ĐÁP XUỐNG TỪ ĐỘ CAO MƯỜI NGHÌN MÉT

Phương Hạo nhận ra, thuốc lá có thể cai, rất dễ cai.

✈️✈️

Đại Hưng Bắc Kinh, Cảng Lam Hà.

Một sáng sớm bình thường như bao ngày. 06h15’, Phương Hạo ngồi dậy khỏi giường, bất ngờ tuyên bố một quyết định: Anh quyết định sẽ cai thuốc lá.

Lúc đó, Trần Gia Dư cũng đã thức giấc. Anh xoay người, chống cánh tay nằm trong chăn nhìn Phương Hạo. Sáng sớm hôm qua anh mới bay từ New Zealand về tới Bắc Kinh, hôm nay không có chuyến, không cần dậy sớm tới công ty. Chẳng qua, với một người ngủ nông giấc, người nằm bên cạnh lại có thời gian làm việc, nghỉ ngơi sớm hơn mình thì về cơ bản là không có cơ hội ngủ nướng. Tối qua lúc đi ngủ, Phương Hạo cũng biết Trần Gia Dư sẽ tới, sợ làm ồn anh nên đã cố tình tắt chuông báo thức lúc sáu rưỡi sáng trên điện thoại của Phương Hạo, tuy nhiên Trần Gia Dư vẫn tỉnh lại lúc Phương Hạo thức giấc.

Tỉnh thì tỉnh vậy nhưng đầu óc Trần Gia Dư vẫn rất mơ màng. Đèn trong phòng tù mù, dù với thị lực 5.0 của anh thì cũng phải tập trung hồi lâu mới nhìn thấy người nằm bên đã đứng dậy, hơn nữa vừa nói với anh cậu ấy quyết định cai thuốc.

Trần Gia Dư ngáp một cái.

Phương Hạo chỉ mặc một chiếc áo phông cùng một chiếc quần đùi rất ngắn, quá nửa phần chân lộ ra ngoài. Anh mặc thêm một chiếc áo hoodie, sau đó nghiêm túc lặp lại: “Em bảo em quyết định sẽ cai thuốc.”

“… Đã nghe thấy.” Sáng ra giọng Trần Gia Dư khàn khàn. Anh vuốt mái đầu rối bù của mình, mỉm cười với Phương Hạo: “Sao đột nhiên vậy?”

Phương Hạo hỏi: “Anh ủng hộ không?”

“Đương nhiên là ủng hộ rồi. Em làm gì anh cũng ủng hộ.” Trần Gia Dư hơi ngừng lại, do dự một hồi, sau đó nằm lại xuống giường: “Không phải vì…”

“Không phải vì anh.” Phương Hạo đoán được nửa câu sau của anh ấy nên ngắt lời anh ấy trước: “Được anh ủng hộ hiển nhiên càng hay. Nhưng không phải vì anh, là vì em.”

“Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện này.” Trần Gia Dư thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải anh đã nói gì khi cậu ấy hút thuốc những hôm tăng ca hay trực ca đêm với lưu lượng bay lớn. Thế nhưng trước giờ anh luôn cẩn trọng, nói năng cũng có chừng mực, đặc biệt với những ai thân thiết lại càng giữ ý hơn. Anh dám chắc mình chưa từng nói gì cả.

“Một người chạy bộ như em lại hút thuốc, thật sự rất mâu thuẫn. Hút thuốc có hại cho phổi, dù chỉ một chút cũng là có hại. Kéo dài tới sau này, có lẽ thời gian em có thể chạy bộ sẽ bị rút ngắn. Thật ra lý thuyết thì em đều hiểu, song cứ lần lữa mãi chưa thực hiện, bây giờ nghĩ tới thì làm thôi.”

Trần Gia Dư lúc này đã tỉnh táo hơn. Anh dứt khoát ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng Phương Hạo: “Nếu em sẵn sàng thử thay đổi thì đúng là quá tốt.”

Phương Hạo sửa lời của anh ấy: “Không phải thử. Hoặc là làm được, hoặc là không làm được.”

Trần Gia Dư sững người trong thoáng chốc vì lời nói của Phương Hạo. Cho dù bao nhiêu lần, cùng cậu ấy trò chuyện bao nhiêu ngày, nói bao nhiêu lời yêu, ôm nhau chìm vào giấc ngủ bao nhiêu tối thì lời nói của Phương Hạo vẫn luôn khiến anh xúc động. Có lẽ vì cậu ấy là người trong lòng, người trong lòng dù nói gì cũng sẽ vào sâu trong tim.

Phương Hạo thấy Trần Gia Dư không nói gì, bèn tiến lại gần, cúi người thì thầm bên tai anh ấy: “Sao thế? Vẫn chưa tỉnh sao anh Gia?”

Trần Gia Dư đương nhiên không phải chưa tỉnh. Anh đã tỉnh rồi, sau đó nhanh chóng bị tác phong mau lẹ của Phương Hạo làm cho choáng váng. Chẳng cần nghĩ anh cũng đoán được có lẽ Phương Hạo đã thu dọn hết những bao thuốc lá còn lại trong nhà, đợi lát nữa ra ngoài đổ rác sẽ tiện tay vứt luôn.

Hiện tại khi Phương Hạo hỏi tới, Trần Gia Dư lại có ý xấu. Mặt anh vẫn nguyên vẻ ngái ngủ, mí mắt chẳng buồn nhấc nhưng tay lại rất nhanh nhẹn, nhân lúc Phương Hạo cúi xuống nói chuyện với mình thì ôm eo, kéo cậu ấy lên giường.

Phương Hạo không kịp đề phòng, bị anh ấy kéo ngã. Mũi đập vào xương quai xanh của anh ấy, anh không kiềm được khẽ mắng một câu.

Tay Trần Gia Dư chạm vào lưng và mông Phương Hạo. Cả người anh áp sát người cậu ấy, sau đó anh lật người, đè Phương Hạo cùng chăn xuống dưới người mình.

Cách một lớp chăn mỏng, Phương Hạo có thể cảm nhận hình dáng chú bé đang chào cờ buổi sáng của anh ấy.

“Ấu trĩ.” Phương Hạo cười nói: “Ngủ không đủ sáu tiếng cũng muốn làm à.”

Trần Gia Dư hôm qua hẳn phải sau 0 giờ đêm mới về tới nơi. Phương Hạo ngủ rất sâu, không nghe thấy tiếng anh ấy vào nhà nhưng trước đó cũng đã kiểm tra lịch bay của anh ấy.

“Anh có thức cả đêm cũng chịch em được.”

Ở bên nhau được gần một năm, Phương Hạo phát hiện, Trần Gia Dư muốn là có thể thốt ra mấy lời hạ lưu. Dễ dàng nhắc tới mấy chuyện yêu đương, tình dục, hôn môi hiển nhiên là một ưu điểm, nhưng điều đó cũng có nghĩa càng khó có thể cưỡng lại được anh ấy. Dù mới 06h15’ sáng, cho dù lát sau còn phải ra ngoài vứt thuốc lá, Phương Hạo vẫn dễ dàng bị Trần Gia Dư quyến rũ. Một năm trở lại đây, quả thực dùng mắt thường cũng có thể thấy được sức mạnh ý chí của anh ngày một yếu dần.

Trần Gia Dư thấy Phương Hạo không nói gì thì biết cậu ấy không phản đối. Anh bèn cúi xuống hôn Phương Hạo, vừa tập trung mút lấy cánh môi cậu ấy, tay trái vén chăn để ngực mình dán lên ngực cậu ấy, tay phải thì thò vào trong ngăn tủ đầu giường. Chai gel bôi trơn bằng thuỷ tinh mà Phương Hạo cực kì thích, cậu ấy có mua một chai để ở nhà Trần Gia Dư.

Đến tận hôm nay Trần Gia Dư vẫn nhớ rõ. Khoảng thời gian đó bọn họ bận rộn với việc sửa sang lại căn hộ bên cảng Lam Hà – Đại Hưng của Trần Gia Dư, một thời gian dài không làm tình. Hôm ấy anh vừa về tới nhà thì nhận được một chiếc hộp nhỏ không rõ là gì được giao tới. Đến lúc mở ra, anh phát hiện là hai chai gel bôi trơn giống hệt với chai ở nhà Phương Hạo. Trần Gia Dư lúc đó phải gồng mình kiềm chế rồi gọi điện kêu Phương Hạo nhanh chóng tới ngay nhà anh, anh không muốn chờ dù chỉ một phút. Hôm đó, Phương Hạo mất năm phút để tắm rửa, ba phút để chuẩn bị, tám phút để lái xe tới nhà Trần Gia Dư, vừa vào tới cửa là lập tức cởi từng món quần áo trên người mình.

Sau đó, Trần Gia Dư thấm ướt gel bôi trơn lên hai đầu ngón tay rồi ôm cậu ấy, dùng ngón tay chịch cậu ấy. Phương Hạo còn chưa cởi hết áo phông, phía sau đã bị anh ấy chơi đùa tới ướt đẫm. Lúc sau, Trần Gia Dư â Phương Hạo trên sofa, nhấc một chân của cậu ấy lên rồi tiến vào bên trong cậu ấy. Cả hai đều rạo rực, tiếng da thịt va chạm vang mãi không ngừng. Trần Gia Dư túm tóc kêu Phương Hạo gọi tên mình. Không ngờ Phương Hạo lại không có điều kiện gì, không đặt ra yêu cầu, ngoan ngoãn gọi tên anh ấy, kêu “Anh Gia ơi, cho em thêm đi”, còn nói “Em muốn”.

Thật ra lần làm tính đó kéo dài không quá lâu, thế nhưng nhờ tư thế nên Trần Gia Dư dễ ra sức. Anh nắm lấy chân Phương Hạo, từng nhịp xông pha vừa mạnh vừa sâu. Về sau, Phương Hạo gần như không nhịn được nữa, giọng run run kêu Trần Gia Dư lấy chăn lót hoặc nhịn một chút vào giường rồi làm tiếp. Sofa được làm bằng gỗ cứng, vải bọc màu trắng xám nhạt. Trần Gia Dư luôn thích những màu sắc dễ dính bẩn, từ ô tô tới sofa. Họ đặt mẫu sofa màu này xong phải chờ một tháng mới được giao tới, tới nay cũng chưa được mấy ngày, Phương Hạo còn chưa nghiêm chỉnh ngồi ấm mông được lần nào, giờ đã phải nhấc mông để bị ** rồi.

Trần Gia Dư trước giờ luôn dễ nói chuyện lại từ chối: “… Thật sự không kiềm chế được.”

Phương Hạo mới nói: “Sofa…” Trần Gia Dư đã cúi người, dùng toàn bộ cánh tay bao trọn nửa người trên của Phương Hạo, như thể sợ cậu ấy chạy mất.

Sau đó, Trần Gia Dư không vào phòng ngủ nhưng cũng coi như có thoả hiệp. Anh kéo Phương Hạo nằm trên sofa, để cậu ấy tự ôm lấy đầu gối, tách mở hai chân, rồi anh chịch cậu ấy từ phía sau trong tư thế này. Như vậy, theo lý thuyết thì sẽ không làm bẩn sofa. Thế nhưng, Trần Gia Dư lại bỏ qua mức độ kịch liệt cùng hỗn loạn của cuộc tình ái ngày hôm đó. Phương Hạo bị anh đâm chọc tới chịu không nổi, thét lên tên Trần Gia Dư rồi xuất tinh. Trên tay hai người, trên cơ thể và trên cả sofa, chỗ nào cũng có.

Cảnh tượng lúc này cũng giống vậy, chẳng qua hai người đang nằm thoải mái trên giường. Hai chân Phương Hạo vắt chồng lên nhau, cọ vào lưng và mông của Trần Gia Dư. Trần Gia Dư chậm rãi di chuyển trong cơ thể cậu ấy, nhìn dương v*t cậu ấy dựng thẳng đứng, rung lên từng hồi theo nhịp ra vào của anh, phần đỉnh rỉ nước.

Làm tình buổi sáng luôn nhẹ nhàng hơn, giống như đánh thức chứ không phải để tới cuối. So với cuộc tình ái khiến Phương Hạo giận dữ cả nửa ngày vì không đổi vị trí ngày hôm đó, hôm nay thực sự dịu dàng hơn rất nhiều, cũng yên tĩnh hơn. Bọn họ từ từ hoà nhịp cùng nhau. Phương Hạo nằm dưới Trần Gia Dư, khe khẽ thở dốc, rên rỉ. Trần Gia Dư gọi tên cậu ấy, hôn lên môi cậu ấy, cọ vào điểm G bên trong cậu ấy, quan sát phản ứng của cậu ấy. Bắp chân Phương Hạo căng cứng và run rẩy mấy lần, Trần Gia Dư biết cậu ấy đã sắp lên đỉnh. Ngón tay anh bèn nắm lấy Phương Hạo, vuốt ve phía trước của cậu ấy, sau đó thì thầm bên tai cậu ấy: “Nào bé cưng, cho anh cả nào.”

Trần Gia Dư tiến vào trạng thái có chút chậm. Sau khi Phương Hạo bắn ra, anh lật người cậu ấy lại, rồi đâm rút từ phía sau. Anh ôm lưng cậu ấy ra vào thêm mấy phút nữa rồi mới xuất tinh.

Chờ tới khi hơi thở hai người dần ổn định trở lại, là Trần Gia Dư quay sang, nói với Phương Hạo trước: “Cai thuốc rồi, phải cho em chút chuyện khác để suy nghĩ.”

Phương Hạo nghe vậy, cũng quay đầu sang rồi ghé lại hôn anh ấy, hôn từ mí mắt tới sống mũi rồi đến môi. Trần Gia Dư bị Phương Hạo trêu chọc tới chịu không nổi, đang tính xoay người hôn đáp trả thì Phương Hạo lại đột nhiên giơ tay chắn miệng anh ấy lại. Anh nhìn vào mắt Trần Gia Dư, nói: “Hết nghiện thuốc lại nghiện cái này, biết làm sao đây.”

Trần Gia Dư bảo sẽ ủng hộ Phương Hạo về mặt tinh thần, quả thật không phải nói đùa.

Từ sau khi anh bay các chặng quốc tế, tần suất chuyến hiển nhiên không còn nhiều như bay chặng nội địa trước đây, một tuần cất cánh, hạ cánh nhiều nhất hai lần. Mà Phương Hạo đôi lúc dù có mặt cũng không cầm micro. Tính ra, Trần Gia Dư đã gần một tháng không gặp đúng ca trực của cậu ấy, nghe thấy toàn là giọng của Phó Tử Tường, cậu học trò Vương Triển Bác của Phương Hạo hoặc kiểm soát viên Tiếp cận mới tới – Từ Dương.

Trần Gia Dư từng đùa đùa phàn nàn với Phương Hạo một lần lúc chỉ có riêng hai người họ, kêu dạo gần đây trên sóng radio chẳng gặp được ca trực của cậu ấy. Phương Hạo khi đó chỉ cười rồi bảo: “Có gặp cũng không thể cho anh hạ cánh trước được, anh nói xem anh mong gì? Mong một câu “radar nhận dạng tốt” của em sao?”

Trần Gia Dư cũng mỉm cười trả lời: “Anh là mong câu “nghe em chỉ huy”.” Nói xong còn liếc Phương Hạo một cái đầy ám chỉ.

Lúc đó bọn họ vừa cơm nước xong xuôi, đang nằm dựa vào nhau trên sofa. Trần Gia Dư đang gửi mail để liên hệ chuyện công việc trên máy tính còn Phương Hạo đang nói chuyện với Phương Thịnh Kiệt trên điện thoại. Phương Hạo giả bộ không trông thấy ánh mắt lúc cuối của anh ấy, bảo: “Thế anh nghe theo chỉ huy của em trước đi, rửa bát đi.”

Trần Gia Dư lại gần vò tóc cậu ấy rồi mới đứng lên: “Chuyện này không cần em phải chỉ huy.”

Trần Gia Dư cũng không thể diễn tả được cụ thể cảm giác ấy. Trước đây, khi ngày nào cũng có thể gặp nhau, trao đổi cũng chỉ có vài câu như vậy: “Air China 1332, Tiếp cận Bắc Kinh, radar nhận dạng tốt. Bay lên tới độ cao 2700, khí áp tiêu chuẩn”; nếu không thì là “Air China 1885, Tiếp cận Bắc Kinh, radar nhận dạng tốt. Giảm xuống độ cao 4500, khí áp tiêu chuẩn”. Trừ những tình huống đặc thù, giọng nói, giọng điệu, ngữ điệu của Phương Hạo luôn luôn như một, Trần Gia Dư gần như có thể bắt chước được. Anh cũng biết, cùng một câu nói, Phương Hạo trong một ca trực phải nói tới cả trăm lần, trong suốt sự nghiệp có lẽ nói tới cả triệu lần, chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng mất đi rồi mới biết cái tốt cái hay, hiện tại không còn được nghe cậu ấy cấp huấn lệnh, Trần Gia Dư phát hiện bản thân rất hoài niệm.

Vài ngày sau đó, lúc bay từ Úc về Bắc Kinh, Trần Gia Dư cuối cùng đã đạt được tâm nguyện của mình, được gặp Phương Hạo trên sóng Tiếp cận chào đón bọn họ trở về.

Khi đó vừa qua đợt cao điểm tiếp cận buổi tối, ca trực này Phương Hạo đã nói liên tục không ngừng suốt hai tiếng trước đó. Trên sóng radio rất nhộn nhịp, không ít lần xảy ra tình trạng nhiễu sóng do các tổ lái tranh nhau nói, thêm vào đó còn có hai chuyến bay nghe nhầm huấn lệnh chuyển sóng qua tần số của Đài kiểm soát. Tới cuối, Phương Hạo không nói thêm bất kỳ lời dư thừa nào nữa, giọng điệu cũng trở nên vô cùng nghiêm khắc, thậm chí còn doạ một phi công nghe giọng có vẻ còn rất trẻ của hãng Nam Phương sợ.

Đúng lúc đó, Trần Gia Dư kết nối tần số. Anh nói chuyện rất nhàn nhã, thong dong: “Tiếp cận Bắc Kinh, chào buổi tối, Air China 838, độ cao 3900, hướng bay 300, nghe chỉ huy.”

Phương Hạo nhanh chóng trả lời: “Air China 838, radar nhận dạng tốt, đường cất hạ cánh 01, tiếp cận theo hướng ABAK2B, thông tin T.”

Trần Gia Dư lặp lại, cũng nhận ra có chuyện gì, hẳn là cậu ấy đang bận trao đổi chuyện khác.

Quả nhiên, anh chờ hai phút trên tần số radio thì nghe thấy tiếng phi công hãng Nam Phương ra sức xin lỗi Phương Hạo. Sau cùng, Phương Hạo cũng bật lực với cậu ta, vội bảo: “China Southern 7185, lần sau chú ý là được rồi. Chuyển sóng liên lạc Đài kiểm soát 120.95, tạm biệt.”

Sau khi phi công của hãng Nam Phương chân thành, nhiệt tình, tha thiết nói lời chào tạm biệt, Phương Hạo quay sang cấp huấn lệnh hạ độ cao cho một chuyến của hãng Thủ Đô, hai chuyến của hãng Đông Phương ở phía sau, rồi cấp huấn lệnh tiễn một chiếc tàu bay chở hàng của hãng SF rời đi. Thấy không phận đã vắng vẻ hơn đôi chút, lúc này anh mới để tâm tới chuyến của Trần Gia Dư.

(Hãng hàng không SF: là hãng hàng khong chuyên vận chuyển hàng hóa thuộc quyền sở hữu của công ty vận chuyển SF Express; có callsign là Shunfeng, mã IATA: O3)

Phương Hạo hơi khựng lại một chốc rồi bảo: “Air China 838, tính hình… phía trước các anh đang chậm trễ quy mô lớn, thời gian tiếp cận dự kiến là 51 phút, đề nghị kiểm tra mức nhiên liệu.”

“… À, được. Thời gian tiếp cận dự kiến 51 phút, Air China 838.” Trần Gia Dư thử tính toán. Tuy đủ nhiên liệu nhưng nếu chờ như vậy thì phải mất thêm 25 phút nữa mới ra được bên ngoài.

Phương Hạo nghe ra giọng điệu của anh ấy, bèn hỏi ngược lại anh ấy: “Lúc cất cánh có vấn đề gì sao?”

Theo lý mà nói, hiện tại Trần Gia Dư không còn bay chặng nội địa, lúc khởi hành do sân bay nước ngoài quản lý, Phương Hạo cũng không cần tìm hiểu xem có tình huống đặc thù gì hay không. Thế nhưng, anh đã hỏi, Trần Gia Dư lập tức trả lời: “Chuyến bay bị trì hoãn, sau đó còn đổi đường bay, phải đi vòng xa hơn một chút về hướng Bắc.”

Cũng thật không may, hôm nay Trần Gia Dư gặp đúng ngày nghỉ được pháp luật quy định của nước Úc. Trước đây anh chưa bao giờ phải chờ quá 20 phút tại sân bay Kingsford – Sydney[1], kết quả hôm nay lúc cất cánh bị trì hoãn gần một tiếng đồng hồ, khi về thì đã muộn.

Phương Hạo hỏi: “Từ VAK tới?”

Trần Gia Dư đáp phải.

“… Các anh đã vất vả rồi.” Lần đầu Phương Hạo nói lời này.

Lúc này Phương Hạo đang ngồi trong phòng trực tối nên không trông thấy, thế nhưng cơ phó Lương Nhất Minh bên cạnh Trần Gia Dư lại phát hiện khoé miệng Trần Gia Dư cứ nhếch lên không hạ xuống nổi. Nụ cười như thể được hàn trên khuôn mặt anh. Lương Nhất Minh nghĩ thầm: Chưa từng thấy cơ trưởng nào bị trễ chuyến mà lại vui tươi như vậy, đúng là Trần Gia Dư, rất bao dung, độ lượng.

Chờ thì cũng phải chờ, Trần Gia Dư nổi hứng, chẳng sợ chết nói tiếp một câu: “Cậu… chỉ nói mà chẳng làm gì cả.”

Trên sóng radio không ai dám ho he. Mấy tổ lái này không quen thân với Trần Gia Dư, càng không quen thân với kiểm soát viên không lưu nên hiển nhiên không biết gì về quan hệ giữa anh và Phương Hạo. Chẳng qua những phi công thường bay tới Bắc Kinh từ lâu đều đã được nghe kể về sự nóng tính của Phương Hạo Cơ sở Tiếp cận mỗi lúc cao điểm cất, hạ cánh. Mọi người đều cảm thấy vị cơ trưởng của hãng Air China đang đâm đầu vào họng súng. Thậm chí có người còn vui vẻ khi thấy kẻ khác gặp hoạ, muốn coi Phương Hạo dùng hết sức mình mắng Trần Gia Dư sẽ như thế nào.

Nhưng nào ngờ, Phương Hạo không những không nổi giận mà còn bị Trần Gia Dư chọc cười, thậm chí còn thả lỏng giọng nói, dài giọng đáp: “Công việc của kiểm soát viên không phải là nói đó sao. Anh…  17R còn phải chờ lâu hơn. Khu vực phía nam có vấn đề thời tiết tách biệt, phía trước đều yêu cầu được chuyển hướng hạ cánh đây này.”

Trần Gia Dư cũng chỉ nói vậy thôi, thấy cậu ấy nghiêm túc trả lời thì vội đáp: “À, được rồi.”

Phương Hạo an ủi anh ấy: “Anh chờ thêm chút nữa, nhé.”

Trần Gia Dư lúc này mới thoả mãn kết thúc cuộc đàm thoại: “Đã rõ, Air China… 838.” Anh đắc ý quá, suýt chút nữa quên cả số hiệu chuyến bay của mình.

Chuyến bay của Trần Gia Dư bị trễ hơn một tiếng đồng hồ, vừa đúng lúc Phương Hạo tan ca, dù sao thì Phương Hạo cũng lái xe tới để đón Trần Gia Dư về nhà. Vừa gặp là Trần Gia Dư đã ôm vai bá cổ Phương Hạo. Hai người vừa cười vừa nói về chuyện xảy ra trên sóng radio lúc hạ cánh. Sự tự tin của Trần Gia Dư là hoàn toàn có cơ sở.

Hai người gặp nhau rồi, Trần Gia Dư bèn lấy từ trong vali ra một túi nhỏ đưa cho Phương Hạo. Phương Hạo mở túi, phát hiện bên trong đầy kẹo bạc hà.

“Anh mua ở Sydney đấy, cũng không rõ có tốt không. Em để ở phòng làm việc, lúc nào muốn hút thuốc thì lấy ra ngậm.”

Từ sau khi chuyển sang bay chặng quốc tế, Trần Gia Dư mang về không ít đồ cho Phương Hạo. Mấy món ăn được không cần nhắc tới, kiểm soát viên ở Cơ sở tiếp cận và Đài kiểm soát đều chiếm hết sạch, ngoài ra còn mấy món phụ kiện nho nhỏ như ba lô, vòng cổ, kính râm… Ban đầu tặng đồ đắt tiền Phương Hạo còn nói anh ấy, về sau quà tặng đều là những món đồ nho nhỏ, Phương Hạo chỉ biết vui vẻ nhận lấy. Kẹo bạc hà rất tốt, anh không phải người hảo ngọt cũng có thể nhận. Về sau những lúc mệt mỏi, buồn ngủ, anh không cần hút thuốc nữa, lấy một viên kẹo ra ngậm, nhớ về Trần Gia Dư là cũng đủ rồi.

Hai người còn chưa đi tới chỗ xe, Phương Hạo đã lập tức mở túi, lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng. Xe ô tô vừa rời khỏi bãi đỗ xe của sân bay, giữa nơi vắng vẻ và im lìm, Phương Hạo kéo phanh tay, ghé lại trao cho Trần Gia Dư một nụ hôn. Đêm tối mát rượi, nụ hôn ngập vị bạc hà.

Đêm đó, Phương Hạo đích thân chứng minh cho Trần Gia Dư thấy mình không phải người chỉ biết nói mà không biết làm. Ngược lại, toàn bộ quá trình anh có thể chỉ làm mà không nói. Đến cuối, Trần Gia Dư bị lệch múi giờ mấy ngày liên tiếp thật sự đã rất mệt mỏi, không tới lần hai nữa, cũng vừa đúng ý Phương Hạo.

Lúc Phương Hạo nằm bên cạnh anh, trong đầu Trần Gia Dư vẫn còn vang vọng câu “Anh chờ thêm chút nữa nhé” của cậu ấy. Mà Phương Hạo cũng mãi vẫn chưa thể ổn định được nhịp thở. Có lẽ vì trước đó đều do anh tự mình chuyển động nên lúc này tim đập vô cùng nhanh. Ở bên người mình thích, dù làm những chuyện rất đỗi bình thường cũng đủ gây nghiện. Bình thường những lúc thế này, anh sẽ ra ban công làm một điếu thuốc, thế nhưng bây giờ đã khác rồi.

Phương Hạo quay đầu sang, chăm chú nhìn góc nghiêng của Trần Gia Dư. Trần Gia Dư đang nhìn lên trần nhà, trên bờ vai trần lấm tấm mồ hôi. Mái tóc được xịt keo cố định khi ra khỏi cửa đã hoàn toàn rối tung vì hoạt động kịch liệt vừa nãy. Anh ấy thổi lọn tóc trước trán một cách rất con nít, tóc cứ rơi xuống là anh ấy lại thổi. Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Phương Hạo không coi tiếp được nữa. Anh lại gần, đưa tay vuốt phần tóc trước trán và bên tóc mai của Trần Gia Dư, để lộ vầng trán và đôi mắt của anh ấy.

Trần Gia Dư khẽ cười: “Hơn tuần không gặp, tóc đã phải đi cắt rồi.”

Phương Hạo mấp máy môi nhưng không nói gì cả.

Phương Hạo nhận ra, thuốc lá có thể cai, rất dễ cai. Thế nhưng cái người tên Trần Gia Dư này, có lẽ cả đời anh cũng chẳng cai nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi