ĐẦU ANH LẠI XANH RỒI

Hai người đến bệnh viện tháo bột, mắc cá chân chết dí dưới lớp bột hơn nửa tháng của Diệp Tô cuối cùng đã thấy được ánh sáng mặt trời, mỗi một lỗ chân lông đều như hít một hơi thật sâu làn không khí trong lành bên ngoài.

Đầu xương đã tạo can tốt, nhưng lúc đi vẫn sẽ hơi đau, bác sĩ nói một thời gian nữa sẽ lành hẳn. Diệp Tô vội vàng mang giày vào chân phải, kéo cánh tay Kỷ Hằng khập khiễng bước đi.

Hai người đến nhà thuốc ở đại sảnh của bệnh viện để lấy thuốc. Vì nghĩ cho Diệp Tô nên Kỷ Hằng đi vô cùng chậm, sải chân được rút ngắn lại hơn một nửa.

"Em thực sự không muốn anh cõng nữa?" Kỷ Hằng hỏi.

"Không muốn không muốn, em muốn tự đi." Diệp Tô vừa lắc đầu vừa nhìn xuống dưới chân, chân phải của cô đã vô dụng mấy ngày rồi, bây giờ cuối cùng cũng mang giày đứng lên mặt đất. Nếu không phải Kỷ Hằng không cho cô nhảy lò cò thì cô tuyệt đối không muốn bị người ta cõng.

"Được rồi." Kỷ Hằng thở dài bất lực, không thể nói vì anh chê cô đi quá chậm nên mới hỏi cô có muốn anh cõng hay không.

Hai người cứ chầm chậm di chuyển từng chút một, cuối cùng cũng đến đại sảnh của bệnh bệnh viện. Trong đại sảnh có không ít người qua lại, nơi lấy thuốc nằm đầu tiên bên tay phải.

Trong đại sảnh có mấy hàng ghế dài, Kỷ Hằng thu xếp cho cô ngồi xuống ghế xong mới xòe bàn tay ra trước mặt cô: "Đưa đơn lãnh thuốc cho anh, em đợi ở đây để anh đi lấy."

"Đơn lãnh thuốc?" Diệp Tô lật lật đống biên lai cô đang cầm.

"Không có."

"Lúc nãy bác sĩ đưa em không cất sao?"

Diệp Tô ngẩng đầu nhìn Kỷ Hằng, nháy mắt hai cái, từ từ lắc đầu.

"Thôi vậy, anh quay lại lấy, em ở yên đây đợi anh, đừng có chạy lung tung."

"Ừ!"

Kỷ Hằng trở về phòng tháo bột vừa nãy, gõ cửa một cái.

"Vào đi."

Kỷ Hằng đẩy cửa ra, phát hiện khu chờ xử lý bên ngoài còn hai người.

Một là La Trí Vũ, cùng với một người đàn ông trung niên mập ít tóc, cái bụng như cái trống.

"Sao cậu còn chưa xuất viện?" Kỷ Hằng hỏi bác sĩ đơn lãnh thuốc, lúc quay ra lên tiếng hỏi thằng nhóc đang đối mắt với anh.

Diệp Tô bị nứt xương cũng đã đến tháo bột, nó chỉ khâu hai mũi trên đùi bây giờ còn ở bệnh viện.

"Chị đâu?" La Trí Vũ nhìn ra phía sau Kỷ Hằng.

"Không có ở đây." Kỷ Hằng lập tức liếc nó một cái, vừa định đi thì người đàn ông bên cạnh La Trí Vũ lại đột nhiên đứng lên, nắm tay Kỷ Hằng lắc mạnh.

"Cậu chính là đại ân nhân dám làm việc nghĩa ra tay cứu con tôi, lần trước khi tôi tới cậu làm việc tốt không để lại tên đã đi trước, lần này gặp được cậu phải cảm ơn cậu mới được, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!"

Người đàn ông trung niên không chỉ nắm tay Kỷ Hằng mà sau đó còn tặng kèm một cái ôm mạnh mẽ.

Kỷ Hằng bị sự niềm nỡ bất thình lình này dọa sợ, dùng dằng đẩy người ra: "Ông là cha của La Trí Vũ?"

"Đúng đúng đúng." Người đàn ông trung niên gật đầu, xoay người nhìn lướt qua La Trí Vũ đang ngồi trên ghế: "Đều tại tôi, suốt ngày bận rộn lo chuyện làm ăn không ở cùng nó, hiện tại ngay cả bệnh viện nó cũng đã sinh ra cảm tình."

"Việc lần trước nhờ có cậu, Trí Vũ nói cậu tên là Kỷ Hằng đúng không, có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ làm cho cậu." Ba La khí phách vỗ vỗ ngực, mặt dây nịt lộ ra cùng với cái bụng.

Với khứu giác nhạy bén của một thương nhân, Kỷ Hằng nhận ra đây là một nhà giàu mới nổi, sau khi có tiền thì cưới vợ đẹp để cải thiện nòi giống, sinh ra đứa con da mỏng thịt mềm là La Trí Vũ.

Kỷ Hằng không có hứng thú gì với sự đền đáp của ông ta, anh không thiếu thứ gì, nhưng cũng không thể từ chối thịnh tình của ba La, sau khi trao đổi số điện thoại xong anh mới cầm đơn thuốc của Diệp Tô ra khỏi phòng bệnh.

"Nói với chị là em rất thích phim mới của chị, bảo chị lúc xử lý bạch liên hoa Trường Ca kia đừng có nương tay!" La Trí Vũ nói với theo sau lưng Kỷ Hằng.

Diệp Tô đúng là nổi tiếng, sau khi Kỷ Hằng nghe La Trí Vũ nói thì lắc đầu cười cười, anh đi thang cuốn xuống lầu một.

Vừa rồi bị ba La quấn lấy mất một thời gian, cũng không biết Diệp Tô chờ có sốt ruột không.

Kỷ Hằng nhìn xuống đại sảnh, lại phát hiện có hai bảo an đang chạy vội vã.

Xảy ra chuyện gì?

Càng gần đại sảnh ở lầu một, càng nghe được tiếng ồn ào gào thét không ngừng vang lên.

"Người thật thật xinh đẹp, có thể chụp ảnh với em không?"

"Em rất thích phim của chị đóng, ký tên cho em với."

"A a a! Chị đừng cúi đầu mà, a cúi đầu lại càng đẹp!"

"Đừng đẩy tôi đừng đẩy tôi, tôi còn chưa chụp được nè!"

Kỷ Hằng hơi hoảng, vội vàng nhảy hai bước xuống lầu hai, đứng ở lan can nhìn xuống dưới, ghế dài ban nãy đã đông nghẹt người.

Mỗi người đều giơ cao điện thoại di động, lấy một thân ảnh nho nhỏ làm trung tâm.

Bảo an lên tiếng cản lại nhưng hình như không có tác dụng gì, có bảo an bắt lấy thân hình nho nhỏ kia mướn mang cô ra khỏi đám đông, nhưng thử mấy lần đều tốn công vô ích, bị đám người đông như kiến chặn lại.

Là Diệp Tô!

Kỷ Hằng lên thang cuốn chạy vội xuống.

...

Diệp Tô đang bị chen chúc đùn đẩy giữa đám người, vùi xuống thấp, dùng hai tay che mặt mình lại.

"Đừng chụp đừng chụp đừng chụp!" Giọng của cô bị tiếng gào thét lấn át.

Có bảo an của bệnh viện chắn trước người cô, nhưng dù sao nghiệp vụ của bảo an bệnh viện và bảo an chuyên nghiệp của các ngôi sao không giống nhau, Diệp Tô bị đùn đẩy tứ phía đã bắt đầu đứng không vững, cái chân mới tháo bột đau nhói.

Vừa nãy cô ngồi yên trên ghế chờ Kỷ Hằng, chỉ một lát đã bị cô bé bên cạnh nhận ra, tiếng hét hưng phấn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đại sảnh bệnh viện vốn thưa thớt người lập tức trở nên náo nhiệt, đều phải tới nhìn "Hạ Lê" và "Trân phi" trong phim đang hot gần đây.

Mới đầu Diệp Tô còn vui tươi hớn hở ký tên và chụp ảnh chung, lúc hoàn hồn lại thì phát hiện trước mặt mình đã kín người.

Nằm ở nhà một tháng nằm cũng nổi tiếng là đây, cô và Kỷ Hằng cũng chưa phản ứng được là cô đã nổi tiếng. Ra cửa không đội nón đeo kính, cứ mang một khuôn mặt mộc chẳng hề che giấu mà tới bệnh viện.

Lần đầu tiên Diệp Tô cảm nhận được nỗi khổ của nghệ sĩ, cô chưa làm gì thì đoàn người đã vây kín nhất định phải gặp người thật một lần.

"Diệp Tô ký tên cho em, tối nào em cũng canh xem《Trường Ca》《Dẫn hỏa》hết!"

Bút và giấy đưa đến dưới cằm cô đếm không xuể.

Bảo an của bệnh viện cũng chưa từng thấy màn này bao giờ, dang tay chắn trước mặt cô: "Nhường một chút nhường một chút."

Nhưng mà dường như chẳng ai nghe cả.

Đám người chen lấn mỗi lúc một nhiều hơn, Diệp Tô bị xô sang trái đẩy qua phải, mắt cá chân càng lúc càng đau không chịu nổi, bên tai đều là tiếng người hỗn loạn, mắt Diệp Tô bị ánh sáng đèn làm đau, cô muốn khóc.

Đột nhiên lại một đợt chen lấn tới, Diệp Tô bị dòng người ồ ạt đẩy qua một bên, cuối cùng chân cô bắt đầu đứng không vững, ngã xuống.

"Tránh ra tránh ra!" Giọng của anh từ xa đến gần.

Diệp Tô nhắm chặt mắt, thân thể mất khống chế bị ai đó ôm lấy.

Nháy mắt đó như là động tác quay chậm, Diệp Tô mở to mắt, trước mắt chiếc cằm góc cạnh của Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng ôm cô, che chở cho cô, thoát ra khỏi đoàn người.

Diệp Tô có thể cảm nhận được những xô đẩy và cấu xé kia, tất cả đều được thân thể của Kỷ Hằng ngăn ở bên ngoài.

Người đuổi theo bị bảo an ngăn lại.

Lúc Diệp Tô phản ứng lại thì đã ngồi trên xe, Kỷ Hằng lái xe ra khỏi bãi xe của bệnh viện một đoạn, tìm chỗ dừng xem lại.

"Không sao chứ." Kỷ Hằng cởi dây an toàn trên người mình ra, nhoài người qua ghế phụ kiểm tra.

Diệp Tô ngơ ngác quay đầu nhìn Kỷ Hằng, ý thức được những xô đẩy và ồn ào bên tai đã không còn, lồng ngực phập phồng mấy cái, cuối cùng, oa oa khóc lên.

"Đừng khóc đừng khóc." Cô đột nhiên khóc dã dọa Kỷ Hằng, anh lấy giấy có sẵn trong xe ra lau nước mắt cho Diệp: "Đều tại anh, còn nghĩ giống như trước đây, ra ngoài không đội nón đeo khẩu trang linh tinh cho em, đừng khóc có được không?"

Giọng anh rất dịu dàng, như là đang dỗ dành trẻ con nhà mình đang bị ấm ức.

Hai mắt Diệp Tô đẫm lệ lờ mờ nhìn thấy quần áo trên người Kỷ Hằng bị kéo xộc xệch, tóc tai lộn xộn, khóc càng dữ hơn.

Càng dỗ khóc càng dữ, Kỷ Hằng luống cuống tay chân, dứt khoát kéo cầu cô qua hôn một cái lên môi cô, mặt anh bị dính đầy nước mắt nước mũi của cô.

"Em, em không muốn nổi tiếng, em không muốn làm minh tinh, hu hu hu..." Diệp Tô vừa nức nở vừa nói.

Kỷ Hằng đưa khăn giấy tới mũi Diệp Tô để cô xì mũi.

"Nhưng mà đã nổi tiếng rồi, đây không phải là mong muốn mà em vẫn luôn nghĩ tới trước đây sao?"

"Nhưng em không muốn sau này đi chỗ nào cũng bị người ta chặn lại hu hu hu... Rất mệt..."

"Không sao không sao," Kỷ Hằng vỗ vỗ lưng cô: "Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, sau này chúng ta có kinh nghiệm, ra ngoài che kín một chút, để người ta có thấy cũng không nhận ra em được không?"

"Thật sao?" Diệp Tô nhìn Kỷ Hằng với đôi mắt đỏ hoe vì khóc, thở ra một cái bong bóng nước mũi.

Kỷ Hằng nở nụ cười, gật đầu: "Đương nhiên."

Rõ ràng là anh không thích Diệp Tô làm nghệ sĩ, tại sao bây giờ lại trở thành anh an ủi cô.

Hai người trở về tiểu khu, Kỷ Hằng lại lặng lẽ đưa Diệp Tô đến bệnh viện gần đó xem lại chân, sau khi xác định vừa rồi chân không bị tổn thương gì mới an tâm, cõng người trở lại căn hộ đơn.

Diệp Tô vừa về tới nhà Trần Dương đã điện thoại tới hỏi sự việc hôm nay.

Hai người hàn huyên qua điện thoại một hồi, Trần Dương muốn sau này Diệp Tô ra ngoài phải chú ý đừng lộ mặt, bây giờ đã không giống lúc trước, sau đó lại hỏi người đàn ông xuất hiện ôm cô chạy hôm nay là chuyện gì.

"Bạn trai hả?"

Diệp Tô liếc mắt nhìn Kỷ Hằng đang bận rộn làm cơm tối trong phòng bếp, gật đầu dứt khoát: "Vâng!"

"Không phải là không cho em quen bạn trai, nhưng nhất định phải giấu bên ngoài cho chị." Trần Dương căn dặn.

Chuyện cô bị bao vây ở bệnh viện sẽ không gây gợn sóng gì trong giới truyền thông, dù sao Diệp Tô còn chưa nổi tiếng đến mức một cái hắt hơi đã lên trang đầu, cho nên người đàn ông nào đó ôm cô chạy xuất hiện trong ảnh cũng chỉ có ít người thấy, chẳng mấy chốc sẽ quên đi.

"Phải giấu sao? Có thì có thôi." Diệp Tô đột nhiên không muốn giấu giếm quan hệ giữa cô và Kỷ Hằng, như vậy là không công bằng với anh.

"Phải giấu." Trần Dương nói như đinh đóng cột: "Em vừa mới nổi tiếng, không có ngôi sao nữ nào vừa nổi tiếng đã để lộ chuyện tình cảm, em còn có rất nhiều fans cp giữa em với Tống Minh Mặc và Lục Thừa đó, giữ họ lại, sau này một bộ phận rất lớn sẽ trở thành fans trung thành của em."

"Ngày mai đi chụp ảnh tạp chí cho tốt, lần đầu lên tạp chí đừng để hỏng, nhìn xem những siêu mẫu tạo dáng như thế nào." Trần Dương lại căn dặn.

Diệp Tô đang nghĩ đến việc không thể công khai mối quan hệ giữa cô và Kỷ Hằng, bất đắc dĩ đồng ý rồi cúp điện thoại.

Kỷ Hằng bưng cơm tối tới, hai người ăn cơm tối xong thì xem ti vi, tắm, nói chuyện phiếm.

Bầu không khí rất ấm áp, trong không khí còn vương lại mùi sữa bò thoang thoảng Diệp Tô vừa mới uống.

Trên ti vi đã chiếu xong《Trường Ca》, đang phát chức vụ nhân viên đoàn phim và bài hát cuối phim.

Kỷ Hằng cầm chân phải của Diệp Tô trong tay, cẩn thận nhìn một chút.

Da ở mắt cá chân còn vết bầm nhàn nhạt, phải một thời gian nữa mới tan hết.

"Còn đau không?"

"Không đau."

"Có thể xoay không?"

"Một chút." Diệp Tô thử xoay mắt cá chân, độ cong nhỏ đến mức không đáng kể.

Kỷ Hằng dùng ngón tay nhẹ nhàng cào lòng bàn chân của Diệp Tô lòng bàn chân, Diệp Tô vừa cười khanh khách vừa muốn muốn rút chân lại, nhưng mắt cá chân bị anh cầm trong tay.

"Nhột mà."

"Đồ xấu xa!"

Cũng không biết hai người đùa thế nào mà lại quấn vào nhau, Diệp Tô bị đè ở dưới, cánh môi đỏ mọng hơi nhếch lên, thở hồng hộc, đôi tay nhỏ đang nắm cổ áo của Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng đang thử thăm dò, ngón tay lần theo vạt áo của cô đi lên từng chút một, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Tô, sợ cô lại không chút lưu tình gạt tay anh ra.

Diệp Tô thấy Kỷ Hằng lo lắng như vậy không nhịn cười được một tiếng, ôm lấy cổ anh.

"Có thể nước chảy thành sông rồi." Giọng nói nhẹ nhàng, như là đang nói đến việc nhỏ nào đó.

Kỷ Hằng có chút không tin vào lỗ tai của mình, cái tay vừa nãy còn đánh bạo đi lên đột nhiên rụt trở lại.

Niềm vui bất ngờ tới quá nhanh giống như gió lốc, việc này khiến người đàn ông sợ sệt lâu ngày dễ nảy sinh hoài nghi.

Khi anh rụt tay về Diệp Tô ôi lên một tiếng, chớp chớp mắt nhìn Kỷ Hằng, vô cùng ngây ngô: "Em nói chúng ta có thể nước chảy thành sông đó."

Kỷ Hằng bắt đầu ngại ngùng: "Chân của em..."

Diệp Tô cọ cọ chân nhỏ lên đùi anh: "Có thể, nhưng mà..."

Cô cười hơi e thẹn, nhưng dù sao cũng từng có kinh nghiệm, kiến thức vẫn còn rất tốt mà lại phong phú.

Diệp Tô ôm cổ Kỷ Hằng rướn người lên, ghé sát vào tai anh thấp giọng nói: "Có thể là có thể, nhưng có một số tư thế, không thể dùng."

Nụ hôn của Kỷ Hằng gần như rơi xuống trong nháy mắt.

Hơi thở ngày càng dồn dập, trong mơ màng Diệp Tô nhớ đến gì đó, vội vàng đè Kỷ Hằng lại: "Đừng."

"Hả?" Kỷ Hằng không hiểu ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi thất vọng, cô lại đổi ý rồi à?

Diệp Tô tới bên tai Kỷ Hằng nói ra một thứ.

"Bây giờ anh sẽ đi mua ngay." Kỷ Hằng vội vàng xoay người xuống giường.

Có thể ăn đã không tệ rồi, con gì gì đó, sau này tính tiếp vậy.

...

Ánh trăng còn sáng hơn cả đèn đường.

Kỷ Hằng đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trong tay cầm theo một túi đồ lớn, vừa khẽ hát《Vận may tới》vừa rạo rực trở về.

Anh mua tất cả các chủng loại, hương vị một lần, chuẩn bị cùng Diệp Tô thử từng cái một.

Đôi tình nhân yêu nhau tha thiết đang tâm sự ở rừng cây xanh nhỏ dưới tiểu khu.

Kỷ Hằng loáng thoáng nghe được hai câu.

"Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Cắt, Kỷ Hằng mỉm cười, rũ rích.

"Em xem tối nay thật nhiều sao."

"Em xem tối nay trăng đẹp qua."

Hứ, Kỷ Hằng lắc đầu, ấu trĩ.

Nhưng sau khi nghe nói vậy anh cũng không nhịn được mà nhìn lên trên, tối nay quả thật không tồi, hiếm khi có nhiều sao như vậy, mặt trăng cũng rất tròn.

Kỷ Hằng tiếp tục đi về, bước tiến nhẹ nhàng, thế nhưng lần này chưa đi được vài bước anh đã đột nhiên dừng lại, bỗng chốc ngẩng đầu lên.

Mặt trăng, rất tròn?!

Anh đây đã tạo nghiệt gì vậy.

Diệp Tô nằm trên giường đợi hồi lâu, khi Kỷ Hằng trở về mang theo khuôn mặt tiu nghỉu hấp hối chỉ thiếu nước che mặt khóc nữa thôi.

"Anh sao vậy?" Diệp Tô hỏi.

Kỷ Hằng đặt túi đồ lớn lên đầu giường, nhìn Diệp Tô, ánh mắt không hiểu sao có chút thần thánh.

"Chúng ta..."

"Ừ?"

"Có thể ghi giấy nợ trước không? Sau này làm tiếp."

"Gì?" Diệp Tô không nghĩ ra, sao anh đi xuống lầu mua đồ, lúc trở về như đổi thành người khác.

Dáng vẻ thanh tâm quả dục thế này, còn là Kỷ Hằng mới rít gào vừa rồi?

Kỷ Hằng chỉ ra ngoài cửa sổ đã lớp rèm cửa thật dày cản trở: "Chờ mặt trăng lặn anh với em sẽ nước chảy thành sông được không?"

"Anh có ý gì vậy."

"Chính là ghi nợ chỗ em trước, đến lúc đó anh sẽ lấy."

Diệp Tô bị lời nói đột ngột khó hiểu của Kỷ Hằng làm cho choáng váng, chỉ tiếp nhận một ý tứ được anh nhắn nhủ --- hiện tại anh không muốn nước chảy thành sông với em rồi.

Không được thì không được!

Diệp Tô đột nhiên hơi tức giận, nằm trên giường trùm chăn qua khỏi đầu.

Cô đã nhượng bộ như vậy, cuối cùng Kỷ Hằng lại làm con thiêu thân.

Sau này cũng đừng nghĩ muốn nữa!

Kỷ Hằng nhìn người nằm trên giường mà lòng đau, muốn giải thích một chút, lại sợ chính mình không kìm chế được dục vọng không được thỏa mãn đang tràn ra khắp người vì hơi thở của Diệp Tô.

Nhưng làm loạn một cái có thể cách mấy thế kỷ.

Kỷ Hằng thở dài một hơi, ngồi nhìn ánh trăng tròn ngoài cửa sổ.

Tình cảnh này còn thiếu điếu thuốc nữa là phù hợp với khí chất và tâm trạng của anh hiện giờ, đáng tiếc anh sẽ không dùng.

Diệp Tô ngủ rất nhanh, tiếng hít thở đều đều.

Kỷ Hằng một đêm chưa chợp mắt, nhìn trời từ tối chuyển thành tối đen, lại từ tối đen chuyển thành tối, tối dần chuyển thành tờ mờ.

Anh coi giây như năm.

Mặt trăng kiêu ngạo trên bầu trời cả đêm, cuối cùng không chịu được nghị lực kiên định của người đàn ông, thua trận, biến mất.

Diệp Tô đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy phần nệm bên cạnh mình bị lún xuống, trên người có thêm một thân thể đè cô không thở nổi.

"Ưm! Làm gì vậy!"

Người mới ngủ dậy vô cùng tức giận.

Nhưng mà móng vuốt tức giận còn chưa kịp vung ra thì cả người đã bị giữ chặt rồi.

Ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thân ảnh quen thuộc trên người mình, mở to mắt.

Bên tai là tiếng thở dài thỏa mãn của đàn ông.

Cách một tầng thật mỏng, Kỷ Hằng vẫn có thể cảm nhận nước bên trong, ấm áp, chặt chẽ, không khô khốc.

Cô vẫn luôn chờ anh.

"Không đau đâu."

Đi vào trước rồi nói tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi