Thế thì em nuôi anh. Có lẽ nuôi không nổi, trước tiên sẽ bán xe của anh, sau đó bán căn nhà bên cảnh Lam Hà của anh
✈️✈️✈️
Sau khi báo cáo điều tra sơ bộ được công bố, xóa bỏ mọi trách nhiệm cho Trần Gia Dư, bên hãng đã lập tức gọi báo anh có thể đi bay trở lại. Thế nhưng, hiếm khi Trần Gia Dư lại muốn tiếp tục kỳ nghỉ như bây giờ. Anh lấy lý do xử lý chuyện hậu sự của mẹ cũng như chuyển nhà, cả công ty chẳng một ai dám giục anh, vậy nên kỳ nghỉ này của Trần Gia Dư kéo dài tới tận cuối tháng Bốn, sau sinh nhật anh.
Khoảng thời gian này, Trần Gia Dư cũng đã chính thức chuyển về cảng Lam Hà. Mỗi tuần ngoài hai, ba hôm về Lệ Cảnh thăm Trần Chính, cùng ông chơi cờ, đánh bài ra thì về cơ bản anh sống bên Đại Hưng. Anh lôi hết đống đồ cất dưới tầng hầm của mình ra, thậm chí còn bỏ công sức sửa sang lại nhà cửa. Nhà anh lớn hơn căn hộ bên khu Kiến Hội của Phương Hạo rất nhiều, vậy nên phần lớn thời gian Trần Gia Dư đều sẽ kêu Phương Hạo qua nhà tìm anh, lúc mua sắm đồ dùng nội thất mới cùng hỏi ý kiến Phương Hạo.
Cả tuần đó, cứ mỗi khi tan ca là Phương Hạo thường xuyên bị mấy chục tin nhắn của Trần Gia Dư oanh tạc. Phòng làm việc của Cơ sở tiếp cận cứ mỗi khi tới giờ nghỉ hay giờ đổi ca là lại được nghe tiếng điện thoại Phương Hạo bật lại chế độ nhận thông báo bình thường, sau đó là tin nhắn nối tiếp tin nhắn, đều là ảnh chụp màn hình các trang web nội thất.
「Món này đẹp không? Có phải không hợp với phong cách phòng khách không? 」
「Hay để anh rút gọn xuống ba mẫu, sau đó em chọn giúp anh một trong số đó là được. 」
「Nhà em nhiều mô hình Boeing như thế, có muốn đặt hai cái bên nhà anh không? 」
Có lúc đi ăn cùng Sở Di Nhu và nữ kiểm soát viên khác bên Đài, Phương Hạo còn chưng cầu ý kiến của các cô ấy. Đến Sở Di Nhu cũng trêu chọc anh: “Anh Gia dạo này vẫn thất nghiệp ở nhà à?”
Phương Hạo cười đáp: “Dạo này anh ấy rảnh rỗi quá, rảnh rỗi tới mức chính anh cũng muốn tiễn anh ấy đi làm.”
Có điều, nếu suy nghĩ kỹ thì khi rảnh rỗi Trần Gia Dư sẽ thu dọn nhà cửa và nấu cơm cho anh, thi thoảng buổi sáng thậm chí còn đi chạy bộ cùng anh, cũng không có gì không tốt cả. Bận rộn có cách sống của bận rộn, rảnh rỗi có cách trải nghiệm sự rảnh rỗi. Phương Hạo tự cảm thấy bản thân anh hiểu rõ hơn ai hết cuộc sống của Trần Gia Dư trong ba năm sau vụ hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, anh ấy xứng đáng được nghỉ ngơi thư giãn toàn bộ cơ thể và tâm trí.
Sinh nhật Trần Gia Dư vào cuối tháng, Trần Gia Dư lại đứng ra chủ trì tổ chức một buổi ăn uống tại Tụ Tương Duyên, vẫn là nhóm bạn bè đã được mời hôm chia tay Lư Yên, có thêm một vài phi công khác khá thân thiết với anh như Nhạc Đạt Siêu. Lần này, Lư Yên cất công từ Thượng Hải về Bắc Kinh thăm cha mẹ, tiện tham gia buổi tiệc mừng sinh nhật của anh. Thậm chí, chỗ ngồi của mọi người vẫn y hệt lần trước, Phương Hạo vẫn ngồi bên tay phải của Trần Gia Dư. Hôm đó, Trần Gia Dư mặc một chiếc áo phông trăng dáng ôm người đơn giản, sợi dây truyền bạc đeo ngay chính giữa.
Lần này mọi người đều biết Trần Gia Dư không đi làm, Chu Kỳ Sâm và Lư Yên đầu têu, vừa ngồi vào bàn đã tận tình trút rượu cho anh. Phương Hạo ngược lại không ngừng gắp thức ăn cho anh rồi bảo: “Anh ăn nhiều một chút, lát nữa bụng rỗng lại khó chịu.”
“Lần trước tiễn chị Yên tôi bị ép uống tới xỉn quắc cần câu, lần này tới lượt ông.” Chu Kỳ Sâm cười nói, sau đó nâng ly hướng về phía Trần Gia Dư: “Trước tiên mời ông một ly. Hạ cánh khẩn cấp thành công, vượt qua cuộc điều tra, người tốt ắt có phúc, về sau các chuyến bay của chúng ta sẽ luôn tốt đẹp. Cũng chúc ông tình yêu và sự nghiệp đều thuận lợi.” Dứt lời, anh ta liếc mắt về phía Phương Hạo.
Lư Yên cũng phụ họa: “Đúng đó. Nửa năm nay ông vất vả quá rồi. Chúng ta làm trước một ly, chúc ông sinh nhật vui vẻ.” Nói xong, tự cô cạn chén. Trần Gia Dư thấy Lư Yên đã uống thì cũng ngửa cổ uống tới đáy.
Uống xong, anh hơi hắng giọng rồi mới lên tiếng: “Cảm ơn mọi người. Thật ra nói vất vả cùng có vất vả mà nói không vất vả thì cũng không vất vả.” Anh nhìn thoáng qua bên phải, nhìn từ góc nghiêng cũng thấy nét cười trên mặt Phương Hạo, sau đó anh nói: “Chúc thì chúc sự nghiệp thôi, tình yêu không cần chúc.”
Nói xong, anh vươn cánh tay dài vắt ngang qua lưng ghế của Phương Hạo. Những người có mặt đều hiểu ý anh, bắt đầu nhao nhao.
Trần Gia Dư làm bộ như không nghe thấy gì, chỉ nói riêng với Lư Yên: “Nửa năm này bà cũng không dễ dàng gì. Tôi cũng chúc bà cuộc sống và sự nghiệp về sau sẽ luôn suôn sẻ.” Anh biết Lư Yên đổi nghề, trở thành quản lý dự án tại công ty của một người bạn của Triệu Hâm Lỗi. Lư Yên là người hòa đồng, biết cách tạo mối quan hệ. Với chức vụ quản lý dự án cần điều phối đồng thời công việc của nhiều đội nhóm chức năng khác nhau cũng như quản lý tiến độ dự án dưới áp lực lớn, cô chẳng khác gì như cá gặp nước.
Ăn uống được tương đối, Phương Hạo bèn tìm cơ hội đứng lên rời khỏi chỗ và đi ra ngoài phòng VIP. Mắt Trần Gia Dư dán chặt lấy cậu ấy, anh đoán được đại khái Phương Hạo ra ngoài làm gì nhưng anh không vạch trần.
Quả nhiên, Phương Hạo đi ra ngoài được tầm năm phút thì mới quay trở lại. Lúc quay lại, trên tay anh có thêm một hộp đựng bánh gato.
Trần Gia Dư không phải không đoán được. Thật ra tối qua lúc ở nhà, anh đã thấy Phương Hạo lén lén lút lút gọi điện thoại, cũng đoán được bảy, tám phần rồi, nhưng anh vẫn làm bộ vô cùng bất ngờ.
Lần cuối cùng anh tổ chức sinh nhật cho chính mình, có ăn bánh sinh nhật một cách chính thức như thế này là năm hai mươi tuổi. Anh cứ nghĩ bản thân không cần, đều già đầu cả rồi, trải qua sinh nhật một mình cũng chẳng làm sao. Thế nhưng Phương Hạo đã tốn thời gian, đã bỏ công sức, hiện tại chiếc bánh sinh nhật được đặt lên bàn rồi, ngoài việc Trần Gia Dư thật lòng thích thật thì anh cũng phải nể mặt cậu ấy.
Hộp bánh vừa được mở ra, mọi người lập tức trầm trồ. Chiếc bánh có màu vàng kim, tạo hình cốt bánh trần rất thanh nhã, cố tình không trang trí thêm, lớp ngoài không có kem tươi hay kem bơ, thay vào đó màu vỏ bánh bông lan nướng được lộ ra trực tiếp. Phía trên đương nhiên có vẽ hình mặt bên của một chiếc máy bay. Thợ làm bánh đã cố gắng hết sức vẽ hình phượng hoàng ở phần đuôi, thế nhưng có lẽ chỉ có màu sắc là chuẩn. Phía dưới chiếc máy bay là một chuỗi số hiệu “CA1332”, bên cạnh là mấy chữ “Chúc mừng sinh nhật”.
Trần Gia Dư nhìn chiếc bánh, mỉm cười: “Đẹp thật đấy, cảm ơn em nhé. Em có lòng quá, anh không nỡ ăn mất thôi.”
Phương Hạo bật cười, gật đầu rồi bảo: “Ăn thì vẫn phải ăn. Biết anh không thích đồ ngấy nên cái này bớt kem bơ rồi đó.”
Trần Gia Dư đột nhiên nhớ ra, hỏi Phương Hạo: “Tiệm bánh giao tới nhà hàng à?” Anh đi cùng Phương Hạo tới đây, Phương Hạo không thể nào giấu anh chiếc bánh này cả quãng đường được.
Phương Hạo lúc này mới thú thật: “Không phải, em kêu Thịnh Kiệt đi lấy rồi mang tới đấy. Đúng lúc nó cũng đang luyện lái xe.” Đúng đợt này Phương Thịnh Kiệt đang ở Bắc Kinh, vừa đăng ký trường dạy lái xong, hiện đang trong giai đoạn luyện tập.
Trần Gia Dư vội bảo: “Thế gọi Thịnh Kiệt vào ăn chung đi. Sớm biết thằng bé ở Bắc Kinh thì anh đã mời rồi.”
“Thằng bé… để nó uống rượu cũng không hay.” Phản ứng đầu tiên của Phương Hạo là thôi bỏ đi, dù sao cũng là sinh nhật của Trần Gia Dư chứ không phải sinh nhật của anh.
“Thằng bé chưa đi chứ?” Dứt lời, Trần Gia Dư đứng lên: “Để anh ra ngoài gọi em ấy vào.”
Phương Hạo thấy anh ấy kiên trì vậy thì đành nói: “Không sao, anh ngồi đi, để em đi gọi.”
Phương Thịnh Kiệt đi vào, chúc mừng sinh nhật Trần Gia Dư rồi chào hỏi các anh chị đang có mặt tại đây, cái miệng dẻo ngọt ngào khen trọn một vòng.
Sau đó, Trần Gia Dư lấy dao từ trong hộp đựng ra, định cắt bánh gato. Lúc này, Chu Kỳ Sâm mắt bén phát hiện: “Ê, CA1332 có nguồn gốc như nào thế?”
Mọi người ngồi đây nghe anh ta nói mới để ý. Có hai chuyến bay quan trọng trong suốt sự nghiệp của Trần Gia Dư, một là 416, một là 1713, hiển nhiên không có 1332.
Trần Gia Dư lúc này mới chú ý. Anh ngẫm một giây, lập tức nhớ ra, nhìn về phía Phương Hạo, cả hai mỉm cười ngầm hiểu ý. Thế nhưng, anh trao hết hào quang cho Phương Hạo, ra hiệu cho cậu trả lời.
“Thật ra tháng Tám năm ngoái, hôm Lang Phong cất cánh từ 17L rồi bị nổ lốp ấy, hai người bọn tôi có tranh cãi mấy câu trên sóng radio của Tiếp cận. Hôm đó anh ấy bay từ Bạch Vân – Quảng Châu với Bắc Kinh trên chuyến bay số hiệu 1332. Sau đó, bọn tôi không đánh không quen, từ đó mới quen nhau.” Phương Hạo đáp.
Lư Yên và Sở Di Nhu cùng nói: “Ồ… ý nghĩa thật đấy.”
Phương Hạo mỉm cười gật đầu. Có lời này anh không tiện nói trước mặt đông người. Thật ra anh cũng từng nghĩ, 416 hay 1713 đương nhiên là quan trọng, những số hiệu này người ngoài có thể sẽ nhớ cả đời, nhưng 1332 là bước ngoặt khiến hai người họ quen biết, bản thân hai người họ sẽ nhớ cả đời.
Trần Gia Dư sức nhớ, nói với Chu Kỳ Sâm: “Ê, đúng rồi, nói đến đây, tôi hẳn nên mời Lang Phong một ly. Cậu ta đâu rồi? Nếu không có vụ việc của cậu ta, chắc hai người bọn tôi vẫn còn là người xa lạ.”
Trần Gia Dư gần đây cũng mới biết tin, vốn hai người Chu Kỳ Sâm và Lang Phong đã chia tay rồi nhưng một tuần sau đó không hiểu vì sao lại quay lại với nhau. Hơn nữa sau khi ở bên nhau, trang Khoảnh khắc của Chu Kỳ Sâm toàn là Lang Phong, không muốn thấy cũng khó. Buổi tiệc hôm nay anh với Phương Hạo thật ra mới cả hai người Chu, Lang, thế nhưng lại chỉ có mình Chu Kỳ Sâm tới.
Chu Kỳ Sâm đùa: “Ông nên cảm ơn đội Khai thác mặt đất đã không tăng đầy áp suất bánh lốp ấy.” Nói xong, anh ta liếc qua điện thoại rồi mới thành thật trả lời: “Cậu ấy đang bay trên trời, tôi kêu cậu ấy lát qua. Để tôi uống thay cậu ấy trước.” Nói xong, anh ta chạm ly với Trần Gia Dư rồi nhấp hai ngụm.
Lư Yên ngược lại không đồng ý, nói với Trần Gia Dư: “Hai người kiểu gì cũng sẽ quen nhau thôi, chỉ là sớm hay muộn.”
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo, đùa: “Chị Yên bảo chúng ta sớm muộn cũng cãi nhau kìa.”
Lư Yên chẳng quan tâm câu nói đùa của anh: “Ý tôi là người có duyên thì dù thế nào cũng sẽ có duyên.”
Vì câu này của cô, Trần Gia Dư lôi kéo Phương Hạo, cùng cạn ly rượu trên tay.
Tối đó, uống tới lúc cuối, Phương Hạo lại nhớ tới tình trạng của Trần Gia Dư hôm Tết khi uống quá chén, vậy nên một tiếng cuối cùng anh uống đỡ hết thay cho anh ấy. Anh không phải chủ tiệc sinh nhật nên lúc đầu không bị ép uống, đến giờ vẫn còn sức uống. Dù vậy, tới khi đứng lên, Trần Gia Dư vẫn biết mình đã uống quá nhiều rồi.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Phương Hạo tiễn Phương Thịnh Kiệt ra cửa trước, sau đó lấy điện thoại gọi tài xế lái thay tới rồi mới quay lại phòng ăn đón Trần Gia Dư. Lúc này, đa số đều đã ra về, Chu Kỳ Sâm vẫn còn ngồi trong phòng chờ Lang Phong tới đón, Lư Yên cũng chưa rời đi. Phương Hạo chưa bước vào phòng VIP đã nghe thấy Trần Gia Dư nhỏ giọng nói: “Ừ, quan hệ bọn tôi tốt lắm, vậy nên tôi mới bảo không cần chúc, rất hạnh phúc, thật đấy.” Một lúc sau, anh nói với Lư Yên: “Bà với anh Lỗi cũng phải hạnh phúc đó.” Sau đó trêu Chu Kỳ Sâm: “Ông với anh Phong cũng phải hạnh phúc đó.”
Phương Hạo khựng lại một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào. “Thịnh Kiệt…” Anh mở đầu câu nói, giọng có chút nghẹn ngào. Sau cùng anh vẫn nói tiếp, làm bộ chưa nghe thấy những lời thổ lộ vừa rồi của Trần Gia Dư: “Em tiễn Thịnh Kiệt về rồi, chúng ta cũng về thôi.”
Bản thân Phương Hạo khi say khá yên tĩnh, không khác lúc bình thường quá nhiều. Vốn da anh không trắng nên hơi cồn không hiện trên mặt, vậy nên mỗi lần anh kêu mình uống quá chén rồi thì bạn bè xung quanh đều giật mình, người ngoài về cơ bản là không nhận ra được. Thế nhưng Trần Gia Dư khi say lại rất khác, anh ấy sẽ nói rất nhiều những lời tốt đẹp, lấy lòng.
Phương Hạo đỡ Trần Gia Dư lên xe, chuẩn bị quay về căn nhà mới tại cảng Lam Hà của anh ấy. Suốt quãng đường, Trần Gia Dư không ngừng lôi kéo anh nói chuyện: “Cuộc sống dạo gần đây thư thái quá, chẳng muốn đi làm nữa. Em bảo anh phải làm sao đây.” Cánh tay Trần Gia Dư vẫn khoác trên vai Phương Hạo, chẳng có ý bỏ xuống, cả người bám dính lấy anh.
Phương Hạo bật cười, đáp: “Thế thì em nuôi anh. Có lẽ nuôi không nổi, trước tiên sẽ bán xe của anh, sau đó bán căn nhà bên cảnh Lam Hà của anh.”
Trần Gia Dư im lặng một lúc. Sau đó, anh chẳng bận tâm tài xế đang lái xe ở phía trước, trực tiếp kéo dài giọng hỏi Phương Hạo: “Anh vẫn luôn có câu hỏi này… Em bảo, nếu anh không phải phi công, liệu em có yêu anh không?”‘
Phương Hạo ban đầu còn định nghiêm túc đặt giả thiết tình huống này, sau đó nghiêm túc trả lời, thế nhưng anh lập tức nhận ra một điều: Trần Gia Dư đang không tỉnh táo, người không tỉnh táo sẽ sẽ không dùng não để suy nghĩ vấn đề. Đây không phải câu hỏi sau khi lý trí phân tích logic mà đây là nỗi bất an đã ăn sâu trong lòng đang đặt câu hỏi. Vậy nên, anh đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đương nhiên sẽ yêu rồi. Anh có b*n n**c đậu dưới toà nhà thì em cũng sẽ yêu.”
Trần Gia Dư tựa vào vai Phương Hạo cười nắc nẻ, cười dữ dội tới mức cả người rung lên, khiến trái tim Phương Hạo cũng rung theo.
“Anh Gia,” Phương Hạo gọi anh ấy, “Em cũng rất hạnh phúc, thật đấy.”
Sau khi về tới nhà, Phương Hạo để Trần Gia Dư ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa anh ấy vừa mới mua, sau đó lấy ra món quà thứ hai.
“Sao vẫn còn quà nữa?” Trần Gia Dư cười hỏi: “Hôm nay muốn bù đắp cho sinh nhật của năm năm trước đó sao?”
Anh ấy nói với, Phương Hạo mới mơ hồ nhận ra, hẳn đã nhiều năm rồi Trần Gia Dư không tổ chức sinh nhật hẳn hoi cho mình.
“Ừm, năm nay phải thật vui vẻ. Hôm nay ăn mừng rồi, mai vẫn có thể ăn mừng tiếp. Nếu anh muốn thì ăn mừng sinh nhật cả tuần cũng được.” Phương Hạo vừa nói vừa bóc bọc đồ trên tay.
Phần quà này là một khung ảnh. Trong khung ảnh là những bức ảnh của Trần Gia Dư mà Phương Hạo đã chụp đợt đi Mỹ, đều là ảnh trắng đen.
Trần Gia Dư cầm trong tay ngắm nghía hồi lâu, sau cùng nói: “Em chụp đẹp lắm. Nhưng mà cái này, treo trong nhà… có hơi xấu hổ.”
Thế nhưng Phương Hạo lại bảo: “Nhà của anh nên có thêm dấu vết của anh.”
Trong khung ảnh là một bộ gồm ba bức ảnh, tất cả đều được chụp trong chuyến đi tới California, tất cả đều do Phương Hạo chụp. Bức thứ nhất là bức ảnh anh chụp Trần Gia Dư trên người mặc áo vest giày da, đang đứng thắt cà vạt trước cửa sổ tại khách sạn ở San Francisco, chỉ có góc nửa mặt. Bức thứ hai là Trần Gia Dư đang kiểm tra xung quanh thân chiếc Cessna-172M của Lương Diệc Nam và Ethan tại sân bay Reid-Hillview. Một tay anh ấy đỡ ốp chỉnh dòng[1], gió lớn thổi tung chiếc áo gile cam cùng phần tóc trước trán anh ấy. Bức thứ ba Phương Hạo chụp được chính diện khuôn mặt Trần Gia Dư bên cạnh Xa lộ 1[2]. Anh chộp được một nụ cười rất đỗi tự nhiên, hai mắt Trần Gia Dư nhìn thẳng vào ống kính, phía sau là đại dương vô tận.