ĐÁP XUỐNG TỪ ĐỘ CAO MƯỜI NGHÌN MÉT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại Hưng – Bắc Kinh, bốn giờ sáng. Trời còn tối mịt nhưng dòng nước ấm trong phòng tắm vẫn đang chảy.

“Ôi, em cũng không hiểu nổi sao anh vẫn muốn đi Sydney. Tuần nào cũng đi chưa ngán sao?” Phương Hạo ngậm bàn chải trong miệng, nói không rõ chữ.

“Ừm, thì muốn thôi.” Trần Gia Dư hơi ngửa cổ, thuần thục dùng dao cạo thủ công và nước ấm xử lý chút xanh lấm chấm chỗ góc trong cùng bên má phải.

Vali phi công ở ngoài phòng khách đã thu dọn xong từ sớm. Bộ lễ phục ba mảnh hôm qua mới lấy về từ tiệm giặt khô được treo trên tay nắm cửa.

Trần Gia Dư cúi đầu xem đồng hồ. Trên đồng hồ hiển thị ngày 27 tháng 4, phía dưới có thêm ba mặt đồng hồ: Giờ Bắc Kinh, giờ Sydney và giờ UTC.

“Vẫn còn kịp.” Phương Hạo đã tính toán hết thời gian thay Trần Gia Dư: “Anh thay quần áo năm phút, xuống tầng lấy xe năm phút, mua cà phê hai phút, còn dư ra được ba phút. Hôm nay bay cùng anh Liêu. Anh Liêu thường check-in muộn hai, ba phút, anh tới trước anh ấy…”

Trần Gia Dư vẩy nước trên tay rồi mới vươn tay ôm eo người đứng bên cạnh, hôn nhẹ lên vai cậu ấy: “Nợ trước, hạ cánh rồi anh bù nhé.”

… Xem ra hôm nay không hôn đủ năm phút rồi. Rõ ràng chiều mới làm mà. Phương Hạo cúi đầu, rửa mặt rồi kéo mở cổ áo, soi cổ mình trong gương.

Sáng hôm qua sau khi hết ca đêm về nhà,Phương Hạo ngủ thẳng tới hai, ba giờ chiều. Khi tỉnh giấc anh mơ mơ màng màng, đi vào phòng tắm định tắm rửa thì gặp đúng lúc Trần Gia Dư đi tập gym về. Trần Gia Dư cởi trần đi vào, trực tiếp ghìm Phương Hạo trong buồng tắm không cho ra.

Ánh mặt trời ban chiều chói mắt. Trần Gia Dư ném Phương Hạo vào lớp chăn gối mềm mại, kéo rèm cửa kín mịt. Hai người hôn nhau tới nỗi ngộp thở, đều cười trêu đối phương quá vội vã. Phương Hạo ngồi trên chân Trần Gia Dư để anh ấy tiến vào. Trần Gia Dư đỡ hai bên đầu gối của Phương Hạo, vừa hôn cổ cậu ấy, vừa thúc lên. Tốc độ ban đầu quá nhanh khiến Phương Hạo chịu không thấu, chỉ có thể ôm vai Trần Gia Dư bảo anh ấy chậm lại.

Trần Gia Dư trở người, ấn lên người Phương Hạo, nhấc một bên đầu gối cậu ấy rồi từ tốn tiến vào. Phía dưới đã cương cứng đến mức nào rồi mà người này vẫn cúi đầu hôn lên chóp mũi của Phương Hạo, trong sáng quá mức.

Muốn làm thì làm nhanh đi. Phương Hạo trừng mắt với anh ấy.

Trần Gia Dư bèn bảo: “Ừm, anh biết rồi. Bé cưng siết chặt một chút. Như vậy đó, giỏi quá, đẹp quá.”

Phương Hạo vừa hoàn thành ca đêm nên chẳng còn sức lực để giãy giụa, để mặc Trần Gia Dư muốn làm gì thì làm.

“Ừm… Sâu thêm một chút. Nhanh lên, em sắp…”

Sau cùng Phương Hạo bị hôn lên cổ, bị tách mở cánh mông, bị chịch tới lên đỉnh, ký ức đứt đoạn mất mười giây, chỉ có thể há miệng thở dốc. Trần Gia Dư rút dương v*t ra rồi bắn lên khe mông của Phương Hạo. Ga giường ướt đẫm, chỗ giữa hai mông ướt nhoẹt, má đùi toàn vết bóp nhéo.

Phương Hạo rướn thẳng người, vuốt tóc rồi gọi một tiếng “anh Gia”.

Sao có thể nhịn mà không làm lần hai được cơ chứ.

Phương Hạo chủ động muốn làm từ phía sau. Lần này anh bị đâm rất thoải mái, lắc hông chủ động nuốt lấy đối phương. Trước đó là Trần Gia Dư khen Phương Hạo, giờ đổi thành Phương Hạo khen Trần Gia Dư.

“Giỏi lắm. Sâu quá. Thoải mái. Ưm, em thích anh chịch em như vậy đó…”

Cứ thế, tắm rửa coi như vô ích, họ làm từ lúc trời sáng tới khi tối mịt. Sau cùng, hai chân Phương Hạo không còn chút sức lực, cổ bị đối phương để lại cả chuỗi dấu hôn. Trần Gia Dư mỗi khi để lại dấu tích trên người Phương Hạo đều kiểm tra lịch trình trước, hiếm khi chờ được hôm cả hai cùng nghỉ, Phương Hạo không để bụng.

Trước khi rời đi, Phương Hạo lục lọi tủ quần áo, đổi chiếc áo nỉ trắng thành một chiếc áo nỉ có cổ kiểu áo polo màu xanh đậu, là áo của Trần Gia Dư. Phương Hạo khỏa thân thử kích cỡ áo. Trần Gia Dư ngẩng đầu, trông thấy áo của mình đã chạy lên người Phương Hạo, đối phương thì đung đưa hai chân, trần truồng không mặc gì, trên đùi và bắp chân vẫn còn dấu ngón tay của anh, khiến anh trực tiếp muốn chịch cậu ấy lần nữa.

Phương Hạo là người ra khỏi phòng tắm trước. Anh tự mặc quần bò cùng chiếc áo nỉ kia, sau đó rảnh tay đưa bộ đồng phục đã được là phẳng cho Trần Gia Dư. Sau cùng, anh kiểm tra hành lý, đảm bảo đã mang theo hai đôi giày chạy bộ.

Sinh nhật năm nay của Trần Gia Dư, Phương Hạo hỏi anh ấy muốn đi đâu chơi, lập cho anh một danh sách bao gồm nhiều điểm đến khác nhau từ Tokyo tới Đông Nam Á rồi cả Châu Âu. Thế nhưng Trần Gia Dư lại bảo muốn dẫn Phương Hạo tới Sydney. Lý do không ngờ lại là: “Không phải em chưa từng tới Sydney cùng anh sao.”

Phương Hạo cười: “Là sinh nhật anh, đâu phải sinh nhật em.”

Trần Gia Dư không chút dao động, một mực nhất quyết muốn tới Sydney.

Phương Hạo bèn bảo: “Được rồi, anh muốn đi đâu thì em sẽ đi cùng anh tới đó. Ngày 27/4 nhỉ, vậy em sẽ điều chỉnh lịch trực từ trước đó một tháng.”

Dạo gần đây cả hai đều bận rộn. Một cơ trưởng trong phi hành đoàn chặng bay Úc thường trực của Trần Gia Dư vừa may mắn có quý tử nên đã xin nghỉ để ở nhà chăm em bé. Bên hãng cắt giảm hai tổ bay trực theo ca thành một tổ bay bổ sung thêm cơ phó dự bị. Cơ phó dự bị chưa có quá nhiều kinh nghiệm thực tế, lúc nghỉ ngơi Trần Gia Dư cũng không thật sự có thể nghỉ ngơi.

Quãng đường tới sân bay vẫn do Trần Gia Dư cầm lái. Anh đã vào trạng thái làm việc, rất có tinh thần.

Phương Hạo ngược lại nhắm mắt. Trần Gia Dư bèn hỏi cậu ấy: “Chúng ta làm ly cà phê rồi hẵng đi nhé?”

Cùng với việc lưu lượng hành khách tại sân bay Đại Hứng ngày một tăng, KOZA cũng cho ra mắt máy bán cà phê tự động, đặt bên cạnh quầy phục vụ ban đầu. Chất lượng cà phê kém hơn cà phê pha thủ công một chút nhưng chung quy vẫn ngon hơn trong cabin. Năm giờ sáng, các cửa hàng khác đều đóng cửa, cũng không thể kén chọn.

Phương Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ, thử tính xem bản thân có nên ngủ hay không: “Bây giờ ở Sydney là bảy giờ sáng, hôm qua em ngủ lúc chín giờ tối…”

Múi giờ rối loạn hoàn toàn.

“Buồn ngủ thì em cứ nghỉ đi.” Trần Gia Dư nói: “Hôm qua không phải thống nhất rồi sao. Em ngủ thêm một tiếng, anh sẽ chi tiền taxi, sao sáng nay lại dậy theo anh vậy.”

Trần Gia Dư cần dậy sớm để tới check-in, họp, tiếp nhận máy bay, phải tới sân bay sớm hơn hành khách rất nhiều.

“Thì em nghĩ,” Phương Hạo trả lại nguyên câu cho Trần Gia Dư: “Muốn ngồi xe anh lái, muốn đi cùng anh, muốn ở bên anh thêm nửa tiếng nữa, không được sao.”

Phía trước đang đèn đỏ. Trần Gia Dư cúi đầu, xác nhận đã gạt cần số rồi mới nghiêng người trao Phương Hạo một nụ hôn phớt.

“Được, cực kỳ được.”

“Vậy…  tầm sau sáu tiếng các anh sẽ đổi ca?” Phương Hạo xác nhận lại với Trần Gia Dư.

“Sáu tiếng sau khi cất cánh, không phải sáu tiếng sau khi lăn ra.”

Phương Hạo nghe ra ẩn ý trong lời anh ấy, nhắm mặt lại bật cười: “Được rồi, được rồi. Bảy giờ sáng thứ Ba, có thể bắt ngài lăn bao lâu chứ? Vậy em sẽ ngủ một lúc, sáu tiếng sau dậy.”

Tổ bay xuyên lục địa có không quá nhiều công việc phải làm. Sau khi lên tới độ cao bay bằng, cứ tới giờ, giao xong ca thì tổ bay có thể tới phòng nghỉ để ngủ. Hôm qua trước lúc ngủ, Trần Gia Dư và Phương Hạo đã thống nhất, chờ sau khi giao ca sẽ cùng xem phim, xem một bộ phim kinh dị mà Phương Hạo vẫn luôn muốn xem.

Trần Gia Dư vừa cầm hai ly cà phê từ máy bán cà phê tự động của KOZA đi ra thì nghe thấy tiếng giày cao gót. Anh ngẩng lên, vừa hay gặp được người quen trong tổ tiếp viên – nữ tiếp viên Dương Phi Phi.

Anh gọi Dương Phi Phi đang rảo bước, ngạc nhiên hỏi: “Em bay chặng quốc tế à?”

Cô nàng nhuộm tóc màu nâu thời trang. Dù mới năm giờ sáng nhưng đôi mắt sáng ngời, cô mỉm cười gọi một tiếng “anh Gia”. Sau cuộc điều tra sự cố khi ấy, Trần Gia Dư đã đích thân tới bày tỏ lòng biết ơn với Dương Phi Phi, hai người cũng đã trao đổi phương thức liên hệ.

Dương Phi Phi đã gặp anh rất nhiều lần nên cũng không còn lạ lẫm gì nữa. Vừa bắt đầu trò chuyện là cô nói: “Ngày nào em cũng thả like cho nhật ký chạy bộ của anh đấy. Biết anh có thể lái máy bay, không ngờ cơ trưởng Trần còn chăm chỉ đến thế. Vừa hay dạo này em cũng đang khổ công rèn luyện tiếng Anh, vừa vượt qua bài sát hạch lớp bồi dưỡng quốc tế của hãng chúng ta, không ngờ lại được phân cùng ca bay với anh. Đúng là trùng hợp quá!”

Tâm trạng Trần Gia Dư rất vui vẻ, hỏi cô có muốn uống cà phê không.

Dương Phi Phi thấy trên tay anh cầm hai ly thì đoán: “Cho sếp Phương sao?”

Trần Gia Dư mua cà phê ở Koza luôn có đôi có cặp. Chẳng rõ là ai truyền tin này ra, anh cũng không phủ nhận.

“Hôm nay không phải, mua thay cho cơ trưởng Liêu. Nếu anh ấy tới muốn thì để cho em đó.”

“Mấy anh bận rộn như thế, sao em dám chứ? Vừa chuyển sang tổ bay quốc tế, em phải thể hiện cho thật tốt.” Dương Phi Phi kéo vali, vui vẻ đi vào phòng họp.

Giai đoạn bay bằng, sau khi chờ sáu tiếng đồng hồ trôi qua, Trần Gia Dư dặn dò cơ phó dự bị vài chuyện, vừa cởi dây an toàn định rời khỏi buồng lái thì ngẩng lên thấy – Đèn CAB CALL bật sáng.

(CAB CALL: cabin call)

Điện thoại khoang hành khách vang lên.

Trần Gia Dư nhấc máy, giọng Dương Phi Phi có phần căng thẳng: “Cơ trưởng Trần, hành khách ghế 36C ngất xỉu trên lối đi. Nghe nói… hình như anh ta vốn định đứng lên lấy gì đó…”

Trần Gia Dư vội vàng cài lại dây an toàn rồi lập tức hỏi: “Đừng gấp gáp, từ từ nói. Tình huống cụ thể là như thế nào?”

Dương Phi Phi đáp: “Đàn chị đi xem thử rồi ạ, anh chờ chút.”

Trong lúc chờ, Trần Gia Dư dùng điện thoại vệ tinh gọi cho Medlink, đơn vị cung cấp dịch vụ y tế khẩn cấp mà bên hãng mới ký hợp đồng đầu năm nay. Anh giải thích ngắn gọn bằng tiếng Anh, để đối phương stand by, chờ báo cáo tình hình mới nhất.

Chờ Dương Phi Phi quay lại, giọng Trần Gia Dư rất vững vàng: “Anh đã kết nối với Medlink, em mô tả triệu chứng đi. Nếu nghiêm trọng anh sẽ dùng loa phát thanh cơ trưởng để gọi bác sĩ.”

Dương Phi Phi: “Khách hiện tại đã tỉnh rồi, cảm thấy người hơi yếu…”

Trần Gia Dư dùng tiếng Anh chuyển tiếp thông tin, bác sĩ ở đầu bên kia điện thoại sau khi nghe xong thì đưa ra lời khuyên, kêu đo huyết áp và theo dõi chặt chẽ trong hai tiếng tiếp theo. Nói đơn giản thì là có khả năng sáng ra phải xuất phát quá sớm nên không kịp ăn uống, bị tụt đường huyết.

Vì chuyện này, Trần Gia Dư giao ca bị trễ hơn nửa tiếng. Lúc đi qua chỗ ngồi của Phương Hạo, anh trông thấy cậu ấy đắp chăn nửa người, iPad trượt xuống khe hở, tai nghe chưa tháo xuống đã ngủ gục bên cửa sổ rồi.

Phương Hạo chỉ để lộ một bên mặt, chiếc áo nỉ có cổ màu xanh đậu cũng không che được, để lộ những dấu vết trên cổ.

… Xem ra thật sự mệt quá rồi. Trần Gia Dư cúi đầu, khẽ nhoẻn miệng.

Dương Phi Phi đưa vị khách bị tụt huyết áp quay lại chỗ ngồi, mang đồ ăn nước uống tới rồi dặn dò người bên cạnh chú ý xong, ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Gia Dư lại đang đi tuần tra khoang hành khách trong thời gian nghỉ ngơi. Anh cao gần 1m85, lúc này đang nghiêng người ở một tư thế vô cùng mất tự nhiên… đắp chăn cho một vị khách ngồi phía trong cùng khoang hạng nhất?

Dương Phi Phi đi qua vừa tính hỏi thì Trần Gia Dư đã gọi cô lại: “Lát 7A tỉnh thì qua phòng nghỉ báo anh một tiếng nhé. Cảm ơn em.”

Dương Phi Phi phản ứng hơi chậm chạp: “Bạn anh à?”

Trần Gia Dư mấp máy môi, có vẻ như đang nói “bạn ai”.

Rốt cuộc là bạn ai? Dương Phi Phi ù ù cạc cạc. Chờ Trần Gia Dư đi rồi, cô ngó đầu nhìn chỗ ghế 7A. Này không phải sếp Phương bé của Cơ sở Tiếp cận sao… 

Cô mất một lúc mới nhận ra Trần Gia Dư vừa rồi nói là “bạn trai”.

Cả chuyến bay Dương Phi Phi theo dõi giấc ngủ của hai vị khách quý tại vị trí 7A và 36C. Hai vị khách này cũng không phụ sự kỳ vọng, ngủ gần như xuyên suốt chuyến bay.

Người không ngủ được là người khác. Buồng nghỉ của phi công nằm ngay phía trên khoang hạng nhất, không gian chật hẹp, lúc ngủ còn phải thắt dây an toàn. Trần Gia Dư ngủ nông giấc, gần như chỉ có nằm nghỉ. Dương Phi Phi ở bên ngoài gõ cửa, báo 7A tỉnh rồi.

Trần Gia Dư tháo dây an toàn rồi hỏi cô: “7A ăn tối chưa? Ăn sáng chưa?”

Dương Phi Phi nhăn mặt: “Phục vụ bao nhiêu suất ăn như vậy, sao em nhớ được chứ.”

Trần Gia Dư cười mỉm chi: “Nhưng đây là khoang hạng nhất. Không nhớ khách đã ăn hay chưa, đàn chị của em mà biết chuyện này…”

“Ầy,” Dương Phi Phi nhận thua: “Chưa ăn, được chưa ạ. Cả hai bữa đều chưa ăn. Để em đi xem thử còn gì để hâm nóng…”

Hai tiếng trước khi hạ cánh, cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh Phương Hạo ngạc nhiên phát hiện không ngờ hãng Air China lại cung cấp dịch vụ phục vụ đặc biệt, cơ trưởng bốn vạch của chuyến bay đích thân phục vụ món ăn.

Phương Hạo vươn tay nhận lấy ly ca phê, vừa chạm thành ly, không ngờ lại lạnh. Ở độ cao mười nghìn mét trên không, Trần Gia Dư đã pha cold brew cho anh.

“Làm cách nào vậy?”

Trần Gia Dư vừa định khoe khoang thì Dương Phi Phi xuất hiện sau lưng anh: “Cơ trưởng Trần…”

Cô dùng xưng hô như vậy, Trần Gia Dư lập tức cảm thấy có sự chẳng lành: “Lại sao thế?”

“Anh Tôn báo màn hình hiển thị bị hỏng. Cơ trưởng Liêu đang nghỉ ngơi, bảo em gọi anh qua xem.

“PFD hay ND? Hai bên đều hỏng?”

(PFD: primary flight display: màn hình thông tin chuyến bay chính

ND: navigation display: màn hình dẫn hướng)

Trên A330 có tổng cổng sáu màn hình, hai bên trái phải mỗi bên một bộ PFD và ND, ở giữa có hai màn hình hiển thị hệ thống. Trần Gia Dư rất bình tĩnh, thử nghĩ về tình huống xấu nhất, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sydney hôm nay trời trong nắng đẹp, có thể thấy… điều kiện thời tiết cũng rất tốt. Nói chung không thể làm khó được anh.

Phương Hạo đoạn được ý anh ấy, bảo: “Anh nhanh đi đi.”

Trần Gia Dư gật đầu, xoay người rời đi.

“Màn hình ND ở ghế lái chính, phía trên hiện dòng chữ trắng “invalid display”. Anh vừa đi vào, Tiểu Tôn đã gọi quýnh lên. Anh bảo cứ bình tĩnh, chuyện nhỏ thôi, nhưng chúng ta phải làm đúng theo từng bước trong QRH…”

(QRH: Sổ tay tra cứu nhanh)

Trần Gia Dư kéo chiếc vali phi công trên nền sàn bằng phẳng. Anh cởi mũ xuống, khoác tay lên vai Phương Hạo, kể cậu nghe những gì xảy ra trong hai tiếng cuối.

“ND bị hỏng, có phải được phép không nghe theo huấn lệnh của kiểm soát viên không lưu không.”

PFD là màn hình hiển thị thông tin chuyến bay, hiển thị các đồng hồ đo trên chuyến bay. ND là màn hình dẫn hướng, cung cấp thông tin về vị trí của tàu bay cũng như khoảng cách với tàu bay phía trước.

“Nào dám.” Trần Gia Dư nghĩ thầm, này rõ ràng là câu hỏi cho thêm điểm mà: “Kể cả vậy thì cũng phải nghe theo huấn lệnh. Cũng chỉ hỏng một bên, nhìn màn hình ND bên phải rồi tiếp tục bay thôi, ghế phải hỗ trợ để mắt tới TCAS. Lúc anh theo dõi tốc độ và độ cao khá tốn sức, Cơ sở Tiếp cận còn bắt bọn anh điều chỉnh vận tốc hai lần, bảo sáng nay bận quá, hai tiếng sau đó… suýt thì sái cổ.”

“Vậy còn sổ tay hướng dẫn?”

“Mở ra rồi, cũng làm theo rồi. Em đoán trong đó viết gì.”

Dựa vào kinh nghiệm sống hơn ba mươi năm, Phương Hạo mạnh dạn đoán: “… Tắt đi bật lại?”

“Gần vậy đó. Thông tin từ màn hình PFD và ND trên mẫu tàu bay mới của Boeing có thể hiển thị ở hai DU chỗ chính giữa. Vậy mà anh mở sổ tay của A330 ra, trong đó bảo hãy đợi 40 giây rồi khởi động lại hệ thống. Nếu vẫn không có tín hiệu… thì tắt màn hình đi.”

(DU: display unit: màn hình hiển thị)

Phương Hạo không nhịn được phì cười. Anh vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên vai mình của anh ấy, lúc này Trần Gia Dư mới nắm lấy tay anh.

“Thằng nhóc đó lúc xuống máy bay còn cps tâm trạng nói giỡn với anh. Nói cái gì mà thầy Trần giỏi sửa chữa máy móc quá, hỏi anh có phải máy tính trong nhà toàn do anh sửa không. Đệch.”

“Không phải… Vậy máy tính nhà chúng ta do ai sửa?”

“Không phải toàn do Thịnh Kiệt sửa sao.”

Trần Gia Dư đã quá quen thuộc với sân bay Kingsford, rẽ ngang rẽ dọc một lúc là đi tới khu vực dành cho taxi. Phương Hạo ngẩng đầu, nói bổ sung: “Đúng rồi, em có chờ anh qua. Em chờ anh sáu tiếng lẻ mười lăm phút, sau đó thật sự quá buồn ngủ nên ngủ mất. Thật ngại quá.”

“Không có gì. Em nghỉ ngơi cho khoẻ là quan trọng nhất. Lúc đó vị khách ở ghế 36C ngất nên anh phải liên hệ với Medlink.”

“Chuyến này đúng không ít việc, anh cũng chẳng ngủ được mấy.”

“Ừm.” Trần Gia Dư vừa đáp thì lập tức sửa lời: “Không sao, ngủ đủ rồi. Tối nay chúng ta ra ngoài hẹn hò trước, về khách sạn thì xem phim bù.”

Air China vừa khai trương đường bay mới bay thẳng từ Bắc Kinh tới Sydney, chuyến sáng sớm. Trần Gia Dư nhất quyết chọn bay chuyến sáng Thứ Ba. Bay trên trời trọn mười một tiếng, lúc hạ cánh giờ địa phương đã gần mười giờ tối. Trần Gia Dư mang hành lý tới khách sạn, thậm chí còn không có thời gian thay quần áo đã kéo tay Phương Hạo ra ngoài bắt taxi.

Điểm đến là cảng Darling – Darling Harbour. Cụm từ mang nghĩa nước đôi này, Phương Hạo ngồi trong taxi ngẩn ngơ nghĩ, bay mươi một tiếng đồng hồ chỉ vì một chữ “em yêu” này, đúng là lãng mạn quá thể.

Hai người ngắm khung cảnh bến cảng về đêm trong một quán bar có tầm nhìn rất đẹp. Phương Hạo thấy Trần Gia Dư quen thuộc với nơi đây đến vậy, bèn hỏi: “Anh từng tới rồi sao?”

“Ừ.” Trần Gia Dư đáp: “Chỗ này được anh Liêu giới thiệu. Giao thừa năm ngoái anh ấy dẫn vợ tới, bảo ngắm pháo hoa từ đây.”

“Hôm nay không có pháo hoa rồi.” Phương Hạo ngửa đầu nhìn lên. Nhân viên phục vụ ở đằng xa lén lút nhìn qua, anh gật đầu vẫy tay.

Trần Gia Dư đè tay Phương Hạo xuống: “Ấy ấy, đừng vội thanh toán. Hôm nay không có thì đợi giao thừa quay lại. Nếu em được nghỉ thì hàng tuần theo anh tới, anh sẽ lên mạng kiểm tra xem lúc nào có pháo hoa.”

Trần Gia Dư vừa nói vừa lôi điện thoại ra, thật sự muốn kiểm tra thời gian biểu diễn pháo hoa.

“Không phải.” Phương Hạo cười lắc đầu: “Anh quay lại đi.”

Trần Gia Dư quay đầu lại, thấy nhân viên phục vụ đang bê tới một chiếc bánh kem chocolate nhỏ, bên trên có cắm một ngọn nến.

“Không có pháo hoa nhưng có nến. Em không quen thuộc với nơi đây nên chỉ đành tuỳ cơ ứng biến, lúc nãy đi vệ sinh hỏi thứ, cũng may bọn họ có phục vụ bánh ngọt. Ở Bắc Kinh đã đặt một chiếc to hơn cho anh, chờ khi nào về sẽ hẹn mọi người đi ăn. Anh Sâm còn đang đợi anh mời cơm đấy, giục em mấy lần rồi.”

“Anh…” Trần Gia Dư nhắm mắt lại. Nhìn chằm chằm màn hình hiển thị bên ghế phải hai tiếng, mắt anh xót quá.

“À đúng rồi, Trần Gia Dư, sinh nhật vui vẻ.”

Chiếc nến cháy được một nửa, Trần Gia Dư mới lên tiếng, chậm rãi nói: “Trước đây… khi còn độc thân anh từng bay tới rất nhiều nơi, sau khi hạ cánh thì luôn về khách sạn ngủ bù, hoặc tìm bừa một địa điểm nổi tiếng nào đó chụp tấm hình, coi như đã check-in. Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.”

“Em hỏi anh vì sao vẫn muốn tới Sydney. Không phải anh muốn tới mà là muốn tới cùng em. Bây giờ mỗi lần bay tới một nơi nào đó, được ngắm cảnh đẹp, anh luôn nghĩ muốn dẫn em tới, cùng ngắm lại khung cảnh ấy với em.”

Phương Hạo ngồi trước mặt Trần Gia Dư, gió biển thổi tung một góc áo anh.

“Ừm, em biết.”

Lúc đầu mới quen biết, Trần Gia Dư đã gửi ảnh chụp khung cảnh đường cất hạ cánh Đại Hưng cho Phương Hạo. Dạo gần đây anh ấy đam mê gửi ảnh chụp cảnh mây cho anh. Lúc nãy trên taxi, anh ấy còn mở điện thoại tìm một tấm ảnh, bảo: “Đây là mây dạng thấu kính[1] của châu Úc, rất hiếm gặp, anh vội vàng chụp lại để gửi em đấy.”

Phương Hạo mở điện thoại nhận ảnh, bảo: “Này cũng có thể coi là đám mây ngày sinh nhật của anh, có thể lưu lại cài làm màn hình khoá.”

Những khoảnh khắc tình ý giao hoà, thời gian vun vút trôi qua.

“Em biết rồi. Anh mau ước đi.”

Cậu thanh niên phục vụ ghé bên tai Phương Hạo nói anh thật may mắn. Giọng cậu ta không nhỏ, Trần Gia Dư có thể nghe thấy.

Ngắm nơi tuần nào cũng tới chẳng thấy chán, ngắm người ngày nào cũng gặp càng không hề chán. Trần Gia Dư bèn đáp lại bằng tiếng Anh: “Tôi mới là người may mắn.

Trên màn hình điện thoại, chiếc đồng hồ chỉ giờ Sydney vừa qua 0 giờ. Trần Gia Dư đang mải mê ăn bánh kem, không để ý thấy Phương Hạo kéo mình đứng dậy.

Cứ thế, nhân viên phục vụ trông thấy một cặp tình nhân trao nhau những nụ hôn nồng thắm dưới ánh đèn tại cảng Darling vào một đêm thứ Ba.
  • Chú thích:
[1] Mây dạng thấu kính:



[ BONUS ]

Một đoạn truyện tranh nhỏ được tác giả @土吃黑长直 vẽ nhân dịp mừng sinh nhật anh Gia. Nội dung truyện tranh có lấy cảm hứng từ chương ngoại truyện này tuy nhiên tình tiết khác nhé

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi