ĐẦU GẤU CỦA LÒNG EM


Sự xuất hiện của Thích Vy khiến cả Khưu Dĩnh Ninh lẫn Mộc Tịnh Kỳ đều ngạc nhiên, sự khó chịu sâu trong lòng không giấu mà thể hiện rõ ra mặt.1
Thích Vy từ bên dưới cầu thang chật vật xách hành lý lên, đến trước mặt Khưu Dĩnh Ninh tươi cười rạng rỡ, nhiệt tình khoe chiến tích: “Em trốn nhà theo anh, anh không được bỏ rơi em đâu đấy.”1
Khưu Dĩnh Ninh nhíu mày kỳ thị, trực tiếp xoay người đi vào nhà, để lại Thích Vy đối mặt với Mộc Tịnh Kỳ.

Mộc Tịnh Kỳ ban đầu đã nghĩ Thích Vy đơn giản chỉ là một nàng tiểu thư được cưng chiều nên hành động vô tư, nhưng đến mức mặt dày bám lấy bạn trai người khác, còn chạy theo đến tận nhà cha mẹ anh thì Mộc Tịnh Kỳ không còn bao dung để thấu hiểu cho cô gái này.

Bầu không khí giữa Mộc Tịnh Kỳ và Thích Vy nồng nặc mùi thuốc súng.

Cha mẹ Khưu đợi không thấy Mộc Tịnh Kỳ vào liền đi ra xem, đúng lúc này nhìn thấy Thích Vy.

Khác hẳn với biểu cảm khiêu chiến khi đối diện với Mộc Tịnh Kỳ, Thích Vy vừa thấy cha mẹ Khưu liền lật mặt tỏ ra ngoan hiền, đáng yêu.

Mẹ Khưu không cần hỏi, chỉ nhìn sơ qua một lượt cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bà giục Mộc Tịnh Kỳ vào nhà, sau đó cũng tỏ ra nhiệt tình mời Thích Vy vào trong.


Bên trong phòng khách, Thích Vy ngồi đối diện cha mẹ Khưu, ngoài mặt ông bà tươi cười đối đãi hiếu khách nhưng liên tục hỏi thăm như điều tra.

Mà nhân vật chính lúc này là Khưu Dĩnh Ninh đã trở về phòng cất đồ tắm rửa.

Mộc Tịnh Kỳ trong bếp dọn cơm, thi thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài, cô không cách nào tiếp tục giả vờ lịch sự với Thích Vy được nữa, bao nhiêu bất mãn đều trưng ra mặt.

Thích Vy vốn không xem Mộc Tịnh Kỳ ra gì, trước mặt cha mẹ Khưu liên tục ra dáng lấy lòng.1
Khi nghe Thích Vy tự giới thiệu là con gái viện trưởng nơi Khưu Dĩnh Ninh thực tập vừa rồi, mẹ Khưu “Ồ” một tiếng không mấy hứng thú.

Thấy biểu cảm gượng gạo của Thích Vy, bà vờ gỡ lại nhưng ý tứ đậm mùi mỉa mai.

“Cha con chắc ông ấy rất tự hào về con, có đứa con gái xinh đẹp ngoan hiền có gia giáo thế này đúng là mát ruột mát gan.

Không giống như hai bác, tuổi trẻ lầm lỡ...!để rồi sinh con, nuôi con lớn nó liền bỏ nhà theo bạn gái.”1
Khưu Dĩnh Ninh đi ngang, vừa lúc nghe thấy lời mẹ Khưu nói liền cười lạnh một tiếng: “Mẹ khoái quá còn gì.”1
Thích Vy chăm chú dõi mắt theo Khưu Dĩnh Ninh, anh vào bếp đến cạnh Mộc Tịnh Kỳ khom người hôn lên má cô một cái xong mới phụ cô dọn bàn ăn.

Càng nhìn càng cay, Thích Vy không muốn Mộc Tịnh Kỳ còn cơ hội hưởng thụ hạnh phúc hiện tại, cô ta liền nói xa nói gần bôi xấu: “Mặc dù con vẫn chưa thật sự trưởng thành nhưng con hiểu được, một mối quan hệ đúng đắn là khi cả hai ở bên nhau có thể trở nên tốt đẹp.

Có lẽ vì hai bác có một mình anh Ninh nên không đành lòng nhìn thấy anh ấy buồn, nhưng con nghĩ đó không phải là cách tốt cho tương lai của anh ấy.”1
Nghe đến đây, cha mẹ Khưu bất giác xoay đầu nhìn nhau, ánh mắt ngầm trao đổi, Thích Vy đã xuất chiêu, ông bà cũng đến lúc chờ thời cơ phản kích.1
Thích Vy quan sát nét mặt cha mẹ Khưu, thấy ông bà tỏ ra lo lắng khi nhắc về tương lai của Khưu Dĩnh Ninh, cô ta liền tiếp lời: “Anh Ninh thật sự rất giỏi, cha con cũng có ý định giữ anh ấy ở lại trụ sở, hỗ trợ anh ấy học lên Thạc sĩ rồi Tiến sĩ, nhưng đáng tiếc cô gái đó ở bên cạnh xúi giục ngăn cản tương lai của anh Ninh.


Hai bác nghĩ xem, như vậy có khác gì tương lai anh Ninh bị người ngoài mang ra chơi đùa, đúng không ạ?”
Hai giây im lặng trôi qua, mẹ Khưu bất ngờ đập bàn, tỏ ra giận dữ quát cha Khưu: “Tôi nói rồi mà, con trai tôi không thể tiến xa vì Tịnh Kỳ, ông cứ bênh vực nói phải tin tưởng, giờ ông sáng mắt chưa? Con trai tôi bị hủy hoại tương lai xán lạn có tội ông trong đó!”
“Tôi...” Cha Khưu vờ tỏ ra khó xử phối hợp theo.

“Tôi cái gì mà tôi?” Mẹ Khưu lớn tiếng cắt ngang, cao giọng ra dáng bà mẹ chồng khó ở trong truyền thuyết: “Để rồi xem, ai dám cản trở con đường tiến thân của con trai tôi, tôi nhất định không để yên!”
Thích Vy chỉ là trò hề của người khác nhưng bản thân lại tự tin cho rằng mình thành công phá hoại tình cảm mẹ chồng nàng dâu tương lai của mẹ Khưu và Mộc Tịnh Kỳ.1
Trong bếp, Khưu Dĩnh Ninh tựa người vào tủ lạnh cắn dưa leo, nghe giọng mẹ Khưu lồng lộng bên ngoài phòng khách vọng vào liền chậc lưỡi, lắc đầu ngán ngẩm, miệng vẫn hùa theo: “Năm đó không sinh anh, mẹ đã trở thành ảnh hậu rồi.”1
Kể cả khi tâm tình không tốt, nhưng chỉ cần nghe cha mẹ Khưu hay Khưu Dĩnh Ninh bày trò thì y như rằng Mộc Tịnh Kỳ sẽ vui vẻ trở lại.

Nếu Thích Vy biết sự thật đằng sau những lời hung dữ của mẹ Khưu, cô ta nhất định có kinh nghiệm nhớ đời khó quên.

Lát sau, cha mẹ Khưu giữ Thích Vy ở lại ăn cơm, vừa bước vào bếp mẹ Khưu đã kín đáo nháy mắt cho Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ, tiếp đó tỏ ra thân thiết mời Thích Vy ngồi xuống cạnh bà.

Cùng ngồi vào bàn bắt đầu bữa trưa, Mộc Tịnh Kỳ vừa gắp một miếng thịt kho định bỏ vào chén Khưu Dĩnh Ninh thì mẹ Khưu bỗng lớn giọng trách mắng: “Tịnh Kỳ! Con có biết trong thịt có nhiều cholesterol, con muốn Ninh nó mắc bệnh hay sao? Cá với thịt này con tự ăn đi!”
Nói xong mẹ Khưu gắp một đũa rau luộc bỏ vào chén Khưu Dĩnh Ninh, giả vờ cười yêu thương, thực chất lại ngấm ngầm trả đũa thay cho Mộc Tịnh Kỳ vì để Thích Vy xuất hiện tại đây.


“Ninh của mẹ ăn nhiều rau vào nhé.”
Biểu cảm Khưu Dĩnh Ninh cay cú nhìn chén cơm bị phủ đầy rau luộc mẹ Khưu gắp cho, nếu bà ác thêm một chút có lẽ đến cơm anh cũng không được ăn.

Mộc Tịnh Kỳ cúi thấp đầu mím chặt môi nhịn cười, nhưng do kiềm nén cơn cười dâng trào mà hai vai run nhẹ lên.

Từ ngoài nhìn vào, bộ dạng Mộc Tịnh Kỳ như tủi thân đáng thương, mẹ Khưu bị nhập vai, tiếp tục diễn vai mẹ chồng hung ác dù không ai trả lương.

Bà đập đôi đũa xuống bàn, hung hăng mắng Mộc Tịnh Kỳ: “Tôi nói sai hay sao mà cô tỏ ra ấm ức, ngay cả điều cơ bản chăm sóc con trai tôi mà cô cũng không làm được thì lấy tư cách gì ở bên nó? Nếu không phải vì lỡ có đứa nhỏ, tôi đã không thèm rước cô vào nhà.”1
Kịch bản này của mẹ Khưu diễn ra quá đột ngột không bàn trước, không chỉ Thích Vy mà từ cha Khưu đến Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều đồng loạt kinh ngạc ngớ người.

Thích Vy sốc đến điếng người, mặt mũi trở nên trắng bệch, toàn thân rụng rời không động đậy nổi, dùng chút lý trí tỉnh táo sót lại hỏi mẹ Khưu: “Anh Ninh có con rồi ạ?”
“Đúng vậy, con không nghe nó nói sao?” Mẹ Khưu tỉnh bơ thừa nhận, thản nhiên châm một que diêm đốt cháy ý đồ xấu xa của Thích Vy ngay tức khắc: “Đứa nhỏ hơn hai tuổi rồi, con ở lại đi, ngày mai bọn nó sang nhà ngoại đón về cho con biết mặt thằng bé nhé, cưng lắm.”1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi