ĐÁT KỶ KHÔNG PHẢI HỌA QUỐC YÊU PHI



“Nương nương tỉnh…… Mau! Đi bẩm báo Đại vương, nương nương tỉnh.”
Nhóm cung tì đang quỳ gối nhất trí một loạt, nhìn thấy người trên giường tỉnh lại, ai cũng rất kích động.
Tô Đát chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên bên tai, muốn mở mắt nhìn xem, ai ngờ vừa mở mắt, nàng tưởng mình đang ở phim trường.
“Các ngươi đây là……?”
Hiện giờ Tô Đát vẫn có chút đần độn, nhìn thấy một loạt người đang quỳ gối, thoáng chốc không hiểu ra sao.
“Nương nương, ngài tỉnh rồi, đều do bọn nô tỳ chiếu cố không chu toàn, để nương nương bị phong hàn.”
Cung tỳ quỳ gối ở đầu giường thấp giọng nói, giống như thanh âm lớn một chút có thể quấy nhiễu mỹ nhân trên giường.
“Ta hiện tại đã tỉnh, các ngươi mau đứng lên đi.”
Tô Đát chịu không nổi người khác quỳ lạy nàng, nàng sợ giảm thọ.
“Bọn nô tỳ không dám, nương nương để cho bọn nô tỳ quỳ đi.”
Nhóm cung tì không có một ai dám đứng lên, tuy Đại vương nói phạt các nàng quỳ đến khi nương nương tỉnh lại mới thôi, nhưng các nàng cũng phải chờ Đại vương tới mới dám đứng lên a.
“Nếu mỹ nhân cho các ngươi đứng lên, vậy đứng lên đi.”
Đương nhiên Đế Tân biết uy nghiêm của mình, trùng hợp nghe được lời của nhóm cung tì, tạm tha cho các nàng.
Mỹ nhân mới tới vương cung, còn không quá quen thuộc, Đế Tân cũng không nghĩ sẽ dọa tới nàng.
Rốt cuộc đối với Đát Kỷ, Đế Tân vẫn rất yêu thích.
Dù cho Đát Kỷ thoạt nhìn rất sợ hắn.

“Vâng, đa tạ Đại vương.”
Nhóm cung tì cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, sợ không lưu ý một cái lại chọc Đại vương không cao hứng, không duyên cớ bị ném mất đầu.
“Mỹ nhân còn có nơi nào không khoẻ không?”
Đế Tân có chút đau lòng nhìn Tô Đát, sắc mặt nàng tái nhợt như cũ, phá lệ làm người đau lòng.
“Ta…… Thiếp thân hiện tại khá hơn nhiều, đa tạ Đại vương quan tâm.”
Tô Đát chỉ nói một chữ, dư quang quét tới trên mặt Đế Tân, vội vàng sửa lời.

Đế Tân¹ chính là bạo quân tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, nàng cần phải cẩn thận nói chuyện, bằng không nói không chừng mạng nhỏ khó bảo toàn.
[1] Đế Tân (chữ Hán: 帝辛), tên thật Tử Thụ (子受) hoặc Tử Thụ Đức (子受德), còn gọi là Thương vương Thụ (商王受), Thương Trụ là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.

Ông được cho là ở ngôi từ 1154 TCN đến 1123 TCN, hoặc 1075 đến 1046.
Ông là một vị quân chủ, theo sử sách, rất trọng nông nghiệp, thời kỳ trị vì của ông đánh dấu một xã hội triều Thương cực kỳ phát triển.

Nhân đó, ông đã đem quân đi chinh phạt các nơi, đặc biệt là những người Đông Di.

Do nhiều năm chinh phạt, tình hình nội trị gặp nhiều mâu thuẫn, đã tạo cơ hội cho Chu Vũ Vương Cơ Phát dấy cờ, nhà Thương diệt vong.
Sau khi Đế Tân chết, Chu Vũ vương do muốn làm hình ảnh của ông trở nên xấu xa, đã gọi ông là Trụ Vương (紂王), nghĩa là tàn bạo gian ác.


