ĐAU ĐẾN MẤY VẪN YÊU


Đặng Song Nhi chết lặng đứng yên, hai dòng nước mắt trào xuống, bàn tay siết chặt chiếc váy.
“ Đợi anh một thời gian...!anh sẽ bù đắp cho em! ”
“ Không cần đợi một thời gian đâu ạ, hôm nay chúng ta hãy nói rõ với nhau đi.


Giọng nói chua sót lẫn cay đắng bạc bẽo của Đặng Song Nhi vang lên.

Từng bước chân tiến đến gần Vũ Dịch Đức và Thái Tuyết Như.
Sắc mặt của Vũ Dịch Đức vẫn như vậy, hoàn toàn không thay đổi khi bị vợ phát hiện, anh còn khẽ cười xót xa.
Gỡ tay của Thái Tuyết Như ra khỏi người mình, quay lại nhìn Đặng Song Nhi, dừng như mọi thứ anh đã biết từ đầu.
“ Song Nhi, anh xin lỗi! ”
“ Dịch Đức, anh đã yêu em chưa?
“ ...!”
Đặng Song Nhi bật cười thê lương.
Tại sao cô lại ngu ngốc hỏi như vậy chứ? Anh đã nói với cô ta rằng đợi anh một thời gian, vậy thì lẽ nào lại yêu cô chứ.

Do cô tự mình suy diễn và cho rằng anh đã yêu mình.!
Nhưng sự thật là Vũ Dịch Đức anh chẳng bao giờ yêu Đặng Song Nhi cô.!
“ Có phải lúc trước, anh muốn kết hôn với em chỉ vì chọc tức chị ta thôi phải không? ”
“ Phải! ”
Vũ Dịch Đức cúi mặt, cố che dấu ánh mắt của mình.
Song Nhi tiếp tục hỏi:
“ Có phải bây giờ anh đã biết mọi thứ chỉ là hiểu lầm nên anh muốn quay lại với chị ta phải không? ”
Vũ Dịch Đức nhất thời im lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên Song Nhi đang khóc.
Anh liền quay sang hướng khác, nhẫn tâm trả lời:
“ Phải! ”
Phải, anh chỉ còn một cách!
Tha thứ cho anh, rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu, hoặc là cả đời này em mãi không biết...
Tay chân của Đặng Song Nhi trở nên run rẩy, thụt lùi về sau, khuôn mặt đau khổ đáng thương.

Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Một câu khẳng định của anh, như một thanh gươm xiêng qua tim cô!
Quả thật, khi nãy cô vẫn hy vọng Vũ Dịch Đức sẽ phủ nhận, nhưng...!đủ rồi, cô không muốn làm người thừa trong cuộc đời anh nữa!
“ Anh Dịch Đức, tại sao anh không thành thật nói thẳng với em? Nói rằng anh yêu chị ta, anh muốn quay lại bù đắp cho chị ta...? ”
“ Song Nhi à, chị thay mặt anh Dịch Đức xin lỗi em...!Cũng tại chị, tất cả là tại chị, chị không rõ ràng nên để anh ấy hiểu lầm.

Em muốn trách thì cứ trách chị đi.


Thái Tuyết Như giả vờ đi lại nắm lấy tay của Đặng Song Nhi.

Lời nói như là một người sống rất tử tế, nhân nghĩa, nhưng biểu cảm trên gương mặt thì đang cười nhạo và chọc tức cô.
Đặng Song Nhi ngay lập tức vung tay, nhìn thẳng vào mắt cô ta mạnh mẽ đáp trả:

“ Chị là gì của anh ấy? Nếu tôi kiên quyết không ly hôn thì sao? ”
“ Cô...! ”
Thái Tuyết Như trừng mắt cảnh cáo, nhất thời quên mất có Vũ Dịch Đức ở đây.

Nuốt xuống cơn tức, nhanh chóng thu lại dáng vẻ, cũng may dừng lại kịp lúc.
“ Nhưng tôi không mặt dày giống như chị! ”
“ Đặng Song Nhi...”
“ Em về nhà trước đi, chuyện chúng ta sẽ giải quyết sau với nhau.! ”
Vũ Dịch Đức lên tiếng cắt đứt câu nói lúc tức giận của Thái Tuyết Như, nhưng Đặng Song Nhi vô cùng mạnh mẽ kiên quyết, đi lại chấn ngay trước mặt của anh, nước mắt lăn dài trên má, nghẹn ngào lên tiếng:
“ Giải quyết gì nữa hả anh? Nếu như hôm nay em không lên đây, em không nghe thấy, em không tận mắt chứng kiến thì anh đợi đến bao giờ? Anh vẫn tiếp tục lạnh nhạt, lừa dối em sao? Anh làm vậy có biết mình ác lắm không, thà là anh cứ nói thật với em, như vậy em sẽ bớt tổn thương hơn.


“ ...!”
Dịch Đức siết chặt đôi tay đến run run, mắt anh đỏ trạch như máu.
Đặng Song Nhi tiếp tục hỏi:
“ Nếu là vì chọc tức chị ta, thì tại sao anh lại đối xử dịu dàng, quan tâm, hứa hẹn với em? Anh đã nói, anh sẽ không đối xử tệ bạc với vợ mình, vậy anh có từng xem em là vợ của anh không? ”
Gió thổi vù vù rét buốt cả cơ thể gầy yếu, nhưng nó chẳng là gì so với sự lạnh lẽo trong tim cô.

Những hình ảnh, những câu nói...!của Vũ Dịch Đức xuất hiện, vang vọng trong đầu.


Khiến tâm trí cô như chông chênh, lạc lối khi sự thật là một sự giả dối.
Cô luôn tin anh, cô chẳng ngần ngại cho anh cả thể xác lẫn trái tim mình!
Sau cuộc hôn nhân này cô còn lại được gì?
Hoàn toàn chẳng còn gì cả!
“ Anh nghi ngờ em với phó tổng Ngô, nhưng hiện tại em đã hiểu rồi.

Thật ra anh chỉ đang tìm lý do để đẩy em ra khỏi cuộc đời của anh...Em từng nói, nếu anh một chân đạp hai thuyền, em sẽ ra đi.

Và bây giờ em sẽ ra đi...! ”
Đặng Song Nhi nói xong liền quay lưng bỏ đi, hai bã vai run run, cả người nặng nề như bị treo đá.

Thái Tuyết Như nhếch môi vui sướng vì cuối cùng cô ta cũng đã được như ý nguyện mà chẳng cần dùng mưu kế gì quá to lớn, thâm sâu.
Vừa chạy vừa khóc ra khỏi bữa tiệc, ai ai cũng đưa cặp mắt hiếu kì, tò mò nhìn theo bóng dáng của Đặng Song Nhi.
Một cô gái ngây thơ, trong sáng, cuộc sống bình dị nhẹ nhàng...!nhưng bây giờ là một người phụ nữ mang trong tim nhiều vết thương, nhưng chẳng ai có thể chữa lành!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi