Gần đây Ân Tân nghỉ ngơi tốt, khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, đến nỗi thù lao đương nhiên cũng gửi cho Tô Đát đủ số.
Tô Đát được một tuyệt bút thù lao, ngày trôi qua cũng dễ chịu lên không ít.
Tô Đát không phải người tiết kiệm, khi ở nhà cô cũng chưa từng thiếu tiền, chỉ là hiện giờ dọn ra ở riêng, lúc này mới bị bắt độc lập.
Hôm nay trời vừa đẹp, sau khi Tô Đát ăn cơm xong, tính toán đi ra ngoài.
Cô không có công việc chính thức, lúc ngày thường không có chuyện gì cô sẽ ra ngoài xem bộ phim giết thời gian.
Gần đây có mấy bộ phim mới nhìn rất thú vị, bởi vậy sáng sớm Tô Đát mua vé xem phim, tuy rằng chỉ có một mình cô đi xem nhưng nhiệt tình của Tô Đát cũng không có bị giảm bớt.
Ôm một thùng bắp rang và Coca, Tô Đát đi vào rạp chiếu phim.
Tuy rằng bên cạnh đều là tiểu tình lữ, nhưng Tô Đát vẫn không có phản ứng như cũ, hoàn toàn không xấu hổ, thỉnh thoảng còn muốn nhai một ít bắp rang.
Bộ phim truyền hình này làm tuyên truyền không tồi, nhưng nội dung vẫn không rời khỏi tình tình ái ái, xem đến đoạn sau, lực chú ý của Tô Đát hoàn toàn đặt ở trên việc ăn, thậm chí cô có chút hối tiếc, mình chuẩn bị bắp rang hơi ít.
Tô Đát ăn xong bắp rang trong tay, phim nhựa cũng sắp kết thúc, Tô Đát bắt đầu phát ngốc, cô cảm thấy mình có thể mua thêm một phần mang về nhà.
“Ân tiên sinh, thời gian không còn sớm, phim cũng hết rồi, chúng ta tạm biệt ở đây đi.
”
Tô Đát nghe thấy âm thanh ở phía sau, không khỏi nghĩ đến người đàn ông kia, nhưng rất nhanh cô đã lắc lắc đầu, cũng không có quan hệ gì tới mình.
Tuy rằng Ân tổng ra tay đúng là rất hào phóng, nhưng đơn hàng kết thúc, bọn họ sẽ không có quan hệ gì nữa.
“Được, tôi không tiễn Lâm tiểu thư.
”
Ân Tân dứt khoát đồng ý, điều này làm cho Tô Đát ngồi ở phía trước không nhịn được cười ra tiếng, chẳng lẽ Ân Tân không nghe ra con gái nhà người ta muốn để anh đưa về sao?
Nhưng sau khi cười xong, Tô Đát lại nghẹn lại, cô quên mất, mình như thế này xem như là nghe lén, rốt cuộc hai người kia đang nói chuyện riêng, mà cô là nhờ vào tai thính mới nghe được rõ ràng chuyện này.
Tiếng cười của Tô Đát không tính là quá nhỏ, đương nhiên Ân Tân nghe thấy, anh cảm thấy tiếng cười này quen thuộc, nhưng ngẩng đầu lại chỉ có thể nhìn thấy sau gáy một đám người, hơn nữa rạp chiếu phim tối tăm, căn bản anh không biết người nọ là ai, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy quen thuộc.
Ân Tân nghĩ, áp chế nghi hoặc trong lòng xuống, chỉ còn chờ khi kết thúc nhìn người nọ xem là ai.
Ngày thường anh cũng không có lòng hiếu kỳ như vậy.
Ân Tân vân luôn nhớ thương chuyện này, hoàn toàn quên mất đối tượng ở bên cạnh, trong lòng Lâm tiểu thư cũng tức Ân Tân, cô ta nói nên về nhà, anh đã để mình một mình trở về, cũng không đưa một chút.
Lâm tiểu thư là con gái, vẫn muốn rụt rè một chút, tuy rằng cô ta rất vừa lòng Ân Tân, nhưng lại không nghĩ để mình có vẻ đặc biệt cấp bách, ai ngời cô ta không vội, đối phương lại càng không vội.
Lâm tiểu thư càng nghĩ càng giận, đặc biệt cô ta biết Ân gia rất vừa lòng cô ta, mà gia đình cô ta và Ân gia cũng xứng đôi nhất, trong lòng cô ta cũng có nắm chắc, bởi vậy tính toán bơ Ân Tân hai ngày, để anh biết mình cũng không phải vội vàng như vậy.
Nhưng Ân Tân lại không thèm để ý tâm tư của Lâm tiểu thư, anh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc phát hiện một ít manh mối, ngồi trước anh có lẽ là người quen.
Tô Đát vốn tưởng rằng Ân Tân nên sớm đi rồi, rốt cuộc cô sợ đụng phải Ân Tân, bởi vậy cọ tới cọ lui lâu như vậy mới ra, ai ngờ cuối cùng vẫn gặp.
“Không nghĩ tới gặp được cô ở chỗ này, Tô tiểu thư đi đâu? Tôi tiện đường đưa cô đi một đoạn.
”
Ân Tân còn không biết Tô Đát muốn đi nơi nào, ngoài miệng đã nói muốn tiện đường mang người đi, hoàn toàn không giống như là người có thể nói với đối tượng: Tôi không tiễn cô.
Tô Đát há miệng thở dốc muốn cự tuyệt, nhưng Ân Tân đã mở cửa xe.
Cuối cùng Tô Đát cũng là bị người tiện đường mang tới tận cửa nhà.
Từ nay về sau, Tô Đát thường xuyên ngẫu nhiên gặp được Ân Tân, hai người cũng càng ngày càng gần.
Chuyện xưa của Tô Đát và Ân Tân, mở ra trang mới.
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây đã kết thúc toàn bộ, rất cảm tạ mọi người đã làm bạn và bao dung.
Quyển sách này là ta nhất thời nảy lòng tham, cuối cùng kiên trì viết đến lúc kết thúc bây giờ, khả năng hành văn vẫn như cũ không đổi, cốt truyện cũng không đủ xuất sắc, nhưng ta vì nó nỗ lực, hy vọng mọi người vừa lòng.
TOÀN VĂN HOÀN