Ông thường cùng Đát Kỷ được mô tả là cặp đôi ác phu phụ, chuyên làm những việc bạo ngược tàn hại sức dân, đặc biệt là trong Phong thần diễn nghĩa, một tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng thời nhà Minh.
Đế Tân đã nhìn ra mỹ nhân sợ hãi mình, hắn không nghĩ ra vì sao mỹ nhân sẽ sợ mình, hắn đã đối với mỹ nhân thập phần săn sóc.
Nếu Đế Tân có thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Đát, tất nhiên biết Tô Đát không chỉ sợ hãi hắn.
Tô Đát không có ký ức của Đát Kỷ, có lẽ là bởi vì Đát Kỷ là đại yêu, mặc dù là lúc suy yếu cũng có thể có dự cảm trong lòng, bảo vệ ký ức của bản thân, không để người ngoài như nàng đến đánh cắp.
Bởi vậy ấn tượng của nàng đối với Đế Tân chỉ có ngu ngốc tàn bạo, hiện giờ cũng chỉ hy vọng Đế Tân nhanh rời đi, để bản thân bình tĩnh một chút.
Vạn nhất hiện tại nàng không cẩn thận nói sai gì đó, có thể không cẩn thận làm rớt mất đầu hay không.
Nghĩ đến đây, Tô Đát trộm xê dịch vào trong chăn, nỗ lực giấu đuôi cáo của mình.
Ngàn vạn không thể để Đế Tân thấy được, nếu không đầu mình không đủ để rớt.
“Đây là Mỹ nhân ám chỉ cô lên giường với nàng sao? Thật đúng là thích làm nũng a.”
Đế Tân chú ý tới động tác của Tô Đát, trong lòng nghĩ như thế.
“Ngủ một buổi sáng, mỹ nhân đói bụng không? Cô để các nàng dâng đồ ăn, cô bồi mỹ nhân ăn một chút.”
Đế Tân hơi hơi rũ con ngươi, hắn nghĩ bản thân không thể biểu hiện quá mức nóng nảy, miễn cho dọa tới mỹ nhân, muốn tuần tự tiếp cận.
“Thiếp thân không đói bụng, đa tạ Đại vương quan tâm, Đại vương chính vụ bận rộn, không cần cố ý bồi thiếp thân, thiếp thân không có việc gì.”
Chỉ là người có nhân đạo, yêu có yêu đạo, dù Tô Đát là đi cửa sau, tu qua đạo thuật, nhưng không biết hồ ly nên tu hành như thế nào, chẳng lẽ nàng phải làm một con hồ ly thức đêm, bái nguyệt tu hành.

Chỉ sợ rất khó, rốt cuộc đuôi cáo của nàng còn không thu nổi, muốn hóa ra nguyên hình cũng không có biện pháp.
“Mỹ nhân đang nghĩ cái gì?”
Đế Tân nhìn bộ dáng xuất thần của Đát Kỷ, ánh mắt cũng tối đi.
Khi hắn chinh phạt bộ lạc Tô Thức, liếc mắt một cái đã nhìn trúng Đát Kỷ, nhưng Đát Kỷ lại không muốn theo hắn, nếu không phải vì an nguy của cha mẹ và bộ lạc, hiện giờ Đát Kỷ còn không biết ở trong lòng ngực của ai.
“Thiếp thân không nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy Đại vương anh minh thần võ như vậy, hẳn là cần chính vì dân, không nên lãng phí thời gian vì thiếp thân.”
Tô Đát khẩu thị tâm phi nói, đương nhiên nàng không cho rằng Đế Tân là quân vương tốt, nhưng vì dỗ dành Đế Tân rời đi, nàng chỉ có thể che lương tâm lại thổi cầu vồng thí*.
*rắm cầu vồng: fan khen idol, thả rắm cũng đẹp
Đế Tân nghe được Tô Đát nói như vậy, rất vui vẻ.
Xem ra mỹ nhân cũng không chỉ là sợ hãi mình, còn có một phần sùng kính mình ở bên trong.
“Nếu mỹ nhân nói như vậy, cô sẽ đi xử lý chính vụ.”
Đế Tân cảm thấy mình không thể phá hủy hình tượng tốt đẹp trong lòng mỹ nhân, bởi vậy cũng không muốn từ bỏ thời gian ở chung cùng cùng mỹ nhân lúc này, dù sao tương lai còn dài.
Tô Đát thì ở trong chăn gắt gao ôm lấy đuôi cáo lông xù của mình, không biết vì cái gì, này đuôi này giống như có ý nghĩ của riêng nó, lúc ở gần Đế Tân, vẫn luôn xao động bất an, thậm chí muốn quấn một vòng quanh cổ tay Đế Tân.
“Vậy thiếp thân sẽ không tiễn Đại vương.”
Trong lòng Tô Đát không nhịn được hân hoan nhảy nhót, Đế Tân muốn đi rồi.
Đế Tân ở chỗ này, căn bản Tô Đát không dám thả lỏng.
Rốt cuộc Đế Tân là người hoàng thất, có thể cùng ăn cùng ở với chư thần.
Tuy Tô Đát thân là Cửu Vĩ Hồ, nhưng nàng chỉ có thể sử dụng thân thể này, nếu muốn sử dụng pháp lực, cũng chỉ có thể rèn luyện thần hồn, trùng tu đạo pháp của mình.
Cũng may Đế Tân cũng không một hai phải để nàng tiễn, mà thông cảm cho thân thể không khỏe của Tô Đát, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt.
“Mỹ nhân không cần đưa tiễn, nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối cô lại đến thăm nàng.”

Đế Tân đứng dậy rời đi, lúc này Tô Đát mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trộm ở trong chăn vỗ vỗ đuôi cáo của mình.
Sao Đế Tân vừa đi, đã trở nên thành thật như vậy?
Nhưng Tô Đát cũng có thể hoàn toàn thả lỏng, cả người nàng nằm liệt trong chăn, hoàn toàn không nghĩ động đậy.
“Nương nương, Đại vương giao cho bọn nô tỳ chuẩn bị chút thức ăn cho nương nương.”
Rốt cuộc Đế Tân vẫn là phân phó cung tì chuẩn bị thức ăn cho Tô Đát, nằm lâu như vậy, khẳng định Tô Đát đói bụng.
“Trước đặt ở trên bàn đi, một lát nữa ta sẽ ăn.”
Tô Đát vẫy vẫy tay, đuôi cáo của nàng còn chưa thu về, đương nhiên không thể xuống giường để người thấy, đến nỗi đám cung tì này, đến độ nàng phải tống cổ đi ra ngoài mới được.
“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ tiếp trong chốc lát, các ngươi đều ở chỗ này nhìn chằm chằm ta, ta ngủ không được.”
Đương nhiên Tô Đát không buồn ngủ, nàng mới vừa tỉnh lại, nhưng nàng rất đói a.
“Nhưng…… Đại vương ra lệnh muốn bọn nô tỳ trông chừng nương nương……”
Nhóm cung tì có chút khó xử, nhưng không phải các nàng không muốn nghe lời, chỉ là Đế Tân càng có lực uy hiếm với các nàng hơn.
“Không quan hệ, nếu Đại vương hỏi tới, các ngươi chỉ cần nói là do ta phân phó.”
Đúng là Tô Đát không thích ứng khi có nhiều người hầu hạ như vậy, nhà nàng ở chỗ kia cũng coi như là một hào mô không lớn không nhỏ, ra vào có tài xế, ở nhà có bảo mẫu, nhưng đãi ngộ của họa quốc yêu phi này, vẫn là lần đầu tiên nàng được hưởng thụ.
Tuy rằng hiện giờ Đát Kỷ còn chưa bắt đầu mị hoặc Đế Tân, nhưng hiển nhiên hiện giờ Đế Tân là thực sự thích túi da này của Đát Kỷ.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ ~
Sau đó, viết truyện mới, rải hoa rải hoa ~~
Sau đó muốn nói một chút, nơi này Đế Tân không có vương hậu, cũng không lớn tuổi hơn Đát Kỷ bao nhiêu.
Năng lực của tác giả hữu hạn, mọi người không thích thì quay lại là tốt rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi