ĐÁT KỶ KHÔNG PHẢI HỌA QUỐC YÊU PHI



Biết được sinh mệnh của Tô Đát chịu uy hiếp, bầu không khí giữa tỷ muội ba người vẫn luôn rất trầm trọng.

Mặc kệ là trường phái vui vẻ- Hồ Hỉ Mị, hay là A Ngọc ngoan ngoãn, mặt mày vẫn ủ ê.

Nhưng thật ra Tô Đát không sao cả, nàng sớm đã nghĩ thông.

“Các muội không cần mặt ủ mày ê như vậy, không phải ta vẫn đang tốt sao?”
Tô Đát thở dài một hơi, nàng có chút hối hận, không nên nói trước mặt hai tiểu bằng hữu này.

“Ta không tin tỷ tỷ sẽ chết, kể cả ta phải đoạt yêu đan khác, hay móc yêu đan của mình cho tỷ, ta cũng sẽ không để tỷ chết.


Hồ Hỉ Mị phát ngoan, nàng ấy tuyệt đối không cho phép Tô Đát chết trước mặt mình.

“A Hỉ, không được nói bậy.


Tô Đát không nghĩ tới nàng còn có ý nghĩ như vậy, lập tức lạnh mặt.

“Không nói đến mọi chuyện còn chưa có gì, mặc dù ta thật sự chết, muội cũng không thể đi đoạt yêu đan của người khác tới cứu ta.


Tô Đát sống lâu thêm từng đó thời gian xem như trộm được, nàng đã cảm thấy thỏa mãn.

“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn ta trơ mắt nhìn tỷ đi tìm chết?”
Hồ Hỉ Mị kinh ngạc nhìn nàng, nàng ấy nhìn không thấu Tô Đát.

“A Hỉ, ta đã nói với muội, Nữ Oa nương nương tìm tới ta, ta cũng đã không còn đường lui, thần minh vọng tưởng làm chúa tể nhân gian, mà ta chỉ là một quân cờ.


Tô Đát mím môi, nàng không vui vẻ gì khi nhắc nhắc tới chuyện này, nhưng chính Hồ Hỉ Mị luôn không thể hiểu rõ ràng.


“Nhị tỷ, đừng nói nữa, ta nghĩ tỷ tỷ cũng có tính toán của tỷ ấy.


A Ngọc hiểu, Tô Đát thật sự không muốn các nàng biết quá nhiều, mỗi lần nói chuyện sẽ không nói hết hoàn toàn.

Ngay cả vị Thân tiên sinh kia, cũng cố ý tránh Hồ Hỉ Mị.

Có lẽ bởi vì người thông minh đều không cần phải nói rõ ràng, tóm lại các nàng có thể hiểu ý tứ của đối phương.

“Nhị tỷ, ta muốn ở cùng một chỗ với tỷ, tỷ dẫn ta đi xem phòng đi.


A Ngọc kéo Hồ Hỉ Mị rời đi, không để nàng ấy tiếp tục nói.

Tuy rằng Hồ Hỉ Mị không cam lòng, cũng biết dụng ý của A Ngọc, bởi vậy không giãy giụa, đi theo nàng ấy rời đi.

Rốt cuộc Tô Đát cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi ở trên băng ghế thất thần.

Mặc kệ là Đế Tân, hay là hai tỷ muội, Tô Đát đều muốn an bài thỏa đáng.

Đế Tân nàng không lo lắng.

Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến ai bay đường người nấy.

Huống chi, các nàng cũng không phải phu thê, nhiều lắm chỉ xem như quan hệ cấp trên cấp dưới.

Nhưng hai tiểu bằng hữu, thật sự rất cố chấp.

“Nương nương không cần lo lắng, nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ bố trí tốt cho các nàng ấy.



Không biết khi nào Thân Công Báo đã trở về, vừa rồi có Hồ Hỉ Mị ở đây, có rất nhiều lời nói hắn không tiện nói.

Tô Đát tin tưởng Thân Công Báo, rốt cuộc bọn họ có cùng mục đích.

“Thân tiên sinh nói như vậy, ta không còn lo lắng.


Nụ cười của Tô Đát nhiều thêm vài phần chân ý, không còn sầu lo như trước.

Tuy nói như thế, nhưng Thân Công Báo lại nhíu mày.

“Nương nương vẫn phải nhanh chóng tìm lại yêu đan đã mất, nếu yêu đan rơi vào tay người có tâm, chỉ sợ hậu quả không dám tưởng tượng.


Thân Công Báo tới muộn, không biết yêu đan của Tô Đát mất như thế nào, mất khi nào, nếu không hắn còn có thể bấm đốt ngón tay tính toán một chút, giúp Tô Đát tìm kiếm yêu đan.

“Chẳng lẽ nương nương thật sự một chút cũng không nghĩ ra, ngươi vứt yêu đan như thế nào?”
Thân Công Báo vẫn là nghĩ sẽ tìm được một ít manh mối từ chỗ này của Tô Đát, yêu đan Cửu Vĩ Hồ lưu lạc ở bên ngoài, thật sự quá nguy hiểm.

“Ta thật sự một chút cũng không nhớ ra, hiện tại Thân tiên sinh có thể bấm đốt ngón tay không?”
Tô Đát lắc đầu, nàng vốn không phải Cửu Vĩ Hồ, cũng không có biện pháp tìm kiếm ký ức của Cửu Vĩ Hồ, thậm chí pháp lực nàng cũng không thể dùng.

Thân Công Báo thử bấm đốt ngón tay hồi lâu, cũng không có được đáp án.

“Có lẽ pháp lực của ta không đủ, thật sự ta bấm đốt ngón tay không ra.


Lần đầu tiên Thân Công Báo cảm thấy bản thân học nghệ không tinh, đến cả yêu đan rơi xuống cũng không thể tính ra.


“Không trách Thân tiên sinh, nếu kỳ lạ, cũng chỉ có thể trách bản thân ta không cẩn thận, thậm chí còn bị mất ký ức.


Tô Đát biết chuyện này không thể trách cứ bất luận kẻ nào, rốt cuộc ai trong bọn họ cũng không biết từ đầu đến cuối câu chuyện.

“Mặc kệ như thế nào, nương nương vẫn phải cẩn thận là trên hết.


Thân Công Báo hơi cúi đầu, hắn cảm thấy chuyện này thật sự quá kỳ quặc.

Yêu đan của yêu thú rất quan trọng, trừ phi cơ thể chết đi, nếu không sẽ không dễ dàng ly thể, càng không nói đến chuyện mất tích.

“Sẽ cẩn thận, chỉ là còn có một chút, hôm nay Thân tiên sinh nên đi thượng triều, không thể lại lấy lí do bế quan để không thượng triều.


Chẳng sợ hiện giờ Khương Tử Nha vừa mới vào Triều Ca, vốn Thân Công Báo muốn tránh hắn, nhưng hiện giờ Cơ Xương muốn tới, có Thân Công Báo ở đây, Tô Đát cũng có thể an tâm một ít.

“Cũng được, mặc dù thượng triều, ta nói chuyện cũng không có gì hữu dụng, chi bằng nương nương khuyên.


Lời này của Thân Công Báo nói không sai, tuy rằng Đế Tân cần chính ái dân, nhưng hắn cũng có phán đoán của bản thân.

Trải qua thời gian dài ở chung như vậy, Tô Đát cũng hiểu Đế Tân là người có chủ ý, hắn dung túng mình, nhưng cũng không phải cái gì cũng nghe nàng.

“Ta tin tưởng Đại vương không phải người bảo thủ, Thân tiên sinh chỉ cần mở miệng ở lúc tất yếu là được.


Không hiểu sao Tô Đát rất tin tưởng Đế Tân, trên thực tế ở ngày đầu tiên nàng còn nghĩ làm sao để phủi sạch quan hệ với Đế Tân.

“Nếu nương nương tin tưởng Đại vương, đương nhiên ta sẽ không chói từ.


Thân Công Báo cũng không để ý giang sơn ai ngồi, chỉ là hắn có một chấp niệm, muốn so đo với Khương Tử Nha một lần, rốt cuộc ai ưu tú hơn.

Khương Tử Nha và hắn đồng thời bái sư, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại không yêu thích hắn, càng thiên vị Khương Tử Nha hơn.

Thần minh luôn kỳ thị với Yêu tộc, bọn họ cho rằng Yêu tộc gian trá âm hiểm, làm việc lại li kinh phản đạo, nếu cho hắn vào Xiển Giáo, tất nhiên sẽ bại hoại gia môn.


“Đa tạ Thân tiên sinh.

” Tô Đát nói lời cảm tạ, lại mở miệng nhắc nhở.

“Sắp tới có thể A Hỉ sẽ suy nghĩ nhiều, nếu Thân tiên sinh có thời gian, có thể tâm sự với muội ấy một chút.

A Hỉ có chút trì độn, nói chuyện cũng không suy nghĩ quá nhiều, nếu có cái gì Thân tiên sinh không thích nghe, cũng mặc kệ muội ấy, muội ấy không phải cố ý.


Tuy rằng Tô Đát không muốn tham dự vào chuyện của hắn và Hồ Hỉ Mị, nhưng tóm lại nàng vẫn không yên tâm lắm, muốn nhắc nhở một câu.

Thân Công Báo nhìn thì có chút kiêu ngạo, mà Hồ Hỉ Mị lại là người thiếu tâm nhãn, sẽ không nghĩ nhiều, nếu nàng không giúp một phen, nói không chừng lúc nào đó hai người sẽ có hiểu lầm.

“Ta có chừng mực, nương nương không cần lo lắng.


Thân Công Báo trầm mặc trong chốc lát, hắn không cảm thấy Hồ Hỉ Mị có thể thông suốt, rốt cuộc cũng đã nhiều năm như vậy, kể cả ly biệt đã lâu, nàng ấy gặp lại hắn cũng không có cảm xúc khác thường.

“Kỳ thật, A Trĩ như vậy cũng khá tốt, không hiểu sẽ không khó chịu.


Thân Công Báo gợn môi, cười khổ.

“Nếu vẫn luôn như thế, Thân tiên sinh không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Tô Đát chưa từng động quá chân tình, nhưng cũng biết, chờ một người, có bao nhiêu khổ sở.

“Không quan hệ, tiếc nuối cũng là một loại lựa chọn.


Thân Công Báo không có nghĩ tới Hồ Hỉ Mị sẽ thông suốt, nếu không hắn cũng sẽ không đi Ngọc Hư Cung bái sư, hắn đã sớm không còn hy vọng xa vời nhi nữ tình trường.

Hồ Hỉ Mị nói cũng không tồi, tuổi tác hắn cũng đúng là lớn hơn nàng ấy rất nhiều.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi