DẤU CHÂN THỜI GIAN


Dì Trần ngồi bên không lên tiếng ngồi nghe, thấy nụ cười trên mặt bà Thẩm cứng nhắc, lại ngửi thấy mùi đồ ăn từ bếp phảng qua, “Bà chủ, hình như cơm được rồi, hai đứa cũng đã ngồi máy bay cả buổi sáng chắc cũng đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Ông Thẩm cũng quan sát được bầu không khí ngượng ngùng, “Đúng vậy, mọi người đều đói rồi, ăn trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Từ phòng khách đến phòng ăn, ông bà Thẩm đi trước, Trịnh Thanh ở phía sau bất an liếc nhìn Thẩm Diệu Đông, sắc mặt vừa rồi của bà Thẩm đã rõ ràng chứng minh vấn đề, cũng may vẫn chưa hỏi thêm những vấn đề khác, bằng không bữa cơm này cũng không ăn nổi.
Lúc ăn cơm, dì Trần ngồi bên gắp đồ ăn cho Trịnh Thanh, “Hôm nay bà chủ đích thân xuống bếp nấu cơm, cháu phải ăn nhiều chút.”
Trịnh Thanh vẫn nở nụ cười như lúc đầu, “Vậy sao, đồ ăn bác gái nấu thật ngon, cảm ơn bác gái, cảm ơn dì Trần, cháu tự ăn ạ.”
Cô nghĩ phải cố gắng lấy lòng bà Thẩm, suy cho cùng cô thật lòng yêu Thẩm Diệu Đông, nhưng chiêu này với bà Thẩm không có tác dụng, không cảm xúc nói, “Cô Trịnh không dễ gì mới đến Bắc Kinh một chuyến, cũng là bạn của Diệu Đông, đương nhiên phải tiếp đãi cho tốt.

Bắc Kinh còn có rất nhiều danh lam thắng cảnh, mấy ngày tới để Diệu Đông đi dạo cùng cô.”
Bà Thẩm đã thẳng thừng giới định quan hệ của hai người là bạn bè, căn bản không nhận cô là bạn gái của Thẩm Diệu Đông, cũng xem như thể hiện rõ thái độ của mình.
Thẩm Diệu Đông cũng nghe ra được ý tứ trong câu nói của mẹ, nắm chặt tay Trịnh Thanh ở dưới bàn, dành cho cô niềm an ủi.
Ăn cơm xong, Trịnh Thanh đang muốn tìm một lý do để rời khỏi đây, Thẩm Diệu Đông đã đi trước một bước, “Bố, mẹ, công ty còn việc phải xử lý, bọn con đi trước.”
Trịnh Thanh nghe thấy câu này, thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn sang Thẩm Diệu Đông.
“Được, vậy bố mẹ không giữ hai đứa lâu nữa, chào cô Trịnh.”
Trịnh Thanh đứng dậy, “Cảm ơn hai bác đã đón tiếp.”

Ra khỏi căn nhà sa hoa của nhà họ Thẩm, đi thẳng lên xe, cảm xúc áp lực của Trịnh Thanh mở dần dần được giải thoát.
Trên xe thương vụ, lái xe hỏi Thẩm Diệu Đông, “Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến chung cư Tam Hoàn.”
Vì trên xe có lái xe nên Thẩm Diệu Đông cũng không nói gì thêm, chỉ nắm tay Trịnh Thanh thật chặt, giữa đường có hai lần Trịnh Thanh muốn rút tay ra, Thẩm Diệu Dông cũng không cho cô thực hiện được.
Đã đến chung cư, lái xe đặt hành lý của hai người xuống rồi rời đi.
Vừa đóng cửa lại, Thẩm Diệu Đông ôm lấy Trịnh Thanh, “Anh xin lỗi đã khiến em chịu ấm ức.”
“Cũng không trách anh, nhưng…” Trịnh Thanh rời khỏi lòng anh, “Anh cũng thấy phản ứng của người nhà anh rồi, em nghĩ chúng ta…”
“Em không nghĩ gì hết, em chỉ cần ở nguyên vị trí, đợi anh là được.”
“Chúng ta đã nghĩ quá đơn giản, em không nghĩ gia thế nhà anh lại hiển hách đến vậy, anh còn là con một trong nhà, hai bác chắc chắn sẽ không đồng ý việc của chuyện của chúng ta, chúng ta căn bản là người của hai thế giới.”
Thẩm Diệu Đông nghe thấy cô nói vậy có chút hoảng hốt, hai tay đặt lên vai cô, “Em… nói như vậy là có ý gì…cho nên em muốn làm gì?”
“Em cũng không biết, bây giờ trong lòng em rất loạn, em muốn được yên tĩnh.”
“Vậy em ở đây một lát trước, anh đến công ty xử lý chút việc, anh sẽ về trước giờ cơm tối, được không?”
Trịnh Thanh gật đầu, “Anh đi làm việc đi.”
“Một mình em ở đây không được nghĩ ngợi lung tung, tin anh có thể xử lý ổn thỏa được.”
Ở nhà họ Thẩm, bà Thẩm đặt điện thoại xuống, “Tôi đã dặn dò xuống, tôi muốn xem xem rốt cục là người phụ nữ như thế nào mà có thể dỗ dành quấn lấy con trai ông.”
“Tôi cảm thấy Trịnh Thanh cũng được, nhìn khá có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã, chín chắn, cũng chỉ hơn có 3 tuổi thôi, gia thế cũng kém chút, nhưng tốt hơn rất nhiều những đứa bạn gái trước đây của con bà.” Ông Thẩm ngồi bên cạnh nói.
“Ông còn gặp những bạn gái trước đây của nó?”
“Tôi chưa gặp, nhưng cũng có người gặp, tôi thấy còn chẳng bằng cô này.”
“Chúng ta để gia thế qua một bên, 40 tuổi rồi, có thể mang thai không là vấn đề, có mang thai thì cũng là phụ nữ có tuổi, rất nguy hiểm.

Điều kiện như Thẩm Diệu Đông, tìm một cô gái hơn 20 tuổi không chút vấn đề gì, nói không trừng ba năm còn sinh được hai đứa.”
Ông Thẩm nghĩ ngợi, cảm thấy bà ấy nói cũng có lý, “Được thôi, bà thích giày vò gì thì giày vò.”
“Sao lại gọi là giày vò nhỉ, con dâu nhà họ Thẩm chúng ta chẳng phải cũng cần chọn kỹ, ông cho rằng ai cũng có thể tùy tiện bước chân vào nhà họ Thẩm được à, lúc đó tôi lấy ông…”
“Bà dừng lại luôn đi, việc của mấy chục năm về trước không nên nói ra, tôi ra hoa viên xem chim.” Ông Thẩm không muốn nghe bà làu bàu, vội vàng tìm lý do chuồn đi.
Thẩm Diệu Đông lo lắng Trịnh Thanh một mình, xử lý xong công việc, lại vội vàng về căn hộ.

Trịnh Thanh thấy anh quay về, ngồi dậy, “Chẳng phải anh nói trước giờ cơm tối mới về sao?”
“Đã hơn 5 giờ rồi, tối nay em muốn ăn gì, anh đưa em ra ngoài ăn.”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Em không muốn ăn.”
“Vậy ngày mai em muốn đi đâu chơi, anh đưa em đi.”
“Không cần nữa, trước đây em cũng đã từng đến Bắc Kinh.

Anh ở Hạ Môn lâu như vậy, bắt đầu từ ngày mai chú tâm làm việc của anh đi.”
Thẩm Diệu Đông vẫn luôn cảm thấy cô đang muốn nói gì đó, “Vậy em thì sao, em chuẩn bị làm gì?”
Trịnh Thanh cười, “Em về Hạ Môn, em cũng có rất nhiều việc để làm.

Summer còn đang đợi em, đã rất lâu rồi em không tới phòng tập khiêu vũ, việc kinh doanh của quán café tốt như vậy, em cũng phải quay về kiếm tiền.”
“Vậy chúng ta thì sao, cuối năm anh rất bận, khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau.”
“Đợi anh bận xong rồi tính sau, những ngày sau này còn dài, cơ hội gặp nhau còn nhiều.”
Thẩm Diệu Đông thấy trên nụ cười luôn hiện trên mặt Trịnh Thanh, cho rằng buổi chiều mình cô ở đây, đã điều chỉnh tâm trạng, “Cũng được, nhân lúc này, anh sẽ thuyết phục bố mẹ, chúng ta sẽ có thể sống cùng nhau.”
Trịnh Thanh gật đầu nhìn anh, “Ừm.”
Ngày hôm sau, Thẩm Diệu Đông đưa Trịnh Thanh đến sân bay, sau khi nhìn thấy cô đi vào phòng kiểm tra mới quay người rời đi, ra khỏi sân bay về thẳng công ty.


Gần đây đã tích quá nhiều công việc, không ngoài dự đoán, tuần này anh sẽ đều phải tăng ca.
Máy bay bay vọt lên cao, Trịnh Thanh nhìn xuống từ cửa sổ, thành phố Bắc Kinh ở dưới càng ngày càng nhỏ dần, cho đến khi biến mất không còn thấ nữa.

Trịnh Thanh nắm chặt điện thoại, tất cả dần dần mơ hồ trước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên màn hình điện thoại.
Trong phòng làm việc, Thẩm Diệu Đông xử lý xong văn kiện trên bàn, mệt mỏi lay nhẹ hai bên thái dương, nghĩ đến Trịnh Thanh, nhìn vào đồng hồ, đã sắp 1 giờ chiều, cô chắc là đã xuống máy bay rồi.
Anh lật đống tài liệu để tìm điện thoại, sau khi tìm thấy mới phát hiện sau khi mình vào phòng làm việc thì để điện thoại sang chế độ im lặng, trên màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc của Trịnh Thanh.
“Diệu Đông, em đã bình an đến Hạ Môn.

Cảm ơn sự xuất hiện của anh, khiến em lại một lần nữa được đắm chìm trong tình yêu, em đã rất hạnh phúc.

Em muốn nói với anh, em cũng yêu anh, nhưng yêu anh không nhất thiết phải ở cùng anh, bởi vì yêu anh, cho nên em hi vọng trong cuộc đời sau này của anh, anh sẽ tìm được người thích hợp hơn em.

Sau này, chúng ta không nên gặp lại nhau nữa, cũng không nên liên lạc nữa, em thật lòng hi vọng anh hạnh phúc.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi