ĐÁT KỶ KHÔNG PHẢI HỌA QUỐC YÊU PHI



Bóng đêm, là phòng tuyến cuối cùng yểm hộ Tô Đát.

Trong vương cung một mảnh yên tĩnh, thị vệ tuần tra ban đêm cũng đã nghỉ ngơi.

Tô Đát ôm man man động tác linh hoạt bước nhẹ lên mây, rời khỏi vương cung.

“Người cứ đi như vậy, có thể bị bạn lữ của ngươi phát hiện hay không?”
Rất ít thời điểm ý thức của man man thanh tỉnh, thậm chí khí Tô Đát mang nó rời khỏi vương cung, nó cũng không tỉnh lại.

“Không sao, ta luôn có biện pháp ứng phó, cùng lắm thì ta quay lại Thanh Khâu.


Tuy rằng Tô Đát nói như vậy, nhưng kỳ thật nàng không dám quay về, nàng sợ hồ ly ở Thanh Khâu phát hiện, trong thân xác của Đát Kỷ đã thay đổi thành linh hồn khác trú ngụ.

Man man còn muốn nói gì nữa, nhưng nó đã không còn sức lực, lại ngủ trong lòng Tô Đát.

Tô Đát cũng có thể cảm nhận được man man trong lòng ngày càng suy yếu, trong lòng có chút sốt ruột, nhưng đường phía trước lại bị ngăn cản.

Quái vật to lớn đứng trước Tô Đát, mà bên dưới là một đám nhân lại đang chạy trốn, bọn họ không ngừng thét chói tai, mắng, những cảm xúc tức giận sợ hãi như vậy, ngược lại trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho quái vật.

Vốn Tô Đát nghĩ không muốn quản, rốt cuộc nhân loại như vậy thực sự xấu xí, mặc dù nàng ra tay cứu giúp, bọn họ cũng sẽ nghĩ rằng nàng khác loài giống quái vật.

Hóa thành nguyên hình là bạch hồ, trốn tránh dưới màn đêm, cái mũi nhăn lại, nhưng nàng không có cách nào ra khỏi vòng vây thật lớn của quá vật để rời đi.

Hiển nhiên quái vật cũng phát hiện ra Tô Đát, hơn nữa hiểu hiện cho thấy nó rất hứng thú.

So sánh với nhân loại nhỏ yếu, nó càng muốn nếm thử hương vị của hồ ly sẽ như thế nào.

Như thế nào Tô Đát cũng không nghĩ tới, cư nhiên mình lại bị nó nhớ thương như vậy.

Vẫn luôn tránh ở chỗ tối quan sát, Tô Đát cũng có thể xác định thân phận của đối phương- Thao Thiết.

Trong lòng Tô Đát tự nhủ, đúng thật là sợ cái gì tới cái đó, gia hỏa tàn nhẫn đến chính mình cũng có thể ăn, làm sao nàng có thể đánh thằng được đây?

Mắt Thao Thiết nhìn chằm chằm Tô Đát, cho dù cách xa như vậy, Tô Đát cũng có thể nghe được thanh âm gia hỏa này nuốt nước miếng, gia hỏa tốt, sự thèm ăn của gia hỏa này đối với nàng đúng là không nhỏ a.

“Nếu Thao Thiết ngươi ăn ta, Thanh Khâu sẽ không bỏ qua cho ngươi.


Tô Đát không biết Thao Thiết có ý thức hay không, nàng chỉ có thể đánh cuộc ngoài ăn ra Thao Thiết cũng sẽ biết suy nghĩ cái khác một chút.

“Nữ Oa nương nương cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, nương nương phái ta hạ phàm là có trọng trách.


Thao Thiết nghe Tô Đát nói như vậy, nghiêng nghiêng đầu, thân thể cũng bắt đầu chậm rãi thu nhỏ.

Ở thờ điểm Tô Đát thả lỏng cảnh giác, đột nhiên nó lại ngoan tâm nhào về phía Tô Đát.

Đột nhiên Tô Đát bị nó nhào tới không kịp phòng ngừa, chỉ có thể nhanh chóng né tránh, nhưng trên người nàng còn mang theo man man không có ý thức, bởi vậy không dám làm ra động tác quá lớn, tránh làm rơi man man.

“Thao Thiết ngươi điên rồi, ăn nhân loại xong, cư nhiên ngay cả đồng loại cũng không buông tha.


Tô Đát hóa thành hình người, ngón tay tạo ấn, trong hư không tạo ra phù chú, mặc dù không có biện pháp phong ấn nó, tốt xấu cũng để cho bản thân tranh thủ chút thời gian chạy trốn.

Chỉ là Thao Thiết giống chó điên cắn loạn, căn bản không cho Tô Đát cơ hội thở dốc.

Vào lúc này man man tỉnh lại, “Hồ ly, đừng để ý đến ta, tự ngươi chạy đi, hiển nhiên gia hỏa này muốn ăn vào miệng mới bằng lòng bỏ qua.


Thao Thiết là một trong tứ đại hung thú¹, ác danh truyền xa, mặc dù man man sinh ra không được bao lâu cũng biết đến.

[1]Tứ đại hung thú: Trong truyền thuyết thời thượng cổ Trung Quốc, Tứ Đại Hung Thú bao gồm hóa thân của bốn danh thần sau khi chết, tức: Tam Miêu, Hoan Đâu, Cổn và Công, bởi vì làm nhiều việc ác, không tu đức, bị giáng chức hạ phàm mà hóa thành hung thú, trở thành: Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ.

“Không được, ta đã đồng ý đưa ngươi quay về Sùng Ngô Sơn, đương nhiên sẽ không ném lại ngươi để chạy trốn.


Tô Đát nhét man man nhét vào túi áo, giao đấu cùng Thao Thiết.

Thao Thiết đánh nhau không có logic gì, chỉ là há mồm đuổi theo cắn, dường như một hai phải hung hăng cắn được một miếng thịt từ người đối phương xuống mới bằng lòng bỏ qua.

“Có phải ta đã từng nói với ngươi, có đôi khi ta cảm thấy, ngươi càng giống một nhân loại.


Man man ló đầu ra từ vạt áo nàng, “Kỳ thật ngươi có thể bỏ ta xuống, thậm chí ngay từ đầu, ngươi có thể ăn luôn ta, nhưng ngươi lại nuôi ta.


Đây là một thế giới tàn khốc, yêu thú nhỏ yếu luôn bị ăn cũng không phải chuyện kỳ quái, từ một khía cạnh nào đó mà nói, hồ ly cũng coi như là thiên địch của chúng nó.


“Ta đã sống lâu như vậy, còn có một bằng hữu, ta đã rất thỏa mãn, hồ ly.


Man man cọ nàng một lần cuối cùng, “Ta biết ngươi có thể phong ấn nó, nó chỉ là một □□, ta không chịu đựng nổi, lấy ta làm vật dẫn, người dùng phù chú phong ấn nó đi, nếu không chúng ta đều sẽ chết.


“Ngươi nói bậy gì đó, không được, ta không thể làm như vậy.


Trong lòng Tô Đát đã coi man man như bằng hữu của mình, hiện giờ nói nàng hi sinh bằng hữu để đổi lấy mạng sống của mình, nàng không có biện pháp thuyết phục bản thân.

“Ngươi muốn tồn tại, phải nhẫn tâm.

Ngươi không phải một con hồ ly ngu xuẩn, hẳn đã biết ở thời điểm ngươi quyết định trợ giúp cho bạn lữ của ngươi, chú định đối nghịch với thần tiên trên trời.


Man man nhắm hai mắt lại, nó vốn không nên biết nhiều như vậy, nhưng ai bảo nó là một con man man duy nhất xuất hiện trong hoa viên của Tô Đát.

Tô Đát đi vào triều Đại Thương có nhiệm vụ, nó cũng vậy.

Chỉ là có vài lời nó không có biện pháp nói ra, chỉ có thể nhắc nhở nàng ở thời khắc cuối cùng này.

“Tân vương mà thần minh chú định đã trưởng thành, vận thế của Đại Thương như mặt trời lặn, không có cách nào khác, hồ ly, khi cần thiết có thể đi về phía đông.


Tô Đát biết kết cục cuối cùng của Cửu Vĩ Hồ là trốn ra đảo quốc, nàng lại không biết thì ra là phía đông mà man man chỉ dẫn cho nàng.

“Ta biết, ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không để ngươi chết.


Tô Đát cảm giác thấy ngực ấm áp, đó máu man man phun ra, đã nhuộm màu áo trắng bên ngoài của nàng.

“Vô dụng, hồ ly, sứ mệnh của ta đã hoàn thành, ta không thể quay về Sùng Ngô Sơn, bọn họ cũng không cho phép ta trở về.


Nếu lúc trước man man không thể xác định thì hiện giờ nhìn thấy Thao Thiết đến, nó cũng đã nắm chắc.

Nó vốn không nên hiểu biết Thao Thiết như thế, nhưng khi nhìn thấy Thao Thiết nó lại thuộc như lòng bàn tay, có thể nói ra rất nhiều thứ.

“Ai không cho phép ngươi về, hôm nay nhất định ta phải đưa ngươi trở về!”
Tô Đát ngoan cố, nàng chậm rãi đến gần Thao Thiết, không hề né tránh.

Đôi mắt Thao Thiết không ở trên đầu, Tô Đát muốn huỷ hoại đôi mắt nó trước, nhất định phải tới gần nó.


Tuy rằng Tô Đát có tâm muốn huỷ hoại đôi mắt nó trước, nhưng nó cũng không phải ăn chay, đương nhiên sẽ không cho Tô Đát có cơ hội, thậm chí còn cắn vào đùi Tô Đát một ngụm.

Cắn được Tô Đát căn bản Thao Thiết sẽ không nhả ra, trừ phi cắn được một miếng thịt của Tô Đát xuống.

Tô Đát chịu đựng cơn đau, cắn lấy đầu lưỡi, nàng biết nếu bản thân không liều mạng, vậy có khả năng chân này của nàng sẽ bị phế.

Mà lúc này ở thời điểm Tô Đát không chú ý, man man ra khỏi lòng ngực nàng, đâm về phía Thao Thiết.

Máu đầu lưỡi và man man cùng dừng lại trên người Thao Thiết, cũng đưa phù chú vào người nó, trong khoảnh khắc, Thao Thiết và man man đều hóa thành tro bụi ở trước mặt Tô Đát, bên trên có một chiếc lông chim màu lam nhẹ nhàng đáp xuống.

Tô Đát cũng không cảm thấy xa lạ, bởi vì một khắc trước chủ nhân của chiếc lông chim này, vân còn ở trong lòng ngực mình, nàng còn có thể cảm nhận được dư âm của man man trên đó.

Hốc mắt Tô Đát đỏ lên, nàng không nghĩ muốn hy sinh con chim ngốc này, chẳng sợ nó xuất hiện muộn màng như vậy.

Tô Đát nắm chặt chiếc lông chim còn sót lại, chiếc lông chim này có thể chứng minh con chim ngốc đã từng xuất hiện, nàng cũng từng vì nó mà rơi nước mắt.

“Hy vọng kiếp sau người không cần lại sinh ra ở nhân gian, cũng không cần vì người khác mà sống.


Tô Đát nhìn nhìn mây đen dày đặc trên đỉnh đầu, man man đã chết, trận mưa to cuối cùng thuộc về man man, rốt cuộc cũng đã đến.

Trận mưa này, mới là bắt đầu của trận hồng thủy, cũng là khởi đầu khi Tô Đát hoàn toàn quyết liệt với thần minh.

Thần minh bất nhân, chẳng sợ vì lật đổ nhà Ân tàn bạo ngu ngốc mà làm bá tánh thiên hạ lầm than.

Nếu đổi lại Tô Đát thật, có lẽ bá tánh sớm đã thương vong vô số.

Tô Đát không biết Đế Tân thật sự háo sắc như thế hay không, nhưng hiện giờ nàng quan sát thấy được, tuy rằng Đế Tân yêu thích mỹ mạo của nàng, nhưng cũng tính là cần chính, cũng không bởi vì nàng mà chậm trễ quốc sự, thậm chí chưa từng cưỡng bách cùng phòng với nàng.

Hồ tộc am hiểu mê hoặc nhân tâm, đặc biệt là Cửu Vĩ Hồ.

Nghĩ đến đây, Tô Đát không khỏi hoài nghi, trong Phong Thần Bảng2 miêu tả Đế Tân hưởng thụ ao rượu rừng thịt có phải tâm trí đã bị khống chế hay không.

[2] Phong thần diễn nghĩa (nguyên bản) (giản thể: 封神演义; phồn thể: 封神演義; bính âm: fēngshén yǎnyì, cũng gọi là Bảng Phong Thần, Vũ Vương phạt Trụ ngoại sử phong thần diễn nghĩa, Phong thần truyện, Thương Chu liệt quốc toàn truyện (tái bản), là một bộ tiểu thuyết được viết lại trên cơ sở cuốn Vũ Vương phạt Trụ bình thoại in đời Nguyên, trong đó bao gồm các tư liệu lịch sử cùng với các thần thoại, truyền thuyết.

Phong thần diễn nghĩa xoay quanh việc suy vong của nhà Thương và sự nổi lên của nhà Chu, cùng với đó là rất nhiều thần thoại, truyền thuyết Trung Hoa, bao gồm các thần, tiên, yêu quái v.

v….

Trong chừng mực nào đó, Phong thần diễn nghĩa mô tả cuộc sống của người Trung Hoa đương thời, nơi tôn giáo có một vai trò lớn trong cuộc sống hàng ngày.

Tác giả của Phong thần diễn nghĩa (bảng phong thần) có thuyết nói là Hứa Trọng Lâm (giản thể: 许仲琳; phồn thể: 許仲琳), hiệu là Chung Sơn Dật Tẩu, người Phủ Ứng Thiên huyện Trực Lệ biên soạn.

Thuyết khác lại cho rằng tác giả rất có thể là Lục Tây Tĩnh (giản thể: 陆西星; phồn thể: 陸西星), hiệu Trường Canh, người huyện Hưng Hóa, tỉnh Giang Tô viết.


Sáng sớm hôm nay Đế Tân đã tới chỗ Tô Đát, mấy ngày trước đây bởi vì quái vật ăn thịt người, nháo cho nhân tâm hoảng sợ, bá tánh quần thần cũng không được an giấc, Đế Tân cũng bận rộn không kém.

Tuy rằng nói muốn chiêu hiền nạp sĩ, nhưng trong thiên hạ nơi nào có nhiều kỳ nhân dị sĩ tới hỗ trợ hắn như vậy, Đế Tân cũng chỉ có thể sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Nhưng tối hôm qua bầu trời xuất hiện cửu vĩ bạch hồ, diệt quái vật kia.

Đế Tân nghĩ tất nhiên đây là trời cao trợ hắn, nếu không sao lại có thần hồ giáng thế tới giúp hắn hàng trụ yêu thú kia.

Chẳng qua sau khi yêu thú kia chết, bầu trời lại trút mưa to, chuyện này làm cho bọn họ không kịp nhìn xem thần hồ đã đi nơi nào, chỉ có thể lưu lại một mảnh tiếc nuối.

“Sao mỹ nhân lại không cao hứng? Các nàng hầu hạ không chu toàn sao?”
Đế Tân thấy Tô Đát không chỉ không nghênh đón mình, thậm chí mày còn nhíu lại, vẻ mặt ưu thương dựa vào đầu giường, không nói một lời.

Tô Đát nhìn thấy Đế Tân quan tâm nàng như vậy, đã biết hắn sẽ không trách mình không xuống giường, trận chiến đêm qua, tuy rằng chân nàng không bị phế, nhưng hai ngày này cũng không tiện đi lại, nếu xuống giường tất nhiên sẽ bị phát hiện ra manh mối.

“Thiếp thân không có việc gì, Đại vương không cần lo lắng.


Tô Đát chỉ muốn Đế Tân nhanh rời đi, nàng mới có thể chữa thương cho tốt, hơn nữa hiện tại nàng cũng không có tâm tình ứng phó Đế Tân.

Man man chết, rốt cuộc làm nàng có chút không khó chịu.

“Nói bậy, mỹ nhân không cao hứng sao lại là không có việc gì.


Đế Tân mở to hai mắt nhìn, dường như không rõ vì sao Tô Đát còn xa lạ với mình như vậy, hắn đã cho Tô Đát đủ thời gian để thích ứng.

“Mỹ nhân có cái gì không cao hứng, có thể nói với cô?”
Nhưng hắn coi trọng mỹ nhân, mặc dù xa lạ, hắn cũng sẽ không buông tay.

Cho dù là mạnh mẽ giữ nàng lại, Đế Tân cũng rất vui vẻ.

“Đại vương, con chim thiếp thân đã nuôi kia chết rồi.


Tô Đát hơi hơi rũ mắt, nàng nghĩ, nếu sớm biết rằng man man sẽ vì nàng mà chết, có lẽ nàng sẽ không ôm nó trở về.

Đã không có nhân quả, có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nó có thể rời đi.

Tô Đát hoàn toàn quên mất, chỉ khi man man chết, trận mưa to kia mới có thể kết thúc.

“Nếu mỹ nhân thích, cô lại đưa cho mỹ nhân một con?”
Đế Tân thấy, con chim kia lớn lên quái dị chút, lại thêm truyền thuyết hạnh phúc mỹ mãn gì đó, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.


“Thiếp thân không cần, về sau thiếp thân không nuôi chim nữa.


Tô Đát lắc đầu, nàng chỉ nuôi một con man man kia, ngoài ra đều không thể thay thế được.

Tô Đát nghĩ, nàng sẽ nhớ mãi con chim hay lảm nhảm lại thích nhọc lòng này.

Nó là bằng hữu của Tô Đát.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi