ĐAU ĐẾN MẤY VẪN YÊU


Đặng Song Nhi trở về Vũ gia làm dâu, nên xế chiều ông bà Vũ đã đến Nam Cung gia nói chuyện cho phải phép và mời ông Nam Cung qua dùng cơm tối.
Ông Nam Cung tất nhiên cũng không có ý kiến gì vì cả hai đã kết hôn, ông Đặng đã gã Song Nhi thì ông lấy quyền gì để phản đối.
Sau khi ông Nam Cung và Nam Cung Nhật Đăng dùng cơm xong, nói chuyện một lát thì cũng xin phép ra về.
Vũ Dịch Đức lên phòng tắm rửa thay đồ trước rồi sang thư phòng làm việc.

Đặng Song Nhi phụ người làm dọn dẹp và đi theo lấy lòng bà Vũ, xong xuôi mới lên phòng.
Tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, thoa kem dưỡng thì lên giường nằm đợi Vũ Dịch Đức xong việc trở về.
Nhìn xung quanh căn phòng làm cô nhớ đến những kỷ niệm khi trước, sắc mặt chẳng giấu được sự hạnh phúc.
Ngồi dậy, xuống giường và xỏ dép bông vào.

Đặng Song Nhi quyết định không chờ đợi nữa, đi sang thư phòng tìm chồng.
• Cạch...
Song Nhi tự ý mở cửa phòng chẳng thèm gõ cửa, ló đầu vào trong, gọi Vũ Dịch Đức:
“ Anh ơi! ”
Vũ Dịch Đức đang tập trung làm việc, nghe giọng nói ngọt ngào của Đặng Song Nhi liền ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài hướng cửa.
“ Vào đi em.


Đặng Song Nhi mỉm cười chúm chím đi vào, không quên đóng cửa phòng lại.
Bước tới, anh liền níu lấy tay cô kéo lại với anh, để cô ngồi trên đùi mình.
“ Tập đoàn còn khó khăn không anh, anh hai em...!anh hai em khi nãy có nói sẽ giúp anh.



“ Ổn rồi, không cần phải lo nữa.


Vũ Dịch Đức kê mặt lại gần, hôn vào gò má.
Biết rằng cô thấy có lỗi, nhưng cũng một phần tại anh vô dụng bất tài.
Anh chẳng dám trách ai!
Nếu ngay từ lúc đầu, anh chẳng liên quan đến Thái Tuyết Như, những bi kịch sau này sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.!
Cũng may mắn, qua mọi chuyện, cả hai vẫn bên nhau!
“ Sau này anh chỉ được làm việc đến 10 giờ tối, phải ăn đầy đủ ba bữa.


Vũ Dịch Đức gật đầu đồng ý, khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc hiện rõ.
Nhưng rồi...
Đặng Song Nhi xụ mặt xuống buồn bã, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của anh đặt lên đùi mình nhào nặn.
Vũ Dịch Đức cau mày, nghiêng đầu nhìn cô lên tiếng hỏi:
“ Sao thế em? ”
“ Hình như mẹ còn giận em, khi nãy em rủ mẹ mai đi shopping, mẹ bảo mẹ hơi mệt để hôm khác.

Nhưng mà...!nhưng mà em biết mẹ còn giận em, ngày trước mẹ đâu có thái độ như vậy.


Giọng nói tủi thân nghẹn ngào vang lên đều đều làm Vũ Dịch Đức rơi vào trạng thái khó xử.

Một bên là mẹ, một bên là vợ, anh chẳng thể bênh ai bỏ ai.
“ Không phải đâu em, chắc mẹ mệt thật.

Mẹ thương em như vậy, sao có thể còn giận em được.


“ Mẹ giận thật ạ, có thể là vì những chuyện em đã làm với anh.


Vũ Dịch Đức ngã người về sau ghế quan sát Song Nhi và suy nghĩ cách giải quyết.

Đột nhiên anh nghĩ ra một chuyện hay ho, lên tiếng hỏi cô:
“ Ồ, cũng có thể lắm! Em muốn mẹ hết giận không? Anh có một cách! ”
“ Muốn ạ, cách gì vậy anh? ”
Đặng Song Nhi ngây thơ mừng rỡ, ngẩng đầu, vừa hứng khởi vừa tò mò nhìn Vũ Dịch Đức hỏi lại.
Vũ Dịch Đức nhếch mép cười nguy hiểm, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe long lanh của cô trả lời:
“ Em sinh cháu cho mẹ ẩm bồng chơi đùa, đảm bảo mẹ hết giận em ngay! ”
“ Anh kỳ quá à, ai mà thèm sinh con cho anh chứ! ”
Tuy là nói vậy nhưng sắc mặt của Song Nhi không giấu được sự mong muốn, đợi chờ, chỉ là đang ngại ngùng phủ nhận.


Nhưng câu nói đó chạm vào chỗ đau trong lòng của Vũ Dịch Đức, anh liền nghiêm trọng vấn đề, cao giọng hẳn lên:
“ Không sinh con cho anh, vậy em muốn sinh con cho ai? Em quên mình là vợ của anh rồi à? ”
Đặng Song Nhi lòng hụt hẫng, dần nóng lên.

Đôi mắt đỏ rát đứng dậy rời khỏi đùi anh, lùi ra xa chất vấn:
“ Sao anh lại lớn tiếng, khó chịu với em? Dịch Đức, anh thay đổi rồi đúng không? ”
Vũ Dịch Đức đưa tay mệt mỏi xoa trán, dù đã dặn lòng là phải quên đi không để chuyện đó làm ảnh hưởng đến hôn nhân.

Nhưng anh chẳng thể kiềm chế được sự ghen tuông, ganh tỵ và sự ích kỷ của bản thân.
Không sinh con cho anh, vậy sinh con cho Ngô Tân Vinh à?
Sao thể có chuyện đó chứ?
“ Song Nhi, anh xin lỗi! ”
“ Anh đừng có làm sai xong rồi nói xin lỗi, rồi lại tiếp tục làm sai.

Anh nói thật đi, anh yêu em hay là trách nhiệm? ”
“ Anh yêu em! Anh thề đây là lần cuối, sau này tuyệt đối anh sẽ không nổi nóng với em nữa.


Vũ Dịch Đức bước tới định ôm cô, nhưng cô đưa tay chặn lại.

Ngoe nguẩy, dậm chân bịt bịt chạy đi về phòng.
Vũ Dịch Đức cuộn tròn bàn tay, đấm thật mạnh xuống bàn làm việc trút giận.
Anh là đang giận anh, cả hai chỉ mới làm huề, chưa gì đã chọc cho cô giận dỗi!
Vũ Dịch Đức quơ tay, cầm lấy điện thoại bước về phòng ngủ, dự định trong bụng là mặt dày năn nỉ.
Nhưng câu chuyện đâu như anh nghĩ, Song Nhi cả gan khóa cửa không cho anh vào ngủ cùng.
• Cộc cộc...
“ Song Nhi, mở cửa cho anh vào phòng với em, cũng sắp 10 giờ rồi, ngủ trễ không tốt đâu! ”
“...”
“ Nhi, anh biết lỗi rồi mà em, tại anh ghen tuông nên mới nóng tính.


Anh sẽ thay đổi mà! ”
Vũ Dịch Đức âu sầu gõ cửa nhưng bên trong im lặng phăng phắc, không hề có một động tĩnh gì cả.
Vũ Dịch Đức gõ cửa, năn nỉ đến phát chán, ngồi bệch xuống nền dựa lưng vào cánh cửa đăm chiêu.
Bỗng nhiên cách cửa được mở ra, Vũ Dịch Đức bật ngửa về sau, ngoái đầu nhìn lại, cố giữ thăng bằng và đứng lên.
“ Em...!”
“ Anh vào phòng đi, mẹ thấy, mẹ lại thêm giận em.


Vũ Dịch Đức vui mừng lính quýnh đi vào, xoay người đóng cửa, định chạy tới ôm cô thì bị câu nói của cô chặn đứng:
“ Anh lại sofa đi, đừng có nằm ngủ với em, ghét anh! ”
Nói xong, Đặng Song Nhi lên giường, nhẫn tâm cầm lấy chiếc gối quăng thẳng vào người của anh, sau đó kéo chăn chùm kín cả người.
“ Nhi...em à! ”
Vũ Dịch Đức ôm gối ảo não tắt đèn, đi lại sofa nằm xuống, gác tay lên trán suy nghĩ.
10 phút sau...
“ Anh lên giường ngủ đi, lỡ đau lưng hay bị bệnh mẹ lại giận em.! ”
Đặng Song Nhi ngồi dậy, lấy chiếc gối ôm chắn ngay ở giữa ngăn cách.

Vũ Dịch Đức nghe lời ôm gối đi lại nằm xuống chỗ trống bên cạnh, nhưng lại chẳng ngoan ngoãn, nhích người tới, đưa tay ôm cô.
“ Em...! ”
“ Đừng có chạm vào người em, em đang giận anh! ”
...----------------....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi