ĐÁP LẠI LỜI YÊU

Hai mươi phút sau.

Lúc Thời Ngộ Hàn mang theo bữa sáng nhìn Thời Nhiễm mở cửa, nhếch môi cười, trêu chọc nói: “Bốn năm không gặp, cứ như vậy u oán nhìn anh à?”

Thời Nhiễm mặc kệ anh trai mình.

Thời Ngộ Hàn cười khẽ, đi theo phía sau cô vào phòng, liếc mắt nhìn thấy toàn bộ rèm cửa vẫn đóng kín, không gian nặng nề không có lấy một tia nắng mặt trời, nhưng trong phòng rất sáng, tất cả đèn đều được bật.

Lại nhìn thoáng qua bộ phim đang phát trên truyền hình.

“Một đêm không ngủ?” Thời Ngộ Hàn đặt bữa sáng lên bàn hỏi.

Thời Nhiễm ấn ấn trán, thuận miệng nói: “Lệch múi giờ, ngủ không được.”

Cô nói xong thì đi đến kéo rèm cửa ra.

“Để anh.” Thời Ngộ Hàn mỉm cười, bước chân dài đi đến bên cửa sổ đem rèm cửa kéo ra, giọng nói trầm thấp dễ nghe, vẫn tràn ngập cưng chiều như trước đây, “Tiểu công chúa Thời gia chuyện gì cũng không cần làm.”

Dứt lời, rèm cửa bị kéo ra.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, Thời Nhiễm chỉ cảm thấy chói mắt, theo bản năng nhíu mày, khẽ nhắm mắt đưa tay lên che lại.

“Là do lệch múi giờ, hay là bởi vì Sầm Diễn?”

Một câu nói bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống, giống như một viên đá đột nhiên ném vào mặt hồ tĩnh lặng vén lên từng đợt sóng, hô hấp Thời Nhiễm hơi chậm lại, mở to mắt.

Thời Ngộ Hàn như cười như không liếc cô.

Thời Nhiễm lườm anh một cái, khôi phục huyết sắc, không tức giận nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Lệch múi giờ.”(*)

(*) Bản tiếng trung có 2 chữ là “时差” mình edit thành “Lệch mùi giờ”.

Thời Ngộ Hàn cười cười không nói gì, kéo cô ngồi xuống trước bàn ăn, ngón tay thon dài đẹp mắt chậm chạp vừa lấy bữa sáng bày ra, vừa đưa cho cô một đôi đũa: “Hết sốt rồi?”

Thời Nhiễm trong nháy mắt liền bắt được điểm mấu chốt.

“Anh biết à?” Dùng mắt trừng anh, cô không hiểu sao có chút tức giận, gằn từng chữ chất vấn, “Nếu đã biết rồi tại sao không để Bùi Viễn đưa em về nhà? Đừng nói Bùi Viễn không có ở Giang Thành nhé!”

Người đàn ông anh tuấn cúi đầu cười: “Anh tưởng em và Tứ ca tâm tâm niệm niệm xa cách lâu ngày gặp lại nhau sẽ rất vui nên để cậu ta đưa.” Dừng một chút, “Dù sao trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra tình huống này.”

Thời Nhiễm: “…”

Thời Ngộ Hàn tinh thần nhàn rỗi mở nắp hộp cháo ra.

“Không thích, trước kia là trước kia.” Một câu không có độ ấm, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định.

Thời Ngộ Hàn nâng mắt liếc cô.

Nhướng mày, đôi môi mỏng của anh không chút để ý nói một câu: “Tối hôm qua em muốn anh điều tra chuyện đó, đã điều tra được người làm, nhưng chậm một bước, bị người của Sầm Diễn mang đi, cậu ta đích thân trừng trị, lúc em nằm viện đã xử lý xong rồi.”

Ngừng hai giây, anh nhìn cô như tùy ý hỏi ngược lại: “Nhiễm Nhiễm, em nói, Sầm Diễn có ý gì? Hả?”

Ngón tay trắng nõn cầm lấy ly nước tao nhã nhấp một ngụm, Thời Nhiễm không quan tâm trả lời: “Chắc có lẽ là tức giận.”

“Em ngủ với cậu ta?”

Động tác khẽ dừng lại, Thời Nhiễm ngước mắt nhìn anh.

Thời Ngộ Hàn cười thản nhiên: “Em là em gái anh, anh lo lắng cho em.”

“Không có.” Thời Nhiễm phủ nhận.

Nhưng mà ngay sau đó cô hơi giật mình, đáy lòng lại sinh ra một chút cảm xúc khó hình dung.

Tối qua…

Sầm Diễn nhất quyết nói cô ngủ với anh ta, không giống như bịa chuyện.

“Nhưng em say rồi.” Thời Ngộ Hàn nhắc nhở, “Em uống rượu dễ say, lúc say rượu làm cái gì cũng không nhớ nổi, huống chi trong rượu còn bị bỏ thuốc, đối phương lại là Sầm Diễn, em không khống chế được…”

Trán Thời Nhiễm nảy lên một cái, mặt mày sinh động, không biết là xấu hổ hay tức giận: “Thời Ngộ Hàn!!!”

“Đinh đong…”

Chuông cửa đột nhiên vang lên vào lúc này.

Thời Ngộ Hàn mỉm cười đứng dậy, không cho cô cơ hội nói chuyện: “Tôi đến đây.”

Cửa mở.

Là Từ Tùy.

Liếc mắt nhìn đồ trong tay cậu ấy, Thời Ngộ Hàn lạnh nhạt cong môi lộ ra vài phần ý tứ giễu cợt, biết rõ còn cố ý hỏi: “Thế nào?”

Từ Tùy mang theo khuôn mặt Poker, giọng nói cứng rắn: “Thời tổng, Sầm tổng bảo tôi đem cháo đến cho Thời tiểu thư, cô ấy thân thể không thoải mái, ăn những món này sẽ tốt hơn.”

“Từ đâu ra thế?” Thời Ngộ Hàn cười nhạo nói, “Nhiễm Nhiễm nhà tôi được nuông chiều quen rồi, đồ bên ngoài không thể tùy tiện ăn.”

Từ Tùy: “…”

Nghĩ đến lời dặn dò lãnh đạm của Sầm tổng, Từ Tùy chỉ cảm thấy có miệng nhưng khó nói, hơn nữa từ trước đến nay anh ấy không giỏi nói lý lẽ, vì thế trong chốc lát lại cứng đờ đứng ở cửa, chỉ giải thích: “Không phải đồ bên ngoài, bảo đảm vệ sinh sạch sẽ.”

Thời Ngộ Hàn nhíu mày, đáy mắt hiện lên một suy nghĩ: “Đồ ăn nhiều lắm, đi vào ăn cùng nhau đi.”

Từ Tùy tất nhiên là từ chối: “Không cần, Thời tổng, tôi…”

“Hoặc là đi vào cùng nhau ăn, hoặc là cầm đồ của cậu rời đi.”

“……”

Cuối cùng, Từ Tùy vẫn là bị “uy hiếp” ở lại cùng nhau ăn sáng.

Nhưng Từ Tùy như thế nào cũng không nghĩ tới, Thời Ngộ Hàn lại đem cháo anh ấy mang đến đẩy đến trước mặt mình, ngữ điệu ấm áp nói đều là bạn bè không ghét bỏ ăn cái này là được rồi, nếu như hương vị không tệ, ngày mai anh cũng mua cho Thời Nhiễm.

Từ Tùy: “…”

Từ Tùy còn chưa kịp phản ứng, Thời Ngộ Hàn liền tự mình nói chuyện với Thời Nhiễm.

“Loại đàn ông như cậu ta, không có tâm, trong mắt cậu ta chỉ có dã tâm và công ty, không còn gì khác. Đàn ông như vậy, cho dù tối hôm qua có phát sinh chuyện gì với em thì cũng chỉ là biểu hiện của dục vọng chiếm hữu, nhưng loại dục vọng chiếm hữu này không phải là thích, chẳng qua đàn ông từ trong xương cốt đều thích làm chuyện xấu, người phụ nữ đã từng thích mình bây giờ trong mắt lại không có mình nên khó chịu mà thôi, không liên quan đến tình yêu.”

“Nhiễm Nhiễm, hiểu không?”

Mí mắt Từ Tùy đột nhiên nhảy dựng lên.

Tuy rằng Thời Ngộ Hàn không chỉ đích danh, nhưng anh ấy làm sao nghe không hiểu, người anh đang nói rõ ràng chính là ông chủ nhà mình, Sầm Diễn.

Ai không biết Thời tiểu thư yêu…

“Ừm, em biết.”

Một câu hời hợt kéo suy nghĩ của Từ Tùy trở về, anh theo bản năng nhìn về phía Thời Nhiễm, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, không phải giả bộ, cũng không phải tức giận, mà là thật sự đồng ý với Thời Ngộ Hàn.

“Thời tiểu thư…” Anh muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng cũng không thể nói ra tiếng, càng không biết nên nói như thế nào.

Anh ấy không có tư cách.

Rốt cuộc cũng ngồi không yên, cuối cùng, anh mượn cớ Sầm tổng còn có chuyện muốn dặn dò rồi vội vàng rời đi.

“Anh cố ý hả?” Thời Nhiễm tức giận trừng mắt cười như một con hồ ly ngàn năm tuổi với Thời Ngộ Hàn, “Em nói rồi, em không thích anh ta, không phải tức giận, là thật, em…”

“Anh biết.” Thời Ngộ Hàn gật đầu nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, anh cũng nghiêm túc, anh muốn nói cho em biết, em và Sầm Diễn không thích hợp, bất kể là lúc trước em còn thích cậu ta hay là hiện tại, hai người đều không thích hợp.”

Thời Nhiễm khẽ cụp mắt.

“Em hiểu.” Chốc lát cô khôi phục lại thần sắc thản nhiên.

“Thật sự không thích?”

Thời Nhiễm nhìn anh: “Cần em thề sao? Tuổi trẻ không hiểu chuyện, đã thích phải nhất định ôm lấy không buông à?”

Thời Ngộ Hàn hiển nhiên rất hài lòng với đáp án này.

“Vậy thì tốt rồi, loại cẩu nam nhân Sầm Diễn này không xứng với Nhiễm Nhiễm nhà anh.” Anh cười đùa, không cho cô cơ hội nói chuyện rồi giống như nhớ tới gì đó nhắc nhở cô, “Ngày mai ông bà trở về, chúng ta về nhà ăn cơm.”

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, chột dạ lại có chút sợ hãi: “Ông bà nội…”

Thời Ngộ Hàn lười biếng thay cô nói: “Đương nhiên là tức giận, em vừa đi liền đi bốn năm, không chỉ ông bà nội, ba mẹ anh cũng rất tức giận, vốn đang đi du lịch hâm nóng tình cảm, vừa nghe nói em trở về, lập tức thay đổi lịch trình bay, ngày mai cũng đến.”

Thời Nhiễm: “…”

Cô không có mẹ, từ nhỏ đã được ông bà nội nuông chiều lớn lên, mà lúc đó cha mẹ Thời Mộ Hàn, cũng chính là bác cả của cô lại đem cô yêu thương như con gái ruột, Thời Nhiễm chính là tiểu công chúa duy nhất của Thời gia, không ai sánh bằng.

Nhưng bốn năm trước, cô…

Thời Nhiễm nhất thời có chút yên tĩnh, cảm xúc liên quan đến Sầm Diễn bị sự chột dạ áy náy thay thế, cô cắn môi dưới, ngước mắt lên đáng thương nhìn Thời Ngộ Hàn làm nũng: “Anh…”

Thời Mộ Hàn nhướng mày, cười thích thú khó hiểu: “Ngược lại có một biện pháp có thể làm cho bọn họ không tức giận.”

“Làm gì?” Thời Nhiễm theo bản năng hỏi.

Thời Ngộ Hàn cong môi, thâm sâu khó lường, nụ cười nhàn nhạt phun ra một câu ác liệt: “Tìm bạn trai mang đến cho bọn họ xem, hoặc là, đồng ý đi xem mắt, quen biết người mới.”

Thời Nhiễm: “…”

Thấy vậy, ngón tay Thời Ngộ Hàn không chút để ý gõ gõ lên bàn ăn, không còn chế nhạo nữa, mà thu liễm ý cười nói thêm một câu: “Chú thím cũng sẽ trở về, về phần Tô Thiển, hẳn là còn không biết tin tức em về nước.”

Cháo cô thích nhất trên bàn vẫn bốc lên mùi thơm hấp dẫn nhưng Thời Nhiễm trong nháy mắt lại không còn chút khẩu vị.

Cô rũ mắt xuống.

Chú trong miệng Thời Ngộ Hàn chính là cha cô.

Mà Tô Thiển…

Biệt thự Hương Long ở Giang Thành là khu biệt thự sang trọng vô giá của thành phố.

Từ Tùy đứng trong phòng khách sạch sẽ nhìn người đàn ông từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, không hiểu sao có chút chột dạ, cho dù anh không mặc áo sơ mi quần tây, chỉ đơn giản là quần áo ở nhà hiếm khi thấy được, nhưng cỗ khí thế lạnh lùng cao quý kia vẫn từ trong xương cốt tràn ra áp chế xuống.

“Cô ấy đã ăn?” Giọng nói của anh không nóng không lạnh, so với lúc bình thường không có gì khác chỉ thêm vài phần trầm khàn, nhưng nghe càng đáng sợ hơn nhiều.

Từ Tùy lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Sầm Diễn liếc anh ta một cái, mặt không gợn sóng: “Nói.”

Áp lực đè xuống, Từ Tùy cắn răng, bất chấp khó khăn nói ra, bao gồm cả những lời Thời Ngộ Hàn nói cùng với câu trả lời của Thời Nhiễm.

Dứt lời, anh rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Sầm Diễn lạnh thêm vài độ.

“Sầm tổng…”

“Biết rồi.” Đôi mắt sâu không thấy đáy, Sầm Diễn thản nhiên nói, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như mọi khi.

Từ Tùy rời đi.

Sầm Diễn ngồi xuống sô pha, châm lửa một điếu thuốc lẳng lặng hút. Anh một đêm không ngủ, từ lúc ở chỗ Thời Nhiễm trở về, anh tự mình xuống bếp nấu cháo cho cô, sau đó xử lý công việc, tiếp đó đến hồ bơi bơi thẳng cho đến nửa tiếng trước.

Như thể không biết mệt mỏi.

Khói thuốc chầm chậm bao phủ khuôn mặt anh tuấn của anh, không hiểu sao lại thêm vài phần cảm giác lạnh bạc không rõ.

Chi nhánh ở nước ngoài còn chờ anh mở hội nghị trực tuyến, hút xong một điếu thuốc, Sầm Diễn không vội vàng lên lầu ngay mà lại rút thêm một điếu kẹp giữa ngón tay, tiếp theo lấy điện thoại gọi điện thoại cho Thời Ngộ Hàn.

“Là tôi.”

Bên kia điện thoại, Thời Ngộ Hàn âm thầm cười nhạo một tiếng, lười biếng trả lời: “Có việc?”

Sầm Diễn chậm rãi nhả khói: “Buổi tối Thanh Mạc có tiệc, đến chơi.”

Thời Ngộ Hàn biết rõ còn cố hỏi: “Tiệc gì?”

“Sinh nhật.”

“Không có thời gian.”

Sầm Diễn im lặng.

Tay trái đặt ở ngoài cửa sổ xe, Thời Ngộ Hàn nhìn phong cảnh bên ngoài, anh mắt sâu như vực thẳm, anh hừ cười, giọng nam trầm thấp không có nhiệt độ: “Tối hôm qua bọn Chu Diệc xuất hiện cũng không khỏi quá trùng hợp nhỉ.”

Một người đàn ông khôn ngoan nói chuyện không cần phải nói quá rõ ràng

Sầm Diễn không ngoài ý muốn bị Thời Ngộ Hàn phát hiện, cũng không phủ nhận.

Tối hôm qua, vốn là anh có dụng ý cố tình tính kế Thời Nhiễm.

Buổi tối, ánh đèn rực rỡ, sự náo nhiệt chỉ mới bắt đầu.

Thanh Mạc.

Tạm thời gặp phải chút chuyện nên Chu Diệc đến muộn, chân dài bước ra khỏi thang máy, anh vừa kéo cà vạt vừa nhận điện thoại, dư quang khóe mắt lúc này thoáng nhìn thấy một màn ngoài ý muốn, anh kinh hãi cả người cứng đờ.

Đó không phải là…

Bừng tỉnh vài giây, bên kia đã không còn thấy nữa.

Trong điện thoại tiểu minh tinh còn đang quấn lấy anh làm nũng, nếu trước kia anh khẳng định muốn trêu chọc vài câu, nhưng giờ phút này Chu Diệc một chút tâm tư cũng không có, trong lòng có chút phiền toái cắt đứt điện thoại đi thẳng đến phòng bao.

Tầm mắt nhanh chóng nhìn quanh một vòng, phát hiện Sầm Diễn đang ngồi trên sô pha trong góc, người dựa về phía sau, một tay khoác tay vịn, tay kia kẹp một điếu thuốc đang hờ hững hút.

Trong màn sương mù mịt, không khí có chút ngột ngạt, rõ ràng là sinh nhật của anh nhưng anh lại giống như không hứng thú, bản thân so với không khí náo nhiệt xung quanh trái ngược hoàn toàn, ai cũng không nhìn thấu rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

Chu Diệc bất giác chần chừ.

Nhưng…

Rối rắm trong một lát, rốt cuộc anh vẫn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sầm Diễn, sờ một điếu thuốc ra đốt lửa lên.

Hút vài hơi, anh mới nói: “Trước khi vào, tớ thấy Thời Nhiễm cùng một người đàn ông…” Anh dừng một chút, “Tư thế…”

Tứ ca: Đâm sau lưng … Thời Ngộ Hàn, về sau lúc theo đuổi vợ đừng nghĩ đến việc tôi sẽ giúp cậu!!!

Thời Ngộ Hàn: A, ờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi