ĐẶT CƠM HỘP Ở THẬP NIÊN 60



Hứa Thanh Thanh chỉ sợ hắn không cẩn thận nói ra ngoài, khiến cho người khác chú ý rước lấy họa mà thôi, thấy hắn bị dọa sợ mình bị bắt đi, vội dỗ vài câu.

Người trong thôn đều cảm thấy Thẩm Khang Bình là đồ ngốc, sợ cái gì cũng không hiểu, nhưng trên thực tế, hắn cũng không có ngốc như người ngoài nghĩ, ít nhất, hắn vẫn biết mẹ sẽ không trở về, giống như cha vậy.

Hiện tại, nghe nói em gái cũng có khả năng bị bắt đi, hắn lập tức liền nóng nảy: "Không bắt em gái đi!"
"Được, được, được, không đi, không đi, chỉ cần anh đừng nói cho người khác nhà chúng ta có đồ ăn ngon sẽ không bị bắt đi." Hứa Thanh Thanh thấy hắn gấp đến độ nắm chặt tay mình, trấn an nói.

"Anh không nói." Thẩm Khang Bình lại bảo đảm lần nữa.

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, tùy tay đem dọn hộp giấy vừa ăn xong vào túi, nhìn thấy bên trong túi còn có khăn giấy cùng hai viên kẹo bạc hà.

Cô bóc một cái kẹo bạc hà đưa cho thiếu niên còn đang có chút không yên tâm bên cạnh.

"Em gái ăn đi." Thẩm Khang Bình nhận kẹo liền hướng đến miệng cô.

Hứa Thanh Thanh lắc đầu, giơ một viên kẹo khác nói: "Em có, anh tự ăn đi." Nói xong, cô tùy tay bóc viên kẹo bạc hà kia đưa vào trong miệng mình, bạc hà mát lạnh cùng vị ngọt nháy mắt tràn ngập khoang miệng.

Thẩm Khang Bình thấy cô ăn, lúc này mới cho kẹo vào trong miệng.

Vào niên đại này, đường chính là thứ tốt, bình thường rất khó được ăn.

Một viên kẹo bình thường, được người ta tặng kèm, ở trong miệng Thẩm Khang Bình lại là vô cùng ngọt ngào.

Hắn chép chép miệng một chút, nhịn không được hỏi: "Em gái, hôm nay là ăn tết sao?"
"Đồ ngốc, hôm nay không phải ăn tết, còn có, không được gọi em gái." Hứa Thanh Thanh cũng không phải ghét bỏ hắn, mà là cảm thấy mình lớn hơn hắn nhiều như vậy, mới không muốn bị hắn gọi là em gái.


"Mẹ nói anh không ngốc!" Thẩm Khang Bình phồng má nói.

Hứa Thanh Thanh vốn cũng không phải chê hắn ngốc, thấy hắn không cao hứng, vội nhai miếng kẹo bạc hà trong miệng rồi dỗ: "Đúng đúng đúng, anh không ngốc."
Thẩm Khang Bình nghe vậy, lúc này mới vui vẻ lại.

Mãi cho đến trưa, Thẩm Khang Bình mới rời khỏi phòng cô.

Chờ hắn ra cửa, Hứa Thanh Thanh trước đem túi giấy và hộp đóng gói vào trong phòng bếp thiêu hủy, ngay sau đó trở lại phòng chuẩn bị nghiên cứu bàn tay vàng của mình.

Lúc nãy khi cô nhận được gà rán, giao diện cơm hộp liền tự động biến mất trước mắt, bất quá, cô nghĩ lại tình huống giao diện cơm hộp xuất hiện một chút, cũng không khó đoán được phương pháp làm nó xuất hiện.

Thật sự muốn ăn cơm hộp......!
Hứa Thanh Thanh không có nói hẳn ra, mà là thử nói thầm trong lòng.

Cô mới suy nghĩ ở trong lòng, trước mặt lập tức xuất hiện giao diện cơm hộp.

Hứa Thanh Thanh phát hiện chính mình đoán đúng trong lòng rất vui vẻ, duỗi tay lướt lướt giao diện rồi tắt nó đi, lại nghĩ thầm lần nữa, xác định chỉ cần mình nghĩ một chút là có thể mở ra giao diện cơm hộp, cả người liền an tâm không ít.

Có cái bàn tay vàng này, ít nhất sẽ không cần lo lắng chết đói ở cái niên đại này.

Hứa Thanh Thanh nằm ở trên giường vui vẻmột hồi, đột nhiên nhớ tới, phần lớn tiền tiết kiệm của mình ở trong tài khoản tiết kiệm, cái thẻ ngân hàng này chỉ có hơn hai vạn đồng (20,000 đồng).

Một phần cơm hộp tối thiểu là 15 đồng, dù một ngày chỉ đặt một lần, mỗi lần chỉ đặt đơn giá tối thiểu, hai vạn đồng chỉ có thể dùng trong hơn ba năm.

Tính một chút, cô nhịn không được giơ tay đập trán, nghĩ thầm: Sớm biết rằng có ngày hôm nay, mình nên đem tất cả tiền nạp vào app cơm hộp!
Nhưng mà, biết trước đã giàu, hiện tại hối hận cũng vô dụng.


Nghĩ theo hướng tích cực, có hai vạn còn hơn không có gì hết.

Hứa Thanh Thanh tự an ủi chính mình một phen, nghĩ đến hiện tại đã là năm 60, lại thêm hai năm nữa, cuộc sống chậm rãi sẽ tốt lên, lúc này mới không quá tiếc nuối.

Buổi sáng tỉnh dậy quá sớm, lúc này ăn uống no đủ, nằm ở trên giường nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn, cô bất tri bất giác liền ngủ tiếp.

Đại khái là không cần lo lắng sẽ bị chết đói, một giấc ngủ này của cô thực sự sâu, cuối cùng đánh thức nàng không phải cái khác, mà là đau đớn truyền đến từ bụng.

Không có nguyên nhân khác, dạ dày của nguyên thân vốn dĩ đã yếu, lại có một đoạn thời gian không được ăn uống, cô đột nhiên ăn gà rán, còn uống một chai coca nhỏ lạnh, không phải vui quá hóa buồn sao.

Chạy WC mấy lượt, Hứa Thanh Thanh phát hiện thời đại này so với trong tưởng tượng của mình còn khó khăn hơn nhiều......!
Nhà WC đơn sơ, dơ laonj thì thôi, thế nhưng đến giấy cũng khan hiếm, nếu không phải lúc đặt gà rán được chủ quán tặng không ít giấy, cô thiếu chút nữa lưu lạc đến mức dùng lá cây mà chùi.

Tôi khổ quá mà!
Hứa Thanh Thanh bị "tào tháo dượt" đến mệt lả nằm ở trên giường, biểu tình sống không còn gì luyến tiếc.

Giờ này, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, màu cam hồng của hoàng hôn an tĩnh phủ xuống thôn xóm.

Toàn bộ thôn trên cơ bản đã không còn người đi lại, chỉ có phía sau núi còn có mấy bóng người.

Thẩm Khang Bình cũng ở sau núi, đại khái là có năng lượng của hai cái đùi gà buổi sáng, hôm nay hắn phá lệ có tinh thần, vận khí cũng không tồi, chẳng những ở trong núi tìm được một ít ngọt căn, còn bắt được một con chim.

Mấy người cũng ở sau núi tìm ít đồ ăn nhìn thấy, đều có chút hâm mộ, cảm thấy đúng là người ngốc có ngốc phúc.


"Nhóc Thẩm, biết nướng không? Cần tao nướng giúp không?" Độc Nhãn trong thôn nhìn con chim trong tay hắn, nghĩ đến vị thịt nuốt nước miếng nói.

Độc Nhãn là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bởi vì khi còn nhỏ nghịch ngợm, từ trên cây rơi xuống chọc mù một con mắt, đến bây giờ cũng không cưới được vợ, người trong thôn đều gọi hắn là Độc Nhãn.

Thím Lưu lúc này cũng ở trên núi, nghe Độc Nhãn nói, trực tiếp "Phi" một tiếng: "Tình huống Hứa ra sao, mày còn không biết? Còn lừa thịt của trẻ con để ăn!"
Thím Lưu thím là chị gái ruột của đại đội trưởng, Độc Nhãn nghe thím nói, cười ha ha tỏ vẻ mình không có ý kia, chỉ là đơn thuần muốn giúp hắn nướng thịt mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ ngửi mùi hương thôi.

Thím Lưu tin hắn thì đi đầu xuống đất, bất quá đều là hương thân quê nhà, cũng không nói gì quá mức, trực tiếp mang theo Thẩm Khang Bình về nhà mình, giúp hắn nướng chim.

Lúc nướng chim, thím Lưu còn chôn hai cái khoai lang đỏ vào bếp củi, nướng chín đều đem cho Thẩm Khang Bình, dặn dò: "Cháu là anh trai, không được ăn mảnh, lấy về nhà cùng Thanh Thanh ăn, nghe chưa?"
Thẩm Khang Bình nói lời cảm ơn: "Đều đưa Thanh Thanh ăn."
Thím Lưu thấy hắn còn biết nói cảm ơn, cảm thán mẹ Hứa đúng là biết dạy con, dạy đứa ngốc còn lễ phép như vậy, đồng thời trong lòng càng thêm đáng tiếc cho mẹ Hứa.

Ở trong mắt người trong thôn, Hứa Thanh Thanh mới là người trong thôn bọn họ, trong hai đứa nhỏ, tự nhiên càng hướng về Hứa Thanh Thanh.

Thím Lưu nghe hắn nói đều cho Hứa Thanh Thanh ăn, trong lòng cao hứng, thấy hắn cũng khoogn tồi: "Vậy cũng không cần, ngươi cùng Thanh Thanh chia nhau ăn là được, bất quá Thanh Thanh thân thể không tốt, cháu chia nhiều thịt cho con bé chút."
"Vâng." Thẩm Khang Bình gật đầu, cầm chim nướng và khoai lang đỏ nhanh như chớp chạy về trong nhà.

Thím Lưu thím nhìn theo bóng dáng của hắn, cảm thấy nhóc này ngốc thì ngốc, thể lực thật ra cũng không tồi, giờ này còn nhiều sức sống như vậy.

Có phần gà rán buổi sáng lót bụng, Thẩm Khang Bình tự nhiên có sức sống, thực mau liền chạy về trong nhà.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh......"
Hứa Thanh Thanh nghe được giọng nói của hắn, vẫn lười nhúc nhích như cũ, thẳng đến khi hắn chạy vào phòng ngồi xổm ở mép giường, mới quay đầu nhìn.

Nhìn thấy lá cây trong tay hắn có hai củ khoai lang đỏ nướng, nhìn kỹ còn có một con chim nướng nhỏ, Hứa Thanh Thanh mở miệng nói: "Từ đâu ra vậy?"
"Bắt trên núi......" Ngữ khí Thẩm Khang Bình lộ ra hưng phấn, đem lá cây để trên giường, thậm chí còn khoa tay múa chân, nói mình làm như thế nào bắt được con chim này.

Nói xong, hắn lại nhớ ra, móc ra đồ vật cuốn lá cây trong túi, như hiến vật quý: "Còn có ngọt căn em thích ăn."
"Khoai lang đỏ cũng lấy trên núi?" Hứa Thanh Thanh đảo qua con chim nướng gầy gò không có nổi hai lượng thịt, cùng ngọt căn hắn mới vừa lấy ra, lại nhìn về phía hai củ khoai lang đỏ.


"Không phải." Thẩm Khang Bình lắc đầu, đem đồ vật đều đưa cho cô, "Là thím Lưu cho, đều để Thanh Thanh ăn."
Con chim này gầy những cũng có thịt, nếu là đổi thành ngày hôm qua, Hứa Thanh sẽ rất vui vẻ, nhưng có bàn tay vàng, hai lạng thịt này cô không bỏ ở trong mắt, đặc biệt là tình huống hiện tại của cô, rõ ràng không thích hợp ăn loại đồ ăn này.

Nghĩ đến chuyện này, cô không khỏi ngồi dậy hỏi: "Bụng anh có đau không?"
"Bụng?" Thẩm Khang Bình theo bản năng sờ bụng mình, ngay sau đó lắc đầu, "Bụng không đau."
Hứa Thanh Thanh cảm thấy kia đại khái là tố chất thân thể cùng dạ dày hắn so với mình tốt hơn, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đem đồ ăn đẩy trở về: "Chính anh ăn đi, em không muốn ăn."
Cô hiện tại không đói bụng, đợi lát nữa đói bụng thì đặ phần cháo là được.

"Không được, cho Thanh Thanh ăn, thím Lưu cũng nói cho Thanh Thanh ăn." Thẩm Khang Bình đem lắc đầu liên tục.

"Emkhông đói bụng, anh ăn."
"Vậy để lại cho Thanh Thanh ăn."
Thân thể không thoải mái, Hứa Thanh Thanh cũng không có nhiều kiên nhẫn, thấy hắn một hai kiên trì để lại cho mình, trực tiếp cầm con chim nướng nhét vào trong miệng hắn: "Được rồi, dính nước miếng của anh rồi em không ăn, anh từ từ ăn đi."
Hứa Thanh Thanh vốn nghĩ rằng, nhét vào trong miệng hắn rồi hắn liền ăn luôn, không nghĩ tới hắn thế nhưng không nhúc nhích, hơn nữa hốc mắt còn dần dần hồng lên.

Không phải chứ, này có cái gì mà khóc?
Hứa Thanh Thanh có chút ngây ngốc, bất quá nghĩ lại, hắn tuy rằng thoạt nhìn lớn như vậy, nhưng tâm trí vẫn là trẻ con, lại có chút lý giải.

"Được rồi, em không thích ăn thịt nướng, em ăn ngọt căn được không?" Hứa Thanh Thanh lấy tư thế dỗ trẻ con ra, nói xong cầm một cây ngọt căn lên ăn.

Ngọt căn là một loại cây thân mía, ăn vào mang theo hương thơm cùng vị hơi hơi ngọt, đối với Hứa Thanh Thanh còn rất mới lạ, cô ăn xong một cây, lại cầm lấy một cây khác tiếp tục ăn.

Nước mắt Thẩm Khang Bình tới nhanh, đi cũng nhanh, nhìn thấy cô ăn ngọt căn, tức khắc liền cười rộ lên, cầm lấy thịt nướng trong miệng hỏi: "Thanh Thanh thật sự không ăn sao?"
"Em thích ăn ngọt căn, anh ăn thịt nướng đi." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại nắm lên hai cây căn ngọt đưa vào trong miệng, ăn ngon lành.

Thẩm Khang Bình nhìn thịt nướng trong tay, lại nhìn cô, cuối cùng cười nói: "Thanh Thanh thật tốt! Ngày mai anh lại tìm ngọt căn cho em ăn."
Hứa Thanh Thanh lúc này mới phát hiện, khi hắn cười rộ lên, gương mặt thế nhưng còn có má lúm đồng tiền.

Vốn dĩ cô muốn nói ăn đủ ngọt căn rồi, ngày mai không cần lại đi tìm, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, cuối cùng Hứa Thanh Thanh vẫn gật đầu nói vâng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi