Đại khái là nghe nói anh em Hứa gia có vận khí không tồi, ở sau núi đào được không ít củ mài, thím Lưu tạm thời không đến khuyên Hứa Thanh Thanh đi nhà cũ Hứa gia nữa.
Vì thế, Hứa Thanh Thanh liền ở nhà, mang theo "em trai" vượt qua nửa tháng bình yên lại không bình yên.
Nói bình yên là bởi vì trừ bỏ ngẫu nhiên đi sau núi một chút, cũng không làm cái gì khác; nói không bình yên còn bởi vì mỗi ngày bọn họ ăn cơm khi đều như ăn trộm, sợ bị những người khác phát hiện.
"Aiz......"
Chiều hôm nay, Hứa Thanh Thanh ngồi ở nhà chính cầm một cái bánh rán giò cháo quẩy thơm ngào ngạt, ăn ăn, đột nhiên thở dài một hơi.
Bánh tráng dùng bột mì thêm trứng gà chiên lên, bên trong có tương ớt lại có gà que, rau xà lách, lạp xưởng, một ngụm cắn xuống, ngoài mềm xốp giòn, trứng gà, lạp xưởng, tràn đầy gà que, hơn nữa rau xà lách ngon miệng, hương vị phong phú, quả thực hoàn mỹ!
Trong cuộc đời Thẩm Khang Bình lần đầu ăn bánh rán giò cháo quẩy nên cực kỳ thics, ăn đến bên miệng dính tương ớt cũng chưa phát hiện ra.
Hắn lại cắn một miếng to, mỗi loại nguyên liệu bên trong hắn đều cực thích, cảm thấy trên thế giới sao lại có món ngon như vậy.
Chờ đem bánh rán giò cháo quẩy trong miệng nuốt xuống, hắn mới chậm nửa nhịp phát hiện vừa rồi hình như em gái thở dài.
Trước kia, mỗi lần mẹ không vui sẽ thở dài, hắn tuy rằng không đủ thông minh, cũng đại khái biết, tựa hồ là bởi vì trong nhà sắp hết lương thực.
Nhưng hiện tại, hắn cùng em gái mỗi ngày đều có cơm ăn, còn đều là món ngon trước kia hắn chưa từng ăn qua, hắn không hiểu vì cái gì em gái lại thở dài.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy có phải em gái không đủ ăn hay không, vì thế chịu đựng cơn thèm đem non nửa cái bánh còn lại trong tay đưa qua: "Em gái ăn!"
"Em có, anh tự ăn đi." Hứa Thanh Thanh chỉ cái bánh trong tay còn chưa có ăn xong, đẩy tay hắn trở về.
Thẩm Khang Bình nhìn cô một hồi, nghiêng đầu nhìn cô: "Sao em gái lại không vui?"
Hứa Thanh Thanh không nghĩ tới hắncòn có thể phát hiện cảm xúc của mình, nở một nụ cười nhạt, tùy tiện lấy cớ: "Lạp xưởng bên trong không ngon."
Hương vị bánh rán giò cháo quẩy nhà này cũng không tệ lắm, bất quá lạp xưởng dùng loại rẻ nhất, cũng có thể ăn nhưng cô không thích lắm.
Thẩm Khang Bình cảm thấy thức gì trong cái bánh này cũng đặc biệt ngon, nghe em gái nói lạp xưởng không ngon, có chút không hiểu.
Bất quá đầu óc hắn đơn giản, cảm thấy em gái không thích, hắn hỗ trợ ăn luôn cũng được, như vậy em gái sẽ không buồn nữa.
Vì thế hắn nói: "Anh giúp em ăn."
Hứa Thanh Thanh nghe vậy, trực tiếp lấy lạp xưởng ra đưa cho hắn.
Thẩm Khang Bình nhận lấy, há một ngụm nhét hết vào trong miệng, nhai vài cái liền nuốt xuống toàn bộ, sau đó nói với cô: "Anh ăn hết rồi, không còn lạp xưởng!"
"Tốt, cảm ơn em trai." Hứa Thanh Thanh nhìn bộ dáng muốn khen ngợi của hắn, trong mắt có chút ý cười.
Bị cô dùng đồ ăn ngon dỗ dành, Thẩm Khang Bình bị cô gọi là "em trai" cũng không tỏ vẻ kháng cự nữa, nhận được khích lệ, cười rộ lên lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Làm Hứa Thanh Thanh phiền lòng không phải vấn đề nào khác, mà là thẻ ngân hàng dùng một lần là ít đi một khoản tiền.
Mặc dù cô đã nỗ lực tiết kiệm, bình quân xuống, mỗi ngày cũng mất hai, ba mươi đồng.
Cô không biết ba năm thiên tai cụ thể là ba năm nào, bất quá từ trong trí nhớ nguyên chủ phát hiện là bắt đầu từ năm 59, tính một chút, như vậy sớm nhất cũng phải tới năm 61 mới kết thúc.
Hiện tại là tháng tám năm 60, tới lúc thiên tai kết thúc còn khoảng có một năm rưỡi nữa, mà sau khi kết thúc, khôi phục lại cũng mất một quá trình, Hứa Thanh Thanh tính như thế nào cũng cảm thấy tiền không đủ dùng.
Trong lòng Hứa Thanh Thanh kỳ thật vẫn luôn có một loại kiêu ngạo, cảm thấy so với bạn cùng lứa tuổi, lúc đi học còn có thể tự kiếm tiền, tích cóp được không ít tiền tiết kiệm, cô có thể chịu được khổ.
Nhưng mà thẳng đến lúc gặp chuyện xuyên qua, cô mới phát hiện, nguyên lai chữ "chịu được khổ" cô chỉ có thể làm được chữ thứ nhất —— chịu!
Kỳ thật có đôi khi cô cũng muốn tiết kiệm một ít, ví dụ như hôm trước, cô thử đặt một cửa hàng một phần canh tam tiên, sau đó đặt thêm sáu chén cơm trắng.
Cùng ngày, bọn họ chỉ dựa vào canh tam tiên thêm ba phần cơm trắng ăn hết một ngày, ngày hôm sau, dùng ba chén cơm trắng còn lại nấu cháo cùng củ mài, ăn kèm cải bẹ tích góp ăn thêm một ngày.
Một phần cơm hộp chưa hết hai mươi đồng, ăn hai ngày, bình quân một ngày chưa đến mười đồng.
Nếu cứ ăn như vậy, tiết kiệm được tiền, nhưng mà ——
Ngày thứ ba, tim gan Hứa Thanh Thanh cồn cào muốn ăn chút món ăn khẩu vị nặng, vì thế không nhịn được, đặt một nồi lẩu cay.
Một nồi lẩu cay ăn thì ngon nhưng mà......!hơi phí tiền.
Hứa Thanh Thanh nghĩ đến chuyện này, nhịn không được yên lặng che mặt, cảm thấy với đức hạnh này của mình ngày nào đó nếu tiêu hết tiền, bị đói chết cũng xứng đáng!
Ở trong lòng chửi thầm chính mình xong, Hứa Thanh Thanh thầm than một tiếng, tiếp tục ăn bánh rán giò cháo quẩy.
Ngày xưa ở cửa trường ăn bánh rán giò cháo quẩy tới phát ngấy, hiện tại lại biến thành mỹ vị.
Ngồi ở bên cạnh Thẩm Khang Bình đã ăn xong rồi, liếm hết gia vị dính ở khóe miệng, còn đổ nốt vụn bánh trong túi giấy vào miệng, một chút cặn cũng không buông tha.
"Anh còn muốn ăn sao?" Hứa Thanh Thanh nhìn thấy động tác của hắn, giơ bánh trong tay hỏi.
Bánh rán giò cháo quẩy ăn ngon như vậy dù có hai cái, Thẩm Khang Bình cũng ăn được hết, bất quá hắn nuốt nước miếng rồi vẫn lắc đầu nói: "Em gái ăn đi."
Nói xong, hắn nhảy dựng lên, chạy đến trong viện sờ sờ nước trong bồn gỗ đã được phơi đến ấm áp, duỗi tay bưng vào phòng cho em gái.
Hứa Thanh Thanh đứng dậy tránh đường, cảm thấy may có hắn làm bạn ở đây, bằng không không nói có người mỗi ngày dốc sức tìm nước tắm cho mình hay không, đến buổi tối một mình cô ngủ trong căn nhà này cũng thành vấn đề.
Giải quyết xong cái bánh rán giò cháo quẩy trong tay, Hứa Thanh Thanh tiếp tục ngồi một lát, lúc này mới đi vào trong phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, mặt trời đã sắp xuống núi, Hứa Thanh Thanh ở trong sân giặt quần áo, ngửa đầu nhìn bầu trời vàng giống hột vịt muối lại giống quả quýt, hận không thể hái xuống cắn một ngụm.
Lúc này còn sớm, ngủ tự nhiên là ngủ không được, tâm tình Hứa Thanh Thanh có chút phiền muộn dứt khoát ra cửa, chuẩn bị đi dạo xung quang.
Lúc cô tắm, Thẩm Khang Bình đã trở về phòng của mình, đại khái là ăn no dễ buồn ngủ, lúc này đã nằm ở trên giường ngủ rồi.
Một mình ra ngoài, Hứa Thanh Thanh cũng không dám đi xa, chỉ loang quanh ở cửa nhà.
Không nhiều gió, nhưng rất mát mẻ, thổi thổi, tâm tình của cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Đi tới đi lui, Hứa Thanh Thanh đi tới nhà bên cạnh, nhìn thấy Nhị Cẩu Tử ngồi xổm trước cửa chơi bùn, cô trực tiếp xoay người trở về.
Cô mới vừa xoay người, liền nghe được sau lưng truyền đến tiếng chạy bộ, trong lòng không khỏi nâng cao cảnh giác.
Nhưng mà, Nhị Cẩu Tử đuổi theo cô nhưng không có làm gì, mà nhìn cô hỏi: "Hứa Thanh Thanh mày......!mày muốn uống nước đường không?"
Trong lòng Hứa Thanh Thanh có chút không thể hiểu được, bất quá vẫn lắc đầu tỏ vẻ không uống.
"Trong ngăn tủ mẹ tao có đường, mày muốn uống nói một tiếng tao có thể bảo mẹ pha nước đường cho mày uống, rất ngọt đấy." Nhị Cẩu Tử nói nói, tựa hồ làm chính mình phát thèm, nhịn không được liếm khóe miệng.
Tên nhóc nghịch ngợm này lúc trước cướp ngọt căn của cô, thế nhưng hôm nay muốn mời cô uống nước đường, Hứa Thanh Thanh không khỏi tò mò: "Vì sao lại mời tôi uống nước đường?"
"Mày làm vợ của tao, tao bảo mẹ pha nước đường cho mày uống." Nhị Cẩu Tử nhìn cô bé càng ngày càng đẹp, nói.
Hứa Thanh Thanh nghe được lý do, thiếu chút nữa không bị chọc tức tới bật cười: "Tên nhóc này, biết vợ là gì sao?"
"Tao biết, chính là giống cha mẹ!" Nhị Cẩu Tử trên tay còn mang theo bùn, thẳng sống lưng nói.
"Không, cậu không biết, vợ chính là uống hết nước đường nhà cậu, ăn hết thịt nhà cậu, có cái gì ăn ngon đều là của vợ, cậu còn phải nỗ lực làm việc kiếm......!Kiếm cơm nuôi vợ, chọc vợ không vui, vợ liền đánh cậu!" Hứa Thanh Thanh cố ý đe dọa.
Nhị Cẩu Tử vốn dĩ không tin, nhưng suy nghĩ một chút, phát hiện trong nhà đồ gì ngon ddefu do mẹ giữ, cha hắn xác thật mỗi ngày cũng phải xuống đất làm việc, có đôi khi chọc mẹ hắn giận, mẹ hắn còn cào cha hắn, tức khắc sợ tới mức cả người run lên, sau đó một bên kêu một bên chạy vào trong: "Con không cần vợ, con không cần vợ......"
Hứa Thanh Thanh dọa thằng nhóc xui xẻo sợ chạy mất, tâm tình càng tốt hơn, chậm rì rì đi về nhà, lại có chút thèm trà sữa.
Bất quá, thèm thì thèm, cuối cùng cô vẫn nhịn được, dù sao tiền mua một ly trà sữa có thể mua một phần cơm.
Về đến nhà, khóa xong cửa chính, Hứa Thanh Thanh đi đến phòng Thẩm Khang Bình, xuyên qua cánh cửa mở rộng nhìn thấy hắn đã nằm ở trên giường ngủ rồi, không biết có phải mơ được giấc mơ đẹp hay không, khóe môi hơi hơi giơ lên, trong lòng có điểm hâm mộ hắn vô ưu vô lo.
Khi trở lại phòng của mình, Hứa Thanh Thanh nằm ở trên giường, nhịn không được lại lần nữa mở ra giao diện cơm hộp để nghiên cứu, muốn lại tìm xem có biện pháp tăng thêm tiền hay không.
Trời tối, toàn bộ thôn càng thêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng truyền đến từ sau núi, cùng với ngẫu nhiên có vài tiếng kêu giống tiếng mãnh thú.
Phía sau núi cũng có mấy thôn, trong đó Thanh Hà Thượng Loan là nhà mẹ đẻ của mẹ Hứa.
Thanh Hà Thượng Loan, các hộ cũng đều nằm trên giường, bất quá đại khái là còn sớm, rất nhiều người cũng chưa ngủ.
Nhà mẹ đẻ của mẹ Hứa là Lý gia, lúc ày, cha mẹ của mẹ Hứa cũng chính là ông ngoại bà ngoại của Hứa Thanh Thanh đang nói chuyện phiếm.
"Ông lão, ông nói xem, chúng ta đón Thanh Thanh về nhà được không?"
Ông Lý nghe vậy, lập tức từ trên giường ngồi dậy: "Bà già, bà điên rồi? Nhà chúng ta sắp nghèo rớt mồng tơi, bà còn muốn mang thêm một miệng ăn trở về? Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, lúc Đại Ni còn sống cũng không tới phiên chúng ta quản, con gái nó càng không cần."
"Tôi biết, ông nghe tôi nói cho hết lời." Bà Lý cũng ngồi dậy theo, hạ giọng nói, "Tôi suy nghĩ, người con rể kia của chúng ta có không ít chiến hữu sao? Đại Ni còn sống quá sĩ diện, không chịu đi làm phiền bọn họ, chúng ta không giống vậy, chờ đón con bé Thanh Thanh về chúng ta liền nghĩ cách liên hệ với những người đó, xem có thể tìm cách lấy chút lương thực trở về......!Nếu thật sự không được, Hứa gia không phải còn có một ngôi nhà sao? Phòng ở tốt như vậy, cho thằng hai làm phòng tân hôn, hoặc bán đi đổi chút tiền mua lương thực cũng không tồi, con bé mới mấy tuổi có thể ăn được bao nhiêu?".