Bánh mì mềm xốp, thịt đùi gà ngoài giòn trong mềm hơi cay cùng với nước sốt bên trong, làm Hứa Thanh Thanh đã lâu không ăn tới hamburger cảm thấy ăn rất ngon.
Gặm hai miếng lơn hamburger, sợ khoai chiên bị ỉu cô đổ khoai chiên vào trong hộp hamburger, lại xé túi sốt cà chua đổ vào.
Sốt cà chua có mùi thơm chua chua ngọt ngọt hòa cùng mùi thơm của khoai chiên, làm Thẩm Khang Bình vốn đang chiến đấu hăng say với hamburger không khỏi ngẩng đầu nhìn qua.
Thấy Hứa Thanh Thanh cầm miếng khoai chiên ăn hết miếng này tới miếng khác, hắn nhịn không được cũng duỗi tay bốc một miếng đưa vào trong miệng, hương vị chua ngọt vị tức khắc làm hai mắt hắn sáng ngời.
Hứa Thanh Thanh liền ăn vài miếng khoai liền, cúi đầu cắn một ngụm hamburger, ngay sau đó lại bưng lên Coca uống một ngụm, tức khắc có loại cảm giác siêu sảng khoái.
Cô ăn ngon như vậy, Thẩm Khang Bình liền càng không cần phải nói, một tay hamburger một tay khoai chiên, cúi đầu lại uống một ngụm Coca, cả hai mắt đều cong cong.
Hứa Thanh Thanh ăn ít, giải quyết xong một cái hamburger ăn mấy miếng khoai cũng đã no rồi, vì thế bưng Coca từ từ uống.
Cô không ăn, tốc độ ăn của Thẩm Khang Bình nháy mắt nhanh lên, ăn xong hamburger trong tay, lại bưng lên hộp khoai chiên, ăn đến một giọt sốt cà chua cũng không để lại, cuối cùng cầm lấy đùi gà răng rắc răng rắc gặm đến ngon lành, ngay cả xương cốt cũng cắn nát.
Ăn xong toàn bộ, hắn lại bưng cốc Coca uống một ngụm, tới viên đá cũng đổ vào miệng nhai.
Ăn uống no đủ, Hứa Thanh Thanh ngồi nghỉ ngơi một hồi, thu thập rác rưởi xong, cùng Thẩm Khang Bình tiếp tục đi về thôn.
Ăn no có sức lực, hai người vừa đi vừa nói chuyện, ngẫu nhiên lại chạy đuổi một chút, bất tri bất giác liền trở lại trong thôn.
Người trong thôn nhìn thấy bọn họ trở về, không tránh được quan tâm vài câu.
Hứa Thanh Thanh lần lượt trả lời, lôi kéo Thẩm Khang Bình cùng nhau về nhà.
Về đến nhà, Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút, lấy sách giáo khoa từ cặp sách ra, chuẩn bị dạy qua cho Thẩm Khang Bình một chút.
Còn chưa chính thức bắt đầu, mấy đứa Tiểu Hoa bỗng nhiên lại đây, tò mò hỏi cô về chuyện trường học.
Hứa Thanh Thanh đơn giản giới thiệu một chút, Tiểu Hoa nhìn sách trong tay cô, ngữ khí lộ ra điểm hâm mộ: "Thật tốt, nếu tớ cũng có thể đi học thì tốt rồi."
Các cô vốn dĩ đang ở tuổi nên đi học, Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, cảm thấy trong lòng rất hụt hẫng.
Nhưng cô cũng biết, tình huống hiện tại trong thôn, ấm no cũng là một vấn đề, rõ ràng không có khả năng sẽ đưa trẻ con đi đọc sách, đặc biệt là con gái.
"Các cậu nếu muốn học, chờ tớ học xong về dạy lại các cậu được không." Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút liền nói.
Chương trình lớp 1 tiểu học, đối với cô hoàn toàn không khó khăn, bất quá mới vừa vào học, cô cũng không có khả năng lập tức nhảy lớp, cho nên có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, dạy Thẩm Khang Bình thuận tiện dạy các cô bé này một chút hoàn toàn không thành vấn đề.
"Thật à?"
"Đương nhiên, chỉ cần các cậu muốn học." Hứa Thanh Thanh gật đầu nói.
Thấy cô thật sự nguyện ý dạy mình, mấy cô bé nhóm Tiểu Hoa đều cao hứng mà cười rộ lên.
Vào lúc ban đêm, Hứa Thanh Thanh nằm ở trên giường, bất tri bất giác lại nghĩ tới mười năm rung chuyển.
Cô nỗ lực hồi nhớ lại, đếm trên đầu ngón tay tính một chút, phát hiện còn 6 năm nữa.
6 năm......!
Nghĩ đến khi đó, thi đại học sẽ bị hủy bỏ, Hứa Thanh Thanh liền rối rắm muốn học xong trước hay không, nhưng mà 6 năm từ tiẻu học nhảy đến tốt nghiệp đại học, thời gian quá gấp không nói, thời gian đặc thù kia, đối người làm công tác văn hoá cũng không tốt, tựa hồ lại không cần thiết.
Đau đầu, thôi, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, cùng lắm thì chờ khôi phục thi đại học lại suy xét chuyện học đại học, dù sao lúc đó mình mới 23-24 thôi, đặt ở hiện tại là có chút nhiều tuổi, nhưng nghe nói nhóm sinh viên đầu tiên, rất nhiều người đều đã kết hôn sinh con, hơn hai mươi tuổi tựa hồ cũng không tính là cái gì......!
Hứa Thanh Thanh lung tung rối loạn suy nghĩ một hồi, rốt cuộc chậm rãi đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã dậy, rửa mặt xong, mang theo Thẩm Khang Bình cùng nhau ra cửa.
Ngày đầu tiên đi học, Hứa Thanh Thanh sợ đến trễ, bữa sáng đều chuẩn bị bánh mì, sữa bò cùng Thẩm Khang Bình ở trên đường vừa đi vừa ăn.
Trước kia ở hiện đại, lúc nhìn thấy học sinh nghèo khó ở vùng núi đi học trên ti vi có bao nhiêu không dễ dàng.
Lúc này tự mình trải qua, Hứa Thanh Thanh mới biết được đến tột cùng có bao nhiêu khó khắn.
May đây là mùa hè, nếu là mùa đông......!Hứa Thanh Thanh cũng không dám nghĩ tới chuyện mình dậy nổi không.
"Em gái, anh cõng." Thẩm Khang Bình ăn xong bánh mì sữa bò, thấy em gái càng đi càng chậm, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Đêm qua nghĩ chuyện tương lai nên ngủ muộn, hôm nay lại thức dậy quá sớm, Hứa Thanh Thanh thực sự có chút mệt, nhìn bả vai trước mặt cũng không tính là dày rộng, do dự hỏi: "Anh không mệt sao?"
"Không mệt." Thẩm Khang Bình lắc đầu, thấy cô bất động, duỗi tay kéo cô lên lưng mình.
Hứa Thanh Thanh thực sự có chút đi không nổi, theo lực đạo của hắn bò lên trên lưng hắn nói: "Vậy nếu anh mệt liền đặt em xuống."
"Anh không mệt." Thẩm Khang Bình nói xong, trực tiếp cõng cô chạy chậm lên.
"Anh chậm một chút." Hứa Thanh Thanh sợ hắn mệt hoặc làm mình ngã, vội vỗ bả vai hắn nhắc nhở.
Thẩm Khang Bình lại nghịch ngợm cười rộ lên, không những không đi chậm lại, ngược lại chạy càng nhanh, thẳng đến thực sự có chút mệt, tốc độ mới rốt cuộc mới chậm lại.
Hứa Thanh Thanh ghé trên lưng hắn, thẳng đến lúc này mới đột nhiên cảm thấy, có một anh trai kỳ thật cũng không tồi.
"Em gái thấy anh chạy nhanh không." Ngữ khí Thẩm Khang Bình lộ ra vui vẻ.
"Nhanh nhanh nhanh, anh thật lợi hại." Hứa Thanh Thanh theo ý hắn khen một câu, từ trong túi móc ra một viên kẹo nhét vào trong miệng hắn.
Thẩm Khang Bình đem đường đẩy vào quai hàm rồi nói: "Em gái cũng ăn."
Hứa Thanh Thanh không thích ăn kẹo như hắn, bất quá nghe hắn nói, vẫn xé ra một viên kẹo đưa vào trong miệng, kẹo vị dâu tây, ăn lên đặc biệt ngọt.
Hai người đến trường học, lớp học đã ngồi không ít học sinh, có học sinh còn đang ăn bữa sáng.
"......!Đây là bánh bao ba tớ mua từ tiệm cơm, bên trong có thật nhiều thịt, rất thơm!"
Có cô bé đang khoe bữa sáng của mình, kafm những bạn học xung quanh phát ra thanh âm hâm mộ.
Hứa Thanh Thanh nhìn đến, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, bất quá cũng chưa nói cái gì, không nghĩ tới, cô bé kia thế nhưng còn cố ý chạy đến trước mặt cô: "Cậu gọi là Hứa Thanh Thanh phải không? Có muốn ăn bánh bao thịt không?"
Hứa Thanh Thanh cho rằng cô bé tới đây để khoe khoang, bất quá cũng so đo cùng một cô bé, chỉ lắc đầu tỏ vẻ mình không muốn ăn.
"Vì sao không muốn ăn?" Cô bé không vui nói.
Hứa Thanh Thanh nói: "Bởi vì tớ đã ăn rồi, hiện tại không đói bụng."
"Vậy cậu có thể giữ lại buổi trưa ăn." Cô bé nói xong, bẻ đôi bánh bao trong tay đưa cho cô.
Hứa Thanh Thanh nhìn bánh bao trước mặt, phát hiện sự tình cùng tưởng tượng của mình tựa hồ không giống nhau, hiếu kỳ nói: "Vì sao cậu muốn mời tôi ăn bánh bao?"
Cùng lúc đó, trong lòng cô nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ cô bé này muốn kết bạn với mình?
Bất quá, hai giây sau, cô liền phát hiện là mình nghĩ nhiều, bởi vì cô bé đó nói: "Bánh bao cho cậu, cậu cho tớ anh trai cậu được không?"
Hả?
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, nhất thời cũng không biết bày ra biểu tình gì mới tốt.
Ngược lại Thẩm Khang Bình ngồi ở bên cạnh, phát hiện có người muốn dùng bánh bao đổi mình, lập tức trừng mắt: "Cậu tránh ra! Em gái mới không thèm ăn bánh bao của cậu!"
Hứa Thanh Thanh thấy hắn có biểu hiện muốn nhảy lên đánh người, vội quay đầu trấn an vài câu, lại lấy mấy viên kẹo đưa vào trong miệng hắn, mới dở khóc dở cười mà quay đầu: "Người không thể đổi, bánh bao cậu tự ăn đi."
Nói xong, cô kiềm chế không được lòng hiếu kỳ: "Chính cậu không có anh traisao? Vì sao muốn lấy anh trai của người khác."
"Anh trai tớ xấu, anh trai cậu đẹp." Cô bé thấy cô không chịu đổi, thất vọng mà thu tay lại.
Hứa Thanh Thanh nghe thấy câu trả lời, quay đầu nhìn mắt thiếu niên nhà mình lớn lên xác thật đẹp, không khỏi cong môi, cảm thấy sinh vật nhan khống, quả nhiên thời đại nào cũng không thiếu.
"Em gái nhìn anh làm gì?" Đại khái là thấy cô nhìn mình chằm chằm, Thẩm Khang Bình ngàm kẹo hỏi.
Hứa Thanh Thanh duỗi tay nhéo má hắn một cái: "Vì anh đẹp."
"Em gái đẹp!" Thẩm Khang Bình lập tức nói.
Hai anh em nói mấy câu, học sinh khác lục tục tiến vào lớp học, rất nhanh giáo viên cũng tiến vào.
Chương trình học lớp 1 cũng không nhiều, buổi sáng trừ bỏ ngữ văn cùng toán học, giáo viên còn dẫn bọn họ tới bãi đất trống trước lớp học chơi một hồi.
Hiện tại cũng không có nhiều thứ giải trí, chỉ có nhảy dây cùng bi sắt linh tinh có thể chơi.
Hứa Thanh Thanh đối với nhảy dây hoặc là nhảy dây thun không có hứng thú, nhưng thật ra Thẩm Khang Bình, động tác nhanh chóng lấy được một cái vòng sắt hưng phấn tới tìm cô.
Trò khuyên sắt này, Hứa Thanh Thanh thật đúng là chưa từng chơi, thấy bọn trẻ xung quanh chơi đến hoan thanh tiếu ngữ, liền cũng đi theo Thẩm Khang Bình chơi.
Lăn khuyên sắt rất khảo nghiệm năng lực phối hợp cùng phản ứng, rất nhiều đứa nhỏ lăn một hồi liền bị rớt, Thẩm Khang Bình nhưng khá lợi hại, lăn vài vòng vẫn rất ổn định, hưng phấn kêu ầm ĩ: "Em gái xem!"
"Thật lợi hại." Hứa Thanh Thanh vừa rồi cũng thử chơi qua, lăn hai vòng khuyên sắt liền chạy mất, không khỏi giơ ngón tay cái với hắn.
Bạn học xung quanh cũng phát hiện, Thẩm Khang Bình lăn đặc biệt lâu, đều nhịn không được nhìn qua, còn có bạn học nam chạy tới muốn thi đấu cùng hắn.
Thẩm Khang Bình theo bản năng nhìn về phía em gái, Hứa Thanh Thanh tự nhiên muốn hắn giao lưu nhiều hơn cùng những người khác, bởi vậy cổ vũ hắn vài câu.
Giáo viên nhìn thấy bọn họ chuẩn bị thi đấu, dứt khoát chọn vài học sinh trong lớp học cùng thi đấu.
Không chờ thi xong một vòng, liền đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều chưa chơi đủ, giáo viên trấn an bọn họ chờ lần sau lại chơi..