ĐẦU GẤU CỦA LÒNG EM


Ngay giữa ngực Mộc Tịnh Kỳ như bị cả một tảng đá lớn đè nặng, muốn hít thở bình thường cũng không nổi nữa.

Trong đầu cô lúc này liên tục nhảy ra những hình ảnh không đâu về Khưu Dĩnh Ninh và Cát An.

Mộc Tịnh Kỳ sốc đến mức không đứng vững, phải chống tay vào thành ghế sofa giữ vững trọng tâm.

Cô không phải không tin anh, nhưng cô không có câu trả lời thích đáng cho câu hỏi tại sao quần lót của anh ở chỗ Cát An.1
Sau một hồi lâu trấn tĩnh bản thân, Mộc Tịnh Kỳ về phòng ngủ trực tiếp hỏi cho ra lẽ.

Khưu Dĩnh Ninh nằm ngủ ở giường dưới, Mộc Tịnh Kỳ bước đến lay anh dậy, giơ quần lót nam màu đen ra trước mặt anh.

Bị quấy rầy giấc ngủ, Khưu Dĩnh Ninh mắt nhắm mắt mở hé ra nhìn.

Vừa nhìn thấy “vật thể” trên tay Mộc Tịnh Kỳ, anh giật mình bật dậy, vội vàng mở chăn nhìn xuống dưới thân mình.1

Xác nhận quần áo vẫn còn nguyên, Khưu Dĩnh Ninh vuốt ngực thở phào: “Làm anh giật cả mình.”
Trước hành động ngốc nghếch của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ cười không nổi.

Anh vừa nhích người nằm xuống lại, cô đã không kiên nhẫn đợi nữa mà hỏi thẳng: “Cái này của anh đúng không?”
Khưu Dĩnh Ninh lướt mắt qua một lần, sau đó nhắm mắt lẩm bẩm cằn nhằn: “Quần nhãn hiệu đó mặc không thoải mái, anh nói mẹ vứt rồi mà, em lôi ở đâu ra vậy?”
Câu đầu vừa dứt, câu sau Khưu Dĩnh Ninh đã khó chịu mè nheo: “Anh mặc quần lót hiệu nào em không biết sao? Đồ vô tâm!”
Đầu óc Mộc Tịnh Kỳ đột nhiên sáng suốt ra hẳn.

Cô và Khưu Dĩnh Ninh sống chung nhà suốt thời gian qua, lúc phơi quần áo dĩ nhiên cũng thấy qua, quả thật không có cái nào giống như Cát An đưa.

Mộc Tịnh Kỳ đến tủ quần áo của Khưu Dĩnh Ninh kiểm tra từng cái.

Anh nằm trên giường, nhìn bóng dáng “biến thái” của cô, trong lòng anh chợt dâng lên cảm xúc phấn khởi.

Buổi chiều tối cha mẹ Khưu đi ăn cưới về tới, hai ông bà tắm rửa nghỉ ngơi một lúc cũng vừa vặn đến giờ cơm tối.

Suốt khoảng thời gian Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ ra ngoài sống, số lần Cát An qua nhà cha mẹ Khưu ăn cơm đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng anh vừa về, không cần mời cô ta cũng tự động có mặt.

Từ lúc bước vào cửa, Cát An luôn đặt tầm mắt lên Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ để xem cả hai có xảy ra mâu thuẫn về chiếc quần kia không.

Có điều trái với Cát An mong đợi, cả anh và cô đều vẫn thản nhiên hòa thuận như thường.

Cha mẹ Khưu biết Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chính thức hẹn hò liền cười nói không ngớt, chỉ cần kiên trì một chút, tương lai ông bà không sợ không có con dâu.


Tuy Khưu Dĩnh Ninh có nhiều mặt ưu tú nhưng tính cách lại quá tệ, cha mẹ Khưu nhiều lúc còn không chịu nổi, thấy con trai có người ưng xem như trút được gánh nặng.

Ngồi ở bàn, Khưu Dĩnh Ninh chăm chú dõi mắt theo Mộc Tịnh Kỳ như camera di động.

Cát An vừa kéo ghế ngồi phía bên còn lại của Khưu Dĩnh Ninh ngồi xuống, anh liền chuyển qua chỗ Mộc Tịnh Kỳ ngồi, đổi chỗ để cô ngồi gần cô ta.

Nụ cười trên mặt Cát An trở nên ngượng nghịu, trong đáy mắt ẩn hiện tia tức tối.

Dọn đồ ăn lên bàn xong, Mộc Tịnh Kỳ về chỗ mới phát hiện Khưu Dĩnh Ninh đã ngồi vào chỗ cô.

Lướt mắt qua Cát An cười không ra cười, tức không ra tức, Mộc Tịnh Kỳ nhớ đến chuyện lúc chiều thì lòng dạ sớm lạnh tanh.

Cả nhà bắt đầu ăn tối, qua một lúc bầu không khí trên bàn ăn rôm rả tiếng cười, đủ thứ chuyện được mang ra nói.

Đang yên đang lành, Khưu Dĩnh Ninh bất ngờ chen ngang bằng thái độ bất mãn, xé toạt đi sự tự nhiên vui vẻ: “Mẹ, mấy cái quần lót đợt mẹ mua trước khi con chuyển tới chỗ Kỳ, con nói mẹ vứt rồi sao lại giữ vậy?”
“Hả?” Mẹ Khưu ngạc nhiên lên giọng: “Đâu có, cái con mặc qua mẹ bỏ rồi, mấy cái mới chưa xài mẹ mang trả lại, không có giữ cái nào hết.”
Khưu Dĩnh Ninh xoay đầu nhìn Mộc Tịnh Kỳ bằng ánh mắt dò xét, không chút ngượng ngùng hỏi thẳng: “Cái quần đó em lấy đâu ra vậy?”
Cát An lúc này như ngồi trên đống lửa, sợ lộ chuyện liền vội bắt chuyện với cha mẹ Khưu đánh trống lảng sang chủ đề khác.


Nào ngờ, Khưu Dĩnh Ninh tinh ý phát hiện ra nét mặt lạnh lùng khác thường của Mộc Tịnh Kỳ cùng thái độ kỳ lạ của Cát An, anh không dễ dàng bỏ qua mà thẳng thừng thay cô đánh dấu chủ quyền.

“Mẹ, từ giờ quần lót của con cứ để Kỳ mua.

Cô ấy cởi ra thì phải có trách nhiệm bảo vệ, giữ gìn.”1
Không khí trên bàn đột ngột rơi vào tĩnh lặng, cha Khưu không kìm được mà sặc ho mấy tiếng.

Mẹ Khưu ngoài mặt tỏ ra kỳ thị, xoay mặt đi liền cười gian, còn vờ mắng: “Đúng là cha nào con nấy!”
Cha Khưu xấu hổ lén đẩy tay mẹ Khưu dưới gầm bàn, hai ông bà vừa chạm mắt nhau liền hiểu ý cười thầm.

Cát An nhìn cha mẹ Khưu cười đùa hùa theo, liếc qua Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ không ngần ngại tình cảm, tưởng chừng như cô ta đã bốc hoả ở đỉnh đầu, hai bàn tay dưới bàn siết chặt đến run rẩy.

Dẹp bỏ tư tưởng phá hoại của Cát An một cách dễ dàng, Khưu Dĩnh Ninh hài lòng nhếch môi cười tự đắc, vừa xoay đầu đã trông thấy Mộc Tịnh Kỳ đỏ bừng mặt đơ ra ngơ ngác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi