ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

“tôi là cấp trên của cậu ta”

Chẳng mấy chốc mọi người ở trường Quân sự Damocles đều biết chuyện Thân Đồ Khôn muốn đi quân khu. Vào tang tảng sớm, anh đã thấy có rất nhiều người đứng bên dưới, nhìn thấy anh thì hô to đàn anh.

“Anh à, sang năm em đi Quân khu 13 tìm anh!”

“Có em nữa.”

“Thêm một người là em.”

Thân Đồ Khôn gật đầu: “Được, anh đang chờ các em ở Quân khu 13.”

Chẳng bao lâu người của đội chủ lực cũng đến, Liêu Như Ninh đi lên là ôm ngay: “Anh, chờ chúng em giành chức vô địch.”

Thân Đồ Khôn không nhịn được cười: “Các em mạnh khỏe là được rồi.”

Liêu Như Ninh: “Năm nay không được thì năm sau, năm sau không được thì còn có năm sau nữa, tóm lại chờ đến khi tụi em tới quân khu nhất định ôm cúp vô địch cả giải đi tới.”

“Nghĩ hay đấy, chiếc cúp được đặt tại trường Damocles không thể mang vào quân khu.” Kim Kha đưa tay kéo cậu ta ra, cũng ôm lấy Thân Đồ Khôn, “Nhưng mà tương lai nếu anh có thể trở thành nhân viên cứu hộ và đến tìm chúng em, đến lúc đó tụi mình có thể cùng nhau sờ cúp vô địch.”

“Được.” Thân Đồ Khôn đồng ý, “Anh chờ các em giành quán quân cả giải.”

Họ nói lời tạm biệt trên sân diễn tập, các trường quân sự khác lui tới hiển nhiên cũng thấy.

“Một SS rời đi mà làm cảnh lớn như vậy.” Shaω Eli của Samuel châm chọc, “Không biết còn tưởng là nhân vật đáng gờm gì muốn đi.”

“Chờ em đi sợ không có ai đi tiễn” Quinley Eli của South Pasadena đi ngang qua bỏ lại một câu.

“Chị!” Mặt Shaω Eli đen thùi, mắng một câu người xuất thân từ chi nhánh là dạng kém cỏi.

Mặc dù cả hai đều là người họ Eli, nhưng Shaω Eli xuất thân từ nhánh chính của người đứng đầu dòng họ, trong khi nhánh của Quinley Eli đã rơi theo nhánh của gia chủ đời trước.

“Vệ Tam, kế tiếp đánh thật tốt.” Thân Đồ Khôn đi tới trước mặt cô nói chân thành.

“Dạ anh, em biết mà.” Vệ Tam vỗ vỗ bả vai mình, “Trên đó có một nửa của anh.”

Thân Đồ Khôn cuối cùng mang theo nụ cười đi lên máy bay quân sự, cùng một nhóm thành viên tốt nghiệp khác chạy tới Quân khu 13.

“Xốc lại tinh thần.” Hạng Minh Hóa đi ra từ một nơi khác, “Các em cũng nghỉ ngơi hơn một ngày, đã đến lúc kiềm chế lại và rèn luyện thật tốt, chờ ngày rút chọn đấu trường.”

Nhìn Vệ Tam cũng muốn đi theo những người khác, Hạng Minh Hóa gọi cô lại: “Tăng thêm mấy buổi huấn luyện cho em.”

“Lại thêm?” Vệ Tam âu sầu trong lòng nói câu buồn bã, “Thầy ơi từ khi thầy dẫn em đi là không ngừng cho em thêm huấn luyện, thêm bài học.”

“Em ít phàn nàn đi.” Hạng Minh Hóa trừng mắt nhìn Vệ Tam, “Có biết sau ngày phát sóng trực tiếp nọ, các trường quân sự khác đều đang cười nhạo trường Damocles chúng ta không có người, sinh viên còn phải đi học trộm hay không.”

Vệ Tam có lý chẳng sợ: “Em học giữa ban ngày ban mặt trước mặt bọn họ, sao có thể gọi là học trộm được?”

Hạng Minh Hóa đã không thua bộ dáng này của cô từ sớm, ông gửi bảng huấn luyện tới quang não cô: “Bớt lắm mồm, huấn luyện đã sắp xếp cho em rồi. Em phải học, nhanh chóng theo kịp tiến độ.”

Vệ Tam mở ra xem, lướt xuống là thấy trong năm tiết học mới có hai tiết của cô Giải Ngữ Mạn, ngay tức khắc thấy mông đau, chân mềm nhũn: “Thầy, em thấy mình không chịu nổi.”

Hạng Minh Hóa vô tình xoay người rời đi, để lại một câu: “Thầy tin em.”

Vệ Tam: “...”

...

Năm tiết học là về huấn luyện cơ giáp, đánh nhau tay đôi, sử dụng các loại đao pháp; chúng toàn căn cứ vào tình huống của Vệ Tam mà thiết kế riêng. Năm tiết học được huấn luyện cùng lúc để xem Vệ Tam thích hợp với chiêu thức vũ khí nào cuối cùng, sau đó tiếp tục luyện tập chuyên sâu.

Nhưng Hạng Minh Hóa bị chuyện lười biếng của cô làm cho tức giận nên quên nói cho Vệ Tam chuyện này, làm cô cứ cho rằng phải luyện năm môn học này mãi.

Dẫn đến về sau, mấy thầy cô báo cáo tổng kết có chung một quan điểm: Vệ Tam phù hợp với tiết học này, có thể tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu.

Hiện tại Vệ Tam còn không biết chuyện, mỗi ngày đi theo thầy cô luyện tập đầy khổ đau, mình hơi rảnh thì lên diễn đàn Khối Rubik chọn đề tài nhằm tích lũy điểm.

“Cơ giáp sư ở South Pasadena xảy ra chuyện gì rồi?” Liêu Như Ninh thừa dịp nghỉ ngơi lén nhiều chuyện, “Lúc trước tôi ở tòa nhà huấn luyện nhìn thấy sắc mặt cậu ta quái dị lắm.”

Trường South Pasadena lần này lấy được vị trí thứ ba thì phải vui mừng mới đúng, chưa kể giết tinh thú cấp cao cũng không ít, tài nguyên đổi ra nhiều hơn trước rất nhiều.

“Nhà họ Ngư có biến.” Kim Kha thuận miệng đáp, “Sắc mặt cậu ta đẹp mới là lạ.”

Cơ giáp sư Ngư Phó Tín của đội chủ lực South Pasadena lần này là con trai của gia chủ họ Ngư, có tình cảm với Ngư Thiên Hà cũng không tệ. Nghe nói cậu ta do chính Ngư Thiên Hà tự tay mang đến từ lúc còn nhỏ.

Mượn chuyện hộp che lần này, Ngư Thiên Hà đột nhiên liên hợp chi nhánh của mình ở bên kia phản lại người đứng đầu dòng họ. Bây giờ người làm chủ nhà họ Ngư đã thành Ngư Thiên Hà, bà ta hoàn toàn trở thành người nói một thì không ai dám bàn thứ hai ở nhà họ Ngư, nắm trong tay thực quyền.

“Cho nên bà ấy không chỉ đi lấy hộp che vì chúng ta?”

Lòng người bây giờ quá phức tạp, thiếu gia Liêu cảm thấy mình vẫn là một đứa trẻ ngây thơ.

Kim Kha liếc cậu ta một cái: “Bằng không, cậu cho rằng vì sao Ngư Thiên Hà phải tự mình trở về lấy hộp che.”

Cùng lắm chỉ là một cái cớ, gia chủ bên kia không đồng ý Ngư Thiên Hà cho người mang đi thẳng thế, cần phải theo thủ tục. Ngư Thiên Hà đã tự mình đi tới gây áp lực, mới đi được một nửa thì bên gia chủ có hối hận cũng đã muộn. Dĩ nhiên Ngư Thiên Hà lấy lý do gia chủ gia không biết nặng nhẹ, chẳng để ý đến sinh mạng của dân chúng Liên bang, để cho chi nhánh của bà làm đẹp lại ghế gia chủ.

Nhiều năm như vậy, mặc dù Ngư Thiên Hà xuất thân bên nhánh riêng nhưng vẫn luôn là cơ giáp sư có thiên phú nhất của nhà họ Ngư, đại diện cho nhà bọn họ tham gia các loại hoạt động, nên thế lực dưới tay bà đã tăng lên trong vô hình. Hơn nữa bà mang theo Ngư Phó Tín khiến gia chủ không đề phòng ba nhiều lắm. Cũng bởi vậy ông ta mới dám làm bộ làm tịch rồi bị Ngư Thiên Hà tìm được lý do phản lại.

Liêu Như Ninh nghe xong: “???”

“Tuy nhiên, Ngư Thiên Hà làm như vậy cũng hơi…” Kim Kha suy nghĩ một chút nói tiếp, “không thể hiểu được.”

Theo cậu thấy Ngư Thiên Hà đã là người số một trong nhà họ Ngư, địa vị của bà không có khả năng bị lay chuyển, muốn làm phản tjof mấy năm trước cũng có thể làm phản được rồi. Nếu như nói sợ làm tổn thương thanh danh thì bây giờ cũng cũng không tốt lắm.

Ít nhất là những người hiểu rõ tình huống đều hiểu được sự kiện hộp che lần này là do một tay Ngư Thiên Hà gây ra.

Bà chỉ cần gây áp lực thêm, bên gia chủ tất nhiên sẽ tự mình đưa tới. Lui cả chục ngàn bước mà nói thì trong sân thi đấu còn có một Ngư Phó Tín, người bên phía gia chủ không có khả năng để cho cậu ta xảy ra chuyện gì.

“Mấy người như các cậu toàn làm việc không hiểu được.” Liêu Như Ninh lắc đầu dịch về phía Vệ Tam, rời xa Kim Kha, “Nói cho cùng vẫn là chiến sĩ độc lập tụi này đơn giản nhất.”

Vệ Tam đang cúi đầu dò đề tài chợt nhìn thấy một cái đầu thò vào: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

“Trả lời câu hỏi.” Mặt Vệ Tam không cảm xúc đẩy đầu thiếu gia Liêu ra, “Tránh ra đi.”

“Bây giờ đã được nâng cấp chưa?” Ứng Thành Hà hỏi cô.

“Lên một cấp.” Vệ Tam trả lời xong câu hỏi cuối cùng của trang thì quay trở lại đưa cho Ứng Thành Hà xem, “L2 nhưng không nhảy ra nhắc nhở, cái vòng ánh sáng quanh avatar ID là màu xám.”

Cô đoán cứ tiếp tục thăng lên sẽ là cấp độ L2 đầy đủ vì bây giờ phần giao diện của cô cũng không tăng thêm.

Ứng Thành Hà dứt khoát lên đó xem luôn: “Tôi thử xem.”

“Thử cái gì?” Giải Ngữ Mạn lại đây, trong tay cầm một cây roi chỉ bài và chỉ về phía Vệ Tam: “Em đi ra.”

Thân thể Vệ Tam cứng đờ, không lập tức đứng dậy ngay. Ban đầu cô còn ngồi xếp bằng, hiện tại hai đầu gối đặt trên sàn nhà, trượt qua, cô ôm lấy đùi Giải Ngữ Mạn: “Cô ơi!”

Giải Ngữ Mạn giật chân bị cô ôm lấy: “Buông ra, đứng lên.”

Vệ Tam bắt đầu cọ xát trên quần cô giáo, giả vờ đáng thương: “Thưa cô, vết thương của em hôm qua vẫn chưa lành.”

Giải Ngữ Mạn ngẩng đầu hít một hơi, lạnh lùng đáp: “Giờ mà em không đứng dậy thì tôi sẽ để em từ nay về sau sẽ không dậy nổi.”

Cạch --

Vệ Tam buông tay đứng dậy tức khắc.

“Gặp các em vào buổi chiều.” Giải Ngữ Mạn nói xong bèn xách Vệ Tam rời đi.

“Giữ vững tinh thần, tôi nghe nói em có tinh thần học bên mấy thầy cô khác. Sao thế? Ghét tôi thế à?” Giải Ngữ Mạn thả cơ giáp của mình ra, quay đầu nói với Vệ Tam đang ủ rũ bên cạnh.

“Làm sao có thể được chứ, người em thích là cô Giải.” Vệ Tam lập tức phủ nhận, “Chắc chắn do bọn Kim Kha bịa đặt.”

Giải Ngữ Mạn liếc cô một cái: “Mau lên cơ giáp đi, tôi không biết cái ý đồ kia của em chắc.”

Vệ Tam: “...”

Cái khác không nói, cô Giải ra tay hung ác lắm, lực tay còn mạnh, chuyện này làm Vệ Tam tình nguyện đi đánh với Lê Trạch hơn, ít ra còn có tí đường xoay chuyển.

“Lê Trạch là cấp dưới của tôi, em cảm thấy giữa tôi và cậu ta thì ai ghê gớm hơn?”

Vệ Tam còn tưởng rằng suy nghĩ trong lòng mình bị Giải Ngữ Mạn nhìn thấu thì không khỏi ngây người một chặp.

Giải Ngữ Mạn đột nhiên tới gần giơ tay lên ném tung cả người cả cơ giáp Vệ Tam: “Trên chiến trường, dù bất kể khi nào và ở đâu cũng không thể phân tâm. Có biết không?”

Giọng điệu Giải Ngữ Mạn lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng nói chuyện vãn vừa nãy, khuỷu tay cô giáo rũ xuống thúc thẳng vào ngực Vệ Tam.

Vệ Tam khẽ mở mắt, sau lưng dâng lên một trận khí lạnh, lập tức dùng hết khí lực toàn thân né ra nhưng chỉ tránh được chỗ quan trọng ngay tim, còn bụng dưới bị Giải Ngữ Mạn đá trúng một cú. Cái loại đau đớn từ cơ giáp truyền tới làm cho da đầu cô muốn nổ tung.

“Cho dù là tận mắt nhìn thấy đồng đội thân thiết nhất gặp chuyện không may, em cũng cũng không thể dừng ấn công, không thể phân tâm, bằng không người chết một giây sau chính là em.” Giải Ngữ Mạn vừa tấn công cô vừa nói, “Em chết rồi lỡ làm những chiến hữu khác bên cạnh cũng phân tâm thì bọn họ cũng có kết quả này, hiểu không? Em không chỉ chết đi một mình mà còn làm liên lụy đến các đồng đội khác.”

Vệ Tam cho cơ giáp ngửa lưng về phía sau, muốn tránh thoát tấn công từ vũ khí của Giải Ngữ Mạn. Ai ngờ được cô giáo bay thẳng lên trời, một chân đá xuống mạnh mẽ làm bụng cô bị đá trúng nặng nề, cùng lúc hai đầu gối cong đi và nện thẳng xuống đất.

“!”

Trong lúc nhất thời Vệ Tam thậm chí còn không biết là chân gãy hay bị đá trúng bụng thì đau hơn.

Thấy cô không có lực phản kháng, lúc này Giải Ngữ Mạn mới thu tay lại, cho cơ giáp đứng ở một bên cúi đầu nhìn Vệ Tam bên trong Chu Giáng: “Em có gì muốn nói?”

Vệ Tam điều khiển cơ giáp ngồi dậy chậm rì, cơ giáp ngồi một đống ở đó, hai tay ôm đầu gối, ngó bộ thật đáng thương.

“Cô Giải..” Vệ Tam thỉnh thoảng hít sâu một hơi, hiển nhiên là cực kỳ đau đớn, “Cô là sếp của thượng tá Lê Trạch?”

“Có phải em còn chưa rõ danh hiệu của tôi không?” Giải Ngữ Mạn hơi kiêu ngạo, “Tôi là thiếu tướng Quân khu 13.”

“Vậy nên...thượng tá Lê Trạch cũng bị cô đánh như vậy à?” Vệ Tam chân thành hỏi.

Giải Ngữ Mạn trầm ngâm một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “… Vệ Tam, tôi thấy em thích ăn đòn thì phải!”

Bà chờ ở đây vì nghĩ rằng Vệ Tam có thể hỏi vấn đề sâu sắc nào, té ra là hỏi cái này?

“Có đánh không cô?” Vệ Tam kiên trì hỏi.

Giải Ngữ Mạn cười lạnh: “Tất nhiên có đánh rồi, tôi còn chưa dùng chiêu thức năm đó đánh cậu ta để đánh em đâu. Bây giờ cho em trải nghiệm một chút.”

Vệ Tam: Nguy rồi!!

Cô lập tức bật chế độ chạy trốn, chỉ là mấy ai có thể thoát khỏi tay Giải Ngữ Mạn mà không bị đánh nữa chứ.

Rất nhanh, Vệ Tam đã bị Giải Ngữ Mạn bắt trở về và đè đánh trên mặt đất.

Vệ Tam bị đánh không có lực phản kháng, đau đớn kêu không thấu. Cô nhìn trần sân huấn luyện với vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc: Thì ra thượng tá bị đánh ra như vậy.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Tương lai tôi cũng đánh người như vậy, hì hì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi