ĐẶT CƠM HỘP Ở THẬP NIÊN 60



Editor: Thienyetkomanhme
Các thôn dân thấy Thẩm Khang Bình khôi phục bình thường đều cảm thấy cao hứng, ngay sau đó càng là ngươi một câu ta một câu quan tâm tình huống mấy năm nay của hắn.
Thẩm Khang Bình đơn giản nói một chút, dư quang lại dừng trên người Hứa Thanh Thanh phía sau.
Mấy năm nay, trừ bỏ ngẫu nhiên viết mấy phong thư, hai anh em không được gặp mặt, sao có thể không nhớ.
Hứa Thanh Thanh nhận thấy tầm mắt của hắn, theo bản năng nở nụ cười.
"Được rồi, nhóc Thẩm khó có khi được trở về một chuyến, mấy người lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy, cho hai anh em đoàn tụ mới đúng." Đại đội trưởng thấy mọi người ngươi một câu ta một câu không yên, ngắt lời nói.
Mọi người suy nghĩ cũng đúng, vì thế nói: "Đúng đúng đúng, Nhóc Thẩm mau về nghỉ ngơi trước đi."
"Cậu trở về chỉ như vậy sao? Cần chúng ta hỗ trợ lấy hành lý không?"
"Ở trên xe, không cần phiền toái mọi người." Thẩm Khang Bình dứt lời, trong thôn đã vang lên tiếng ô tô.
Nguyên lai, hắn ngồi xe trực tiếp về thôn, chỉ là ô tô muốn tiến vào thì phải đi đường vòng, hắn chờ không kịp đến đến gần thôn trực tiếp nhảy xuống xe đi đường nhỏ vào thôn.
Vốn dĩ mọi ngươi cảm thấy Thẩm Khang Bình khôi phục bình thường, Hứa gia xem như chân chính khổ tận cam lai, cuộc sống về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, chờ nhìn xe vào thôn, biết được hắn là ngồi xe trở về, trong lòng càng thêm cảm thán, cảm thấy cuộc sống Hứa gia đã không giống như xưa.
Đây cũng là bọn họ nghĩ, trên thực tế, từ năm ấy Hứa Thanh Thanh xuyên tới, hai anh em Hứa gia đã rất lâu không thấy khổ, ngay từ đầu không tìm thấy phương pháp nạp phí, ăn cũng là ăn màn thầu trắng mọi người không dám mơ tới, càng đừng nói về sau......
Xe lại đây, có hai thanh niên mặc quân trang nhảy xuống, làm kính lễ với Thẩm Khang Bình, hỏi hắn an bài kế tiếp.
Thẩm Khang Bình không quên ba người bị hắn trói, từ trong xe lấy ra hành lý của mình đeo trên lưng, để cho bọn họ đem ba người kia vào trong huyện.
Thấy hắn nhắc tới ba người kia, người trong thôn mới phản ứng lại, vừa rồi chỉ lo hắn trở về cảm thấy cao hứng, còn chưa có hỏi tình huống ba người kia như thế nào.
"Này không phải là mấy người lần trước tới thôn chúng ta sao?" Người trong thôn đến gần, đột nhiên có người nhận ra.
Thẩm Khang Bình nghe nói đây không phải lần đầu mấy người này tới thôn, lại hỏi nhiều hai câu.
Chờ từ trong miệng người trong thôn biết được việc lần trước, đáy mắt hắn lạnh lùng, tức khắc hối hận vừa rồi đánh quá nhẹ.
"Bọn họ sao lại tới thôn chúng ta?" Đại đội trưởng nghĩ vô duyên vô cớ Thẩm Khang Bình khẳng định sẽ không đánh người, trong lòng đã có chút phỏng đoán.
Hứa Thanh Thanh nghe vậy, kể lại chuyện vừa rồi.
"Hay lắm! Ai cho bọn hắn lá gan dám tới thôn chúng ta......"
Người trong thôn nghe cô nói xong, trong lòng nghĩ mà sợ, nghĩ đến nếu không phải cô cảnh giác, nếu không phải vừa lúc gặp được Thẩm Khang Bình trở về, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tức giận đến trực tiếp lấy chân đá lên trên mặt mấy người kia.
Ba người trên mặt đất kia cũng xứng đáng, lần trước bị người trong thôn đưa đến đồn cảnh sát bị giam mấy tháng, ăn đến đau khổ nhưng không biết tỉnh lại, ngược lại ghi hận thôn Dương Thụ, trừ bỏ một tên nhát gan không dám quay lại, ba tên còn lại thương lượng một chút, quyết định trốn vào trong thôn, mỗi người tìm cho chính mình một người vợ coi như trả thù.
Bọn họ nghĩ thật hay, trốn ở trong thôn, nếu gặp được con gái ra khỏi nhà một mình liền trực tiếp hợp lực bắt lại, gạo nấu thành cơm, không sợ nhà gái cùng người nhà gái không gả.
Cũng không biết nên nói vận khí bọn họ tốt hay là không tốt, vừa mới lẻn vào trong thôn không bao lâu, liền gặp được Hứa Thanh Thanh ra cửa một mình.
Lần trước anh Mã đã coi trọng cô, nhận ra cô, tức khắc vừa mừng vừa sợ, nhưng mà hắn nhìn quá mức chuyên chú, lại là khiến cho Hứa Thanh Thanh cảnh giác, làm cô nhanh chóng quyết định rời đi.
Mà mấy người đang trốn ở trong bụi cỏ chuẩn bị tìm cơ hội thấy cô đột nhiên chạy trốn, cho rằng bọn họ bị phát hiện, còn do dự một hồi, cuối cùng do anh Mã mới không cam lòng dẫn dắt thuộc hạ đuổi theo, còn kết quả, tự nhiên không cần nói lại.
"Ai u......!Tôi sai rồi......!A......"
"A......!Không liên quan tới tôi......!Các người mau thả tôi......"
"A......!Cầu xin các người......"
Ba người bị Thẩm Khang Bình đánh đến nửa hôn mê lại bị người trong thôn đá loạn một hồi, đau đớn kêu lên như heo bị giết.
Hai quân nhân ở bên cạnh nghe xong tiền căn hậu quả, trong lòng cũng thập phần chán ghét bọn họ, đặc biệt bọn họ thế nhưng còn dám khi dễ gia đình quân nhân.
Chờ người trong thôn đá đá, đánh đánh cho bọn họ kêu không nổi, hai quân nhân mới vẻ mặt ghét bỏ xách ba người ném vào trong xe, chuẩn bị đưa đến đồn cảnh sát huyện.

Chờ xe đi rồi, Thẩm Khang Bình mang theo Hứa Thanh Thanh về nhà, các thôn dân theo ở phía sau nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.
"Nghe được không, hai quân nhân vừa rồi thế nhưng gọi nhóc Thẩm là đoàn trưởng!"
"trước kia tôi đã cảm thấy nhóc Thẩm không giống đứa nhỏ khác, quả nhiên là đứa có tiền đồ."
"Vô nghĩa......" Hắn trước kia làm sao mà giống đứa nhỏ bình thường, bất quá lời này cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
"Ái Quốc nếu là ở phía dưới có biết, cũng có thể an giấc ngàn thu."
"Muốn tôi nói, lúc trước Ái Quốc nên trực tiếp nhận nó làm con trai, hiện giờ cũng coi như là có người kế tục, thật đáng tiếc."
"Ai nói không phải chứ."
Trước kia tâm trí Thẩm Khang Bình có vấn đề, mọi người còn không cảm thấy gì, lúc này nhìn thấy hắn có tiền đồ, tức khắc thay Hứa Ái Quốc cảm thấy đáng tiếc.
Đoàn người theo tới Hứa gia, thanh âm náo nhiệt làm bà Hồ vốn nghỉ ngơi ở phòng tỉnh dậy, bà ra cửa nhìn thấy thanh niên bên cạnh Hứa Thanh Thanh, sửng sốt một chút mới nhận ra.
"Là......!Là nhóc Thẩm đã trở lại?"
"Bà Hồ." Thẩm Khang Bình nghĩ đến lúc mình không ở nhà, ít nhiều có bà chăm sóc em gái, trong giọng nói tràn đầy kính trọng.
"Ơi!" Bà Hồ thấy hắn đã trở lại, cao hứng, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, ăn cơm chưa? Bà làm chút cơm cho cháu." Nói xong, bà liền xoay người vào trong phòng bếp.
Thẩm Khang Bình nhìn ngôi nhà quen thuộc trước mặt, trong lòng nhất thời không biết nói gì, bất quá tóm lại vẫn là cao hứng.
Hắn đi vào nhà chính, đem hành lý đặt lên bàn, ngay sau đó mở ra một cái ba lô, từ bên trong lấy ra không ít thức ăn chia cho thôn dân xung quanh.
Các thôn dân khách khí hai câu, đều cười nhận lấy, ngay sau đó nghĩ Thẩm Khang Bình vừa trở về cũng rất mệt, một đám người mời Thẩm Khang Bình có thời gian tới nhà ăn cơm, chậm rãi rời khỏi Hứa gia.
Mọi người đi rồi, nháy mắt nhà chính an tĩnh lại, đột nhiên vang lên một tiếng cười.
Thẩm Khang Bình nghe tiếng quay đầu, đáy mắt không tự giác nhiễm ý cười: "Cười cái gì?"
"Chính là nghĩ đến lúc trước anh rất hộ thực a......" Hứa Thanh Thanh hiển nhiên là từ hình ảnh hắn mới vừa rồi chia đồ ăn cho mọi người, hồi tưởng thiếu niên lúc trước.
Thẩm Khang Bình nghe được lời này, lại là nhớ lại lúc trước sinh hoạt cùng cô, nói là anh trai, trên thực tế ngược lại là em gái chăm sóc mình, đặc biệt là ở trong trường học.
Nghĩ đến chuyện này, hắn không khỏi cười rộ lên, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
Nhìn đến hai cái má lúm đồng tiền kia, đầu óc Hứa Thanh Thanh còn chưa phản ứng lại, tay đã nâng lên, đầu ngón tay chọc nhẹ mặt hắn một chút.
Động tác quen thuộc này, đánh vỡ ngăn cách mấy năm không gặp của hai anh em.
Thẩm Khang Bình vốn đang sợ lâu ngày không gặp, em gái sẽ thấy xa lạ, nhìn động tác này của cô, trong lòng lại thở phào sung sướng, đứng nghiêm tại chỗ cho cô chọc.
Thấy hắn vẫn để mình khi dễ như cũ, khóe môi Hứa Thanh Thanh không tự giác cong một chút, ngay sau đó thu hồi tay, vỗ cái bàn bảo hắn ngồi xuống.
"Lần này anh trở về có thể ở bao lâu?" Hứa Thanh Thanh hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
"Không sai biệt lắm nửa tháng." Thẩm Khang Bình nói xong, thấy cô tựa hồ có chút thất vọng, nhanh bổ sung, "Bất quá kế tiếp anh hẳn là sẽ ổn định một chỗ, sẽ không bận rộn giống lúc trước."
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lại quan tâm tình huống mấy năm nay.
Tuy rằng mấy năm nay cũng có gửi thư qua lại, nhưng sao có thể giống như trực tiếp nói chuyện.
Thẩm Khang Bình thấy cô hỏi, chọn ít chuyện thú vị xảy ra mấy năm nay kể lại cho cô nghe.
Sao Hứa Thanh Thanh không biết hắn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng chỉ cần hiện tại hắn đã bình yên trở lại, cũng đã là chuyện may mắn lớn nhất.
"......!Bọn họ đều hâm mộ anh thường xuyên nhận được đồ em gửi tới......!nhưng mà thức ăn em chuẩn bị, bị đám gia hỏa kia chia nhau ăn không ít."
Hứa Thanh Thanh cười nói: "Vốn dĩ là chuẩn bị cho anh và để anh chia sẻ cùng mọi người mà."
Hai anh em nói chuỵen hứng khởi, bà Hồ đã bưng chén từ phòng bếp ra tới: "Tiễn khách sủi cảo, đón khách mì, bà làm chén mì trứng cho cháu, trong nồi vẫn còn, ăn nhiều một chút."

"Cảm ơn bà Hồ." Thẩm Khang Bình nghe mùi thơm xác thật có chút đói bụng, nói lời cảm ơn liền kéo chén đến trước mặt.
"Buổi trưa cháu cũng không ăn nhiều, vừa lúc ăn một chút cùng anh." Bà Hồ nói, lại bưng một cái chén nhỏ cho Hứa Thanh Thanh.
Thẩm Khang Bình nghe được lời này, lập tức nhìn về phía cô.
Thấy ánh mắt quan tâm của hắn, Hứa Thanh Thanh giải thích: "Không có việc gì, chính là trời nóng nên không có khẩu vị thôi ạ."
"Năm nay xác thật nóng hơn một ít." Bà Hồ tiếp một câu, cũng không định nhìn chằm chằm hai anh em ăn cơm, đứng dậy đi ra phía sau, định ra vườn hái chút rau nấu cơm chiều.
Hứa Thanh Thanh nhìn theo bà Hồ rời đi, bưng lên chén mì trước mặt: "Em ăn không vô, anh ăn giúp em."
Nói xong, động tác thuần thục găp mì vào trong chén của hắn.
"Tốt xấu cũng uống chút nước canh." Thẩm Khang Bình thấy cô gắp hết mì vào chén mình, còn muốn cho hết nước mì, vội nói.
Hứa Thanh Thanh lúc này mới để lại non nửa chén nước canh, đưa đến bên miệng từ từ uống.
Đại khái là do thói quen ở bộ đội, tốc độ Thẩm Khang Bình ăn cơm đặc biệt nhanh, lúc Hứa Thanh Thanh uống chút canh, hắn đã ăn gần xong rồi.
Hứa Thanh Thanh cũng không kinh ngạc lượng cơm của hắn, rốt cuộc trước kia ở nhà hắn ăn cũng rất tốt, chỉ là thấy hắn ăn nhanh như vậy, không tránh được nhắc nhở hai câu: "Ăn quá nhanh không tốt cho dạ dày, anh ăn từ từ."
"Quen rồi." Thẩm Khang Bình nói xong, tốc độ mới hơi chậm lại.
Chờ bọn họ cơm nước xong, bà Hồ mới ngồi xuống, quan tâm tình huống mấy năm nay của Thẩm Khang Bình, lại nói với hắn một chút sự tình trong nhà.
Thẩm Khang Bình rốt cuộc mới trở về, mặc dù hắn nói không mệt, cùng hắn hàn huyên chút, bà Hồ vẫn thu thập xogn phòng của hắn để hắn nghỉ ngơi một lát.
Thẩm Khang Bình nói không được, chỉ có thể ở trong phòng nằm xuống, không một hồi lại ngủ thật.
Vì chúc mừng Thẩm Khang Bình trở về, cơm chiều Hứa gia thập phần phong phú, có cá có thịt không nói, còn giết một con gà.
Ăn cơm, Thẩm Khang Bình chọn không thịt từ bụng cá cho người ngồi bên tay trái.
Hứa Thanh Thanh nhận được thịt cá, cười cười lại gắp cho hắn một cái đùi gà, lại đem một cái khác cho bà Hồ.
"Đứa nhỏ này, tự cháu ăn đi!" Bà Hồ nhìn đùi gà trong chén, nói.
"Cháu lại không thích ăn đùi gà." Hứa Thanh Thanh một bên gắp thịt cá đưa vào trong miệng, một bên nói.
Thẩm Khang Bình nhớ rõ cô đúng là không thích ăn đùi gà, vì thế lại gắp một cái cánh gà cho cô.
"Anh tự ăn đi, ăn nhiều một chút." Hứa Thanh Thanh nhận cánh gà liền nói.
"Được."
Thẩm Khang Bình đồng ý, kế tiếp lại vẫn gắp không ít đồ ăn cho cô như cũ.
Tay nghề bà Hồ rất tốt, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn tưi mới, bữa cơm này ba người đều ăn đến vừa lòng.
Cơm chiều kết thúc, bà Hồ ngồi nói chuyện cùng bọn họ một hồi, rốt cuộc tuổi lớn, tinh thần không lên nổi, không bao lâu liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Lưu lại hai người, dứt khoát đi dạo tiêu thực.
Đêm nay bóng đêm rất đẹp, nơi xa truyền đến tiếng trùng kêu, ếch kêu không biết mệt mỏi nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Hứa Thanh Thanh chống cằm nhìn trời, lại nhịn không được nghiêng đầu ngắm người bên cạnh.
"Nhìn cái gì?" Nhận thấy ánh mắt của cô, Thẩm Khang Bình nghiêng đầu.
"Thấy anh càng ngày càng đẹp trai."
Trước kia Hứa Thanh Thanh biết hắn đẹp, nhưng khi đó dù đẹp, cảm giác vẫn thiếu gì đó, không giống hiện giờ, nhìn một hồi khiến cho người ta không rời được mắt.

Đương nhiên, không riêng chỉ có nguyên nhân này, trên người hắn cũng có thêm khí chất quân nhân.
Trước kia cô cũng từng khen hắn đẹp, nhưng khi đó Thẩm Khang Bình chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ mà thôi, lúc này, đối diện nụ cười của cô, tim lại không tự chủ đập chậm một nhịp, ngay sau đó dời mắt đi, không dám nhìn cô.
Hứa Thanh Thanh thấy hắn bị khen một câu liền ngượng ngùng, không khỏi che miệng cười trộm, cảm thấy quả nhiên người thành, da mặt cũng mỏng hơn.
Thẩm Khang Bình nghe tiếng cười của cô, mang theo điểm bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn hai mắt cong thành trăng non của cô, nói: "Em gái mới đẹp."
Em gái từ nhỏ chính là cô bé đẹp nhất trong thôn, lớn lên một chút lại là cô gái đẹp nhất trường, cho tới bây giờ, Thẩm Khang Bình cảm thấy đại khái con gái toàn thế giới cũng kém cô.
Hứa Thanh Thanh cho rằng hắn học theo, tự nhận da mặt mình không mỏng giống hắn tức khắc cười rộ lên, gật đầu: "Anh nói đúng."
Hai anh em lại ngồi nói chuyện phiếm, lúc này mới đứng dậy trở về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Khang Bình đã rời giường, múc đầy lu nước trong phòng bếp, chạy đến sau núi rèn luyện, thẳng đến khi hừng đông mới trở về, trong tay còn xách theo một con gà rừng.
Nửa đường về nhà, Thẩm Khang Bình thấy được mấy người thanh niên xa lạ, suy nghĩ một chút liền đoán được, đại khái là thanh niên trí thức trong thôn.
Hắn nhìn thấy thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức cũng nhìn thấy hắn, nam thanh niên trí thức còn đỡ, nữ thanh niên trí thức đều nhìn không rời, ngay cả Vương Duyệt Duyệt vẫn luôn mắt cao hơn đầu cũng không ngoại lệ.
"Đây là ai?" Chờ nhìn không thấy bóng người, Vương Duyệt Duyệt nhịn không được hỏi.
Hiện giờ trong nhóm nữ thanh niên trí thức, cũng chỉ có Hạ Hồng Mai lớn nhất còn nguyện ý nói chuyện với cô ta: "Nghe nói ngày hôm qua anh trai Thanh Thanh mới trở lại, hẳn là hắn."
"Cô muốn làm gì?" Lưu Tuyết thấy cô ta hỏi cái này, vẻ mặt cảnh giác nhìn nhìn.
Vương Duyệt Duyệt liếc mắt một cái: "Cô quản được chắc, lại không phải anh cô!"
"Sao lại không liên quan tới tôi, chuyện của Thanh Thanh chính là chuyện của tôi......"
Khi hai nữ thanh niên trí thức cãi nhau, Thẩm Khang Bình đã về đến nhà, mà lúc này, bà Hồ cùng Hứa Thanh Thanh cũng đều đã dậy.
"Gà rừng, anh ra sau núi?" Hứa Thanh Thanh nhìn gà rừng hắn xách trên tay, tò mò mà thò qua nhìn.
Thẩm Khang Bình gật đầu nói: "Đến sau núi rèn luyện, nhìn thấy có gà rừng liền thuận tiện bắt lại."
"Ăn cơm." Bà Hồ nhìn thấy Thẩm Khang Bình đã trở lại, liền kêu bọn họ ăn cơm.
Cơm sáng là dùng canh gà ngày hôm qua nấu mì, sợi mì tuyết trắng nằm trong nước canh gà vàng ruộm, cùng với cải thìa xanh biếc, nhìn thôi đã muốn ăn.
Sau khi Thẩm Khang Bình trở về, Hứa Thanh Thanh liền thập phần tự nhiên khôi phục thói quen lúc trước.
Lúc này, cô ngồi xuống, chuyện thứ nhất chính là chia một nửa chén mì cho hắn.
"Trong nồi vẫn còn." Bà Hồ nhìn động tác của cô, lập tức nói.
Hứa Thanh Thanh nói: "Cháu ăn không hết nhiều như vậy."
"Cái đứa nhỏ này, như thế nào anh vừa trở về, càng thêm không thích ăn cơm." Bà Hồ oán trách nói.
Thẩm Khang Bình biết hết, trước kia cô chính là như vậy, gắp một đũa mì ăn xong liền nói: "Không có việc gì, chờ con bé đói bụng lại ăn là được."
Bà Hồ không phải bà lão cổ hủ, nghe vậy cũng không nói cái gì nữa.
Nhưng thật ra Hứa Thanh Thanh, không nhịn xuống được ghé tới bên tai Thẩm Khang Bình nhỏ giọng nói: "Vẫn là anh ở nhà mới đỡ, bằng không mỗi lần ăn cơm đều bị bà bắt ăn no căng."
Cô mới vừa đánh răng xong, hơi thở ấm áp có mùi thơm bạc hà thở tới bên tai Thẩm Khang Bình, làm toàn bộ lỗ tai hắn có chút ngứa.
Tay cầm đũa của hắn nắm có chút chặt, thấp giọng trả lời: "Không có việc gì, lần sau em không ăn hết thì cứ để anh."
Thẩm Khang Bình cũng không sợ cô bị đói, rốt cuộc cô không phải loại người để mình bị ủy khuất.
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lúc này mới bưng chén bắt đầu ăn mì.
Không biết có phải do tâm trang tốt hay không, cô cảm thấy hôm nay mì sợi ăn rất ngon, vì thế nuốt xuông sợi mì trong miệng liền khen lên: "Tay nghề của bà càng ngày càng tốt, mì này cũng thật thơm!"
"Thế nhưng cũng không thấy cháu ăn nhiều một chút." Lời nói là nói như vậy, nhưng trên mặt bà Hồ vẫn cười tới nở hoa.
"Đó là do bụng cháu nhỏ, bà yên tâm, có anh cháu ở đây, khẳng định nồi mì sẽ được giải quyết hết." Hứa Thanh Thanh nói.
Cô nói xong, quay đầu thấy chén Thẩm Khang Bình đã hết, trực tiếp cầm chén của hắn lên.
"Em giúp anh múc thêm một chén!"
Nhìn thấy cô nói xong liền hấp tấp chạy vào phòng bếp, bà Hồ cười nói với Thẩm Khang Bình: "Cháu trở lại là con bé này đều hoạt bát hơn."

Thẩm Khang Bình không nói chuyện, biểu tình trên mặt lại thập phần dịu dàng.
Ăn xong cơm sáng, Thẩm Khang Bình nghĩ khó có khi được trở về một chuyến, vốn dĩ muốn nhận làm chút việc trong thôn, đại đội trưởng lại cự tuyệt: "Khó có khi được trở về một chuyến, làm cái gì.

Nhàm chán thì bảo Thanh Thanh mang cháu lên trấn trên đi dạo, nghe nói hiện tại trấn trên đã có chỗ chiếu phim điện ảnh, hoặc là hai đứa đi xem điện ảnh đi."
Thẩm Khang Bình nghe vậy, nhìn về phía Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cũng không muốn hắn xuống đất làm việc mệt moit, nghe đại đội trưởng nói, tự nhiên phụ họa: "Đại đội trưởng nói đúng, để em mang anh đi lên trấn trên."
Cô cũng nói như vậy, Thẩm Khang Bình tự nhiên chỉ có thể đi theo cô về nhà, sau đó đạp xe lên trấn trên.
Xe đạp ra khỏi thôn, Hứa Thanh Thanh ngồi ghế sau nhẹ thả chân, nhìn con đường quen thuộc, bỗng nhiên cảm thán: "Còn nhớ rõ trước kia, mỗi ngày chúng ta đi học đều đi qua con đường này, ban đầu không có xe đạp thường xuyên để anh cõng......!Thời gian trôi qua thật nhanh."
"Đúng vậy." Thẩm Khang Bình không tự giác đi chậm lại, nhìn phong cảnh chung quanh, cũng hoài niệm theo.
Con đường từ trong thôn đến trấn trên, bọn họ đi cùng nhau không biết qua bao nhiêu lần, nơi này lưu lại rất nhiều tiếng cười, giọng nói của hai người.
Một lần nữa đi trên con đường này kỷ niệm lại ùa về, chờ đến trong trấn, Hứa Thanh Thanh nhảy xuống khỏi yên xe.
Thẩm Khang Bình đẩy xe đạp chậm rãi đi trên đường cùng cô đánh giá bốn phía: "Trấn trên thay đổi cũng không nhiều."
"Đúng vậy." Không giống hiện đại, hết thảy đều phát triển rất nhanh, tai đây rất nhiều địa phương quả thực một năm cũng không thay đổi.
Bề ngoài hai anh em đều thập phần xuất chúng, đi ở trên đường, không tránh được sự chú ý của người khác, bất quá Thẩm Khang Bình mặc quân trang, khí thế cũng lớn, cũng không ai dám nhìn chằm chằm họ.
Lúc này trên đường kỳ thật cũng không có gì đáng xem, tiếp tục đi phía trước một đoạn, Thẩm Khang Bình chỉ vào Cung Tiêu Xã phía trước nói: "Muốn vào đi dạo không?"
"Được ạ." Kỳ thật cũng đã rất lâu Hứa Thanh Thanh không dạo Cung Tiêu Xã, sau khi gật đầu liền đi vào cùng hắn.
Cung Tiêu Xã so với trước kia thì có thêm mấy cái quầy, mặc kệ là đồ vật vẫn hay là nhân viên đều nhiều hơn.
"Có kẹo mỡ heo, anh còn muốn ăn không?" Hứa Thanh Thanh nhìn thấy kẹo mỡ heo, nghĩ đến trước kia hắn rất thích cái này, cười hỏi.
Thẩm Khang Bình trực tiếp bảo người bán gói hai cân, nhìn thấy bánh quy đựng trong lon sắt bên cạnh, nghĩ đến trước kia cô thấy muốn mua lại cảm thấy không có lời, cuối cùng cũng không nỡ bỏ ra mua, lại bảo người ta lấy một hộp bánh quy.
Hứa Thanh Thanh cho rằng hắn muốn ăn, cũng không có nói gì.
Hai người vừa mua vừa đi dạo, có một nhân viên nữ trong quầy nhìn chằm chằm Hứa Thanh Thanh, bỗng nhiên mở miệng nói: "Hứa Thanh Thanh?"
Nghe được có người kêu mình, Hứa Thanh Thanh theo bản năng ngẩng đầu, liền đối diện một gương mặt xa lạ.
Suy nghĩ một chút cũng không nhớ đối phương là ai, cô chỉ có thể nói: "Ngại quá, xin hỏi cô là?"
"Tôi là Chu Lệ Lệ, ba tôi là chủ nhiệm Cung Tiêu Xã!"
Hứa Thanh Thanh nghe tên còn chưa có phản ứng lại đây là ai, chờ nghe được nói sau, mới từ trong trí nhớ nhảy ra một người—— Chu Lệ Lệ, đã từng là bạn học tiểu học, đặc biệt thích khoe khoang đồ tốt trong nhà với bạn học.
"Là cậu."
Chu Lệ Lệ thấy cô nhận ra mình, hơi ngửa đầu nói: "Tôi tốt nghiệp cấp hai, ba tôi liền sắp xếp một công việc trong Cung Tiêu Xã cho tôi, còn cậu? Hiện tại đang làm gì?"
"Không làm gì." Hứa Thanh Thanh cùng không có giao tình với cậu ta, thuận miệng trả lời một câu có lệ.
Lúc Chu Lệ Lệ đi học rất ghen ghét cô, đặc biệt nghe nói cô trực tiếp nhảy lớp lên cấp ba, còn mình thì tới cấp ba cũng thi không đậu.
Bất quá hiện tại, thi đại học tạm dừng, Chu Lệ Lệ cảm thấy nên đổi thành cậu ta ghen tị với chính mình.
"Nghe nói thi đại học tạm dừng, thật là đáng tiếc cậu nhảy nhiều lớp như vậy.

Đúng rồi, hiện tại cậu sẽ không làm ruộng ở trong thôn đi? Tốt xấu cũng là học sinh cấp ba, chẹp chẹp, muốn tớ xin ba tớ không, tìm giúp cậu một công việc ở trên phố?" Ngữ khí Chu Lệ Lệ thập phần có cảm giác ưu việt.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ muốn mặc kệ cậu ta, thấy cậu ta càng nói càng hăng hái, cảm thấy thật đúng là một chút cũng không thay đổi, đức hạnh y như lúc học tiểu học.
"Cảm ơn, không cần, em gái tôi không cần làm việc, tôi nuôi con bé là đủ rồi." Hứa Thanh Thanh còn chưa có mở miệng, Thẩm Khang Bình bên cạnh lại nói trước.
Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, lại lộ ra mười phần tự tin.
Chu Lệ Lệ quay đầu, thấy rõ mặt hắn cùng quân trang trên người, lộ ra biểu tình kinh ngạc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi