ĐẦU ANH LẠI XANH RỒI

"Diệp Diệp ra ăn cơm đi ~ "

Ngoài cửa có tiếng người đang gọi.

"Vâng, tới ngay ạ." Diệp Tô tắt điện thoại vẫn mãi chưa nói câu nào, điều chỉnh lại tâm trạng rồi xuống lầu.

Chân Diệp Tô vẫn còn chưa được nhanh nhẹn, vịn lan can bước xuống từng bước một, người đàn ông bưng canh cá diếc từ phòng bếp đi ra nhìn thấy, vội vàng đặt canh trong tay xuống, lẹp bẹp chạy lên cầu thang đứng trước mặt Diệp Tô, khom lưng xuống.

"Lên ba cõng con, trong nhà như vậy không được, bây giờ con không tiện lên xuống lầu."

Diệp Tô nhìn tấm lưng dày rộng của người đàn ông trước mặt, mũi đột nhiên hơi xót. Trên người ông còn đeo tạp dề, tóc ở phía sau gáy đã lấm tấm vài sợi bạc.

"Không cần đâu ba, con tự đi được." Diệp Tô lắc đầu, ngay trước khi người đàn ông mở miệng yêu cần lần hai Diệp Tô đã đặt tay lên cánh tay ông: "Con vịn ba đi xuống là được rồi."

Ba Diệp Tô nhìn con gái mình đột nhiên nhu thuận như vậy, ông cười cười, từ từ đỡ cô bước xuống cầu thang, kéo ghế ra cho cô, dìu cô ngồi xuống.

"Muốn uống coca hay nước cam, ba đi lấy cho con."

"Nước cam ah." Diệp Tô vừa trả lời xong, ba Diệp đã vui mừng hớn hở cầm mấy quả cam tươi đi ép cho cô.

"Đã lớn như vậy mà vẫn còn chiều nó, lúc còn nhỏ đã bị anh chiều hư rồi." Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp cầm đũa từ phòng bếp đi ra, nhìn lướt qua chồng đang ép nước cam, mặc một chiếc áo len cổ cao màu nâu, chiếc váy tông đậm hơn, lỗ tai đeo bông tai trân châu, tóc uốn xoăn theo kiểu đang thịnh hành, dùng chiếc kẹp tóc nhỏ gom lại phía sau đầu.

Diệp Tô có hơi sợ sệt quan sát mẹ của mình.

Thật sự không thể nhìn ra tuổi của mẹ, làn da rất trắng, sống mũi cao thẳng, lông mi cong cong, nếp nhăn nơi khóe mắt nhìn có khí chất dịu dàng, Diệp Tô tự thấy hai người có năm phần giống nhau, nhưng xương gò má của mẹ cao hơn, nhìn thoáng qua có cảm khác khác nhau nhiều hơn chút.

Mẹ của mình cũng đẹp giống mẹ của cô ấy sao? Diệp Tô không khỏi nghĩ, nghĩ tới người mẹ sau khi sinh cô xong đã bỏ đi.

"Đây đây đây, nước cam rất tốt." Ba Diệp đặt nước cam tươi lên bàn ăn, rót cho Diệp Tô một ly đầy trước.

"Cảm ơn ba." Diệp Tô nhận nước cam ngọt ngào nói lời cảm ơn, ngược lại ba của nguyên chủ không giống ba của cô, mập hơn một chút, cảm giác ấm áp mang lại cho người khác cũng nhiều hơn.

"Lần này mẹ với ba con trở về sao có cảm giác con thay đổi nhiều như vậy." Mẹ Diệp Tô đặt một đôi đũa lên chén của Diệp Tô.

Diệp Tô đột nhiên rùng mình, tay cầm ly thủy tinh không tự chủ nắm chặt lại.

Tất nhiên là không giống, căn bản là cô không biết cách nguyên chủ sống chung với ba mẹ.

"Con gái khó khăn lắm mới trở nên ngoan như vậy, chính em còn đang mừng thầm, hơn nữa con gái ngoan của chúng ta đã biết thẹn thùng." Ba Diệp Tô nói.

"Trưởng thành rồi."

Mẹ Diệp Tô mỉm cười nhìn chồng mình rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

Diệp Tô thở phào nhẹ nhõm, rót thêm nửa ly nước cam.

Ba người bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện câu được câu mất, màu đèn của phòng ăn ấm áp dễ chịu, bầu không khí ấm áp đến mức không ngờ.

Diệp Tô ăn ăn một lúc viền mắt đã đỏ lên, lần đầu tiên biết cái gì gọi là "nhà".

Trong cuộc trò chuyện trên bàn ăn, Diệp Tô đã biết tình hình đại khái của gia đình nguyên chủ.

Ba Diệp tên là Diệp Kiến Minh, mẹ Diệp tên Tô Vân, lúc hai người vừa kết hôn đã buôn bán vật liệu gỗ trong nước, thế nhưng nghe nói ra nước tình hình tốt hơn nhiều, bèn dứt khoát kiên quyết đi nước ngoài.

Lúc vừa mới kinh doanh quá bận rộn, họ đành để Diệp Tô mới mười tuổi ở lại trong nước cho nhà bà ngoại chăm sóc, mỗi năm về nước mấy lần, Diệp Tô kia cũng vì vậy mà tự nhiên có khoảng cách với ba mẹ. Hiện giờ việc kinh doanh của ba mẹ Diệp Tô đang không ngừng phát triển, tuy nhiên cô con gái trải qua thời thanh xuân nổi loạn đã sinh ngăn cách lớn với họ, vợ chồng hai người cũng hối hận năm đó đã lơ là con gái, bèn giống như phần lớn những gia đình khác, bắt đầu dùng tiền tài để bù đắp, cho nên mới cho tiền Diệp Tô đút vào đoàn phim《Trường Ca》 đóng vai Trân phi.

Lần này đột nhiên về nước là bởi vì muốn phát triển kinh doanh trong nước, trước đó không nói cho cô biết một là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, hai là sợ con gái lại giống như trước, nghe nói ba mẹ về nước thì lập tức mua vé máy bay ra nước ngoài, tránh mặt không muốn gặp bọn họ.

Sau khi cơm nước xong Diệp Tô nói muốn rửa chén, ba Diệp cảm động đến mức nước mắt nước mũi tèm lem đẩy con gái ra khỏi phòng bếp, để cô cùng xem ti vi với mẹ, bọn họ ở nước ngoài đều canh xem《Trường Ca》và《Dẫn hỏa》của cô.

Diệp Tô và mẹ Tô Vân cùng ngồi trên ghế sô pha bằng da lớn trong phòng khách, ti vi đang phát quảng cáo, bầu không khí giữa hai người hơi lúng túng, vì đã lâu không sống cùng nhau nên không biết nên nói cái gì.

Diệp Tô ngồi ở một đầu ghế sô pha, sống lưng thẳng tắp, hai chân chụm lại một chỗ, hai tay quy củ đặt trên đầu gối mình, nghiêm túc chăm chú nhìn quảng cáo trên ti vi.

"Con ngồi khép nép như vậy làm gì? Đây là nhà con mà." Tô Vân bị dáng ngồi nghiêm của con gái chọc cười.

"A?" Diệp Tô nhìn Tô Vân: "Con..."

"Nằm kiểu Cát Ưu [1] ấy, không phải từ nhỏ con đã thích bộ dáng như vậy sao."

[1] Nằm kiểu Cát Ưu: xuất hiện trong tập 17, 18 phim hài "Tôi yêu nhà tôi", mô tả dáng nằm ăn vạ của một nhân vật lông bông không nghề nghiệp do diễn viên Cát Ưu đóng.

Tô Vân nói xong cũng nhịn không được cười, Diệp Tô cũng phì cười, bầu không khí gượng gạo vừa rồi nhất thời tiêu tan.

Thì ra Tô phu nhân còn biết nằm kiểu Cát Ưu.

Tô Vân vỗ vỗ bên cạnh mình: "Để chân lên đây, mẹ nhìn chân con thử xem."

Diệp Tô tháo tất chân rồi bỏ lên, Tô Vân cầm chân của cô tỉ mỉ kiểm tra một lần, thấy dưới da còn có vết bầm.

"Đóng cảnh gì mà làm chân bị thương thế này, cũng không nói với mẹ và ba con."

Diệp Tô lè lưỡi.

"Bị thương bao lâu rồi?"

"Hơn một tháng."

"Trong khoảng thời gian này ai chăm sóc con?"

Diệp Tô lập tức ngây người, ai đang chăm sóc cô? Đương nhiên là Kỷ Hằng, mỗi ngày hết cõng lại bế, một tay chăm tất cả cuộc sống hàng ngày của cô, chỉ là, có nên để ba mẹ biết đến sự tồn tại của Kỷ Hằng hay không?

Đáy lòng Diệp Tô không yên, cô cũng đang trong giai đoạn làm quen với ba mẹ, căn bản không đoán được sau khi họ biết Kỷ Hằng sẽ có phản ứng gì.

"Là cô trợ lý nhỏ hấp ta hấp tấp của con sao?" Tô Vân không quá để ý việc Diệp Tô không trả lời, cẩn thận mang vớ vào cho Diệp Tô.

"Ách..."

Diệp Tô còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, đúng lúc quảng cáo đã phát xong, gương mặt đơn thuần của Dương Dĩ Trừng xuất hiện trên màn hình.

"Phim của con gái bắt đầu rồi hả?" Ba Diệp ở phòng bếp vừa nghe tiếng ti vi đã cầm cái xẻng xúc thức ăn chạy ra, chen giữa hai mẹ con xem phim.

Trọng tâm câu chuyện bị chuyển hướng, Diệp Tô thở dài một hơi.

Cha Diệp đặt cái xẻng trên bàn trà, chỉ vào Diệp Tô mặc một bộ cung trang dày cộm trên ti vi: "Con gái ba thật xinh, nhìn còn tuyệt hơn nữ chính."

Ông nói xong lại sáp tới bên cạnh Tô Vân: "Ha ha, chủ yếu là bởi vì con gái nhìn giống em."

Diệp Tô dở khóc dở cười, rất dễ nhìn ra, ba cô không chỉ là người đàn ông giỏi việc nhà, mà còn là người đàn ông giỏi việc nhà hay nói ngọt dỗ dành vợ. Thật ra trong nhà có thuê dì giúp việc, buổi chiều còn đến quét dọn, nhưng không được bao lâu thì ba Diệp đã mời về, nói muốn trải qua cảm giác một nhà ba người.

Diệp Tô cũng mới biết được nhà ở trong nước ngoài căn hộ đơn hai phòng kia của cô, còn có căn biệt thự gia đình hai tầng ở khu nhà giàu này, mỗi một căn biệt thự cách nhau một vườn hoa nhỏ, thể hiện sự xa xỉ của chủ nghĩa tư bản tại thành phố B tấc đất tấc vàng này.

《Trường Ca》 chiếu xong một tập, Diệp Kiến Minh hưng phấn thảo luận nội dung phim với Diệp Tô.

"Diệp Diệp à, sau này người phụ nữ ngu xuẩn kia có bị con chỉnh chết không?"

Trán Diệp Tô xuất hiện mấy vạch đen, vô cùng hào phóng tiết lộ kịch bản: "Phụ nữ ngu xuẩn, à, Trường Ca, sau cùng không bị con chỉnh chết, cô ta làm Hoàng hậu."

"A ~" Diệp Kiến Minh vỗ sô pha một cái, giọng điệu giương cao, nghe có chút khôi hài.

Tô Vân vẫn luôn nghe hai người nói chuyện bị giọng điệu kiểu cô gái nhỏ của chồng chọc cười: "Đã bao lớn rồi."

Diệp Tô cũng cắn môi dưới cười.

Tô Vân nhìn Diệp Tô, nghiêm túc đánh giá: "Diễn rất khá, tốt hơn nhiều so với mấy thứ lộn xộn lung tung con đóng trước đây, tiền của mẹ và ba con dùng không uổng."

"Hi hi." Diệp Tô nhoẻn miệng cười gượng.

"Diễn viên nam đóng vai Hoàng đế tên gì? Mẹ nhìn rất thuận mắt."

"Tên Lục Thừa." Diệp Tô trả lời, từ trước đến nay Lục Thừa có biệt danh "Sát thủ thiếu phụ", khí chất xuất chúng ăn nói nho nhã, nắm giữ số lượng lớn fans nữ cao tuổi, chỉ là không ngờ, mẹ cô cũng thấm dáng vẻ này của Lục Thừa.

"Quan hệ giữa con và cậu ta thế nào?" Tô Vân lại hỏi.

Mẹ hỏi hơi nhiều rồi, Diệp Tô nhức đầu: "Tạm được ạ, trong đoàn phim anh ấy cũng quan tâm con, chỉ là sau khi hoàn thành [2] bộ phim tụi con không liên lạc với nhau. Nhưng nếu mẹ muốn xin chữ ký của anh ấy thì con có thể xin cho mẹ vài tờ."

[2] Nguyên văn là 杀青, đây là một thuật ngữ trong điện ảnh dùng để chỉ một bộ phim và truyền hình đã hoàn thành công việc quay phim sơ bộ. Bắt đầu bước vào giai đoạn hậu sản xuất.

"Mẹ không cần chữ ký của cậu ta, mẹ hỏi con, con có cách liên lạc với cậu ta không?"

Diệp Tô loáng thoáng cảm thấy ngụ ý của mẫu thân đại nhân nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ: "Mẹ, người ta đã kết hôn rồi, ngầm kết hôn, không công bố ra ngoài thôi."

Trong giới giải trí có khối người ngầm kết hôn, Diệp Tô cũng là sau khi đến phim trường lâu mới biết được, trước đây vốn có cho rằng cuộc hôn nhân ngầm của Lục Thừa là lời đồn, mãi đến khi cô tình cờ thấy Lục Thừa gọi video trong góc phim trường, bên kia là một cô bé nhìn giống Lục Thừa đến bảy phần.

Chậc, không chỉ ngầm kết hôn, ngay cả con cũng đã có rồi.

Diệp Kiến Minh và Tô Vân đồng thời lắc đầu thở dài, vợ chồng ăn ý vô cùng.

"Mẹ con muốn tìm cho con một người lớn tuổi hơn con một chút, tính tình con không tốt, sau này có thể chăm sóc con nhiều hơn." Diệp Kiến Minh nói.

"Con..." Diệp Tô nghẹn lời, trong cổ họng như bị chặn một cái trứng gà.

Tô Vân sờ sờ đầu Diệp Tô: "Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, không vội, con còn nhỏ mà."

Diệp Tô cảm giác cuối cùng mình cũng cảm nhận được lời Tiếu Vũ nói, ở chung với ba mẹ sẽ vô cùng đau khổ vì luôn bị hỏi đến vấn đề tình cảm.

Quảng cáo của các kênh hoa quả thật sự rất biến thái, Diệp Kiến Minh vẫn luôn muốn xem con gái mình trên ti vi cũng không nhịn được, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh.

Sau khi chuyển mấy lần ánh mắt ông rơi vào chương trình tống nghệ nào đó: "Tiết mục này gần đây có vẻ rất nổi tiếng, anh xem xong cũng muốn đi mua vài món đồ cổ về chơi."

"Anh còn ngại trước đây bị người ta lừa chưa đủ nhiều à?" Tô Vân lập tức liếc ông một cái.

Diệp Kiến Minh lấy tay làm một cái khoá kéo trên môi, kéo kín miệng lại.

Diệp Tô nhìn tên chương trình trên ti vi mạnh mẽ cảm thán thế giới này thật trùng hợp.

Giúp Kỷ Hằng đột nhiên nổi tiếng, tỉ suất người xem《Tìm hiểu bí mật vật báu truyền đời》trong một đêm tăng như bão, lãnh đạo đài truyền hình vỗ đùi bôm bốp, chuyển thời gian phát sóng hàng tuần lên giờ vàng hiện giờ.

Đương nhiên chương trình này chưa từng được phổ biến như vậy, mấy người như ba Diệp Tô thì quan tâm đến nội dung chương trình vì muốn thu giữ đồ cổ, còn có một nhóm lớn các cô gái trẻ quan tâm người bình thẩm khiến người ta nhìn đã muốn phạm tội trong chương trình.

Bên dưới thính phòng thậm chí còn có người giơ bảng đèn "Kỷ Hằng".

Quay bảo vật được giới thiệu xong, ống kính lập tức chuyển đến Kỷ Hằng đang nhàn nhã ngồi trên ghế bình thẩm.

Thật sự là quá chói mắt, kiểu áo Tôn Trung Sơn thống nhất của ban bình thẩm được anh mặc mang đến cảm giác ưu tú, chuyên viên trang điểm lại làm ra vẻ khi cho anh đeo một cặp kính mắt phẳng viền bạc trên sống mũi, cách màn hình ti vi cũng có thể cảm nhận được khí chất cấm dục nồng đậm kia.

Cấm cái quỷ dục ấy, Diệp Tô nghĩ tới chuyện sáng nay, mặt đỏ lên, nhìn Kỷ Hằng trên màn hình ti vi thầm mắng --- dáng vẻ lịch sự mặt người dạ thú.

Kỷ Hằng đang đưa ra lời bình.

Ba Diệp vừa nghe vừa gật đầu: "Thằng nhóc này nói rất đúng trọng tâm nha, sắc bén gay gắt."

Diệp Tô quay đầu nhìn Tô Vân, phát hiện mặt bà không có biểu cảm gì, trái lại Diệp Kiến Minh nghe rất vui vẻ.

Bây giờ có nên nói cho hai người biết, người trên ti vi, chính là bạn trai của con gái họ?

Diệp Tô nghĩ tới nghĩ lui, sau khi đấu tranh nội tâm từ một hồi mới hắng giọng một cái, mở miệng.

"À, cái kia, ba, mẹ."

"Ừ?" Vợ chồng hai người đồng thời trả lời.

Màn hình đã quay qua chỗ khác, Diệp Tô chăm chú nhìn ba mẹ mình: "Ba mẹ nghĩ, người tên Kỷ Hằng trên ti vi, thế nào ạ?"

"Lời bình nói không sai, đúng từng chữ một, nói vào trọng tâm." Diệp Kiến Minh nói, Tô Vân gật đầu theo.

"Không phải không phải," Diệp Tô khoát khoát tay: "Con không nói về phương diện này, con muốn hỏi hai người, ừm, chính là Kỷ Hằng kia, nếu như, ý con là nếu như, làm bạn trai của con, con rể của ba mẹ, thì thế nào?"

Diệp Tô cẩn thận nói xong, chớp chớp mắt, hồi hộp chờ câu trả lời.

Lúc này là Tô Vân mở miệng trước, bà dựa vào lưng ghế sô pha, khoanh tay lại, nhả ra một câu rất ngắn gọn: "Quá đẹp trai."

"Vâng?"

Diệp Kiến Minh rất hài lòng về độ ăn ý của vợ mình, thấy màn hình lại chiếu tới Kỷ Hằng, bèn chỉ vào mặt của anh nói: "Thằng nhóc này quá đẹp trai, nhìn không thực tế."

"Hả?!"

"Con quen bạn trai cũng đừng tìm loại này, con lại không phải là người thông minh, căn bản không khống chế được loại đàn ông này. Tuổi quá trẻ dễ nông nỗi ngông cuồng, đôi mắt nhỏ kiêu ngạo kia của cậu ta, vừa nhìn đã thấy đầy bụng xấu xa."

Vừa nãy không phải còn nói Kỷ Hằng sắc bén gay gắt nói vào trọng tâm sao? Diệp Tô thiếu chút nữa bị nước bọt làm cho sặc chết, ho khan vài tiếng, Diệp Kiến Minh vội vàng vỗ lưng cho cô.

Diệp Tô lau nước bọt dính ngoài miệng, nhút nhát nhìn ba mẹ: "Nếu như con nói, anh ấy, thật sự là bạn trai con thì sao?"

"Chặt chân." Tô Vân lại chậm rãi nhả ra một câu ngắn gọn.

Diệp Tô sợ đến mức liên tục xua tay: "Không có không có không có, con đùa ba mẹ thôi, con nào có bạn trai, ha ha, đùa thôi."

Cô thầm lau nước mắt cho Kỷ Hằng.

Cùng là đẹp trai, Lục Thừa lớn tuổi hơn một chút, vẻ đẹp nhìn có cảm giác thực tế, mà Kỷ Hằng đẹp trai hơn Lục Thừa, là trẻ tuổi, phách lối, đẹp trai kiểu "Tôi sẽ phụ lòng con gái hai người".

...

Ba mẹ trở về, đương nhiên Diệp Tô phải ở biệt thự hàng ngày, vết thương trên chân sau khi tháo bột thì lành rất nhanh.

Mỗi tối cô đều gọi video với Kỷ Hằng, nhưng mỗi lần đều rất lo lắng, giống như trộm vậy, sợ bị phát hiện.

Khó khăn lắm mới có ba mẹ tốt như vậy, cô không muốn phụ tình thương của họ giống như nguyên chủ trước đây.

"Em nói chuyện của chúng ta với ba mẹ em chưa? Chọn thời gian để anh đến thăm hỏi bọn họ."

"Nghìn vạn lần đừng!"

"Vì sao?" Kỷ Hằng không hiểu được.

Diệp Tô cau mày, không biết trả lời thế nào.

Cũng không thể nói ba mẹ em nói, nếu như em ở cùng với người đàn ông có tướng mạo giống như anh thì sẽ chặt chân của em.

Hay là, anh đi sửa mặt đi?

"Vậy lúc nào em mới quay lại?" Kỷ Hằng lại hỏi.

Diệp Tô chu miệng: "Không biết."

Hình như ba mẹ muốn ở trong nước một thời gian, có vụ kinh doanh lớn.

"Nếu như anh nhớ em thì đến thăm em đi, không phải em đã nói địa chỉ nhà với anh rồi sao? Ban ngày lúc ba mẹ bận kinh doanh thì anh len lén qua đây."

Diệp Tô vừa chơi thú nhồi bông vừa nói.

Bởi vì em cũng rất nhớ anh.

Kỷ Hằng: "Mang theo đồ tới sao?"

Diệp Tô: "Đồ gì vậy?"

"Cái này." Kỷ Hằng vô tư cho Diệp Tô xem một tủ đầy áo mưa nhỏ anh mua.

Diệp Tô lập tức đỏ lên: "Anh cút đi! Ban ngày trong nhà không chỉ một mình em, còn có dì giúp việc."

Kỷ Hằng cười cười, đóng ngăn kéo lại.

Hai người hàn huyên một giờ, sau khi Diệp Tô thật sự mệt mới tắt video.

Trong cơn buồn ngủ cô luôn cảm thấy có chút kì lạ, tại sao Kỷ Hằng không hề không vui, mấy ngày không gặp mà anh lại không hề không vui, cô không nói quan hệ của bọn họ với ba mẹ anh cũng không oán giận gì.

Cô bị cắm sừng rồi? Anh ta lại dám.

Trước kia Diệp Tô không nói tiếng nào mặc cho Kỷ Hằng nạp nhiều nữ nhân như vậy để cắm sừng cô, hiện tại? Rõ ràng chỉ có cô cắm sừng Kỷ Hằng.

Chỉ cần anh dám chọc cô không vui, cô lập tức có thể làm cho anh một đầu xanh biếc, bùm bùm, hoa lửa sấm sét.

Diệp Tô suy nghĩ một chút rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô bị tiếng xe tải đánh thức.

"Ây mới sáng sớm." Diệp Tô dụi mắt ngồi dậy, kéo rèm cửa sổ, rướn người nhìn ra bên ngoài.

Cửa sổ phòng cô đối diện với ngôi biệt thự bên cạnh, trước ngôi biệt thự đang đậu một chiếc xe tải của công ty dọn nhà.

Biệt thự bên cạnh không phải vẫn luôn trống không có ai ở ư, sao lại đột nhiên có hàng xóm mới rồi.

Diệp Tô hơi ngạc nhiên nhìn về bên đó một chút.

Sau đó cô thấy một chiếc SUV nhìn rất quen mắt đậu phía sau xe tải của công ty dọn nhà.

Cửa xe mở ra, đầu tiên là một cái chân dài đặt xuống, người từ từ chui ra khỏi xe.

Diệp Tô đang ngáp bỗng cứng đờ.

Người bước ra là... Kỷ Kỷ Kỷ Kỷ Kỷ, Kỷ Hằng!

Đây là cái hành động gì vậy?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi