ĐÁP LẠI LỜI YÊU

Editor: Vũ Khiết

[Sầm Tứ ca đã nói với mọi người trong giới em là người của anh ấy rồi nên không ai dám đánh chủ ý lên em cả đừng nói chi đến theo đuổi, dù sao anh cũng thật sự thích em nên đành liều mạng mà nhắc em đấy. Ôi, nhưng mà Nhiễm Nhiễm sao em là người của Sầm Tứ ca mà không nói sớm, anh liền … không bám theo nữa.]

Liễu nhị thiếu lại gửi thêm một tin nhắn khác.

Thời Nhiễm xem xong, thoát khỏi giao diện WeChat ném điện thoại ra xa.

Khương Họa ngồi xuống bên cạnh cô, vô cùng hiếm thấy nói ra ý kiến của mình: “Lúc ở dưới lầu ánh mắt anh ta nhìn cậu giống như một con sư tử uy dũng đang kiên nhẫn chờ đợi đã lâu, mà cậu, chính là con mồi mà anh ta nhắm đến.”

Từ góc nhìn của người ngoài cuộc Khương Họa liền nói trúng tim đen của ai đó: “Nói cách khác, người đàn ông như anh ta chính là một thợ săn rất kiên nhẫn, nhất là đối với cậu, tình thế bắt buộc, ánh mắt không hề che giấu.”

Thời Nhiễm tay vẫn còn cầm cốc nước.

Khi nhuộm tay kia vẫn còn nắm cốc.

Thần sắc của cô lạnh nhạt giống như lời nói của Khương Họa chẳng hề ảnh hưởng gì tới mình, chỉ là khóe môi cong lên càng lúc càng rõ ràng, nụ cười nhẹ nhàng nhìn có chút phong tình nhưng thật ra toàn chứa đựng sự khinh thường.

“Họa Họa bảo bối.” Thời Nhiễm nghiêng mặt nhìn về phía Khương Họa, “Vậy cậu thử miêu tả tớ xem? Cậu nghĩ sao về một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp như tớ?”

Khương Họa làm sao lại không đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì?

Cô ấy trực tiếp đổi chủ đề: “Tỉnh giấc có thể ngủ tiếp được không? Nếu được thì ngủ bao lâu?”

Bất ngờ không kịp đề phòng.

Thời Nhiễm làm ra vẻ ủy khuất bĩu môi: “Sao lại nhắc tới chuyện này rồi? Họa Họa….Họa Họa bảo bối, tớ có thể ngủ bình thường mà, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, thật sự, tớ sẽ trở về…”

Tay bị ấn chặt.

“Bảo bối…”

“Nói dối.” Khương Họa liếc cô, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào.

Thời Nhiễm chớp mắt, nhưng Khương Họa vẫn một mực không buông tay.

Nhìn nhau vài giây, hai mắt Thời Nhiễm mỗi lúc một đáng thương, cứ như vậy nhìn chằm chằm Khương Họa.

“Nhưng tớ không bị bệnh mà.” Cô làm nũng.

Khương Họa không khỏi nhíu mày: “Tớ có nói cậu bị bệnh sao? Thời Nhiễm, tớ chỉ hỏi về vấn đề giấc ngủ của cậu thôi, chột dạ à?”

Thời Nhiễm: “…”

Cô lại cắn cắn môi ủy khuất len lén nhìn Khương Họa.

“Mỹ nhân kế đối với tớ cũng vô dụng.” Khương Họa không chút nể mặt vạch trần cô, “Đừng giả vờ nữa.”

Thời Nhiễm nhất thời chán nản, giả vờ tức giận: “Họa Họa!”

Dù vẻ mặt và thái độ của Khương Họa trước sau đều lạnh lùng nhưng nghe kỹ thì sẽ thấy sự mềm mại trong đó: “Tớ có một người bạn học Đông y Trung Quốc, chúng ta đi gặp anh ấy trị chứng mất ngủ cho cậu.”

Đông y Trung Quốc.

Thời Nhiễm bỗng dưng nhớ tới Kỷ Thanh Nhượng, nhớ rõ anh liếc mắt liền chủng thủng tâm tư của cô.

Suy cho cùng vì không muốn Khương Họa lo lắng, càng không muốn đem sự yếu đuối của bản thân phơi bày ra, cô liền rũ mắt thu liễm lại mọi cảm xúc không nên có, nhẹ nhàng nói: “Khoảng thời gian trước tớ cũng quen biết một người học Đông y Trung Quốc, nói đúng hơn là đối tượng xem mắt, nhã nhặn lạnh lùng, khí chất tiên tử, tớ cảm thấy…”

“Kỷ Thanh Nhượng?”

Thời Nhiễm sững sờ.

Khương Họa nhìn biểu cảm của cô liền biết họ đang nói đến cùng một người, cô đoán đúng rồi.

“Thật trùng hợp, anh ấy là bạn của tớ, để tớ hạn anh ấy ngay.” Không cho Thời Nhiễm cơ hội cự tuyệt, cô ấy trực tiếp thay cô đưa ra quyết định.

Thời Nhiễm:”…”

Đây là cô tự bê đá đập chân mình sao?

“Họa Họa….Họa Họa bảo bối? Họa Họa….”

“Hẹn xong rồi.”

Làm nũng thất bại.

Khương Họa biết rõ sâu trong nội tâm Thời Nhiễm rất bài xích gặp bác sĩ, vì thế cô ấy cũng không nhắc gì thêm, để yên cho Thời Nhiễm tiếp tục xem phim còn mình thì chỉnh sửa kịch bản.

“Họa Họa….” Thời Nhiễm thảm thiết kêu.

Không ai trả lời.

“Họa Họa…”

“Tớ muốn làm việc.”

“……”

Cuối cùng, Thời Nhiễm làm bộ buồn bực nằm trên sô pha không nói gì nữa mà ngoan ngoãn nghe lời cầm máy tính bảng tiếp tục xem phim của mình.

Chẳng qua là, không biết do bị giấc mơ ban nãy tác động hay do lời nói của Liễu nhị thiếu gợi cảm xúc phiền nhiễu nhưng khi nhìn máy tính bảng cô hoảng hốt nhận ra trước mắt không phải là nội dung phim mà là…..Sầm Diễn.

Nhờ phúc của Sầm Diễn mà từ sau hôm đó những người theo đuổi Thời Nhiễm khoảng thời gian trước đó đồng loạt biến mất sạch sẽ không còn một ai.

Thời Ngộ Hàn biết được lập tức gọi điện xoa dịu cô, nói với cô không sao, anh sẽ giới thiệu người khác tốt hơn nữa cho cô làm quen, còn nói Sầm Diễn vẫn chưa đủ bản lĩnh thao túng hành vi của mọi người đâu.

Nói xong hai từ Sầm Diễn còn tiện thể giẫm mạnh hai chân như đang trút giận.

Nói là làm, tuy rằng còn chưa về nước nhưng đã mau chóng gửi mã WeChat của người đó cho cô còn thay cô sắp xếp bữa trưa và bữa tối, tràn đầy tự tin khẳng định cô nhất định sẽ thích.

Thời Nhiễm không từ chối, vui vẻ đi đến nơi hẹn.

Nhưng, kết quả cuối cùng là cô bị cho leo cây.

Hai đối tượng xem mắt vừa sắp xếp giống như hẹn trước với nhau cùng gọi cho cô nói xin lỗi nói rằng tạm thời có việc bận cần xử lý, hẹn cô hôm khác cùng nhau ăn cơm.

Đương nhiên, hôm khác đó chính là không có hôm khác nào cả.

Thời Nhiễm cũng không để tâm, vẫn như cũ chờ mong sự sắp đặt tiếp theo của Thời Ngộ Hàn, không ngoài ý muốn mỗi lần Thời Nhiễm bị thả chim bồ câu tiếp theo liền nhận được tư liệu từ Tịch Thần thay mặt ông chủ mình gửi đến.

Thời Nhiễm trực tiếp ném vào thùng rác trước mặt Tịch Thần.

Chưa tới hai ngày, không có người khác giới nào dám xuất hiện trước mặt Thời Nhiễm chứ đừng nói đến việc hẹn cô cùng ăn cơm, xem mắt.

Chỉ có hai ngoại lệ.

Một là Lục Gia Thụ.

Tuy rằng anh ấy ở Nam Thành nhưng mỗi buổi sáng đều đặt cửa hàng hoa đúng giờ gửi tới cho một một bó hoa hồng tươi đẹp mềm mại, mà mỗi khi Thời Nhiễm nhận được đều thấy tâm tình rất tốt liền chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Đêm thứ ba còn đặc biệt từ Nam Thành vội vàng chạy tới chỉ vì muốn hẹn cô cùng ăn cơm, sau đó đưa cô về nhà đã phải gấp rút trở về lại Nam Thành.

Người còn lại chính là Kỷ Thanh Nhượng.

Sau khi Khương Họa liên lạc với anh, anh liền chủ động tìm cô nói thời gian mình trở về, đem địa chỉ bệnh viện đang làm gửi cho cô rồi hẹn thời gian gặp mặt, rất ngắn gọn, những chuyện khác đều không có nhắc đến.

Lúc Thời Nhiễm nhận được tin nhắn WeChat của anh thì hơi hoảng hốt nhưng cũng đồng ý.

Kỷ Thanh Nhượng còn chưa trở về, xuất hiện bên cạnh Thời Nhiễm cũng chỉ có Lục Gia Thụ, cho dù cách một thành phố nhưng không hề khiêm tốn chút nào.

Rất nhanh, mọi người trong giới bình thường chơi đùa cùng nhau đều nhịn không được nhao nhao tới nghe ngóng bát quái.

Có người trực tiếp hỏi thẳng có phải cô ngủ cùng Sầm Diễn đem anh trở thành người của mình hay không, có người thì uyển chuyển đem nội dung cuộc trò chuyện chuyển tới trên người Sầm Diễn, còn hỏi anh rốt cuộc là có ý gì, cô với anh có quan hệ gì không.

Còn có hỏi Lục Gia Thụ là ai, một số thì hỏi khi nào được uống rượu mừng của cô và Sầm Diễn.

Từ từ……

Không có gì ngạc nhiên, chẳng qua là trước đây bọn họ không dám hỏi thôi.

Ngay cả Sầm Vi Nịnh cũng hưng phấn gọi điện thoại cho cô hỏi Tứ ca và cô có phải lại có hy vọng hay không, cô ấy lại nghĩ thêm gì đó mà trong lời nói so với chính bản thân mình yêu đương còn vui vẻ kích động hơn.

Tất cả mọi người dường như đã nhận định giữa cô và Sầm Diễn có quan hệ gì đó.

Đối với chuyện này Thời Nhiễm chỉ cười khanh khách giải thích một lần, đăng lên vòng bạn bè —

[Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ, trước mắt đang độc thân, ai muốn theo đuổi đều có thể theo đuổi.]

Chỉ một câu duy nhất.

Ý trên mặt chữ, cô và Sầm Diễn không liên quan gì nhau cũng không bao giờ trở thành người của anh, chỉ là anh tự mình đa tình mà thôi, hơn nữa bây giờ cô còn độc thân ngoại trừ Sầm Diễn ra ai cũng có thể theo đuổi.

Vòng bạn bè ngay lập tức nhận được vô số lượt thích.

Hiệu quả vẫn tốt, ít nhất không ai sẽ lại đến bát quái chuyện cô và Sầm Diễn rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không, tuy nhiên vẫn không ai dám theo đuổi cô.

Thời Nhiễm cũng không thèm để ý.

Khoảng thời gian tiếp theo cô quyết định làm trạch nữ, mỗi sáng vẫn đều đặn nhận một bó hoa hồng từ Lục Gia Thụ, thỉnh thoảng Khương Họa có thời gian thì cùng cô ra ngoài tiêu tiền, hoặc hẹn Lục Gia Thụ cùng ăn cơm tối.

Ngược lại dạo gần đây Sầm Diễn không xuất hiện trước mặt cô nữa cũng không liên lạc, giống như đêm đó anh chặn cô trong toilet nói đuổi theo cô cuối cùng bị cô làm cho chật vật thành như vậy chỉ là ảo giác.

Thời gian trôi qua, đến cuối tuần, Kỷ Thanh Nhượng trở lại.

Khương Họa đúng lúc bận việc phải ra ngoài hai ngày, Thời Nhiễm liền tự mình đến bệnh viện gặp Kỷ Thanh Nhượng.

Văn phòng của Kỷ Thanh Nhượng cũng giống như con người của anh, sạch sẽ đơn giản, Kỷ Thanh Nhượng mặc áo blouse trắng làm nổi bật sự thanh tâm quả dục của anh, khắp người càng đậm khí chất bất phàm.

“Bác sĩ Kỷ.” Thời Nhiễm cong môi nhỏ nhẹ chào anh.

Kỷ Thanh Nhượng từ trên đống tài liệu ngẩng đầu đưa tay lên ra hiệu bảo cô ngồi xuống, giọng nói trầm ấm: “Ngồi đi, trước tiên xem mạch đã.”

Thời Nhiễm nghe lời vươn tay trái ra.

Thời điểm Kỷ Thanh Nhượng bắt mạch thần sắc bình thản ôn hòa, làm cho sự bất an vô cớ trong lòng Thời Nhiễm dần dần bình tĩnh lại, giống như… chưa từng bài xích việc gặp bác sĩ.

Sau khi xem xong tay trái lại đổi sang tay phải.

Trong lúc bắt mạch Kỷ Thanh Nhượng hỏi cô một vài câu, hẳn là Khương Họa đã nói gì đó với anh, những vấn đề anh đặt ra cũng không làm cho Thời Nhiễm cảm thấy khó chịu mà sinh ra ý nghĩ trốn tránh, nếu có thì chính anh tự mình loại bỏ.

Thời Nhiễm hiểu rõ như vậy đối với quá trình trị liệu sẽ không tốt nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm, từ tận đáy lòng hết lần này đến lần khác nói với chính mình đây chỉ là điều trị chứng mất ngủ mà thôi những thứ khác đều không phải, cô cũng không có bệnh khác.

Không muốn hồi tưởng lại những chuyện trước kia, Thời Nhiễm một tay nâng má quan sát Kỷ Thanh Nhượng.

Nhưng đối mặt với cái nhìn của cô Kỷ Thanh Nhượng vẫn không bị ảnh hưởng gì luôn an ổn, thật sự là thanh tâm quả dục, tu thân dường tính đến cực hạn.

Cuối cùng, Kỷ Thanh kê cho cô một loại thuốc, điều trị trước một tuần.

Ánh mắt khẽ động, Thời Nhiễm nhíu mày, cười yếu ớt, hỏi: “Bệnh viện có ấm đun thuốc phải không, vậy hay là để thuốc ở đây mỗi ngày tôi sẽ đến văn phòng của anh uống thuốc tại chỗ?”

Kỷ Thanh Nhượng nhìn cô, vẻ mặt trầm tĩnh.

“Được.” Anh thản nhiên đáp ứng, giọng nói bình dị dễ nghe.

Nghe vậy, ý cười trong đáy mắt Thời Nhiễm càng sâu hơn, hai mắt cong cong rất tươi sáng.

Sau khi hẹn với Kỷ Thanh, Thời Nhiễm bắt đầu một ngày hai chuyến chạy đến bệnh viện của anh, mười hai giờ trưa và sáu giờ chiều cộng với thời gian ăn cơm, mỗi lần đều trực tiếp đi vào phòng làm việc của anh dưới cái nhìn ái muội của y tá.

Thời Nhiễm chưa từng uống qua thuốc Đông y Trung Quốc, nghe nói là rất đắng nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới sẽ đắng đến nỗi khiến cô chịu không nổi thiếu chút nữa liền muốn phun ra, nhưng chạm phải ánh mắt của Kỷ Thanh Nhượng cô đành cứng rắn nghẹn lại.

“Thật đắng nha.” Cau mày, giọng nói ôn nhu.

Giây tiếp theo một viên kẹo dâu liền xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thời Nhiễm hơi nghiêng đầu: “Bác sĩ Kỷ, anh cố ý chuẩn bị kẹo cho tôi hả?”

“Ừm.” Kỷ Thanh Nhượng gật đầu.

Thời Nhiễm mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, trong suốt lại xinh đẹp.

“Phiền kỷ bác sĩ chờ một chút.” Cô nói xong thì lấy điện thoại ra mở máy ảnh chụp hình kẹo sữa trong lòng bàn tay Kỷ Thanh Nhượng, lại chỉnh chỉnh sửa sửa một chút, sau đó đăng lên vòng bạn bè —

[Bác sĩ Kỷ cố ý chuẩn bị kẹo, rất ngọt ~]

Kèm theo ảnh chụp và icon ngọt ngào hạnh phúc.

Rất nhanh liền có người khen ngợi cùng bình luận, gào thét nói bàn tay này thật đẹp, hỏi đây là bác sĩ khoa nào, cùng cô quan hệ gì, vân vân mây mây.

Thời Nhiễm chọn hai câu trong số đó trả lời —

[Ừm hừ, tay bác sĩ Kỷ của chúng tôi đương nhiên rất đẹp, khớp xương rõ ràng lại thon dài, nếu không đẹp làm sao lọt vào mắt tôi được a.]

[Là đối tượng xem mắt mà tôi rất thích nha ~]

Trả lời xong thì không nhìn đến nữa, thu hồi điện thoại ngẩng đầu lên bắt gặp Kỷ Thanh Nhượng đang nhìn cô.

Thời Nhiễm khẽ cười, chớp chớp mắt: “Bác sĩ Kỷ làm sao vậy, có phải cảm thấy tôi rất xinh đẹp không?”

Kỷ Thanh Nhượng là người sống nội tâm, ít nói cũng rất ít cười, nhưng giờ khắc này anh lại chậm rãi nở nụ cười, nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: ‘Đúng vậy.”

Thời Nhiễm nhìn anh cảm thấy rất vui vẻ: “Bác sĩ Kỷ trước khi đi công tác nói chờ khi nào về sẽ hẹn tôi ăn cơm đó, tôi thấy, chọn ngày không bằng ngày chọn hay là hôm nay lập tức đi đi, tôi biết một nhà hàng mới có hương vị rất tốt, buổi tối tôi đến đón anh tan tầm, được không?”

“Được.” Kỷ Thanh Nhượng không phản đối.

Sầm Diễn vừa đi công tác từ nước ngoài trở về lại phải dự bữa tiệc xã giao không thể dời lịch được nên anh dẫn Tịch Thần sẵn tiện đi cùng mình.

Đến nhà hàng vừa định bước lên lầu, Tịch Thần khẽ hô một tiếng, tâm tình phức tạp không dám tin nhắc nhở: “Sầm tổng, là… cô Thời.”

Bước chân lập tức dừng lại, Sầm Diễn theo tầm mắt của anh nghiêng đầu nhìn.

Cách đó không xa bên góc cạnh cửa sổ, đôi mắt sáng ngời của người phụ nữ đang khẽ mỉm cười, ánh đèn trên đỉnh đầu bao phủ xuống làm tăng thêm vài phần phong tình xinh đẹp động lòng người, giơ tay nhấc chân, nhìn ngó xung quanh đều là bộ dáng khiến cho đàn ông tim đập nhanh khó mà kiềm lòng.

Ngồi đối diện với cô mặc dù chỉ thấy được bóng lưng nhưng anh vẫn nhận ra.

Là Kỷ Thanh Nhượng.

Hai người có vẻ như đang tán gẫu chuyện gì đó, chính xác mà nói là Thời Nhiễm một tay nâng má cười khanh khách nhìn Kỷ Thanh Nhượng đang nói chuyện, cô vẫn luôn nhìn anh ta tầm mắt trước sau chưa từng dời đi. Kỷ Thanh Nhượng nói một câu gì đó làm cô trừng to mắt nhìn anh một cái.

Dù đứng cách một khoảng nhưng Sầm Diễn vẫn thấy rõ sự hờn dỗi ẩn trong đáy mắt cô.

“Sầm tổng, sắp đến giờ hẹn rồi.” Liếc mắt nhìn vẻ mặt kín đáo che giấu cảm xúc của sếp, Tịch Thần không hiểu sao có chút run rẩy nhắc nhở.

Sầm Diễn vẫn không nhúc nhích.

Anh vẫn như cũ quan sát đôi nam nữ ở góc bàn bên kia, nhìn Kỷ Thanh Nhượng thanh toán, nhìn hai người cùng nhau đứng lên, nhìn thấy Thời Nhiễm bất cẩn suýt té ngã được Kỷ Thanh Nhượng kịp thời ôm lấy, nhìn lúc anh ta muốn buông ra thì cô lại cố tình nhón mũi chân nói cười dịu dàng gì đó bên tai người đàn ông.

Sau đó, họ rời đi.

Sầm Diễn từ khi bước vào nhà hàng đến giờ chưa nói lời nào nhưng vẫn đủ hù dọa Tịch Thần sợ hãi, anh ấy hít sâu một hơi cắn răng mở miệng: “Sầm tổng, chúng ta…”

“Đi thôi.” Sầm Diễn lạnh nhạt cắt đứt lời anh.

Tịch Thần nghe xong phía sau lưng bất giác đổ một lớp mồ hôi mỏng, loại cảm giác âm u này kéo dài cho đến khi bữa tiệc xã giao kết thúc.

Tuy rằng trong lúc xã giao ông chủ nhà mình vẫn luôn xa cách đạm mạc, không nhìn ra vui hay giận gì nhưng Tịch Thần chắc chắn cảm giác được đây không phải là bầu không khí của sự yên bình như mọi ngày, nhưng cụ thể là khác ở đâu thì khó mà nói được.

Mãi đến lúc bữa xã giao kết thúc Tịch Thần mới nghe thấy giọng Sầm Diễn trầm thấp vang lên: “Tôi muốn biết những ngày tôi không ở đây cô ấy đã đi đâu.”

Tịch Thần chỉ cảm thấy giật mình hoảng sợ.

Vừa lúc trở lại biệt thự Hương Long, mọi động tĩnh của Thời Nhiễm đã đến tay của Sầm Diễn.

Bao gồm bó hoa hồng mỗi sáng của Lục Gia Thụ, cuộc gặp gỡ hàng ngày giữa cô và Kỷ Thanh Nhượng, tin đồn trong bệnh viện về quan hệ của cô và Kỷ Thanh Nhượng cùng với tất cả những chia sẻ của cô trong vòng bạn bè có liên quan đến anh ta.

Sầm Diễn chuyên tâm nhìn cẩn thận từng chi tiết không bỏ qua bất cứ điểm nào.

Xem xong, anh rút điếu thuốc châm lửa rồi yên lặng ngồi hút trên sô pha, khói trắng lượn lờ đem gương mặt anh tuấn của anh càng thêm lãnh đạm, ẩn sâu bên trong là sự tà mị mờ ảo.

Mấy ngày kế tiếp Sầm Diễn đúng giờ nhận được báo cáo về thời gian sinh hoạt của Thời Nhiễm.

Khi ở bên Kỷ Thanh Nhượng cô luôn vui vẻ cười đùa, cảm xúc đó thật sự xuất phát từ nội tâm không phải giờ vờ, một ngày hai lần đến bệnh viện gặp Kỷ Thanh Nhượng, có lúc sẽ làm cơm hộp mang theo có lúc thì hai người cùng nhau ra ngoài ăn.

Thỉnh thoảng Kỷ Thanh Nhượng sẽ đưa cô về nhà, trước khi tạm biệt có tặng cho cô vật gì đó mà cô rất thích cười đến đôi mắt cong cong.

Vòng bạn bè của cô không phải mỗi ngày đều đăng trạng thái liên quan đến Kỷ Thanh Nhượng, nhưng mỗi lần đăng luôn toát lên hơi thở ngọt ngào khiến người ta không khỏi ghen tị.

Thoáng cái liền đến tối thứ sáu.

Chu Diệc gọi kêu anh đến Thanh Mạc chơi nói là có tổ chức tiệc, Sầm Diễn không chút suy nghĩ liền từ chối, không nghĩ rằng Chu Diệc trực tiếp đánh thẳng tới công ty.

Chu Diệc nhìn anh cố vùi đầu vào công việc không nhịn được đâm chọc nói: “Tớ nói cậu chứ sao lại ra nông nỗi này rồi, chuyện của Nhiễm Nhiễm tính thế nào? Tớ nghe nói cô ấy đang yêu đương mà cậu còn thản nhiên thế này được sao? Một chút cũng không sốt ruột? Nếu không nhanh chóng hành động cô ấy sẽ bị tên họ Kỷ kia cướp mất đấy!”

Sầm Diễn không phản ứng, giống như không nghe thấy.

Chu Diệc tức giận nhào tới bàn làm việc nhìn chằm chằm vào mắt anh, hận rèn sắt không thành thép nói: “Còn làm việc? Cậu có biết Nhiễm Nhiễm và bác sĩ Kỷ kia bây giờ rất thân mật không? Tớ nhìn thoáng qua cảm thấy họ rất xứng đôi, Nhiễm Nhiễm cũng đặc biệt thích ở cùng cậu ta, cậu…”

Anh ấy thò tay ra dứt khoát chặn trên văn kiện mà Sầm Diễn đang định ký tên.

“Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào?”

Sầm Diễn không biểu tình rút văn kiện ra lặng lẽ ký tên mình vào sau đó dựa người vào ghế, rút một điếu thuốc ra châm lửa, dưới ánh mắt sắp nổi điên của Chu Diệc thản nhiên nói: “Trong lòng tôi nắm chắc.”

Chu Diệc: “…”

“Cậu nắm chắc cái rắm!” Chu Diệc nhịn không được chửi bậy, “Cậu có thấy những gì Nhiễm Nhiễm đăng lên vòng bạn bè không? Hiểu rõ được cô ấy tỏ thái độ rằng tất cả mọi người đều có thể theo đuổi mình chỉ ngoại trừ cậu là sao không? Hiểu rõ…..”

“Chờ cô ấy chơi đùa đủ.” Sầm Diễn cắt ngang lời anh.

Chơi đùa?

Ý cậu là sao?

Chu Diệc nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy ra.

“Nhiễm Nhiễm lần này không phải chơi đùa!” Sầm Vi Nịnh vội vàng chạy vào, phía sau còn có Tịch Thần vẻ mặt khó xử.

Sầm Diễn ngước mắt lên ý bảo không sao bảo Tịch Thần ra ngoài trước.

Toàn bộ Sầm gia kỳ thật Sầm Diễn không thân cận với ai, nhưng Sầm Vi Nịnh trái lại rất yêu thích Tứ ca này của cô cho nên quan hệ giữa hai anh em xem như vẫn tốt, lúc này cô cắn ra chạy đến trước mặt anh và Chu Diệc, gương mặt đầy tức giận cùng ủy khuất, muốn nói lại thôi.

Chu Diệc hỏi: “Tình huống gì vậy?”

Sầm Vi Nịnh nhìn Sầm Diễn dường như vẫn không quan tâm đến lời cô nói, quay sang trả lời Chu Diệc: “Nhiễm Nhiễm và bác sĩ Kỷ thật sự đang yêu đương, bọn họ còn đi gặp người lớn rồi kìa! Nhiễm Nhiễm tối nay sẽ cùng bác sĩ Kỷ lên máy bay đi Thanh Thành dự tiệc mừng thọ của ông nội Kỷ!”

Chu Diệc kinh ngạc: “Thật sự? Tin tức từ đâu ra?”

Sầm Vi Nịnh không vui: “Tiêu Hạo nói, mẹ Tiêu Hạo cô giáo của bác sĩ Kỷ, hai người họ cũng sẽ đi cùng.”

Dừng một chút, cô quay đầu nhìn Sầm Diễn vẫn đang thờ ơ ngồi yên đó nghiêm túc nói: “Tứ ca, em không biết anh nói Nhiễm Nhiễm là người của anh rốt cuộc có ý gì nhưng em biết Nhiễm Nhiễm lần này chắc chắn là nghiêm túc, ánh mắt cậu ấy nhìn bác sĩ Kỷ liền … giống như ánh mắt cậu ấy nhìn anh năm đó, chính là thật sự yêu thích.”

Đêm khuya, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Sầm Thị vẫn sáng đèn.

Vừa kết thúc hội nghị video với chi nhánh nước ngoài, Sầm Diễn mặt trầm như nước hút thuốc, Tịch Thần với tư cách là thư ký đắc lực của anh đương nhiên cũng ở đó.

Nhưng Tịch Thần không dám nói chuyện.

Thật sự là… thần sắc của sếp quá mức dọa người, không khí hội nghị áp bách căng thẳng không nói, hiện tại hội nghị đã kết thúc không khí vẫn ngưng trệ như cũ.

Một lúc lâu sau, anh ấy lấy hết dũng khí mở miệng: “Sầm tổng…”

“Đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến Thanh Thành.” Người đàn ông đột nhiên nói một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi