ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

“vậy còn cơ giáp sư tính sao đây?”

Kiểm tra đào tạo sức mạnh, huấn luyện giới hạn cơ thể,… đủ tất cả các loại kiểm tra thử nghiệm.

Bác sĩ đã mang Vệ Tam đi kiểm tra cả ngày với các khía cạnh, từ sự ngạc nhiên ban đầu đến nhạt nhẽo không lăn tăn gì, cuối cùng bác ấy tải lên tất cả các dữ liệu, bắt đầu tập hợp.

“Ngày mai có thể ra kết quả, các cháu có thể trở về trước.” Bác sĩ dẫn Vệ Tam ra, lại lấy ra một cái gì đó từ trong túi áo blouse trắng và đưa cho cô, “Mấy ngày nay có thể uống trước cái này.”

Vệ Tam nhận lấy, nhìn chất lỏng màu trắng bên trong ống nghiệm, lắc lư đôi cái: “Có mùi gì vậy bác sĩ?”

“Không có hương vị, đây là để bổ sung dinh dưỡng, thích hợp cho chiến sĩ độc lập đang phát triển bên trong. Cháu chưa đầy mười tám, cơ thể còn cứu lại được.” Bác sĩ giải thích, “Bổ sung tốt chắc sẽ không để lại di chứng.”

“Cái gì mà chắc?” Hạng Minh Hóa có chút bất mãn, “Cậu không phải là bác sĩ giỏi nhất Sao Sa Đô à? Nói chuyện không chính xác như vậy.”

Bác sĩ buông tay: “Anh nói con bé cấp 3S, nhưng bây giờ tình hình vẫn chưa được xác định. Nếu nó thực sự là cấp 3S, một hoặc hai tháng là bù được, nếu không phải… thì hơi phiền phức.”

Lê Trạch bên cạnh nhíu mày: “Em ấy có thể phát hiện tinh thú trước cả cấp 3S khác, tuyệt đối không có khả năng là dưới 3S.”

Bác sĩ thở dài: “Tại sao hai người không thể nhìn xa hơn một chút? Không phải 3S, thì còn siêu 3S nữa mà.”

Ánh mắt Lê Trạch và Hạng Minh Hóa nhất thời nhìn về phía Vệ Tam đều mang theo sự quái dị.

Siêu 3S thì tình huống sẽ rất phức tạp, không thể nói là nhạy cảm hơn 3S khác là siêu 3S.

Hiện nay Liên bang công nhận cấp cao nhất là 3S, nhưng sở trường nhận thức của chiến sĩ độc lập 3S có sự khác biệt, đó là lý do tại sao cơ giáp sẽ được phân chia hạng nhẹ trung và nặng, còn thực lực giữa chiến sĩ độc lập 3S cũng sẽ có phân chia cao thấp. Ở Liên bang cho tới giờ chỉ có Ứng Tinh Quyết thuộc trường Đế Quốc là được công nhận là siêu 3S.

Nếu không có đủ hàng tồn, dụng cụ đã được sử dụng tới thế hệ thứ tư.

Trong miệng bác sĩ là người có thể đạt cấp siêu 3S nhưng Vệ Tam không chú ý đến ánh mắt của bọn họ, cô cúi đầu mở ra một ống dinh dưỡng bổ sung, ngửa đầu đổ thẳng vào miệng, uống xong cẩn thận cảm nhận một chút: “Đúng là không có mùi vị gì.”

Lê Trạch: “…” Tại sao em ấy luôn rẽ sang hướng khác khi ở trong lúc nghiêm trọng như vậy?

Ba người ngồi xe bay của Lê Trạch trở về căn cứ, bầu không khí trên đường có lúng túng, chủ yếu là do hai người Lê Trạch và Hạng Minh Hóa, còn Vệ Tam dựa vào ghế, an nhàn vô cùng.

“Trước khi em…” Lê Trạch ho một tiếng, “Trèo tường tới quán bar là để đi làm thêm đúng không?”

Vệ Tam đang dùng tay xoay ống bổ sung dinh dưỡng thì khựng lại, ngẩng đầu lên: “Đúng vậy.”

Chuyện của Xưởng Đen vẫn không nói được, trong hồ lô còn có nhiều thứ, tới đó có thể làm lộ Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh.

“Tôi xin lỗi vì chuyện trừ tín chỉ của em lúc đó.” Lê Trạch nói chân thành.

“Vi phạm quy chế của trường bị phạt cũng không sai.” Vệ Tam đã nhanh quên chuyện này rồi, bị bắt làm gương cũng là do cô vi phạm quy định trước.

Hạng Minh Hóa nhìn sinh viên nhập học này này chính là sinh viên mình dạy: “Mặc kệ đo được cấp 3S hay không, em đừng thấy áp lực.”

Vệ Tam nghĩ trong đầu, cô không có hứng thú với việc mình có phải là cấp 3S hay không, nhưng lại có hứng thú với việc có thể tiếp xúc với cơ giáp cấp S hay không.

Nếu bây giờ cô đã đo được mình là cấp S, có phải có thể thiết kế chế tạo cơ giáp cấp S hay không?

Vừa trở lại sân diễn tập, Vệ Tam đã muốn lẻn đi tìm Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh, trận đấu của Xưởng Đen còn chưa kết thúc, cô nhớ đến giải thưởng ở đó.

Vệ Tam vừa đi đã thấy các thành viên chủ lực đều ở cùng một chỗ.

“Kết quả xét nghiệm thế nào?” Ứng Thành Hà hỏi cô.

“Ngày mai sẽ có.” Vệ Tam ngồi xuống, tiện tay lấy quả táo trên bàn bọn họ.

Liêu Như Ninh cướp quả táo trong tay cô: “Trước tiên nói tình huống gì đã, sao kiểm tra lại cảm giác mà phiền phức như vậy.”

“Thì nó là thế.” Vệ Tam nói sơ lại một lần.

Đứng đối diện, Kim Kha nhanh chóng rút ra một loạt các từ khóa trong lời nói của cô, suy dinh dưỡng mãn tính, trẻ mồ côi, nhặt dịch dinh dưỡng. Cậu ấy sợ hãi hỏi: “Còn cao nhân phía sau cậu đâu?”

Vệ Tam không rõ nội tình: “Cao nhân gì?”

“Thầy giáo lúc trước đến Sao Sa Đô chơi.”

Vệ Tam nhíu mày: “Không phải nói với cậu ông ấy là giáo viên khoa chiến sĩ độc lập dự bị của Học viện 3212 à? Từ lâu muốn hỏi cậu rồi, lúc trước khi cậu rời đi nói mấy câu không nghĩa lý gì cả.”

“… “

Trí tưởng tượng nhiều năm xây dựng trên bối cảnh của Vệ Tam trong đầu Kim Kha ầm ầm sụp đổ ngay tức khắc, vỡ vụn thành một đống: “Thì ra cái ba bánh cậu bán cho tớ là do cậu tự làm.”

“Chỉ huy như bọn họ đều có tật xấu là suy nghĩ lung tung.” Liêu Như Ninh ném quả táo trong tay trả lại cho Vệ Tam, “Lúc trước không biết các cậu đi ra từ một sao vô danh.”

“Ừ, Sao 3212, tổng binh của đội tuyển trường Đế Quốc cũng đi ra từ chỗ đó luôn..” Vệ Tam cắn một miếng táo trong tay.

Ngoại trừ Kim Kha, mấy người khác đồng loạt nhìn qua.

Ứng Thành Hà: “Tổng binh đội Đế Quốc, Thái Ngô Đức á hả?” Khó trách hôm nay xem cảnh chiếu lại, cơ giáp của gã còn rất tốt.

Chỉ có Hoắc Tuyên Sơn chú ý đến một điểm khác: “Ba bánh gì?”

“Xe ba bánh, đạp bằng chân, máy chạy bộ di động.” Vệ Tam thuận miệng nói luôn, “Cậu có muốn không?” Tôi có thể làm cho cậu một chiếc, chỉ cần năm…”

“Không cần.” Hoắc Tuyên Sơn từ chối thẳng thừng, “Tôi có thể dựa hơi Kim Kha.”

Thân Đồ Khôn bên cạnh: “…” Anh nhớ mang máng Hoắc Tuyên Sơn là con cháu thế gia đích thật có phong độ, không để ý tới tiền tài tí nào, vì sao bây giờ còn dùng chữ “dựa hơi”?

Vệ Tam ngồi bên cạnh Liêu Như Ninh, thì thầm: “Các đậu còn đi tranh tài ở Xưởng Đen không?”

“Đi chứ.” Liêu Như Ninh lập tức cho hay.

“Hai người ở một chỗ đó nói cái gì thế?” Kim Kha cuối cùng cũng trở về bình thường.

Vệ Tam và Liêu Như Ninh đồng thanh: “Không có gì.”

Khi về phòng ngủ của mình, Vệ Tam ngã xuống giường và ngủ ngay, ngược lại các thầy cô của trường Damocles và bác sĩ đã thao thức cả đêm.

Ngày hôm sau, Lê Trạch và Hạng Minh Hóa đích thân đến bệnh viện quân khu lấy báo cáo xét nghiệm.

Các bác sĩ dẫn họ vào và đóng cửa lại: “Kết quả xét nghiệm đã có rồi.”

“Cấp bậc nào?” Lê Trạch hỏi.

“Siêu 3S.” Bác sĩ mở trang cuối cùng của báo cáo xét nghiệm, cho họ xem kết quả.

Lê Trạch và Hạng Minh Hóa liếc nhau, đều nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương.

Hạnh phúc tất nhiên là có hạnh phúc, siêu 3S có nghĩa là trường Damocles có khả năng cạnh tranh với trường Đế Quốc, nhưng cũng vì vậy mà có nhiều vấn đề hơn.

Bác sĩ đã lật lại dữ liệu xét nghiệm trước đó để tóm tắt: “Nhưng bây giờ con bé ấy đang ở trong tình trạng phức tạp, các giá trị cơ thể cho thấy nó ấy thậm chí không có sức khỏe của cấp A bình thường. Hiện tại vẫn chưa thể định nghĩa rõ 3S, hơn nữa ở Liên bang chỉ biết Ứng Tinh Quyết có siêu 3S, cảm giác chỉ huy quá mạnh nên cậu ta cũng cần một lượng lớn thành phần dinh dưỡng để duy trì chức năng bình thường. Bởi vì vấn đề dịch dinh dưỡng giai đoạn trước, thân thể Ứng Tinh Quyết đã bị tổn thương, Sao Đế Đô bên kia vẫn đang nghiên cứu phát triển loại dịch dinh dưỡng chuyên dụng mới, với mong muốn cố gắng bù đắp trở lại.”

“Cho nên Vệ Tam cũng cần loại dịch dinh dưỡng này?” Lê Trạch hỏi.

Bác sĩ lắc đầu: “Vệ Tam là một chiến sĩ độc lập nên không giống với Ứng Tinh Quyết. Và, có một điều tương đối kỳ lạ, theo lý thuyết thì với cảm giác của con bé là siêu 3S, mà thời thơ ấu không bổ sung dịch dinh dưỡng chuyên dụng như Ứng Tinh Quyết, thì cơ thể không thể chịu đựng được. Các xét nghiệm xương cho thấy vào năm bảy tuổi, cơ thể đã hấp thụ dịch dinh dưỡng đến một mức thấp, cùng lúc cảm giác bị nén đi để cơ thể thích nghi trở lại. Tôi đoán rằng nhận thức của Vệ Tam đã duy trì hoạt động dưới dạng bình thường của con bé nhiều năm rồi cho nên nhìn từ ngoài, nó cũng không khác gì người bình thường. Hôm qua tôi đã hỏi, nó bảo đã từng xuất hiện nhiều tình huống chảy máu cam, có lẽ là nhận thức đột nhiên tăng lên, tiến vào trạng thái tương tự như Ứng Tinh Quyết, vật chứa là cơ thể không thể thu nạp được nên gây ra nguyên nhân này. Nhưng hiện tại chúng ta có quá ít mẫu để phân tích đầy đủ tình hình của con bé.”

Hạng Minh Hóa: “Chúng tôi cần phải làm gì?”

“Đầu tiên điều chỉnh tình trạng thể chất của con bé, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng.” Bác sĩ ngồi xuống, “Anh có muốn thông báo ra ngoài rằng con bé là cấp siêu 3S không?”

Lê Trạch trầm mặc một lúc lâu, nói: “Bên ngoài bây giờ đều cho rằng em ấy là cấp 3S, là át chủ bài ẩn giấu của chúng ta, vậy lần này chúng ta sẽ ẩn giấu cấp bậc thật sự của Vệ Tam.”

Bác sĩ bày tỏ sự hiểu rõ: “Kế hoạch tiếp theo sẽ thay đổi, ban đầu tôi còn muốn liên hệ với chị mình để nghiên cứu, nhưng trước khi cuộc thi kết thúc, Vệ Tam sẽ do tôi phụ trách.”

“Ứng Tinh Quyết cần dịch dinh dưỡng đặc biệt, Vệ Tam thì sao?” Hạng Minh Hóa hỏi bác sĩ.

“Chị tôi đã từng cùng với tôi nghiên cứu chuyện dịch dinh dưỡng có vấn đề của Ứng Tinh Quyết năm đó, tôi đều tỏ tường thành phần dịch dinh dưỡng sau này của cậu ta.” Bác sĩ nói, “Còn một đoạn thời gian nữa, khi đấu trường tiếp theo được công bố cũng đừng vội rời đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để điều chế dung dịch dinh dưỡng đặc biệt thích hợp cho Vệ Tam.”

“Phiền toái rồi.” Lê Trạch cầm giấy báo cáo kiểm tra trên mặt bàn và đi ra ngoài với Hạng Minh Hóa.



“Đẳng cấp của con nhóc cao như vậy thì cơ giáp tính sao đây? Liên bang cũng không có cơ giáp sư siêu 3S đâu trời.” Hạng Minh Hóa phát sầu, một chỉ huy cấp siêu 3S, sau lưng có Ứng gia chống đỡ mà đến bây giờ cơ thể vẫn không điều dưỡng tốt được.

Vệ Tam…

“Trước tiên dùng cơ giáp cấp 3S.” Lê Trạch cúi đầu báo cáo với quân khu bên kia, một bên nói, “Anh dẫn em ấy về trường học chọn cơ giáp, chúng ta ở lại Sao Sa Đô trong khoảng thời gian này nhất định phải để em ấy chọn được cơ giáp thích hợp với mình.”

Cơ giáp chiến sĩ độc lập cấp 3S của thế gia lớn đều được thiết kế riêng, nhưng các trường học đều có cơ giáp 3S lưu trữ xuất ra từ quân khu. Nguồn gốc trong này tương đối phức tạp, có cái là dạng do giáp sư 3S nghiên cứu chế tạo ra nhưng không ai có thể dùng được, có dạng là sau đi thế hệ trước qua đời thì hiến tặng cơ giáp, chờ ai đó trong con cháu đời sau có thể dùng được.

“Được, tôi sẽ đi tìm Vệ Tam.”

Vừa đến sân tập, Hạng Minh Hóa đã tìm được Vệ Tam, bên cạnh cô còn có mấy thành viên chủ lực, xem ra đều cùng nhau chờ tin tức.

“Thầy ơi, thế nào rồi?” Liêu Như Ninh đặt tay lên vai Vệ Tam, “Cậu ấy chắc chắn là 3S.”

Hạng Minh Hóa nhìn Vệ Tam: “Siêu 3S.”

Sáu người có mặt: “..."

Cuối cùng Ứng Thành Hà lên tiếng trước: “Giống như anh họ em?”

Hạng Minh Hóa gật đầu: “Chuyện siêu 3S đừng nói ra ngoài trước khi giải đấu kết thúc, các em chỉ xem Vệ Tam có cảm giác 3S.”

“Em là siêu 3S á.” Vệ Tam rốt cục phản ứng lại, chậm rãi nói, “Có phải nghĩa là chúng ta có cơ hội nhìn thấy Ngọn Lửa Đế Quốc dâng lên hay không?”

Hạng Minh Hóa nhíu mày: “Ngọn Lửa Đế Quốc gì?”

“Không có gì.” Kim Kha xen vào, “Thầy ơi, thế cơ giáp của Vệ Tam thì tính sao giờ?”

“Thời gian không kịp nên Vệ Tam chỉ có thể về trường học chọn cơ giáp 3S trước, đến lúc đó để Ứng Thành Hà giúp em sửa.” Hạng Minh Hóa nói, “Giờ tôi dẫn em đi.”

Hoắc Tuyên Sơn chắn ở phía trước Vệ Tam: “Thầy, chọn cơ giáp phải mất mấy ngày, để em và Liêu Như Ninh đi cùng cho tiện luyện tập.”

“Điều này… cũng được.” Hạng Minh Hóa truyền chìa khóa bằng thẻ ID ảo đến quang não của Hoắc Tuyên Sơn, “Các em đều là cơ giáp 3S chiến sĩ độc lập, chắc là tốt hơn.”

Vệ Tam lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho Hoắc Tuyên Sơn, phản ứng quá nhanh, vừa lúc bọn họ cùng nhau đi tranh đấu ở Xưởng Đen.

Hạng Minh Hóa dặn dò xong việc đã trở về cãi nhau với các giáo viên trường quân sự khác, năm trường quân sự lớn, bất kể góc nào cũng tràn ngập lục đục.

“Hình như bọn họ có việc gạt chúng ta hay sao?” Kim Kha híp mắt nhìn bóng lưng Vệ Tam, Hoắc Tuyên Sơn và Liêu Như Ninh bỗng nhiên nói.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Đi thôi! Đi lấy giải thưởng đi!

ps: Không ngờ có độc giả vô lương tâm nói dịch dinh dưỡng của đứa con bị tác giả vô lương tâm cắt! Hừ! Tôi không có! Mấy người đó, đám người tàn nhẫn thích thúc giục người khác này!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi