh, trong lòng thầm cười nhạo không thôi.

Tầm mắt mọi người dường như đều tập trung lại trên người Thời Nhiễm.

Chỉ có Sầm Diễn là ngoại lệ.

Thời Nhiễm phảng phất giống như chưa phát giác ra điều gì.

Cô cong môi, đôi mắt sáng lên khẽ cười thật mê người: “Thấy rồi, cũng không tồi, thích không… tạm thời còn chưa biết nhưng cùng anh ấy nói chuyện phiếm rất thoải mái.”

Ý trên mặt chữ, cô không bài xích, có khả năng sẽ tiếp tục phát triển nếu Kỷ Thanh Nhượng cũng có cảm giác.

Không khí dường như đình trệ trong chốc lát.

Rất quỷ dị!

Tưởng Thành trong lòng rốt cục hiểu được cảm giác không thích hợp, cũng phát hiện ánh mắt Tiêu Hạo bắn về phía anh, tự cho là thông minh anh trực tiếp chọn đề tài này để tiếp tục la hét: “Chúng ta đi vào nói đi.”

Vừa dứt lời anh dẫn đầu xông vào trong, Tiêu Hạo theo sát phía sau.

Những người khác: “…”

Từ đầu đến cuối, chỉ có thần sắc của Thời Nhiễm và Sầm Diễn là không thay đổi.

Thời Nhiễm đứng ở cuối cùng, thấy thế cô cũng muốn đi vào trong.

“Thời Nhiễm.”

Ngữ điệu âm trầm lãnh đạm của người đàn ông từ phía sau vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi