ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

“kiểm soát cảm giác mình cho tốt“

Mấy ngày sau ở Sao Cốc Vũ, Vệ Tam thường khập khiễng ra vào sân và tòa nhà huấn luyện, buổi sáng vừa mở mắt đã đau đớn chẳng muốn sống, cứ muốn trốn học.

Giải Ngữ Mạn thật sự quá đáng sợ!

Thậm chí mỗi ngày Vệ Tam bị đánh ít vài lần là đã vui vẻ lắm.

Đối với việc này, Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn ra hiệu cho cô bình tĩnh, đây mới chỉ là khởi đầu.

Bọn họ ngoài mặt mang an ủi, nhưng trong lòng cười trên nỗi đau của người khác lồ lộ, Vệ Tam thấy rõ ràng!

“Không sao, cũng may hai người các cậu vẫn luôn ở cùng tôi.” Vệ Tam rộng lượng, “Dù sao cô Giải đánh ba đứa hết, cũng coi như đồng cam cộng khổ.”

Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh:... Ai muốn đồng cam cộng khổ với cậu!

Tuy nhiên bất kể ba người trong số họ nghĩ gì, khóa đào tạo vẫn phải được tiến hành, dạy thêm dạy thêm rồi bị đánh không sót một ai.

Mấy ngày nay Kim Kha đang tập luyện cảm giác, Ứng Thành Hà thì một mực liên hệ với phía nhà trường.

Anh muốn mang con chip của Ngư Thanh Phi ra nhưng lại nói với nhà trường là mình muốn học, tạm thời không nói là cho Vệ Tam dùng.

Tại thời điểm này, trường Damocles hoàn toàn khác biệt với các trường quân sự khác. Các cơ giáp sư của các trường khác sẽ mang theo chip não trong người và cùng ở một chỗ học tập; tất cả các cơ giáp sư cấp S trong trường sẽ đi theo đội ngũ. Nhưng trường Damocles luôn yêu cầu phải giữ chip não Ngư Thanh Phi ở lại trong trường quân sự, không được mang ra ngoài. Điều này cũng yêu cầu cơ giáp sư đội chủ lực sắp thi đấu phải họcrất nhiều kiến thức trong thời gian ngắn, nếu không sau này sẽ chẳng có cơ hội học.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến xếp hạng của trường Damocles dần dần lui về phía sau. Cơ giáp sư của đội chủ lực thường không theo kịp tiến độ, nếu như không có cơ giáp sư 3S xuất hiện thì mỗi một trận sẽ đổi cơ giáp sư mới, cứ xen kẽ như vậy.

Nhưng một thời gian dài hồi trước, chip não của trường Damocles cũng mang ra được. Nhưng rồi nó bị trộm, xém tí là không tìm lại được, cho nên kể từ đó trường đã đưa ra một quy tắc như vậy.

Ứng Thành Hà đưa ra đơn xin này với ban giám hiệu nhà trường một nửa là bởi vì anh quả thật chưa học xong, nửa còn lại có vì Vệ Tam cũng cần học. Nhưng anh theo bản năng giấu chuyện Vệ Tam có thể là nửa thợ nửa chiến sĩ.

Không chỉ có anh, Kim Kha, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh đều không nói với bất kỳ ai chuyện Vệ Tam biết thiết kế xây dựng cơ giáp.

Chuyện này nói ra thì chấn động chẳng ít hơn chuyện siêu 3S, từ sau khi Liên bang xác nhận có ba khoa khác nhau thì cũng chỉ có Ngư Thanh Phi có thể làm vừa thợ vừa chiến sĩ.

Có thể nói từ này là từ chỉ dùng cho Ngư Thanh Phi.

Vệ Tam bấy giờ ở cấp siêu 3S không ổn định, chi bằng khiêm tốn một chút.

Dứt khoát, bốn người chẳng nói để tránh tin tức rò rỉ.

Nhà trường chỉ có thể xem xét lại, không đồng ý hay từ chối ngay nhưng Ứng Thành Hà cho rằng phía nhà trường có khả năng đồng ý rất cao.

Tỷ lệ 3S lần này của bọn họ quá cao thêm chuyện phía nhà trường đã biết Vệ Tam là siêu 3S, đủ để tranh quán quân. Nay chip não không thể mang ra làm cơ giáp sư có vấn đề, trường Quân sự Damocles có thể bỏ lỡ cơ hội cứu vãn thứ hạng cuối cùng.

Đợi đến một ngày trước khi rút thăm đấu trường, năm trường quân sự được thông báo đi đổi tài nguyên.

Lúc ấy số lượng tinh thú quá nhiều trong trận đấu Cốc Vũ lại có nhiều tinh thú cấp cao 3S như vậy, nên chẳng kịp đổi ở hiện trường. Thế là bên tổ chức thuận tiện thống nhất tập trung xử lý trong một ngày. Trong đó số lượng tinh thú bị sinh viên chém sau khi trường Damocles rút cờ vẫn được tính, không bị khấu trừ, cũng có thể đi đổi.

“Tôi cũng đi à?” Vệ Tam hỏi Ứng Thành Hà.

“Cậu đi xem có thích hay dùng được vật liệu nào h thì có thể đổi.” Ứng Thành Hà gật đầu, “Kim Kha và tôi thương lượng rồi, lần này tăng tài nguyên cho cậu.”

Tuy Vệ Tam thích ứng với Chu Giáng nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng dù sao đây cũng là một chiếc cơ giáp 3S thành hình nhiều năm, có dùng nấm dịch tím thì chất lượng tăng lên vẫn có hạn. Nhưng nếu Vệ Tam học tập thiết kế cơ giáp 3S, xây dựng lại một chiếc cơ giáp hoàn toàn mới thuộc về mình, sẽ tuyệt đối tốt hơn lúc này.

Vệ Tam suy nghĩ một chút: “Tôi chỉ được học vật liệu vũ khí và chế tạo.” Hơn nữa còn chưa học xong.

“Chỗ đó có chi tiết minh họa cho tài liệu, cậu cảm thấy cái nào thuận mắt thì chọn.” Ứng Thành Hà cũng sẽ đi, đương nhiên cấp vật liệu loại này càng cao càng tốt, chỉ cần thuộc tính không xung đột với nhau thì anh sẽ nắm chặt ở bên cạnh.

“Đi.”

...

“Không phải nói mang theo mình tôi à?” Mặt Vệ Tam không chút thay đổi hỏi Ứng Thành Hà khi nhìn thấy Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh,

Cô thức dậy vào buổi sáng, đang nghĩ rằng hôm nay hai người nọ sẽ bị cô Giải đánh nhiều hơn một trận, thế là trong lòng vui vẻ. Ấy thế mà bọn họ đều tới cả.

Ứng Thành Hà ho một tiếng: “Kim Kha thay ba người các cậu xin nghỉ chung.”

Kim Kha dùng lý do là: Một số vật liệu có hạn mà năm trường quân sự được lựa cùng một lúc, nên có chiến sĩ độc lập đi theo để tăng lòng dũng cảm, giành cướp trước người khác.

Bốn người đứng trước vị trí tạm thời của văn phòng trao đổi, cửa chính còn chưa mở, Kim Kha cũng chưa tới.

Sau một lát, Kim Kha mới ngồi trên xe bay của thượng tá Lê Trạch đến đây.

“May là để cho các cậu tới đây.” Kim Kha vừa xuống đã nói ngay, “Chiến sĩ độc lập của mấy trường khác cũng tới.”

Thượng tá Lê Trạch không xuống, anh quay đầu về luôn.

Chờ sau khi anh đi rồi, Vệ Tam hỏi nhỏ Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh: “Chuyện thượng tá bị cô Giải đánh ấy, các cậu có biết không?”

Hai mắt Hoắc Tuyên Sơn nhìn về nơi xa: “... Biết.”

Vệ Tam vừa thấy loại biểu hiện này của cậu ta là biết Giải Ngữ Mạn cũng dùng thủ đoạn tương tự để cho bọn họ phân tâm.

“Thật muốn xem một lần ghê.” Vệ Tam cảm khái.

Khoảng 10 phút sau, người các trường quân sự khác cũng có mặt đông đủ, tất cả đội chủ lực đã ở đây.

Nhân viên phòng trao đổi đến mở cửa, người nọ thấy rất nhiều người thế này cũng giật mình: “Sao lại đến đây hết vậy?”

Không phải lúc tranh tài mà một đám sinh viên quân sự từ cấp SS trở lên ở đây cũng rất đáng sợ.

Nhân viên mở cửa, tự đi vào trước và ra hiệu cho những người này vào.

Cánh cửa chỉ hơi lớn, tối đa đủ ba người đi cạnh nhau. Trường Damocles và Samuel nhảy lên trước, muốn đi vào trước tiên.

“Không biết đi theo thứ tự xếp hàng trước sau à?” Liêu Như Ninh giẫm lên chân của Shaω Eli, cánh tay đẩy mạnh về phía sau.

“Cửa mở mới tính!” Shaω Eli bị Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn ép vào giữa, mặt gã muốn biến dạng.

Vệ Tam nhân cơ hội ngồi xổm cố gắng chui vào, nhưng Jill Gil Wood của Samuel cũng ngồi lom khom chui qua. Cô bất đắc dĩ vươn một chân ra để ngăn Jill Gil Wood. Tập Ô Thông chen ở mép cửa, nửa người trên đi vào, hai chân nửa người dưới lại bị hạ Vệ Tam đưa tay kéo lại.

Hai trường quân sự cứ như thế ngáng luôn cửa vào.

Nhân viên ban đầu muốn nhắc nhở họ không chọn thì đừng chạm vào, nhưng khi anh ta quay trở lại đã bị đe dọa bởi đám người đang vặn vẹo này thêm lần nữa.

Nhưng đây chưa tính là xong.

Ứng Tinh Quyết ở bên ngoài hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Kiếm. Một giây sau Hoắc Kiếm đi đến bên cạnh cửa lớn rồi dùng một quyền đấm tường thành cái hốc.

Nhân viên tưởng rằng có tinh thú tấn công: “…”

Sáu người chen chúc ở cổng: “...”

Đám người thuộc các trường quân sự khác đứng vây xem ở phía sau: “...”

Hoắc Kiếm vẫn đang tiếp tục, mãi cho đến khi đánh ra được một lối đi có thể thông qua mới dừng lại, nhưng hắn không đi vào mà xoay người chờ Ứng Tinh Quyết.

Nhân viên ngây ra như phỗng nhìn đoàn người của trường Quân sự Đế Quốc cứng rắn đánh ra được cái lối đi vào, anh ta đã mất luôn tổ chức ngôn ngữ của mình.

Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên và nói với giọng khách sáo lễ phép: “Xin lỗi, Đế Quốc sẽ bồi thường gấp đôi tất cả tổn thất.”

Nhân viên: “...” Có tiền là ngon à? Vậy thì... có chi phí cho tổn thất tinh thần không?

Người thứ hai đi vào là Liêu Như Ninh, nhưng cậu ta đi vào cũng phải đợi Kim Kha và Ứng Thành Hà phía sau.

“Một phần ba các cô đồng ý.” Ứng Tinh Quyết xoay người nói với Vệ Tam đang đứng ở cửa.

Vệ Tam kéo cái tóc đuôi ngựa bị đã bị giật bung và tiện tay siết chặt. Cô nghe vậy nhướng mày: “Anh đi nói với Kim Kha ấy, trong tay tôi không có.”

Giọng điệu của cô rời rạc, không có chút sợ hãi hoặc ngưỡng mộ nào đối với Ứng Tinh Quyết.

Cơ Sơ Vũ bên cạnh Ứng Tinh Quyết híp mắt, nhấc chân bước ra một bước, hơi thở thuộc về chiến sĩ độc lập 3S trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian.

Chiến sĩ độc lập viện Bình Thông và trường South Pasadena phía sau cảnh giác theo bản năng.

Vệ Tam không kiên nhẫn hứ một tiếng: “Động đực à? Kiểm soát cảm giác mình cho tốt đi.”

Nhân viên nghe vậy hít một hơi thật sâu, sớm biết thế hôm nay anh ta đã không đến, cứ thay ca với đồng nghiệp. Chứ tiếp tục như vậy, trái tim anh ta không thể chịu đựng được.

Cảm giác của chiến sĩ độc lập không thể tấn công giống như chỉ huy, cũng không thể thực thể hóa. Nhưng một khi phóng cảm giác đó ra, những chiến sĩ độc lập khác đều có thể cảm nhận được, xem như là cảnh cáo.

Ứng Tinh Quyết giơ tay lên ý bảo Cơ Sơ Vũ thu lại.

Vừa lúc Kim Kha tới, cậu ấy kéo Vệ Tam ra phía sau và giơ tay mở quang não ra: “Thêm bạn bè đi, đã thỏa thuận thì Damocles chúng tôi sẽ không nuốt lời.”

Sau khi Kim Kha thêm bạn với Ứng Tinh Quyết, cậu liền chuyển một phần ba số tinh thú thu được từ trường Quân sự Damocles vào tài khoản của anh: “Được rồi.”

Kim Kha xoay người kéo Vệ Tam đi về phía kệ hàng bên kia, bọn người Ứng Thành Hà thấy thế cũng chia ra tìm kiếm vật liệu.

Bên trong là một kho để đồ lớn tạm thời cất giữ các loại vật liệu, Vệ Tam vừa vào đã hoa cả mắt.

Chiến sĩ độc lập không biết mấy thứ này, nhưng trong tay mỗi người đều có danh sách, là cái bảng đã được chỉ huy chính và cơ giáp sư dự tính tài liệu thông thường và năng lượng trước khi đến. Bọn họ phụ trách cái này, những cái đặc biệt khác lại để chỉ huy và cơ giáp sư đi chọn.

Mặc dù Vệ Tam có danh sách nhưng cô đang xem các tài liệu khác.

Ứng Thành Hà đang giúp cô chọn vật liệu dùng cho khởi động và mô-tơ cơ giáp. Còn cô đi qua mấy hàng kệ, cuối cùng ánh mắt dừng ở phía trước một cái kệ hàng lớn phía trước, nơi đó chỉ bày một cái rương kim loại to, bên trong là một bộ xương màu đen, hơn nữa trên bộ xương lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Từ xa, cô đã nhìn thấy màn ánh sáng lơ lửng bên cạnh: xương vô tướng, bộ xương của tinh thú biến dị 3S không rõ, có thể được dùng làm khớp nối cơ giáp, khả năng chịu đựng mạnh mẽ, vật liệu quý hiếm.

Vệ Tam theo bản năng đi về phía bên kia. Vừa mới đi tới, Ứng Tinh Quyết vòng qua từ chỗ nọ, hai người cùng lúc đứng trước cái rương lớn.

Hơn nữa tay Ứng Tinh Quyết đã sớm duỗi ra, Vệ Tam đối mặt với ánh mắt của anh ta rồi hai tay cô nhanh chóng đặt trên rương, dùng sức gắng gượng kéo rương về phía mình.

Bàn tay của Ứng Tinh Quyết vươn ra xong rơi vào khoảng trống.

Vệ Tam mỉm cười: “Của tôi.”

Ứng Tinh Quyết hạ mắt nhìn bàn tay mình thu về, anh ngẩng đầu nói nhỏ: “Cô mà lấy đi bộ xương này thì sẽ chiếm một nửa tài nguyên của Damocles.”

Vệ Tam đã ôm cái rương về phía mình, lúc này cô mới phát hiện một ít chi tiết trước kia không chú ý tới: Trên người Ngọn Lửa Đế Quốc có mùi thơm nhàn nhạt.

Chậc, chỉ huy chính tinh tế thế, trong cuộc thi còn có ý muốn xịt nước hoa?

“Anh họ.” không biết Ứng Thành Hà nhảy ra từ đâu, tay anh đặt lên vai Vệ Tam, “Em bảo cậu ấy tới tìm mỗi bộ xương quý hiếm này, anh không ngại chúng em lấy đi ha.”

Tầm mắt Ứng Tinh Quyết dừng lại ở bàn tay anh chàng đặt trên vai Vệ Tam, mi tâm hơi nhíu lại. Anh cho rằng giữa các thành viên chủ lực của trường Damocles không có chừng mực lúc ở chung.

Cuối cùng Ứng Tinh Quyết không nhiều lời đã xoay người rời đi.

“May mà tôi đoạt lại.” Vệ Tam lúc này mới xoay người nhìn bộ khung xương nọ, “Tôi nhìn trúng cái này, có thể đổi được không?”

“Có thể đổi.” Ứng Thành Hà cúi đầu nhập tin nhắn vào quang não, “Tốt rồi.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh:... Chỉ muốn thêm một bạn đầu tiên trước (.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi