DẤU CHÂN THỜI GIAN


Trong thời gian hai người làm việc, cũng chỉ có thể video call hàng tối cho nhau, nhưng có thể mỗi ngày đều liên hệ như này, đã khác nhau một trời một vực với đoạn tình cảm trước, Trịnh Thanh đã rất thỏa mãn.
“Hôm nay anh cũng phải tăng ca đến muộn vậy sao?” Trịnh Thanh nhìn gương mặt mệt mỏi của Thẩm Diệu Đông qua màn hình.
“Ừm, em thì sao?”
“Quán café cũng không có khách mấy, em về nhà sớm.

Đã hơn 12 giờ rồi, anh nhanh đi tắm rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
“Summer đã ngủ chưa?”
Trịnh Thanh đưa camera quay về phía ổ đệm của chó ở góc phòng ngủ, “Vừa mới vào ổ rồi, vẫn chưa ngủ, đang nhìn anh với em nói chuyện.”
“Summer thông minh lắm.” Thẩm Diệu Đông vực lại tinh thần, gọi chú chó trong điện thoại, “Summer, summer…”
Summer ngồi thẳng dậy, nhìn bốn xung quanh, không biết tiếng gọi mình từ đâu tới, Trịnh Thanh nhìn bộ dạng ngây thơ của nó, đi qua xoa nhẹ đầu chú chó nhỏ, “Summer của bố mẹ rất thông minh.”
“Vậy em nói xem nó nhìn thấy anh, còn có thể nhận ra anh không?”
“Chắc là sẽ nhận ra được.” Trịnh Thanh cũng không biết, chỉ miễn cưỡng an ủi anh mà thôi, “Muộn lắm rồi, anh nhanh đi tắm đi, em tắt đây.”
“Ừm, em ngủ ngon.”
Mỗi ngày vào thời gian cố định đều sẽ liên hệ với nhau, còn có summer ở bên cạnh mình, yêu xa như này nhưng lại khiến Trịnh Thanh cảm thấy trái tim mình không còn trống trải như trước đây.
Buổi sáng, Trịnh Thanh dắt Summer đi dạo một vòng bờ biển.


Lúc quay về, vừa đến lầu dưới thì gặp được nhân viên vận chuyển đang chuẩn bị gọi điện cho cô.
“Chị về rồi, trong đây có kiện đồ của chị.” Nhân viên chuyển phát nói rồi chỉ vào thùng ở dưới đất.
‘Tôi không mua đồ à, còn là một thùng đồ lớn như vậy.”
“Thùng nhìn thì rất to, nhưng không nặng, gửi từ Bắc Kinh qua đây, không phải của chị sao?”
Trịnh Thanh nghe đến Bắc Kinh, đoán chắc là Thẩm Diệu Đông gửi tới, “Vậy chắc là của tôi, cảm ơn cậu.”
Trịnh Thanh buông sợi xích của Summer, “Summer con tự mình đi, mẹ còn phải ôm cái thùng này lên.”
“Chị có bê nổi không, có cần tôi giúp không?” Nhân viên chuyển phát đứng bên cạnh hỏi.
“Không cần, không cần, rất nhẹ.”
Cho dù là đồ rất nhẹ, nhưng diện tích của hộp lại rất to, Trịnh Thanh cũng phải dùng sức rất lớn mới có thể chuyển cái hộp lên nhà.

Việc đầu tiên là cô lấy dao dọc mở chiếc hộp ấy ra, bên trong là một bộ đầm dự tiệc màu đen, chắc là sợ vận chuyển làm nhàu nên đã chọn cách đóng gói lập thể, cho nên mới dùng thùng lớn như này.
Trịnh Thanh lấy bộ lễ phục ra, phát hiện bên trong đó còn có một hộp nhỏ nữa, bên trong đó là một đôi giày cao gót phát sáng blingbling.
Trịnh Thanh chụp ảnh gửi cho Thẩm Diệu Đông, “Gửi cho em mấy đồ này là có ý gì vậy?”
Thẩm Diệu Đông nhìn thấy tin nhắn Wechat, rất nhanh sau đó gọi điện cho cô, “Em quên buổi tiệc tuần này rồi sao? Anh nghĩ em chắc không có trang phục thích hợp nên đã đặc biệt chuẩn bị cho em.”
Thẩm Diệu Đông không nhắc đến việc này, Trịnh Thanh cũng đã quên thật, thứ sau tuần này phải đi Thượng Hải, “Em cũng không có những trang phục như này thật, nhưng đến lúc đó mình em đến Thượng Hải sao?”
“Ban đầu anh định đến Hạ Môn trước một ngày để đón em, cùng em qua đó, nhưng tình hình trước mắt, anh không thể qua đó sớm hơn, chắc là chúng ta phải chia nhau đi tới Thượng Hải.”
“Không sao, vậy em tự đi qua đó.”
“Đợi lát nữa em gửi anh số CMND của em, anh nói trợ lý đặt vé máy bay, đến lúc đó anh đón em ở sân bay.

Em đã thử đầm với giày chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy em thử luôn đi, xem có hợp không.”
Trịnh Thanh tắt điện thoại đi thử bộ lễ phục, không ngờ chiếc đầm lại hợp với mình đến vậy, chỉ là giày cao gót hơi to một chút, nhưng giày cao gót cọ vào chân, đi to hơn một size càng thêm thoải mái.
“Sao anh biết số đo của em?” Trịnh Thanh nghi hoặc nhắn một tín nhắn qua.
Thẩm Diệu Đông đang ngồi trong phòng làm việc mới bộ mặt cười gian xảo, biên tập đoạn nội dung trả lời cô.

Rất nhanh sau đó Trịnh Thanh nhận được tin nhắn trả lời của anh, “Bởi vì anh đã dùng tay đo.”
Trịnh Thanh nhếch mép, thật là không có tý nghiêm túc nào.
Buổi trưa, Thẩm Diệu Đông gửi cho cô thông tin chuyến bay đã đặt, Trịnh Thanh lại nhìn sang chiếc váy đang đặt ở phòng khách, ánh mắt lướt xuống, summer đang gặm một chiếc giày.
Trịnh Thanh vội vàng đi qua, bế summer lên, “Summer, đã nói với con rất nhiều lần rồi, không được cắn giày dép nghe chưa.”
Ánh mắt summer rời sang chỗ khác, cũng không biết có nghe hiểu lời của Trịnh Thanh không.
Trịn Thanh vuốt v,e lông của summer, “Summer, con nói xem có gặp phải anh ấy không, nếu như gặp lại thì sẽ phải thế nào...”
Summer quay sang nhìn Trịnh Thanh gâu gâu hai tiếng, hai người thuộc hai tinh cầu khác nhau đều không hiểu đối phương đang nói gì, Trịnh Thanh cười lên, “Summer, con nói gì vậy, mẹ nghe không hiểu.”
Trước một ngày trước khi xuất phát đến Thượng Hải, Trịnh Thanh đưa summer đến nhà Ôn Ninh, sau khi dặn dò cô ấy những việc chú ý, cô cúi người xoa đầu summer, “Mấy ngày tới con ở nhà chị phải ngoan nhé, phải nghe lời chị.”
“Chị Thanh, khi nào chị quay lại, mấy ngày tới lại không có người hát.” Ôn Ninh hỏi Trịnh Thanh.
“Chị cũng không biết, nhưng tuần sau chị chắc chắn sẽ về, việc hát vẫn là nên tìm một ca sĩ hát thôi, bây giờ phải chăm sóc summer, chị không có nhiều thời gian nữa.”
“Dạ.”
“Quán cafe với summer chị giao hết cho em, nhờ cả vào em.”
“Chị Thanh, chị yên tâm đi ạ.”
Sáng thứ 6, Thẩm Diệu Đông và Trịnh Thanh chia nhau xuất phát từ Bắc Kinh và Hạ Môn, bay đến Thượng Hải.

Chuyến bay của Thẩm Diệu Đông hạ cánh trước chuyến bay của Trịnh Thanh một tiengs, anh cũng không rời khỏi sân bay, mà ở trong cửa ra quốc nội đợi Trịnh Thanh.
Sau khi máy bay hạ cánh, chầm chậm chạy bộ trên sân bay trơn bóng, Trịnh Thanh nhìn hai chữ lớn bên ngoài cửa sổ Thượng Hải, tim đột nhiên lại nhói dậy.

Một thời gian rất dài trước đây, thành phố này đã gắn bó thân mật với cuộc sống của cô, nhưng cô chưa từng một lần đặt chân tới đây.


Không ngờ rằng đến hiện tại không còn quan hệ nữa, mà không lâu sau cô lại tới thành phố này.
Chuyến bay từ Hạ Môn đã hạ cánh, Thẩm Diệu Đông thấu đáo chú ý đến cửa ra, Trịnh Thanh lấy hành lý muộn nên ra chậm hơn, ra đến ngoài đã hơn nửa tiếng sau khi máy bay hạ cánh.

Thẩm Diệu Đông nhìn thấy Trịnh Thanh ở xa xa, vẫy tay về phía cô, Trịnh Thanh cũng đã nhìn thấy anh, đột nhiên có một cảm giác rất lạ trong lòng, trước đây đều là cô đi đón người khác, hình như đây là lần đầu tiên bản thân mình lại là đối tượng được đón.
Đôi chân dài của Thẩm Diệu Đông chỉ bước sải dài vài bước đã đến trước mặt Trịnh Thanh, “Sao em mãi mới ra vậy?”
“Hành lý của em ở cuối cùng nên bây giờ mới ra được.” Trịnh Thanh tủi thân nói.
Lúc này, phía sau Thẩm Diệu Đông đột nhiên xuất hiện một cô gái, cầm lấy tay đẩy vali của Trịnh Thanh, “Chị Trịnh, để em.”
Trịnh Thanh nghi hoặc nhìn Thẩm Diệu Đông, anh giới thiệu với cô, “Đây là trợ lý của anh, Hà Tử Hân.”
“Oa.” Lúc này Trịnh Thanh mới nhớ ra nói lời cảm ơn với cô gái, “Cảm ơn em.”
“Chị Trịnh khách khí quá rồi, đây là việc em nên làm.”
“Xe đã đến chưa?” Thẩm Diệu Đông hỏi.
“Đã đến rồi ạ.” Hà Tử Hân trả lời anh.
Thẩm Diệu Đông khoác vai Trịnh Thanh, “Vậy chúng ta đi thôi, đi ăn trưa trước nhé.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi