Dáng người thẳng tấp cao lớn của Sầm Diễn đứng chắn trước giường.
Quần âu phục đen càng làm hai chân anh thon dài hơn, đôi mắt sâu âm trầm nhìn cô, quanh người tản ra luồng khí lạnh khiến người khác sợ hãi.
Khuôn mặt sắc nét trầm tĩnh, động tác cởi cúc tay áo vốn đang thong thả ung dung ở lúc nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ ửng của cô đột nhiên có chút thô bạo, cà vạt tức khắc bị anh mạnh mẽ tùy tiện vứt sang một bên.
Cổ áo quá chặt làm hô hấp không thuận lợi, anh trực tiếp giơ tay kéo hai nút trên cùng ra.
Nhưng mà….
“Tứ ca…”
Một tiếng Tứ ca mềm mại tủi thân bất ngờ không kịp phòng ngự vang lên, kèm theo là âm thanh nức nở vỡ vụn nhưng lọt vào tai Sầm Diễn lại vô cùng rõ ràng làm động tác của anh nhanh chóng ngưng lại.
Cô ngẩng khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cùng đôi mắt đen tròn có chút đỏ ửng đang bị sương mù bao phủ đáng thương nhìn anh, giọt nước bên khóe mắt tựa như khó kiềm chế được muốn rơi xuống.
Cô nhìn anh buồn bực cắn chặt môi bộ dáng như vừa chịu sự ủy khuất rất lớn.
Cố kìm nén nước mắt không khóc nữa, nhưng cô không biết vẻ mặt này của mình có bao nhiêu dụ hoặc làm khơi dậy nội tâm muốn chinh phục cùng dục vọng khi dễ của đàn ông, thầm nghĩ muốn hung hăng mà khi dễ cô, khi dễ đến khóc.
“Tứ ca…”
Lại một tiếng nữa.
Yết hầu Sầm Diễn đột nhiên căng thẳng, ánh mắt cũng trong khoảnh khắc liền tối sầm.
Vẻ mặt của người đàn ông dường như có chút không phù hợp.
“Anh khi dễ tôi…” Ánh mắt say mông lung, nội tâm tràn đầy đau xót trần ra Thời Nhiễm không cách nà khắc chế được nghẹn ngào tố cáo: “Rõ ràng không thích tôi còn muốn khi dễ tôi, Tứ ca, anh vô lại….”
Nơi nào đó trong trái tim Sầm Diễn run rẩy co lại, anh mím chặt môi.
Thân thể Thời Nhiễm hơi động đậy lại tiếp tục nhỏ giọng nói: “Lúc trước, lúc trước tôi thích anh nhiều lắm, thích nhiều như vậy…nhưng anh vẫn không thích tôi…”
Có lẽ là chọc trúng điểm thương tâm nhất, nước mắt không nhịn được nữa mà rơi xuống, trong chốc lát đã khóc đến không thở nổi.
“Anh chính là….chính là….” Khuôn mặt khóc không còn hình tượng, thút thít, nỗi buồn trong mắt cô càng ngày càng rõ, “Chính là khi dễ tôi từng thích anh, anh quá đáng ghét….”
“Anh…” Ngón tay trắng nõn chỉ vào anh, ngay cả động tác này cũng đầy uất ức chật vật, “Anh chỉ muốn ngủ với tôi, đơn giản là muốn ngủ với tôi, anh không thích tôi, ai cũng biết là anh không thích tôi.”
Cơ thể lung lay sắp ngã nhưng vẫn cố chất vấn anh: “Vậy tại sao anh không chịu buông tha cho tôi, tôi đã không còn thích anh, không tiếp tục quấn lấy anh, tôi thật khó khăn… thật khó khăn mới thích…”
Bỗng nhiên, cô lắc đầu mạnh mẽ, cắn cắn môi cúi đầu xuống lại lập tức ngẩng lên, hai tròng mắt đen nhánh long lanh nước, mơ màng say, “Không phải…anh từ trước đến nay…từ trước đến nay nếu đã muốn sẽ không trốn thoát được, trốn không thoát…”
“Anh nói muốn ngủ với tôi thì nhất định sẽ ngủ, anh sẽ ép buộc tôi…” Thân thể lắc lư lợi hại nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy, nghẹn ngào hít mũi, “Tôi muốn tắm…”
Cô lắc đầu: “Tôi không muốn lần đầu tiên cũng không được tắm, không có cảm giác nghi lễ đầy đủ, tôi không muốn…”
Nói xong đôi chân trắng thon chạm vào thảm trải sàn bên giường.
Sầm Diễn đem tất cả động tác của cô thu vào trong mắt, khuôn mặt càng lúc càng âm trầm nguy hiểm, mặt mày phủ đầy sương mù dày đặc, ngọn lửa ham muốn trong lòng càng mặc sức bùng cháy lớn mạnh.
Chân dài dùng lực bước đến bên cạnh cô, nheo mắt nhìn: “Thời Nhiễm.”
“Tứ ca…” Giọng nghẹn ngào.
Nhưng mà một giây sau cô lại dùng sức cắn chặt môi, lo lắng bất an nhìn vào mắt anh.
Trong nháy mắt toàn bộ hỏa khí của Sầm Diễn liền tan biến.
Tiếng nước chảy mơ hồ truyền vào trong tai, cẩn thận nghe còn có thể phân biệt được tiếng cô nức nở, Sầm Diễn đứng ở ngoài ban công ánh mắt u ám vẫn làm cho người ta kinh hãi chậm rãi hút thuốc.
Trong đầu tất cả đều là bộ dáng cô vừa say rượu vừa khóc chất vấn anh, hết lần này đến lần khác phát lại rõ ràng.
Hút hết một điếu anh lại châm thêm điếu khác.
Điện thoại của Tịch Thần đúng lúc này gọi tới thông báo chi nhánh ở nước ngoài có chút vấn đề cần chỉ thị cùng sắp xếp của anh.
“Sầm tổng?”
Một hồi lâu không nghe được phản ứng của ông chủ, Tịch Thần kinh ngạc, phải biết rằng đây là tình huống chưa từng xảy ra.
Anh thăm dò hỏi: “Sầm tổng, anh còn ở đó không?”
Vẫn không trả lời.
Rõ ràng cách khoảng cách cực xa nhưng không biết vì sao Tịch Thần lại cảm giác được một cỗ khí thế lạnh lẽo hùng hổ dọa người đầu bên kia điện thoại, đè ép anh có chút không thở nổi.
“Sầm…”
“Mười phút nữa sắp xếp cuộc gọi hội nghị.” Sầm Diễn lạnh lùng cắt đứt lời anh ấy.
Tịch Thần không giải thích được bị làm cho kinh sợ.
Một cuộc gọi hội nghị với áp suất cực kì thấp.
Ngoại trừ Sầm Diễn ra, tất cả những người tham gia đều không dám thở mạnh.
Sầm Diễn rất ít khi hút thuốc vào những thời điểm như thế này nhưng tối nay anh nghiện thuốc lá rất dữ dội, hút từng điếu một, chờ đến khi hội nghị kết thúc căn phòng đã nồng nặc mùi khói, cách rất xa cũng có thể mơ hồ ngửi thấy.
Trong phòng tổng thống xa hoa, yên tĩnh không tiếng động tựa như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Yên tĩnh…
Sầm Diễn đột nhiên rùng mình, anh liếc nhìn đồng hồ, cách lúc Thời Nhiễm vào tắm đã gần một giờ nhưng vẫn chưa thấy cô ra, không chỉ không đi ra ngay cả âm thanh nào cũng không có.
Sầm Diễn bước nhanh đến ngoài cửa phòng tắm.
Anh gõ cửa nhẹ nhàng gọi tên cô: “Thời Nhiễm.”
Không ai trả lời.
“Thời Nhiễm.”
Vẫn không ai đáp lại anh.
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, sắc mặt khó coi, không do dự, Sầm Diễn trực tiếp đẩy cửa vào lại nhìn thấy cô nằm sấp bên cạnh bồn tắm đầy bọt xà phòng che khuất cơ thể, sau khi nghe được tiếng động cô chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nhìn anh vài giây.
Sau đó, cánh môi khẽ run rẩy như thể muốn khóc một lần nữa.
“…… Anh đi ra ngoài.” Giọng nói run rẩy.
Sầm Diễn nhìn cô thật sâu cuối cùng xoay người đi ra theo ý cô.
Nút áo sơ mi đã sớm kéo ra vài cái nhưng Sầm Diễn vẫn cảm thấy hô hấp không thông, giơ tay lên muốn kéo ra lại nhạy bén nghe thấy một tiếng “ầm” từ cách cửa phòng tắm truyền đến tiếp theo là tiếng phẫn nộ nức nở.
Không kịp suy nghĩ anh lập tức xoay người đẩy cửa ra lần nữa, đập vào mắt là hình ảnh cô mặc áo ngủ cực ngắn vật vã ngã xuống đấy giãy dụa thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Cùng với…
Yết hầu Sầm Diễn khẽ lăn xuống.
Bước nhanh đến gần, anh ngồi xổm xuống muốn ôm lấy cô nhưng khi chạm vào da thịt cô sắc mặt chợt thay đổi.
Rất nóng.
Nhìn lại khuôn mặt của cô phiếm hồng bất thường cùng với đôi mắt sưng đỏ do khóc, lần đầu tiên anh cảm thấy được sự nhu nhược hiện lên trong ánh mắt cô, nhìn đến đau lòng.
Sầm Diễn nhanh chóng kiểm tra trán cô.
……Phát sốt.
Hậu tri hậu giác nghĩ đến lúc nãy cô đang say rượu còn ngâm mình trong bồn, sắc mặt Sầm Diễn lập tức lại khó coi thêm vài phần, anh không có chút do dự ôm cô lên.
Cô vẫn khăng khăng vùng vẫy muốn thoát.
“Buông ra…Tứ ca anh buông ra, anh vô lại, lại khi dễ tôi…”
Sầm Diễn không buông tay, nhưng không nghĩ cô liền mở miệng cắn vào vai anh!
Lực đạo cực kỳ mạnh.
Cơ bắp Sầm Diễn đều căng thẳng nhưng anh vẫn luôn không lên tiếng mặc cho cô cắn, mãi đến khi cô thả lỏng anh mới đi ra khỏi phòng tắm nhẹ nhàng đặt cô lên giường đem chăn cẩn thận đắp lên người cô, làm xong tất cả thì lấy điện thoại ra gọi điện cho Từ Tùy bảo anh ấy đi mua thuốc hạ sốt và trà giải rượu.
Nhưng mà, lời của anh còn chưa dứt cổ tay áo đã bị siết chặt.
“Không muốn…không muốn uống thuốc…”
Vẫn là khuôn mặt ấm ức đó, lẩm bẩm nói với anh: “Đừng uống thuốc, uống rượu làm sao có thể uống thuốc được, tôi… tôi không cần uống thuốc, bác sĩ Kỷ, tôi muốn anh a…”
“Ở cạnh bác sĩ Kỷ mới khỏi bệnh, bác sĩ Kỷ…”
Trán Sầm Diễn bỗng dưng nhảy lên, sắc mặt và ánh mắt đều trở nên cực kỳ tối đen.
“Thời Nhiễm.” Anh cố bình tĩnh mở giọng gọi tên cô, “Lại nhắc tên người đàn ông khác một lần chúng ta lại làm một lần, làm cho đến khi em ngất đi mới thôi…”
Hơn mười phút sau Từ Tùy mới đưa trà giải rượu đến, nhưng mà người trên giường có lẽ tối nay do tâm tình dao động quá lớn hoặc là do sốt làm cho cô kiệt sức đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chẳng qua là ngủ không đủ an ổn.
Nhíu chặt mày, vô thức cắn môi, tất cả đều thể hiện sự khó chịu cùng khổ sở.
Sầm Diễn đứng bên giường lẳng lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau anh xoay người đi vào phòng tắm tìm khăn sạch thấm nước sau đó trở lại bên giường ngồi xuống lau nước mắt trên mặt cùng với mồ hôi trên trán rồi lại dùng khăn lạnh đặt lên để làm hạ nhiệt vật lý cho cô.
Thần sắc của anh đã khôi phục lại sự thanh lãnh nghiêm túc mọi khi, chỉ là cổ họng vẫn luôn căng chặt nhất là những lời cô nói tối nay cứ liên tục hiện lên trong đầu anh.
Cô say rượu khóc, say rượu ầm ĩ, say rượu lên án anh….
Nhưng đến tột cùng cô say hay tỉnh, anh đã từng cho rằng bản thân hiểu rất rõ, nhưng giờ phút này, lần đầu tiên, thật giả lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong tầm mắt, vẻ mặt khi ngủ của cô vẫn không an phận, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể nháo lên làm loạn.
Sầm Diễn lẳng lặng nhìn, đột nhiên, anh đưa tay vuốt ve mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi ma sát.
Cô nhíu nhíu mày, rất bài xích.
Sầm Diễn không thu tay lại, vẫn tiếp tục như cũ.
“Bác sĩ Kỷ…”
Một tiếng nỉ non từ trong môi cô tràn ra, nếu không nghe kĩ căn bản không thể nghe ra, nhưng rõ ràng có chút quyến luyến cùng ỷ lại.
Đôi mắt Sầm Diễn dần dần trở nên lạnh lẽo, đến cuối cùng không còn chút nhiệt độ.
“Ong ong —”
Điện thoại không báo trước rung lên cho đến khi sắp tự động tắt máy Sầm Diễn mới thản nhiên cầm lên nhìn.
Trên màn hình hiển thị tên cô, nhưng khi anh đem cô từ nhà cũ Kỷ gia rời đi cũng không mang theo bất cứ gì khác, điện thoại cũng bỏ lại ở đó.
Nhưng hiện tại…
Sầm Diễn trước tiên nghĩ đến một người —
Kỷ Thanh Nhượng.
“Đinh đong —”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cuối cùng Sầm Diễn nhìn người còn đang ngủ đứng dậy đi ra ngoài.
Mở cửa.
Đúng như dự đoán, là Kỷ Thanh Nhượng.