Vườn hoa nhỏ.
Khói thuốc cháy đến phần tận cùng, Sầm Diễn dập tắt tàn thuốc, muốn châm thêm điếu nữa thì phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Tứ ca.”
Thời Nhiễm từ sau lưng ôm lấy anh, mặt theo thói quen cọ cọ.
“Đợi lâu rồi sao? Em xem tin nhắn anh gửi rồi, nhưng mà anh thế nào lại hút thuốc…” Cô nghịch ngón tay anh, hừ một tiếng, “Anh biết rõ em không thích anh hút thuốc mà.”
Yết hầu Sầm Diễn khẽ động.
“Công ty có chút chuyện, thật xin lỗi, không có lần sau.” Anh trầm giọng nói.
“Có khó giải quyết không?”
“Cũng được.”
“Ổ, được rồi.” Thời Nhiễm tùy ý đáp một câu, sau đó xoay vòng nhào vào ngực anh, ngẩng mặt lên cười khanh khách nhìn anh nói, “Tứ ca em với anh thương lượng một chuyện, được không?”
Cô dùng cả hai cánh tay vòng quanh cổ anh.
Ánh mắt Sầm Diễn nặng nề nhìn cô, dùng một tay ôm eo cô mặc cho cô đùa giỡn: “Có chuyện gì vậy?”
Thời Nhiễm kiễng mũi chân hôn môi anh, nháy mắt một cái, lại mềm nhũn làm nũng: “Tối nay về biệt thự Hương Long ngủ đi, em muốn tâm sự cùng Họa Họa, có được không, Tứ ca.”
Nói xong cô lại hôn một cái nữa tựa như muốn lấy lòng anh.
“Được không?”
Sầm Diễn từ trước đến nay luôn không chống lại được sự làm nũng của cô.
“Được.” Anh nói.
Anh cũng đã nghĩ đêm nay cô hẳn sẽ ở bên Khương Họa, nếu cô muốn vậy anh sẽ không phản đối.
Khóe môi Thời Nhiễm cong lên, trong mắt nhuộm đầy ý cười vui vẻ.
“Tứ ca thật ngoan.” Cô hôn anh một lần nữa.
Đêm khuya.
Sầm Diễn trở về biệt thự Hương Long, tuy đã lâu không về ở nhưng mỗi ngày đều có dì giúp việc quét dọn nên vẫn sạch sẽ như lúc có người.
Thói quen mỗi ngày trước đây của anh là tập thể dục, tiếp đó là tắm rửa, cuối cùng đến phòng sách xử lý công việc.
Bận rộn cho đến sáng sớm.
Kết thúc công việc anh không lập tức trở về phòng ngủ mà rót cho mình ly rượu vang đỏ.
Ánh đèn vàng ấm áp, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lay động ly rượu đế cao, chất lỏng màu đỏ đậm theo đó lung lay, mùi thơm nguyên chất, Sầm Diễn ngửa đầu nhấp một ngụm.
Yết hầu gợi cảm khẽ động, hương rượu xâm nhập vào vị giác.
Anh uống rất chậm, thần sắc trước sau như một thanh lãnh nghiêm nghị không có biểu cảm dư thừa nào.
Thẳng đến khi uống xong anh mới trở về phòng ngủ.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, hương nước hoa nhàn nhạt không thể quen thuộc hơn xâm nhập vào chóp mũi.
Anh ngẩng đầu lên.
Mãi đến lúc này anh mới hậu tri hậu giác phát hiện chăn vốn nên xếp gọn gàng thành một khối một sau giây đã bị xốc lên, gương mặt diễm lệ dưới ánh đèn xuất hiện trong tầm mắt anh.
“Tứ ca!”
Người đáng lẽ phải ở chung cư giờ phút này lại đang mỉm cười nhìn anh, khoảnh khắc tầm mắt giao nhau cô còn tinh nghịch nháy mắt.
Hô hấp của Sầm Diễn hơi trì đọng.
Có chút…nóng.
Thời Nhiễm thấy anh không nhúc nhích, đáy mắt thoáng hiện lên tia giảo hoạt, cô đứng lên, mặc váy ngủ thắt lưng rất ngắn, chân trắng noãn giẫm lên chăn mềm mại từng bước đi tới cuối giường.
Sau đó đứng lại ngoắc tay với anh.
“Lại đây, Tứ ca.”
Mắt ngọc mày ngài, vô cùng rực rỡ, giơ tay nhấc chân đều là sự hấp dẫn trí mạng.
Yết hầu Sầm Diễn mạnh mẽ lăn xuống.
Anh đến gần hơn theo lời cô.
Thời Nhiễm lập tức nhảy lên người anh.
Cô ôm cổ anh còn anh thì trước tiên vững vàng đỡ lấy cô.
Cực kỳ ăn ý.
“Không phải ở cùng Khương Họa sao?” Chóp mũi tràn ngập hơi thở thuộc về cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, rốt cuộc Sầm Diễn vẫn không nhịn được hỏi.
Thời Nhiễm vùi đầu ở cổ anh cười kiêu ngạo: “Bởi vì sợ Tứ ca ghen nên đến dỗ dành anh.”
Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy của Sầm Diễn trêu chọc nói: “Dĩ nhiên, nếu Tứ ca không ghen em liền quay về tâm sự cùng Họa Họa ngay.”
Cô nói xong thì từ trên người anh bước xuống.
Sầm Diễn chặt chẽ giam giữ cô lại, không cho cô cơ hội rời đi.
“Nếu đã tới rồi thì đừng đi, hửm?” Anh thấp giọng nói.
Thời Nhiễm cúi đầu nhìn anh, hôn nhẹ lên ấn đường đầy vẻ mệt mỏi kia: “Vậy Tứ ca có ghen không? Không cho phép nói dối.”
Hô hấp của Sầm Diễn hơi trầm xuống, ánh mắt cũng lặng lẽ tối dần.
“Có.” Anh thừa nhận.
Vẻ mặt Thời Nhiễm liền hiện lên biểu tình đắc ý.
“Vậy… Em đêm nay sẽ lưu lại chăm sóc Tứ ca, được không?”
“Được.”
Thời Nhiễm mặc váy ngủ, hiện tại tư thế gần gũi làm anh khó tránh khỏi chạm vào da thịt cô, Thời Nhiễm bỗng cảm nhận được lòng bàn tay anh rất nóng.
Hai người nhìn nhau, khát vọng đã sớm cuộn trào mãnh liệt.
“Tứ ca.” Thời Nhiễm cúi đầu cong môi, giọng nói quyến rũ trêu người, “Hôn em.”
Kiều diễm, nụ hôn trằn trọc bốc lửa.
……
Kết thúc, Thời Nhiễm lười biếng nằm trong bồn tắm, Sầm Dưới từ phía sau ôm lấy cô.
“Còn muốn hay không?” Anh hôn cô, khàn giọng hỏi.
Thời Nhiễm cười né tránh: “Không cần nữa.”
Nhưng Sầm Diễn không buông tha cho cô, động tác ngược lại càng mạnh mẽ không ngừng, anh cười nhẹ: “Chắc chắn không?”
“…… Tứ ca!” Thời Nhiễm khó chịu, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, “Dừng lại đi, em còn có việc muốn nói với anh mà.”
Sầm Diễn vẫn tiếp tục.
“Chuyện gì?”
Giọng nói nam tính mỗi lúc một khàn hơn mang theo vẻ gợi cảm, dùng lời nói trên mạng đang thịnh hành mà tả thì là có thể làm cho lỗ tai người ta mang thai.
Thời Nhiễm thiếu chút nữa đã bị anh mê hoặc.
“Tứ ca…” Cô thở hổn hển, ánh mắt giờ đã long lanh hơi nước đầy mê người lại bắt đầu trừng anh, cố bảo vệ tia lý trí cuối cùng phản kháng: “Em muốn đi nước A, nơi em nhận chức làm việc bốn năm trước.”
Động tác của Sầm Diễn dừng lại.
Đôi mắt vẫn thâm trầm như cũ, môi mỏng mím chặt, anh nhìn cô.
Bầu không khí kiều diễm dần tan biến đi phần nào.
Thời Nhiễm đến gần hôn anh, giải thích: “Hôm nay trước khi gặp Khương Họa em nhận được điện thoại của tòa soạn tạp chí làm việc trước đây, họ hỏi em có muốn trở lại không, nói nữ thủ lĩnh dẫn đầu quân đội thời điểm đó đã bị tòa án phán xử.”
Cô nắm tay anh, chậm rãi đan xen vào nhau, chặt kín không chút khoảng trống.
“Lúc trước công tác của nước B thật ra còn chưa hoàn thành, em chưa công khai chân tướng chiến tranh lúc đó cho mọi người, kỳ thật đó không chỉ là công việc của riêng em mà còn là nhiệm vụ chung của em và Kiều Việt.”
Thời Nhiễm dừng một chút quan sát biểu cảm nghiêm nghị của anh, quyết tâm nói: “Có bắt đầu có kết thúc, em muốn hoàn thành nhiệm vụ này, đòi lại công đạo cho Kiều Việt, em không muốn tương lai phải hối hận.”
“Tứ ca, em muốn một lần nữa cầm lên máy ảnh mà mình yêu thích.”
Sợ anh không đồng ý, cô lại nói: “Trị liệu đã kết thúc rồi, bác sĩ Lương cũng nói tình trạng tâm lý hiện tại của em không có vấn đề gì, hơn nữa lần này sau khi trở về sẽ không đi đến chiến trường nguy hiểm nữa, chỉ là đi…”
“Được.”
Thời Nhiễm đúng là có hơi sửng sốt.
Sầm Diễn cầm hai bàn tay hai người đang nắm chặt, trầm giọng nói: “Điều kiện là Từ Tùy phải đi theo bên cạnh bảo đảm sự an toàn cho em.”
Thời Nhiễm chớp chớp mắt, buột miệng nói: “Nhưng Từ Tùy…”
“Cho dù không đến chiến trường anh cũng không yên tâm.” Sầm Diễn ngắt lời cô, im lặng thở dài, “Chuyện em muốn làm anh sẽ không ngăn cản. Anh biết đó là lý tưởng cùng tín ngưỡng của em, em không cần lo lắng việc anh sẽ không ủng hộ em.”
Không nói nhiều, nhưng cả hai đều thấu hiểu nhau.
Trong phút chốc, lòng Thời Nhiễm nổi lên từng cơn gợn sóng, tâm tình cảm động lặng lẽ cuồn cuộn theo.
Anh biết tất cả, biết cô cần gì, hiểu cô.
“Tứ ca…” Hốc mắt tựa như có chút chua xót, cô mềm nhũn gọi anh một tiếng sau đó vùi mặt vào cổ anh làm nũng, “Anh như vậy em sẽ không nỡ đi, em quá đáng ghét, lại muốn làm em khóc…”
Sầm Diễn nghe vậy nghiêng đầu hôn cô, dỗ dành nói: “Vậy thì về sớm một chút, anh chờ em.”
Anh sẽ chờ em…
Trái tim hung hăng run lên sau đó sự ngọt ngào sinh sôi nảy nở lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Thời Nhiễm ngẩng đầu, ngồi thẳng lưng lên nhìn anh, hai tay lại giữ lấy mặt người đàn ông: “Tứ ca, anh còn có chuyện gì muốn nói với em không?”
Đối mặt nhau, trong mắt hai người đều là hình ảnh phản chiếu lẫn nhau.
Chỉ có nhau.
“Chú ý an toàn.” Anh nói.
“Còn nữa không?”
“Anh sẽ nhớ em.”
Thời Nhiễm cảm thấy trong lòng như phủ đầy một lớp đường vô cùng ngọt ngào, mà sự ngọt ngào này lặng yên không tiếng động trở thành sức mạnh cho cô.
Ngón tay khẽ vuốt ve mặt anh, cuối cùng Thời Nhiễm hôn lên trán anh, cúi đầu giống như đang dụ hoặc hỏi: “Muốn nữa không?”
Sầm Diễn không nói nữa mà lựa chọn lấy nụ hôn niêm phong môi cô.
Đêm đó hai người triền miên quấn quýt, dây dưa không ngừng.
Ngày hôm sau.
Thời Nhiễm trở về biệt thự Thời gia, ở sâu trong ngăn tủ lấy ra quà tặng của Tống Thanh tặng cho cô lúc trước —
Máy ảnh dòng mới nhất.
Lúc đó cô không thể chạm vào máy ảnh, vừa nhìn thấy sẽ nghĩ ngay đến chiến trường khắc nghiệt trước đây nên lựa chọn trốn tránh.
Bây giờ chính là cơ hội để khắc phục mọi chuyện.
Buổi trưa cô ở lại biệt thự cùng ông bà nội ăn cơm, cũng nói cho hai người biết bởi vì công việc nên phải ra nước ngoài một thời gian, lúc đó mọi người trong nhà đều cảm thấy bình thường, chỉ dặn dò cô ở bên ngoài phải tự biết chăm sóc bản thân, cố gắng liên lạc với gia đình nhiều hơn.
Thời Nhiễm đáp ứng từng chuyện.
Sau đó, cô trở về căn hộ để thu dọn hành lý.
Đêm khuya, cô lên máy bay riêng của Sầm Diễn dẫn theo Từ Tùy cùng đến nước A.
Thời Nhiễm không cho Sầm Diễn tới tiển cô, cô sợ mình sẽ không nỡ.
Nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được, tầm mắt của cô luôn nhìn về một hướng nào đó, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng của anh xuất hiện mới lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cách một khoảng, Thời Nhiễm vẫy tay với anh, lại cho anh một nụ hôn gió.
Thời Nhiễm rời đi.
Ngày hôm sau Thời Ngộ Hàn đi công tác trở về biết được chuyện này, đồng thời chuyện anh nhờ người điều tra tung tích của Thời Nhiễm bốn năm nay rốt cuộc đã có tin tức, thì ra bốn năm nay cô trở thành nhiếp ảnh gia chiến trường.
Liên tưởng đến công việc cô vừa nói, anh lập tức khẳng định cô đang bắt đầu quay trở lại nghề cũ, sau đó còn biết Sầm Diễn tiễn cô ra sân bay thì tức giận tức giận đùng đùng chạy đến văn phòng Sầm Diễn tìm anh tính sổ.
Không ngờ Sầm Diễn đã sớm đoán được anh sẽ đến, chỉ bình tĩnh nói một câu đó là lý tưởng và trách nhiệm của Thời Nhiễm.
Thời Ngộ Hàn làm sao không hiểu tính tình của em gái nhà mình?
Nhưng suy cho cùng, khi anh biết được quá khứ của cô, biết công việc cô muốn làm trong chuyến đi này, cuối cùng cũng không nói gì.
Sau khi Thời Nhiễm đi, công việc của Sầm Diễn càng bận rộn hơn lúc ở bên cạnh cô, nhưng anh luôn nhớ lời dặn dò trước khi lên máy bay, cô đe dọa không cho phép anh gộp công việc và thời gian nghỉ ngơi thành một, nhất định không được xem mình là người máy.
Mặc dù cô không ở đây nhưng anh vẫn nghe theo lời cô.
Anh vẫn ở trong căn hộ của Thời Nhiễm mà không về biệt thự Hương Long, mỗi ngày đi sớm về khuya, đều đặn mua một bó hoa cô thích cắm vào bình sau đó chụp ảnh rồi thay cô chăm sóc chúng.
Hai người không liên lạc với nhau.
WeChat, điện thoại, video đều không có.
Bởi vì cả hai đều rất bận rộn, cũng là bởi vì sợ liên lạc sẽ bất chấp mà liều lĩnh đến bên cạnh đối phương.
Đây là sự ăn ý thuộc về riêng họ, tách biệt hai nơi nhưng đều vì công việc của chính mình mà cùng nhau cố gắng.
Nhớ đến tận xương tủy, mỗi ngày Sầm Diễn đều dựa vào ảnh chụp của cô do Từ Tùy gửi đến để giải tỏa nỗi khổ tương tư.
Lúc đầu Thời Nhiễm trở về nước A, lâu ngày gặp lại, đồng nghiệp trong tòa soạn đều bày tỏ sự hoan nghênh và nhớ nhung đặc biệt với cô, đêm đó còn chuẩn bị một bữa cơm tối cho cô.
Sau bữa tiệc, Thời Nhiễm lập tức lao vào công việc—
Mở ra tài liệu cô niêm phong trước khi rời khỏi, đem những gì cô đã thấy và trải nghiệm ở nước B lúc đó, toàn bộ công khai cho cả thế giới biết.
Tổ trưởng nhìn thấy một trong những bộ ảnh này thì khen ngợi nói cô sẽ đoạt giải, Thời Nhiễm lắc đầu, giải thích bộ ảnh này do cô cùng Kiều Việt cùng nhau chụp.
Cho dù Kiều Việt không còn nữa, cô vẫn vững tin anh và cô đều giống nhau, không quan tâm có giành được giải thưởng hay không, hai người họ hoặc là nói tất cả mọi người trong nghề này chỉ để ý đến chân tướng trong những thước phim của mình có được nhiều người biết đến không.
Sau khi xử lý xong công việc còn sót lại, Thời Nhiễm lại đi đến nước C, một đất nước nghèo vì chiến tranh.
Khi đặt chân đến nước C, Thời Nhiễm đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng thời điểm tận mắt chứng kiến hoàn cảnh ở đây cô vẫn nhói lòng, tâm tình trở nên vô cùng nặng nề.
Nghèo đói hoang sơ không cách nào hình dung.
Thời Nhiễm mang theo máy ảnh đi khắp hơn nửa đất nước này, chụp rất nhiều ảnh khiến người ta nhìn mà kiềm lòng không nỗi.
Ví dụ như, trẻ em sinh sống trong khu chứa rác để lục kiếm thứ dùng được trong những đồ vứt đi, làn da dưới chân tổn thương không nỡ nhìn.
Ví dụ như, một gia đình không có nơi nào để sống chỉ có thể ngủ bên cạnh đường ray xe lửa vô cùng nguy hiểm.
Lại một ví dụ khác…
Quá nhiều.
Thời gian trôi qua, Thời Nhiễm đắm chìm trong công việc mỗi lúc một trưởng thành hơn, khi cầm máy ảnh cô hoàn toàn biến thành một người khác.
Sau khi hoàn thành công tác, người dân địa phương nhiệt tình mời Thời Nhiễm và Từ Tùy cùng tham gia đêm lửa trại truyền thống của địa phương họ, nhảy múa và hát.
Thời Nhiễm không chống lại được tình cảm chân tình này của mọi người nên vào nhảy một điệu.
Vừa kết thúc, cô tinh mắt nhìn thấy Từ Tùy thu hồi điện thoại di động.
Thời Nhiễm hừ cười, không chút nể mặt vạch trần anh: “Lại gửi cho Tứ ca nha, nhưng Tứ ca cũng không cho anh nói với tôi tình hình gần đây của anh ấy, dựa vào đâu mà tình hình mỗi ngày của tôi đều phải báo cáo.”
Từ Tùy: “…”
Thì ra Thời tiểu thư đã sớm biết.
Từ Tùy có chút lúng túng sờ sờ đầu, vắt hết óc thay Sầm tổng nói tốt: “Đó là bởi vì…Bởi vì Sầm tổng nhớ cô, anh ấy rất lo lắng cho cô.”
Thời Nhiễm nhìn bộ dáng sốt ruột của anh cảm thấy buồn cười.
“Được rồi, không trách anh, có trách thì trách Tứ ca, tổng giám đốc của anh chỉ biết lừa mình dối người, quá đáng ghét rồi.”
Từ Tùy: “…”
Ngọn lửa bập bùng, giống như vừa nghĩ ra điều gì, Thời Nhiễm hỏi: “À, Từ Tùy, anh có thích cô gái nào không?”
Dứt lời cô rõ ràng nhìn thấy Từ Tùy đỏ mặt.
“…… Có.”
Thời Nhiễm càng vui vẻ hơn, hiếm khi nổi lòng bát quái hỏi tiếp: “Vậy anh có nhớ cô ấy không?”
Tim Từ Tùy đập rất nhanh, nghe lời này trong đầu liền xuất hiện một khuôn mặt, gật gật đầu: “Nhớ.”
Thời Nhiễm một tay nâng má, nghĩ nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi cũng rất nhớ Tứ ca.”
“Từ Tùy.”
“Thời tiểu thư.”
“Anh đi theo tôi bao lâu rồi?”
“Thời tiểu thư, một năm rồi.”
Thời Nhiễm nhìn về phía xa bên kia, ý cười trong nháy mắt ngập tràn hai mắt: “Một năm à…”
Sân bay Giang Thành.
Sầm Diễn vừa xuống máy bay, điện thoại di động liền vang lên.
Là cuộc gọi từ công ty.
Chân dài bước về phía trước, anh vừa đi vừa nghe, khí thế cường đại, thần sắc thanh lãnh nghiêm nghị, trên đường không ít cô gái liên tục quay đầu lại nhìn.
Anh hoàn toàn không quan tâm.
Mà Tịch Thần đi theo anh ở một bên đã sớm quen, nhiều người đều khen ông chủ nhà anh đẹp trai chân dài vân vân, nhưng Sầm tổng chưa bao giờ để ý tới, tầm mắt càng không đặt lên những người phụ nữ khác.
Bỗng nhiên, bước chân Sầm tổng dừng lại.
Tịch Thần hoàn hồn, theo bản năng hỏi: “Sầm tổng, có chuyện gì vậy?”
Sầm Diễn không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn lướt qua.
Tịch Thần càng thêm khó hiểu.
“Sầm tổng?”
Sầm Diễn mím môi, thấp giọng nói: “Không sao, đi thôi.”
“Vâng.”
Tịch Thần đáp ứng, nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên đã thấy người bên cạnh dừng lại lần nữa, khí thế bao quanh anh tựa hồ biến đổi.
Có chuyện gì vậy?
Tịch Thần nhíu mày, theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt anh.
Giây tiếp theo, hô hấp của anh ấy cũng đột nhiên chậm lại!
Đó không phải là…Thời tiểu thư à?!
“Sầm tổng, là Thời tiểu thư!” Tịch Thần phấn khích la lên.
Cách một khoảng, người đến người đi, Sầm Diễn và Thời Nhiễm nhìn nhau.
Anh thấy cô cười với mình, rực rỡ như hoa hồng, khóe môi anh cũng kìm lòng không được mà cong lên.
Anh nhấc chân đi về phía cô.
Cho đến khi đến trước mặt cô thì đứng lại.
Sầm Diễn mở rộng vòng tay đưa về phía cô.
Thời Nhiễm cười vui vẻ sau đó nhào vào ngực anh.
“Tứ ca, em trở về rồi.” Cô nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, nhìn anh nói, “Sẽ không…A!”
Môi bị phong bế lại.
Nụ hôn sâu đầy nhớ nhung khóa chặt môi cô, đồng thời cũng khắc vào lòng cô.
“Trở về là tốt rồi.” Cô nghe thấy giọng nói trầm khàn mơ hồ của Sầm Diễn.
Thời Nhiễm cười.
Xung quanh người đến người đi, cô và anh không xem ai ra gì chỉ ôm hôn nồng nhiệt.
- -----oOo------